Một đêm yên tĩnh trôi qua, Phương Y mơ mơ màng màng đưa tay tìm kiếm di động, nhìn thời gian, còn chưa đến tám giờ, thời gian làm việc là chín giờ, từ nhà luật sư Chu đến công ty rất gần, chắc là anh vẫn đang ngủ.
Phương Y lười biếng đứng dậy, đầu đau đến không chịu được. Không phải là do cô ngủ ít, nằm mộng nhiều quá, tỉnh lại thì quên mất nội dung. Trong lòng tiếc nuối không cam.
Cô xốc chăn lên bắt đầu dọn dẹp, sau đó đẩy cửa ra ngoài. Điều khiến cô bất ngờ là nhìn thấy Chu Lạc Sâm đang ngồi trên sofa đọc báo. Anh ăn mặc đơn giản không như ngày thường, lúc này anh giống như một người khác.
Anh nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn về phía cô, buông tờ báo, nói: “Chào buổi sáng.”
Phương Y vò đầu bứt tóc lúng túng nói: “Chào buổi sáng, luật sư Chu.”
Chu Lạc Sâm nhìn nhìn đồng hồ: “Lúc sáng tôi đi chạy bộ, mới vừa trở về.”
“. . . . . .” Xem ra là cô ngủ say quá, thì ra mỗi ngày trước khi đi làm anh đều chạy bộ. Phương Y hổ thẹn, cảm thấy bản thân quá tệ, há mồm muốn nói nhưng Chu Lạc Sâm đã trực tiếp đứng dậy đi tới phòng ăn, anh nói: “Rửa mặt rồi lại đây ăn điểm tâm.”
Vốn dĩ cô định rửa mặt rồi mới giúp anh làm bữa sáng, kết quả thức dậy còn muộn hơn anh. Cô nghĩ, mình là con gái còn thua cả anh.
Phương Y nghe lời Chu Lạc Sâm đi vào toalet, anh đã chuẩn bị kem đánh răng, cốc nước và khăn lông mới cho cô.
Thực chu đáo, người này càng chu đáo càng khiến cho người ta cảm thấy tội lỗi.
Phương Y quay trở lại phòng ăn, trên bàn đã dọn xong bữa sáng đơn giản.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y đi đến thì gật đầu, cô ngồi xuống đối diện anh, động tác lịch sự dùng bữa, lâu lâu cô lại liếc anh một cái, phát hiện lúc ăn cơm anh rất ít nói, cũng không ngẩng đầu, dường như không thấy sự hiện diện của người bên cạnh.
Anh tạo cảm giác khiến cô dễ chịu, thiếu chút nữa cô mất hết tự nhiên.
Sau khi ăn xong Chu Lạc Sâm lái xe chở Phương Y đi làm, lúc gần tới công ty anh ngừng xe trước tòa cao ốc, nói: “Em lên trước đi.”
Phương Y cởi giây an toàn: “Luật sư Chu, anh giúp em nhiều quá, em thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào.”
Chu Lạc Sâm hơi cong khóe môi, đây là nụ cười tươi tắn nhất từ hôm qua tới giờ, nụ cười này khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
“Sẽ có cơ hội.” Dứt lời, anh khởi động xe: “Xuống đi, trễ giờ sẽ bị để ý.”
Lúc này còn sớm, tuy rằng cao ốc đã mở cửa nhưng rất ít người đi làm. Phương Y nghe Chu Lạc Sâm nói vậy thì trong lòng trở nên hụt hẫng.
Cô đẩy cửa xuống xe, còn chưa kịp quay đầu chào tạm biệt thì đã thấy anh lái xe rời đi, anh không lái đến bãi đỗ xe của tòa cao ốc, đi đâu vậy nhỉ?
Chu Lạc Sâm nói sẽ cho cô cơ hội cảm ơn, đương nhiên cô rất chờ mong. Trước đó, cô và anh chỉ là quan hệ đồng nghiệp, còn bây giờ quan hệ này đã bắt đầu thay đổi...
Mặc dù hành vi hôm qua của anh khác thường nhưng thái độ của anh vẫn rất chuẩn mực, quan hệ của bọn họ tuyệt đối chỉ dừng lại tại đây, cô không muốn mơ mộng, hiểu rõ vị trí của bản thân, nỗ lực giúp anh nếu được, đây mới là điều cô nên làm.
Đứng trước tòa cao ốc một hồi, Phương Y liền đi lên công ty. Lúc này phòng hậu cần đang có người dọn dẹp vệ sinh, hôm nay không có việc gì làm cho nên việc cô tới sớm lại khiến cho mọi người ngạc nhiên.
“Phương Y, hôm nay sao em đi làm sớm vậy.” Hà Tình đang ngồi ăn sáng.
Phương Y cười cười: “Dạ, hôm nay không kẹt xe ạ.”
