Chương 1081: Trận thi đấu lớn (một)
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Tám giờ sáng! !
Biển rộng, những con sóng cuồn cuộn, mặt trời từ từ dâng lên, chiếu ra ánh sáng rực rỡ. Những con sóng biển ngoài khơi, lóe ra sức mạnh không ngừng đẩy về khắp nơi trên thế giới.
Khách sạn Á Châu, một công trình kiến trúc màu trắng truyền kỳ, lập tức cũng được ánh sáng mặt trời chiếu xuống rực rỡ, huy hoàng đứng giữa trời cao. Lúc này còn cách trận thi đấu lớn hai tiếng đồng hồ. Toàn bộ lực lượng đang ngủ say dường như trong nháy mắt này tỉnh giấc, mấy chục chim hải âu màu trắng như mũi tên vỗ cánh bay đi thành từng đoàn tạo nên lối kiến trúc màu trắng trên bầu trời, giống như sứ giả của thượng đế, mang đến thời khắc phấn chấn lòng người.
Bên trong hoa viên của khách sạn Á Châu, nơi chốn phồn hoa rực rỡ, nào là nhạn lai hồng, chuối tố nữ, cây dâm bụt, cây mai, hoa hồng, lan hồ điệp … tranh nhau khoe sắc. Trải qua trận mưa đêm qua, vô số cánh hoa vẫn còn đọng vài giọt nước, thỉnh thoảng nhỏ giọt xuống tí tách. Những chiếc lá xanh biếc chuyển động xào xạc, cùng với tiếng những giọt nước nhỏ xuống mà tạo nên âm thanh tí tách sáng sớm. Hai mươi nữ nhân viên mặc bộ đồng phục màu đã sớm đón buổi sáng ban mai, lúc này đang nhanh chóng đi về phía đại sảnh khách sạn.
Hơn mười máy bay trực thăng bắt đầu chuyển động xung quanh tầng thượng của khách sạn Á Châu, vô số đặc công cũng bắt đầu nghiêm túc canh gác tại khách sạn, toàn bộ khách sạn bởi vì trận thi đấu này mà trở nên nghiêm túc cùng vắng vẻ. Nhân viên lễ tân ở đại sảnh được điều động tiếp nhân công việc tiếp đón khách. Hơn ba mươi nhân viên công tác tại hiệp hội rượu đỏ đến từ các quốc gia trên toàn thế giới, mặc váy đồng phục màu vàng nhạt, mang theo thẻ công tác, nghiêm túc nhỏ giọng nói chuyện, tay cầm văn kiện đứng ở tầng một tuyên truyền.
Giờ khắc này, chủ tịch hiệp hội rượu đỏ, cùng với Vitas, Laurence, Jackson, phu nhân George và Bác Dịch, mặc đồng phục màu đen của hiệp hội rượu đỏ, đeo huy hiệu hình trái nho bằng ngọc bích, cùng tổng giám đốc Hoắc Minh nghiêm túc đi ra từ bên trong thang máy, đi ra bên ngoài đại sảnh khách sạn Á Châu.
Một luồng gió biển mạnh mẽ thổi tới.
Hai mươi nữ nhân viên mặc đồng phục màu đen đứng hai bên cửa vào đại sảnh khách sạn dọc theo thảm đỏ chạy thẳng ra đến ngoài đường lớn Châu Tân Hải. Hàng nghìn phóng viên , đài truyền hình sớm đã có mặt, bị chặn lại bên ngoài, đều giơ cao máy ảnh từ xa hướng về phía khách sạn Á Châu, vẫn nghiêm túc và vắng vẻ như cũ, không hề xuất hiện một chút tin tức gì.
Có một phóng viên không kìm được nâng tay nhìn thời gian, vừa vặn tám giờ đúng, anh liền kích động kêu lên: “Tám giờ đúng rồi ! ! !”
Lúc này Hoắc Minh nhanh chóng cất bước đi ra đại sảnh khách sạn Á Châu, đầu tiên nghiêm cùng túc mắt liếc mắt nhìn ra biển khơi phía trước, ngẩng đầu nhìn thời gian, thấy đã đúng tám giờ anh lập tức giơ tay gọi: “Cho qua! !”
