Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 63: Chương 63: Nhẹ nhàng




Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Quân Dao liền cảm thấy ngột ngạt không thôi.

Trương Đình liếc hộp thuốc trên bàn, cô biết ý, liền đi đến thay thuốc cho hắn.

Trương Đình ngồi thẳng, để cô tháo rỡ từng lớp vải băng trên người.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô vừa nhìn thấy những vết thương kia, sóng lòng liên xao động, người đàn ông này, rốt cuộc là đã bị tổng cộng bốc nhiều vết thương, chi chít trên người như vậy, đến một đoạn lành lặn cũng không có.

Tay cô run run, chạm vào miệng vết thương còn lờ mờ dính máu, lồng ngực Trương Đình lên xuống mạnh mẽ, từng múi thịt săn chắc trên người, đều cực kỳ rõ ràng.

“Làm đi

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô khẽ gật đầu, nuốt nước bọt, bắt đầu lấy thuốc bột đắp lên.

“Những vết sẹo này.”là từ bốo giờ?”

Trương Đình nhìn chòm đầu đang không ngừng lay động của cô, nhẹ nhàng đáp:

“Từ lâu rồi.” *

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô chạm lên một vết sẹo dài lớn eo hắn, cổ mường tượng ra một khung cảnh máu me kinh khủng, vết sẹo này lớn như thế, không chừng lúc đó, hắn cũng phải trải qua sinh tử.

Nhưng mà năm xưa, nhưng khi gặp nhà cô, hắn đều xuất hiện với một diện mạo đường hoàng nhất.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Xem ra, cô thật sự không hiểu hắn.

Trương Đình nắm tay cô, khẽ chấn an:

“Đều qua hết rồi.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lâm Quân Dao cười buồn, tiếp tục bồi thuốc.

Trương Đình:

“Em đau lòng sao?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lâm Quân Dao trái lòng lắc đầu, người bên trên hít một hơi, lặng lẽ thở dài.

“Ngày mai tôi phải rời đi một chuyến

Bỗng nhiên, hắn lại lên tiếng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lâm Quân Dao hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền khối phục bình thường.

“Không hỏi đi đâu sao?”

Hắn cố dò hỏi cô.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lâm Quân Dao mím môi, đầu óc phiền loạn một trận.

Trương Đình là đang thông báo hành tung với cô sao?Nhưng tại sao, lại đột nhiên muốn thông báo những chuyện này với cô chứ? “Chủ đi đầu thì liên quan gì tới tôi? Dù sao, tôi cũng chỉ có thể ở nơi này.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô lấy vải trắng, bắt đầu băng vết thương cho hắn, hơi thở của hai người lúc xa lúc gần, đối với Lâm Quân Dao lúc này, thật sự giống như một cực hình.

Cô cảm nhận được ánh mắt sâu hun hút của hắn đang nhìn mình, lồng ngực cũng vì vậy mà bất giác loạn lên, cô cắm cúi làm việc, mong để che đi được hơi thở đã sớm rối loạn của mình.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Không khí lại bắt đầu ngượng ngập, không ai nói gì.

Mãi đến khi Lâm Quân dao vừa làm xong, cả người có liền bị hắn kéo mạnh, trực tiếp ngồi lên đùi hắn.

Hai người đột nhiên sáp lại, hơi thở trực tiếp đan xen lăn, cuốn chặt lấy nhau, dù cho cô có muốn cúi đầu tránh né, thì cũng không tránh được khuôn mặt của hắn. Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trương Đình quan sát cô, cô gái nhỏ trong lòng rõ ràng đang cực kỳ căng thẳng, đôi con người vì hoảng hốt mà chạy loạn, đôi mi dài dài lại không ngừng run lên.

Hai má cô rõ ràng đang đỏ dần lên, nhưng lại vì kiềm chế cảm xúc mà cắn đôi môi đến mức trắng bệch.

“Nhả ra.”

Trương Đình không hài lòng, khẽ ra lệnh.

Lâm Quân Dao cảm thấy quẫn bách vô cùng, nhưng sau lưng có cánh tay lực lưỡng của hắn siết chặt, cô không thoát được, chỉ có thể chống tay lên ngực hắn khẽ duy trì khoảng cách.

Cô không hiểu lời hắn, thậm chí còn vì hoảng hốt mà cắn mạnh hơn, Trương Đình siết chặt eo cô, ấn môi mình xuống trừng phạt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cả người Lâm Quân dao đều như đờ ra, cô không dám cử động, toàn thân căng chặt tựa như khúc gỗ.

“Há miệng

Hắn khẽ ra lệnh.

Nhưng mạch não cô lúc này rất chậm, dường như không thể thu nạp được ý của hắn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trương Đình thấy vậy, liền xoay ghế, đem cô kẹp giữa người hắn và mép bàn làm việc, hắn hơi đè cô xuống bàn, tiếp tục dọa nạt:

“Há miệng, nếu không tôi sẽ làm em ở đây.”

Lúc này, Lâm Quân Dao mới sợ hãi má há miệng, Trương Đình chỉ có đợi lúc này, liền đưa lưỡi mình vào trong, dây dưa không ngừng.

“Um.”

um.”

