Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 61: Chương 61: Lo lắng




cho nhau Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lâm Quân Dao muốn đi tìm Khúc Vận, nhưng bên ngoài khắp nơi đều có người canh gác.

Trương Đình quả nhiên vẫn không tin tưởng cô, hắn ngoài mặt hòa thuận với cô, nhưng bên trong vẫn luôn không ngừng đề phòng cô chạy trốn.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Khó khăn lắm mới trốn ra được, nhưng khi đến tòa nhà phía sau, lại phát hiện không còn ai ở lại đây nữa.

Khúc Vận đi đâu rồi? Viêm Thần có làm gì với cô ấy hay không? Khúc Vận từng nói, Viêm Thần 2 năm nay vẫn luôn truy đuổi cô ấy, so với Trương Đình, cô vẫn cảm thấy Viêm Thần đáng sợ hơn một chút, ánh mắt hoang dã của hắn, mỗi lần nhìn thấy đều khiến cô hoảng hốt.

Lâm Quân Dao không tìm được gì, cô nắm chặt hai miếng ngọc giống hệt nhau ở trong tay, quay về khu nhà của Trương Đình. Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lúc ra cũng lén lút, đương nhiên lúc về cô cũng không thể ngang nhiên đi cửa lớn được.

Cô trèo lên cây xoan phía sau vườn, chuẩn bị trèo quan cửa sổ tầng hai.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đứng ở trên ngọn cây, Lâm Quân Dao có cảm giác vô cùng lợi hại, cô nhón chân một cái, liền nhảy lên thành cảnh tầng hai.

Quả nhiên là sát thủ số một, công phu quả nhiên rất tốt, dạy cô lại càng giỏi! “Giỏi lắm

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lâm Quân Dao còn đang tự hào vì công phu của mình thì nghe thấy một tiếng gần lớn.

Cô thầm kêu khổ, trước mặt liền xuất hiện khuôn mặt đen sì của Trương Đình.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lúc này, một đám thuộc hạ liền chạy đến.

Hắn nhìn cô đứng chơi với bên ngoài, vào không vào được, ra cũng không ra được.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Trương Đình nhìn cây xoan bên dưới, ánh mắt toàn là lạnh lẽo:

“Chặt

Lâm Quân Dao nhìn hắn sững sờ, cô còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, thì phía sau đã có tiếng chặt cây bùm bup.

“Trương Đình. Cô nghiến răng nhìn hắn.

“Còn không vào.” Hắn khoanh tay, liếc cô đang lửng lơ bên dưới.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lâm Quân Dao đổ dầy mồ hội, nghiến răng chèo vào trong.

Bàn chân vừa chạm đất, cô liền cảm nhận được một bầu không khác cực kỳ cô đặc bên trong.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Mấy người hầu được phân tới trông chừng cô đều quỳ dưới đất, cả người run rẩy không dám nói lời nào.

Cô lén bĩu môi, Trương Đình lần này không phải làm thật chứ? “Mấy người đứng dậy đi.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đám người hầu:

“.” *

Cô nhìn bọn họ, không một ai có động tĩnh gì cả.

Lâm Quân Dạo lắc đầu, liền đi đến kéo một người lên, nhưng nhờ tên đó liền khóc thét lên mà kêu:

“Cô Dao, đừng.”đừng làm thế?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lâm Quân Dao nhíu mày, quay lại nhìn Trương Đình, lúc này, hắn cũng quay lại nhìn cô, ánh mắt như dao nhọn sắc bén.

“Chú.”

bảo bọn họ đứng dậy đi.”

Nói đoạn, cô lại hơi ngừng lại:

“Chúng ta có chuyện gì, tự mình giải quyết, bọn họ không liên quan!! “không liên quan?”

Trương Đình vặn lại.

“Đám người đó trông chừng em, mà em vẫn ra ngoài được, đáng chết Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lâm Quần Dao kinh hãi nhìn Trương Đình, hốt hoảng nói:

“Em không phải muốn trốn, em muốn tới tìm Khúc Vận mà thôi, Trương Đình đi đến bên cạnh cô, nheo mắt đánh giá.

“Ra ngoài.

!!! Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đám người hầu kia nghe thấy vậy, vội vàng rời đi.

Lâm Quân Dạo nuốt nước bọt, trong lòng căng thẳng vô cùng.

Trương Đình cứ nhìn cô như vậy rất lâu, đến nỗi cả người cô đều nổi hết cả da gà, không chịu được nữa, cuối cùng cô cũng lên tiếng:

“Chú.”

muốn làm gì thì làm đi! Chết sớm đầu thai sớm

Trương Đình cười lạnh, cuối cùng mới gõ một cái lên trán cô:

“Gan của em càng ngày càng to, miệng lưỡi cũng càng ngày càng không biết nể nang gì...

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lâm Quân Dao hít một hơi.

Trương Đình lại tiếp tục:

“Gần mực thì đen, thời gian em ở cùng với Khúc Vận, quả nhiên đã bị cô ta dạy hư.”

“Tôi không có, chủ đừng đổ oan cho cô ấy

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Trương Đình nheo mắt, Lâm Quân Dao lúc này mới ra chuyện chính, vội vàng hỏi lại:

“Rốt cuộc Khúc Vận đã đi đầu rồi g “Em tìm cô ta làm gì?”