Hà Tình đưa qua cho cô một món tráng miệng: “Ăn sáng chưa?”
Phương Y thấp giọng: “Em ăn rồi ạ, chị ăn đi.”
Hà Tình cười nói: “Ừm.”
Phương Y dọn dẹp bàn làm việc, đồn thời giúp đỡ đồng nghiệp khác làm vệ sinh, chờ đến gần chín giờ, mọi người mới có mặt.
Trở về chỗ ngồi, Phương Y tự hỏi không biết Hình Tứ đã biết Chu Lạc Sâm bỏ cuộc chưa? Chuyện này thì có gì đáng mừng chứ, cô hy vọng Hình Tứ sẽ không mất hứng, phỏng chừng còn rất ngạc nhiên.
Nói thật, người như Chu Lạc Sâm cô chưa từng nghĩ anh sẽ chủ động bỏ cuộc.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến(1), Hình Tứ cầm túi công văn đi vào văn phòng, nhìn về phía Phương Y thấp giọng phân phó.
(1) Còn được dùng để hình dung Tào Tháo là người nhiều tai mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mắt chúng ta và đây là người cần phải đề phòng.
Phương Y chuẩn bị văn kiện, Hình Tứ gọi điện thoại tới, cô nói: “Luật sư Hình, có gì cần sai bảo nữa không ạ?”
Giọng anh ta rất vui: “Giúp anh gọi một phần ăn sáng.”
“Dạ, Luật sư Hình muốn ăn cái gì?” Phương Y cầm bút tính toán ghi chú.
Hình Tứ nói: “Em quyết định đi.” Dứt lời liền cúp điện thoại.
Phương Y nhìn nhìn ống nghe, khó xử lật sổ ghi chú, cuối cùng cô quyết định sẽ xuống dưới công ty mua. Cô nhớ ở đối diện có một tiệm cháo nghe nói rất ngon, buổi sáng ăn cháo cũng tốt.
Cô cầm tiền sau đó xin phép Hà Tình. Cô đi không lâu, cũng chỉ nửa tiếng, nhưng trong nửa tiếng đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Phương Y xách đồ ăn sáng trở về, phát hiện mọi người tập trung rất đông, nhiều nhất là ở trước cửa phòng làm việc của Hình Tứ.
Cô lách người chen vào, phát hiện Lâm Tư đang cùng Hình Tứ tranh cãi, kỳ thực cũng không thể xem là tranh cãi, bởi vì từ đầu tới đuôi Hình Tứ vẫn không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Tư khóc rống, Lâm Tư khóc rất to, giống như là Hình Tứ đối xử với cô ta ác lắm.
“Anh không còn gì để nói đúng không?” Lâm Tư dùng giọng mũi nặng nề chất vấn.
Hình Tứ đứng thẳng người nhìn cô ta: “Đương nhiên là có.” Anh ta nhìn lướt xung quanh: “Nhìn đủ chưa, đủ rồi thì mọi người trở về làm việc đi. Đây chỉ là chuyện cỏn con.”
Mọi người nghe vậy liền lập tức di tản, Lâm Tư nghe thấy sáu chữ “Đây chỉ là chuyện cỏn con” thì trở nên giận dữ, tựa hồ muốn xông lên đánh Hình Tứ, Hình Tứ vẫn đứng yên tại chỗ, Hà Tình kịp thời chạy tới ngăn cản, không muốn cô ta phá hủy hình tượng của Hình Tứ.
“Em muốn làm gì hả, không phải là một vụ án thôi sao. Đi theo luật sư Chu thì sợ gì không có việc khác để làm?” Hà Tình nói.
Lâm Tư không phục nói: “Chính bởi vì đi theo luật sư Chu nên mới không muốn bỏ qua. Luật sư Chu nổi tiếng thế nào đâu phải chị không biết, chuyện này là lần đầu tiên, mọi người sau này sẽ nghĩ thế nào về anh ấy?”
Hà Tình khó xử: “Đâu phải nghề nào cũng thuận buồm xuôi gió cả đời? Một hai lần là chuyện ngoài ý muốn.”
“Đó là người khác, luật sư Chu không giống với những người khác!” Lâm Tư kiên trì bảo vệ quan điểm, còn muốn xông lên gây rối với Hình Tứ.
Kỳ thực cô ta nói rất đúng, vì chuyện này mà uy danh của Chu Lạc Sâm rớt xuống một bậc, tục ngữ nói quả không sai, đứng càng cao té càng nặng, trước đây anh nổi tiếng thế nào, bây giờ tự nhiên xuất hiện thêm một vết nhơ. Còn nữa, đồng nghiệp khinh bỉ, mọi người sẽ không tránh khỏi suy nghĩ, trước đây anh cao ngạo gì chứ?
Hình Tứ nghe xong thì không nhịn được nữa, anh ta rống lên: “Đủ rồi.”