Vừa nói xong, những ánh đèn hai bên thảm đỏ, bắt đầu kích động mà chớp nháy, thậm chí thời gian trôi qua liền biến thành những dải ánh sáng đầy màu sắc. Vô số phóng viên, đài truyền hình chụp ảnh nhân viên công tác đang ấn thẻ VIP. Đã đến thời gian vào địa điểm phỏng vấn, mà một số nơi trong khách sạn cũng bắt đầu từ từ cho vào, chủ biên cùng phóng viên quốc tế tay cầm thư mời, chuẩn bị tiến vào bên trong đại sảnh dành cho khách VIP, xem truyền hình trực tiếp trận thi đấu.
Chín giờ sẽ bắt đầu vòng thi đấu thứ nhất, cuộc thi viết! Cho nên, nhiều phóng viên cùng với các vị khách quý, thậm chí còn có những du khách càng tập trung hơn, nhao nhao bàn luận về cuộc thi đấu rượu đỏ này, ai sẽ chiến thắng. Có người nói Kerry sẽ là hắc mã cuối cùng, lại có thêm lời giải thích đến từ người bình phẩm rượu đến từ đoàn bình phẩm rượu bên ngoài nói: Gần đây Pháp, Chi Lê, Tây Ban Nha lớn như vậy lại vô cùng coi trọng thị trường Châu Á, cho nên tiêu điểm vô cùng có khả năng rơi vào mấy người lên cấp phục vụ rượu, nhất là Đường Khả Hinh! !
Nhắc tới cái tên này, kèm theo đó quá nhiều tin tức, đúng là thời gian này trên thị trường rượu đỏ thế giới, cô có tiếng tăm cùng thân phận lừng lẫy, chính là học trò của Vitas! Vitas là nhân vật hiển hách nổi tiếng trong giới rượu đỏ truyền thống Pháp, mặc dù ông từ chối làm người phê bình rượu đỏ thế giới, thế nhưng ai cũng không dám quên cuộc đời huy hoàng của ông. Ông còn là hiệu trưởng trứ danh của trường học rượu đỏ ở Pháp, là cố vấn cho hơn mười trường học hoàng gia về rượu đỏ. Ông bồi dưỡng ra những học sinh đã từng đạt được quán quân phục vụ rượu trong trận thi đấu rượu đỏ, còn vô số á quân và huy chương đồng, cho nên lần này, tất cả mọi người đều đem tiêu điểm đặt trên người Đường Khả Hinh! Nhưng cũng có người chẳng thèm ngó tới, chưa bao giờ một quán quân phục vụ rượu của trận thi đấu rượu đỏ này nhỏ hơn bốn mươi tuổi, ông cũng không ủng hộ cô gái hai mươi bốn tuổi người Trung Quốc này, dù cô có bao nhiêu sự hiểu biết về rượu đỏ, trái lại đối với Mộc Tử Linh lại cảm thấy hết sức hứng thú, cho rằng cô sẽ là đại sứ rượu đỏ của khách sạn Á Châu, nhưng cơ hội để đoạt giải quán quân, vẫn như cũ xác xuất không cao! !
Từng đợt bàn luận rất náo nhiệt! !
Vào lúc này, hai chiếc xe Rolls-Royce dừng lại trước thảm đỏ khách sạn Á Châu, hai vị thư ký trưởng lập tức từ ghế phụ lái bước xuống, cúi người mở của xe. Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ đồng thời trầm mặt xuống xe, một người mặc âu phục đen còn người kia mặc âu phục trắng, lại đồng thời đưa tay cài lại nút áo vét vô cùng uy phong lẫm liệt. Đầu tiên là đi về hướng chỗ ngồi của chủ tịch hiệp hội rượu đỏ, nói một chút chuyện liên quan đến việc chúc mừng trận thi đấu có thể diễn ra thuận lợi. Trang Tĩnh Vũ mỉm cười bắt tay cùng phu nhân George, hi vọng cô có thể đem sự hài hước khôi hài phát huy đến cùng!
