Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 62: Chương 62: Lươn lẹo




Lâm Quân Dao nhăn mày suy nghĩ, cô muốn tìm tung tích của bố mẹ, nếu có thể dựa vào sức lực của Trương Đình, vậy thì sẽ càng có lợi hơn, nhưng mà.”

Trương Đình thấy cô không trả lời, chớp mắt hắn liền cảm thấy tức giận, hắn đoán không sai, cô dù đã quay về bên cạnh hắn, nhưng tâm của cô thì không, nếu hắn không làm tốt chuẩn bị, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, cô sẽ rời khỏi hắn mà không hề do dự.

Không hề do dự.

Nực cười, đến một người con gái, hắn cũng không có cách nào giữ chân cô lại.”

“Dựa vào tôi, không tốt sao?”

Hắn khó chịu lên tiếng, nhưng Lâm Quân Dao chỉ nở một nụ cười chua chát.

Cô nhìn hắn, ánh mắt mờ sương mà lạnh nhạt:

“Trương Đình, trong lòng chú, tôi là gì.” Tôi là gì trong mắt chú, tôi là gì mà có thể ở bên cạnh chú? Cô đau lòng nhìn hắn, lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, rõ ràng, tâm tình hắn cũng đang chấn động, hắn không đáp, nhưng cô lại không kìm được mà đặt bàn tay mình lên vị trí trái tim kia.

Nơi đó đập thật mạnh, nhưng trước nay, dường như không phải đập vì cô! Người hắn yêu, trước nay vẫn chỉ có Quân Lâm, 10 năm Sống mũi cô cay sè, nơi lồng bàn tay run lên.

rồi, hắn vẫn chỉ yêu người con gái đó. *

“Quân Lâm và tôi, chú chọn ai.” Sau ngày hôm đó, Trương Đình không còn nghỉ lại phòng cô, nháy mắt một tuần trôi qua, hai người đều không gặp nhau nữa.

Lâm Quân Dao từ sau khi biết Khúc Vận rơi vào tay Viêm Thần, cô cũng không còn ý định ra ngoài nữa.

Mỗi ngày chỉ luẩn quẩn trong phòng, Trương Đình đã gỡ lệnh cấm túc cho cô, nhưng phạm vi cũng chỉ trong khu biệt thự Một tuần không gặp mặt, không biết vết thương trên người hắn như thế nào rồi? Cả người hắn nhiều vết thương như vậy, ngày đó còn thập tử nhất sinh, nếu như không chăm sóc cẩn thận, sẽ rất dễ để lại hậu quả về sau.

Trương Đình là một người bận rộn, mỗi sáng sớm, cô đều nghe thấy tiếng xe của hắn rời khỏi sân, nhưng mãi đến tối muộn, cũng không thấy bóng dáng xe hắn trở về.

Lại một tuần nữa trôi qua, trong mơ hồ, dường như cô cảm thấy Trương Đình đã đem cô quên lãng.

Đêm đó cô chỉ hỏi hắn một câu, bây giờ lại rơi vào tình cảnh này, vậy cô cũng xem như là đã biết được kết quả.

Một buổi sáng đang đi dạo, cô liền thấy có một đám người lén lút đi từ dưới hầm sau nhà lên.

Lâm Quân Dao chưa biết tình hình, thế là liền nấp sang một bên theo dõi tình hình.

“Đi thôi, lão đại muốn gặp cậu.”

” Người đi đầu không ngờ lại là Đại Hồ.Người nọ bị kéo ra khỏi tầng hầm, người cậu ta bụi bặm, toc tại xoăn tít rối bời, khuôn mặt phờ phạc không cam lòng.

Cậu ta bực bội, ánh sáng mạnh bên ngoài chiếu vào, khuôn mặt cậu ta liền khó chịu mà nhăn nhúm lại thành một mảng.

“Lão đại muốn gặp tôi làm gì chứ.

? Tôi vẫn đang cố gắng mở thứ kia đấy, dù sao cũng cần thời gian chứ?”

Nghe tiếng cậu ta làu bàu, Lâm Quân Dao mới giật nảy mình, người này không phải là Mouse hay sao? Tên này làm gì ở chỗ này thế? Còn bị giam ở dưới tầng hàm lòng đất lâu như thế? Lâm Quân Dao rời chỗ trốn, đi ra hỏi thăm:

“Sao cậu lại ở đây? Mouse đang tức tối, nhưng vừa nhìn thấy cô, hai mắt liền trợn người kinh ngạc, cậu ta run run chỉ vào mặt cô, chất vấn:

“Sao cô cũng ở đây.” Nói đoạn, hắn nhìn Đại Hổ, liền hiểu ra:

“Cô cũng bị bắt đến đây sao?”

Đại Hồ nghe thế, lườm cậu ta cảnh cáo.

“Có Dao, đi dạo sao?”

Lâm Quân Dao gật đầu.

“Lão đại ở thư phòng, nếu như cô muốn gặp.”

“Không cần đầu.” Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m

Lâm Quân Dao theo phản xạ từ chối, Đại Hổ lại ngạc nhiên nhìn cô.

Mouse không hiểu chuyện, nhưng thấy Đại Hồ nói chuyện rất khách sao với cô, trong lòng liên lập tức suy nghĩ lại.