Lâm Tư và Hà Tình phát hoảng, bọn họ sững sờ, mọi người trong công ty cũng nhìn về phía họ.
Cặp mắt Hình Tứ lạnh lùng nhìn Lâm Tư, nói: “Nếu còn muốn tiếp tục làm việc tại đây, tốt nhất là nên trở về chỗ ngồi của mình. Còn không, đi tìm Ôn Na làm đơn xin nghỉ.”
Lâm Tư là người sĩ diện, làm sao có thể bỏ qua, cô ta không quan tâm Hà Tình lôi kéo mình, vừa khéo lúc này có người ngắt ngang lời bọn họ.
“Luật sư Chu!” Chu Lạc Sâm đứng ở hành lang nhìn thấy hết mọi việc, khẩn trương gật đầu chào.
Anh nhìn thấy mọi người đều hốt hoảng, biết là đã phát sinh chuyện gì rồi. Anh lướt qua người Phương Y, hai người nhìn thoáng nhau, cánh tay anh đụng vào người cô, cô hơi hạ tay xuống, tầm mắt chuyển qua bóng lưng anh, anh chậm rãi đi tới chỗ Lâm Tư, một tay chắn cho Lâm Tư, tay kia chống tại Hình Tứ.
Phương Y nhìn thấy cảnh tượng này thì đôi mắt trở nên u buồn, cô cầm đồ ăn sáng đi trở về bàn làm việc, Chu Lạc Sâm nhìn về phía Phương Y ước chừng ba giây, biểu cảm trên mặt anh cũng không thay đổi, tay anh đang ôm lấy bả vai Lâm Tư chậm rãi buông lỏng, biến hóa này ngoại trừ “đương sự” ra thì cơ hồ người khác không phát giác.
Cô nhìn thấy anh ôm bả vai Lâm Tư thì trong lòng trở nên khó chịu, đây là cảm giác gì?
Sau đó Chu Lạc Sâm đứng lại, lạnh lùng hỏi: “Sao thế?”
Giọng anh vừa vang lên mọi người cũng không dám bu lại nữa. Tuy rằng mọi người đều biết luật sư Chu tốt tính, nhưng nếu chọc anh mất hứng, có thể còn đáng sợ hơn cả luật sư Hình.
Hình Tứ cảm thấy buồn cười, anh ta lãnh đạm: “Cậu đang hỏi tớ? Tốt nhất là hãy hỏi thư ký của mình, sáng sớm chạy đến chất vấn tớ vì sao lại để cậu rời bỏ vụ kiện, đây là một câu hỏi ngớ ngẩn, với tính cách của cậu, làm sao có thể bỏ cuộc?”
Sắc mặt của Chu Lạc Sâm cũng không hề thay đổi: “Lâm Tư nói rất đúng, là tớ xác thực bỏ cuộc, có lẽ Triết Ngạn đã nói với cô ấy.” Anh bình tĩnh giải thích, buông Lâm Tư ra, nói với Hà Tình: “Lát nữa Ngôn Tố đến đây mở cuộc họp, em chuẩn bị đi.”
Anh nói “Chuẩn bị” thay vì “Thông báo”, chứng tỏ cuộc họp này chỉ có ba người bọn họ, những người khác không liên quan. Hà Tình nghe xong thì lập tức làm theo, Phương Y ngoái đầu nhìn Chu Lạc Sâm và Hình Tứ, Hình Tứ nghe xong cũng rất ngạc nhiên, anh ta nhíu mày: “Cậu cũng biết đùa rồi sao?”
Chu Lạc Sâm nhìn Hình Tứ một cái, nói: “Cậu biết rõ tớ chưa bao giờ đùa, đây là sự thật.” Dứt lời, lại nói với Lâm Tư: “Đến phòng làm việc của anh.”
Lâm Tư hít hít mũi đi theo sau, hai người bọn họ đi ngang qua bàn làm việc của Phương Y, không ai chú ý tới cô. Cô nhìn thấy bọn họ đi rồi nên mới đứng lên nói với Hình Tứ.
“Luật sư Hình, bữa sáng đây ạ.” Cô nhỏ giọng: “Có muốn em hâm nóng lại không?”
Phương Y xuất hiện khiến cho Hình Tứ giảm bớt ngại ngùng, tâm trạng của anh ta dịu lại, nói: “Đem vào phòng làm việc của anh, có lò vi sóng.”
Cô gật gật đầu đi vào, cửa phòng đóng lại, Chu Lạc Sâm bỗng nhiên ngoái đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, lông mày khẽ nhíu.
“Luật sư Chu, sao vậy?” Lâm Tư nghi hoặc hỏi.
Chu Lạc Sâm gỡ mắt kính và cởi áo vest ra, thấp giọng: “Không có gì.”
Sau đó anh xoay người đi vào phòng làm việc, nháy mắt sắc mặt anh trở nên ảm đạm.