Lâm Quân Dao gấp gáp bắt lấy cánh tay hắn, hỏi dồn:

“Rốt cuộc Việm Thần đưa cô ấy đi đâu rồi?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lâm Quân Dao sửng sốt “Cái gì?”

“Cô ta chọc vào người không nên chọc, sớm muộn cũng chet! Đầu óc Lâm Quân Dao như nổ tung, cả người đứng không vững nữa.

Cô nhìn Trương Đình, nhưng rõ ràng khuôn mặt hần không hề có ý đùa cợt, nhưng sao Khúc Vận có thể chết dễ dàng như thế? Nhưng Khúc Vận là ai chứ, nếu cô ấy đã thoát, thì nhất định sẽ tìm được cách liên lạc với cô, nhưng đã lâu như thế rồi, đến một tin tức có cũng không có Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nhưng Viên Thần ác độc như thế nào, có cũng đã từng nhìn thấy, lần đó huyết tẩy bống phái của cha Phí Dạ Đông, còn cá lần hán tự mình đem người đến bắt Khúc Vận, lần rao lần ấy đều không hề nương tình.

“Không thể nào.”tôi không tin

Trương Đình bắt kéo tay cô, nghi ngờ hỏi:

“Em với cô ta cũng chỉ qua lại một thời gian ngắn, có gì mà phải luyến tiếc chứ.”

“Chú không hiểu. Lâm Quân Dao hất tay Trương Đình ra, cô quay lưng, thẫn thờ trở về phòng của mình.

Trương Đình nhìn bóng lưng run run của cô, liền nhíu mày không vui.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tối hôm đó, Trương Đình trở lại phòng ngủ, thấy cô ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ ngồi nhìn bên ngoài.

Đèn phòng còn không bật, hắn nhíu mày, liếc đám người hâu.

“Ông chủ.”

là cô Dao không chịu ăn.”

chúng tôi, chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào.”

“Vô dụng

Hắn ném lại một câu, sau đó đóng sầm cửa lại.Hắn đi bên đến cạnh Lâm Quân Dao, xoay ghế cô ngồi lại, bắt cô nhìn vào khuôn mặt mình.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tưởng rằng cô sẽ tức giận, nhưng không ngờ, cả khuôn mặt cô đều ngập nước, nhất thời, Trương Đình liền ngẩn ra, hắn cảm thấy bản thân tay chân đều trở nên lúng túng, không biết nên làm thế nào.

đừng khóc.

Hắn đau lòng, đưa bàn tay lên cẩn thận lau đi từng giọt nước mắt nóng hổi của cô đi.

Lâm Quân Dao cúi thấp đầu, đến một câu cũng không nói Trương Đình thở dài.

“Cô ta với em không cùng một thế giới, sớm muộn gì cô ta cũng chết thôi, nếu cô ta không chết trong tay Viêm Thần, thì cũng sẽ chết trong tay một người khác, tôi nói cho em biết, đại ca của tôi, sớm đã phát tử lệnh truy sát toàn cầu với Khúc Vận rồi.”

Lâm Quân Dao lắc đầu, nước mắt khẽ tuôn nhiều hơn.

Có lẽ cô hiểu, bởi vì gần một năm lăn lộn với Khúc Vận, cô đã gặp không ít lần truy sát.

Nhưng mà, không phải bọn họ vẫn thoát sao? “Khúc Vận nói, đám người đó căn bản không làm gì được cô ấy.”

Cô yếu ớt lên tiếng, Trương Đình khẽ xoa đầu cô, sau đó lại vì thương xót và ôm cô vào lòng.

“Em biết được gì về cô ta chứ.

? Ở cạnh cô ta, em sẽ chỉ gặp nguy hiểm mà thôi.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cô không đáp lại, nhưng một lúc sau, cô lại kéo Trương Đình ra, cô nhìn hắn, mím môi do dự:

“Chú không phải Viêm Thần có quan hệ với chú sao? Chỉ cần chú nói với hắn một tiếng, lẽ nào hắn không nể mặt mà thả Khúc Vận sao?”

Trương Đình không ngờ cô vẫn cứng đầu như vậy, ánh mắt hắn tối đi, quay đầu không đáp.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lâm Quân Dao thấy vậy, đầu óc trong chốc lát liền xoay chuyển hoạt động, Khúc Vận nhất định vẫn chưa chết, cô không dám chắc, nhưng cô có một cảm giác mơ hồ.

“Em đừng cho rằng, tôi nhân từ với em, thì cũng sẽ nhân từ với những kẻ xung quanh em.”

Lâm Quân Dao nắm chặt cánh tay anh, điệu bộ van xin.

Trương Đình nghiến răng, hắn bóp chặt mặt cô, thở ra một hoi:

“Nếu em dám hứa, sau này tuyệt đối ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi có thể cứu cô ta.

Lời của hắn mang theo khí lạnh, dường như đây là lời uy hiếp, nhưng cũng không biết vì sao, Lâm Quân Dao nghe xong, lại có một cảm giác rất khó tả, giống như là, cô đã bị người ta bảy vậy.

“Trương Đình, chú.”

Mặt cô đỏ lên, khế quát.

“Dám hứa không.?”

Hắn lại khẽ gắn lên, ánh mắt sâu hút như con báo đang chăm chú nhìn con mồi run sợ.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.