Người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản, trước đó còn ung dung đến chỗ cậu ta mua tin tức của Hắc Long, bây giờ ở trong tay Trương Đình mà còn tùy tiện như thế, tuyệt đối là không đơn giản.

Không chừng cô ta có thể giúp cậu ta trốn thoát “Đưa hắn đến chỗ lão đại trước đi

Đại Hổ ra lệnh cho đảm thuộc hạ, Mouse kêu oai oái bị lôi đi.

Lâm Quân dao ngạc nhiên, lại hỏi Đại Hồ:

“Chuyện này là sao? Sao Trương Đình lại bắt hắn đến đây?”

Đại Hổ:

“Cô quen hắn sao?”

Lâm Quân Dao không phủ nhận:

“Trước đó có giao dịch mấy lần với hắn.

“Tên này cũng có chút tài lẻ, lão đại muốn tận dụng hắn.

“ Lâm Quân Dao gật đầu, thì ra là thế? Cô nhớ trước đó trong khách sạn hắn nói còn một mối làm ăn khác đang chờ, xem tình hình này, có lẽ người đó là Trương Đình rồi, nhưng mà có lẽ hắn cũng không ngờ đến, Trương Đình lại để hắn ở lại, triệt để sử dụng tài năng của mình.

Cô cười thầm, quả nhiên người khôn có ngày sẽ bị cái khôn đập chết.

Cô quay người, đi theo Mouse.

Trong thư phòng của Trương Đình.

“Lão đại, anh gọi tôi...?”

Vừa nhìn thấy Trương Đình, Mouse ngay lập tức liền đổi mặt, cười chân chó nịnh bợ Trương Đình.

Trương Đình không thèm nhìn hắn, liền lên tiếng hỏi luôn:

“Chiếc hộp đó thế nào rồi?”

“Tôi vẫn đang cố hết sức, tôi đã có cách rồi, rất nhanh liên mở được thôi.”

Trương Đình không đáp lại nữa, Mouse cảm thấy cả người đều không thoải mái, liền bắt đầu nghĩ đến chủ đề nói chuyện.

“Lão đại, sau khi tôi mở được chiếc hộp đó, có thể trả tôi một ít thù lao hay không?”

“Được

Trương Đình sảng khoái đáp, Mosue nghe xong, cả người liền thanh tỉnh, nỗi khổ bị nhốt suốt bốc ngày này, đều như được giải tỏa hoàn toàn.

Tiểu Hổ đứng bên cạnh, thấy được nét mặt của Mouse thì cười thầm, trong đầu lại thử đoán đến câu tiếp theo của hån.

“Vậy thì lão đại, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể rời khỏi đây hay không.” Trương Đình dừng bút, lạnh nhạt nhìn hắn ta:

“Cậu muốn rời khỏi đây?”

Mouse cảm thấy sống lưng hơi lạnh, nhưng vẫn chắc chắn gật đầu.

Trương Đình nhìn hắn một cái, sau đó không nói gì nữa.

Mouse biết mình sắp được tự do, tinh thần lại sảng khoái gấp bội.

Lâm Quân Dao đứng ở bên ngoài, mấy người bên trong còn nói gì đó, nhưng âm thanh đã bị đè nén xuống rất nhỏ, cô làm thế nào cũng không nghe rõ.

Cạch!! Chết mẹ.

Lâm Quân Dao giật mình, ngã theo cánh cửa, cuối cùng lại ngã vào một lồng ngực rắc chắc.

Sắc mặt Trương Đình tối tăm lạnh lùng, hắn đứng sừng sững trước cửa, hiển nhiên là đã biết cô đến nghe trộm.

“Đi vào.

Trương Đình bỏ lại một câu, sau đó quay người vào trong.

Mouse nhìn thấy cô đi thẳng vào trong phòng của Trương Đình, chốc lát liền bị sốc một lần nữa.

“Rốt cuộc cô có quan hệ gì với lão đại thế?”

Lúc cô đi qua người hẳn, Mouse hạ thấp giọng hỏi han.

Lâm Quân Dao nhìn hắn, cổ ra vẻ thần bí:

“Anh đoán xem.?”

Mouse xì một cái, sau đó lại nhớ ra chuyện gì đó, giọng cậu ta như cái máy phát thanh, làm cô suýt chút giật thót mình:

“Số tiền bán tin tức của tôi đâu? Cô nhất định cũng đã gặp được người rồi, còn không mau trả tôi tiền

Lâm Quân Dao lúc này mới sực nhớ, cô thật sự bội phục cái trí nhớ của tên này.

Đúng là nô lệ của đồng tiền mà! Lâm Quân Dao vỗ vai hằn:

“Cậu mà an toàn thoát khỏi đây, tôi sẽ đưa cho cậu tiền

Mouse tức điên lên như dẫm phải bãi phân chó:

“Cô lừa đảo sao? Đó là mồ hội công sức của tôi đó.”

“Qua đây.”

Lúc Mouse chuẩn bị xần áo định lao vào đại chiến với Lâm Quân Dao thì giọng Trương Đình lại phát ra, Lâm Quân Dao nghe thấy vậy, vội vàng xách váy chạy qua đó.

Mouse trợn mặt, hai mặt đỏ gay vì tức giận, cuối cùng lại chẳng thể làm gì.

***

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.