Không khí toàn bộ đại sảnh vô cùng kích động, vui mừng, mà cánh cửa lớn phòng yến hội trên tang hai vẫn thần bí mà trang nghiêm đóng chặt. Đặc công đứng bảo vệ hai bên cửa quản chế toàn bộ hình ảnh hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tất cả tiết mục đều được phát sóng tại phòng khách của khách sạn. Ba mươi hai mét vuông đại sảnh phòng yến hội nghiễm nhiên đã trở nên yên tĩnh và nghiêm túc cho trận thi đấu. Những chiếc ghế dài màu trắng bằng thủy tinh bên trong được bảo mật. Vì tiến trình cuộc đấu được rút ngắn, mười người phục vụ rượu sẽ tiến hành cuộc thi đấu theo hình thức bậc thang, người đầu tiên sẽ bước vào cuộc thi, mà người thứ hai sẽ tiến vào sau mười lăm phút. Đây chính là khoảng thời gian cho người thứ nhất hoàn thành bào thi, nếu đủ tư cách sẽ được bước vào bên trong phòng thi thứ hai.
Ba nhân viên nữ của hiệp hội rượu đỏ, tay cầm tài liệu, xác nhận trình tự lên sận khấu! ! Người đầu tiên là….
Mọi người đang trong quá trình xác nhân...
Thời gian từng chút một trôi qua, phía bên này đại sảnh náo nhiệt chen chúc, mà bên tòa nhà phụ được bảo vệ tương đối nghiêm ngặt, chính là hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy một số tiếng động va chạm, đến cuối cùng lại biến mất. Bể bơi phía trước hoa viên, như một viên ngọc bích khổng lồ, tỏa ra ánh sáng đặc sắc, hai bên tòa nhà là những song sắt kiểu châu Âu, mặt cỏ xanh biếc, cùng cây cối xanh biếc sâu lắng, mái đình giống kiến trúc của quý tộc châu Âu cách đây một thế kỷ. Dần dần sẽ phát hiện ra càng có nhiều nhân viên công tác của hiệp hội rượu đỏ, vẻ mặt nghiêm túc cầm trong tay văn kiện đi vào tòa nhà phụ, một lần cuối cùng xác định trang thái dự thi cùng tất cả tình huống có thể phát sinh đối với cuộc thi này.
Tầng thứ mười hai, nơi nghỉ ngơi của các phục vụ rượu.
Mỗi cánh cửa phòng đều đóng chặt, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng động đến từ phòng nghỉ của JESSC nước Anh. Đêm qua tầng này còn truyền đến tiếng cười cùng tiếng nói chuyện rất cao hứng, lúc này tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh. Mỗi ô cửa sổ sát đất toàn phản chiếu hình ảnh các phục vụ rượu mặc đồng phục màu đen đang đứng trước gương, cầm lên huy hiệu nho màu tím bạch kim của phục vụ rượu, cẩn thận từng li từng tí đeo trước ngực. Mộc Tử Linh cũng mặc đồng phục màu đen, mái tóc dài qua vai, sắc mặt căng thẳng, nhận lấy tram cài từ trợ lý đưa tới, nhanh nhẹn tự mình đưa tay búi tóc cài lên, một lần nữa nhìn thật kỹ lớp trang điểm, vừa sửa soạn vừa nhìn thời gian, đã là tám giờ hai mươi phút.
Những tia nắng ban mai chiếu qua ô cửa sổ thứ ba, hiện lên hình ảnh một cô gái ôn nhu nhưng đầy kiên nghị.
Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn đồng phục màu đen, chân đi đôi giày cao gót cũng màu đen, mái tóc dài qua vai. Vẻ mặt cô nghiêm túc nhanh chóng đi ra khỏi phòng, bước tới trước gương, nhìn thật sâu vào thân ảnh trong gương, gương mặt hơi đỏ, hai mắt cô lóe ra, mím chặt đôi môi phấn hồng, mới nặng nề thở ra nói: “Áo khoác đồng phục!”