“ Lâm Quân Dạo muốn đẩy hắn ra, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô lại như một dòng suối nóng, nhẹ nhàng rồi từng đợt từng đợt vào người cô, khiến toàn thân cô đều mềm đi, hai cánh tay chống trên ngực hắn, bất giác cũng buồng lỏng, Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trương Đình hài lòng, mới quay lại chuyện chính. Đ0.c truyệŋ nhanh nh ất tại Nhayho.č0m

Hắn hán có rất lâu, lầu đến mức hắn cũng suýt chút không kiềm chế được bản thân, đến khi buông cô ra, cả người Lâm Quần Dao đều mệt lả ngả xuống bàn.

Vài sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, thấm chút mồ hôi mà bám chặt bên má, Lồng ngực cô không ngừng đập mạnh lên xuống, cả người đỏ bừng, không khác nào một người đã động tình, là Trương Đình thấy vậy, không kìm được mà vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt có.

Đôi mất có rất tròn, lại cộng thệm hàng mi dài cong vút tự nhiên, chỉ cần có hơi lơ là, liền có thể dùng đôi mắt này câu dẫn người ta sống mũi cô không cao lắm, nhưng rất thắng, Trương Đình mường tượng đến cha mẹ có, quả nhiên con gái vẫn là giống mẹ nhiều hơn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hai má cô lúc này đỏ bừng nóng giấy, còn rất mềm mại, cắn vào cực kỳ thoải mái.

Ngón tay thong dài của hắn cuối cùng lại đi đến đôi môi của cô, đôi môi của cô là có mị lực nhất, rõ ràng bình thường đều không chăm sóc gì mấy, nhưng vẫn hồng hào, còn có cả vị ngọt.

Chỉ cần một lần chạm vào đó, nhất định sẽ cả đời không quên được.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hắn nhìn cô trong đê mê, như cố kiềm chế dục vọng, hắn lại hôn lên cần cổ của cô, Lâm Quân Dao khản giọng kêu lên một tiếng, cô không ngừng tìm kiếm hơi thở bị Trương Đình lấy đi.

“Bụng, đau quả, chú tránh ra. Lâm Quân Dao yếu ớt đẩy Trương Đình, nhưng sức lực của cô, lại chỉ như muối bỏ bien.

Trương Đình lúc này cũng đã nhận ra, hắn nhìn xuống bên dưới, quả nhiên dục vọng của hắn đã bành trướng đến mức như vậy rồi.

“Dao, đồ yêu tinh này.”

Hắn khẽ mắng một tiếng, rồi lại khẽ thở ra một tiếng nặng nề.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hai hốc mắt Lâm Quân dạo đều đỏ bừng, cô lấy tay che mắt, ngăn những dòng lệ đang sắp tràn ra.

Cô biết rõ, người đàn ông kia cùng nhìn thấy.

Trương Đình lấy tay cô ra, Lâm Quân Dao lại quay mặt đi, hắn kéo người cô dậy, để cô nhìn thẳng vào hắn. Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lâm Quân Dao muốn bản thân thật kiên cường, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt hắn, mọi phòng tuyến của cô đều hoàn toàn sụp đổ.

Người hắn cũng đỏ bừng, nhất là hai đội mắt, bởi vì sớm Cô có chút hoảng sợ, vội vàng giữ lấy mặt hắn.

đã động tình mà đục ngục tia máu.

“Chú, chú không sao chứ?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thấy cô bắt đầu lo lắng cho mình, trong lòng Trương Đình liền bắt đầu nhộn nhạo khó tả.

Hắn đã đến mức độ này, người con gái mình muốn lại đang ở trước mắt, hắn bắt lấy tay cô, khàn khàn cầu xin:

“Tôi làm nhé.?”

Mặt Lâm Quân Dao đỏ bừng, cả người run lên, theo phản xạ mà cô quắp sợ hãi.

Cô lén nhìn xuống bên dưới, dù cách một lớp quần áo, nhưng thứ đó vẫn kiêu ngạo dựng đứng nóng rực như thế, cô nhớ lại những lần trước cùng hắn, lần nào cũng đau đớn đến mất cả cảm giác, tỏng lòng liền bắt đầu sợ hãi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô vô thức lắc đầu, Trương Đình thấy vậy, ánh mắt liền ánh lên sự thất vọng.

“Đau.”

Lâm Quân Dạo củi mặt, không dám đối diện với khuôn mặt đã động tình của hãn Trương Đình nắm tay cổ, đặt xuống bên dưới, khẩn khoản van nài:

“Tôi sẽ nhẹ nhàng.

Lâm Quân dao dù không muốn, nhưng cũng bị hắn ép chạm vào nơi kia, cô hơi hoảng sợ muốn giật ra, thì lại bị hẳn kéo lại.

Cuối cùng, cô cũng không chống cự được hắn, một lần nữa, đem bản thân mình, toàn bộ trao cho hắn.

Mặt trời rạng đông khẽ hế, Trương Đình ôm cô gái đã mệt lả trong lòng, vuốt ve xoa bóp cho cô.

“Chuyến đi này, em cũng phải đi.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lâm Quân Dao mệt nhoài ở trong ngực hẳn, ủ ở phản đối.

Trương Đình vén tóc cô, khẽ thì thầm bên tai:

“Nếu muốt, gặp lại Khúc Vận, thì em phải đi.”

Cuối cùng, cô gái trong lòng mới không lên tiếng phản đối nữa.

Trương Đình khẽ mỉm cười, khuôn mặt thỏa mãn vô cùng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.