Thi Ngữ nghe vậy tức khắc cầm chiếc áo khoác đồng phục màu đen đưa tới trước mặt Đường Khả Hinh. Cô tự mình trầm mặc nhận lấy rồi mặc vào, lại nghiêm túc vươn hai tay cài nút áo, một nút rồi lại một nút, đồng thời nhậnn lấy găng tay màu trắng mà Lạp Lạp đưa tới đeo vào, sau đó cầm huy hiệu từ Tiên Nhi, cẩn thận từng li từng tí đeo trước ngực.
Thi Ngữ lại nhanh chóng bê một chiếc khay nhung màu xanh lam, phía trên có một chiếc kẹp tóc bạch kim, cùng một chiếc lược kiểu châu Âu!
Đường Khả Hinh cầm lược lên, đầu tiên là nhanh chóng chải đầu, buộc tóc cao đuôi ngựa, nhìn vào trong gương rồi cầm lên kẹp tóc bạch kim cố định mái tóc trước trán, không để một chút mất trật tự nào! !
“Đường tiểu thư, cô có muốn ăn chút gì đó trước khi đi không?” Tiên Nhi khẩn trương đứng bên cạnh, vẫn có chút lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi.
“... ...” Đường Khả Hinh cũng không trả lời vấn đề này, mà là đứng trước gương, một lần nữa nhìn kỹ chính mình trong gương, đồ trang sức trang nhã, đồng phục rất vừa vặn, huy hiệu lấp lánh. Cô nặng nề thở dài, có chút kích động nhìn chính mình trong gương, ánh mắt vô cùng cấp thiết nhưng lại nhanh chóng kìm chế, thở ra, lại phát hiện không có cách nào thả lỏng, không có cách nào.
Thi Ngữ nhìn dáng vẻ này của cô, liền quan tâm đi qua nhìn cô nói: “ Đường tiểu thư, cô không cần khẩn trương... Cô càng khẩn trương, suy nghĩ sẽ càng loạn hơn ...”
“Không phải tôi khẩn trương...” Đường Khả Hinh lại lần nữa nhìn chính mình trong gương, hai tròng mắt lóe ra, chính cô cũng mò mẫm không rõ suy nghĩ của mình liền lặng lẽ xoay người. Vào lúc này Lạc Á cũng nhanh chóng đi vào trong phòng, cầm trong tay tai nghe cỡ nhỏ, cái này là vào lúc trận thi đấu lớn bắt đầu, sẽ phối hợp phiên dịch song song cho Đường Khả Hinh qua tai nghe. Cô bước nhanh tới, hiểu rõ Đường Khả Hinh nên cũng không nói lời nào đem chiếc tai nghe kia nhét vào bên trong lỗ tai của cô xong, mới nói: “Cô yên tâm! Tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, vì cô mà phiên dịch tốt từng câu! Một câu cũng sẽ không biểu đạt sai ý của mọi người.!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, không kìm được liền nghiêng mặt nhìn về phía Lạc Á, mỉm cười gật đầu.
Thời gian sáp đến tám giờ ba mươi phút, lúc này nhân viên công tác của hiệp hội rượu đỏ đã cầm tài liệu trong tay đi vào phòng, vô cùng lễ phép nhìn về phía Đường Khả Hinh cười, dùng tiếng Pháp hỏi trạng thái thi đấu của Đường Khả Hinh có vấn đề gì hay không, sau khi xác nhận tất cả liền mời cô bước ra khỏi phòng, chuẩn bị thi đấu! !
Đường Khả Hinh đứng giữa phòng khách, nghe câu nói chuẩn bị tham gia thi đấu, mặt của cô không khỏi uể oải một chút nhưng hai tròng mắt lóe ra mấy phần kịch liệt cùng cứng cỏi! !
“Đường tiểu thư! ! Cố lên! !” Tiên Nhi cùng Lạp Lạp cùng nhau nắm chặt tay cô nói, vẻ mặt Thi Ngữ cũng chờ mong nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn về phía Tiên Nhi cùng Lạp Lạp miễn cưỡng cười, có chút kích động thở gấp nhìn về phía cánh cửa phòng, cô liền không suy nghĩ gì nữa mà bước về phía trước.