Người Tốt Kẻ Xấu

Chương 19: Chương 19




Đồ ăn nóng hay nguội không quan trọng. Hình Tứ nói vậy là muốn để Phương Y vào phòng làm việc của mình hỏi chuyện.

Cô đưa lưng về phía Hình Tứ hâm nóng bữa sáng, động tác dè dặt cẩn trọng, tóc dài ngang vai, đôi chân thon dài, gương mặt xinh đẹp giống như một bức họa.

Hình Tứ thở dài, đau đầu xoa nhẹ thái dương, trước khi Phương Y xoay người, anh ta mở miệng: “Gần đây Chu Lạc Sâm có tiếp xúc với em không?”

Phương Y chần chừ một lát, nửa thật nửa giả nói: “Trước đó luật sư Chu có hỏi em một chuyện.”

Anh ta nghi hoặc “Ừ” một tiếng.

Phương Y lại nói: “Luật sư Chu hỏi em anh có muốn bỏ cuộc không.”

Hình Tứ nhíu mày, hỏi: “Em trả lời thế nào?”

Phương Y thẳng thắn: “Em nói không ạ.”

Khóe miệng Hình Tứ giật giật, tựa hồ cảm thấy Phương Y quá trung thực, anh ta vẫn im lặng một lúc.

Cô nhìn thấy sắc mặt anh ta thay đổi, chậm rãi nói: “Luật sư Hình đừng buồn rầu nữa, kỳ thực luật sư Chu đã lựa chọn bỏ cuộc, chuyện này chắc chắn sẽ không thay đổi. Theo góc độ người ngoài nhìn vào, chuyện này là chuyện tốt, ít nhất kẻ xấu sẽ bị trừng phạt, người tốt thoát khỏi oan uất, không phải sao?”

Chuyện này đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là. . . . . . Hình Tứ mím môi trầm mặc, Chu Lạc Sâm chủ động dừng bước, nhiều năm rồi đây có lẽ là lần đầu tiên, Hình Tứ cũng rất ngạc nhiên.

“Bữa sáng xong rồi ạ.” Giọng Phương Y vang lên khiến cho Hình Tứ hoàn hồn trong suy nghĩ, anh ta nhìn hai bàn tay trắng nõn của cô đặt đồ ăn trên bàn, dịu dàng nói: “Luật sư Hình có thể dùng rồi.”

Hình Tứ chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống sofa, nhìn bữa sáng ngẩng đầu hỏi: “Em ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng không?”

Phương Y lắc đầu: “Em ăn rồi ạ, luật sư Hình cứ từ từ mà ăn, em ra ngoài trước.”

Anh ta cũng không còn lý do để giữ lại cô, gật đầu nghiêm mặt nhìn cô rời đi. Anh ta vẫn hoài nghi việc Chu Lạc Sâm chủ động bỏ cuộc là có liên quan đến Phương Y, có điều anh ta không ngờ Chu Lạc Sâm sẽ vì một người con gái mà để tổn hại đến thanh danh.

Phương Y phiền muộn trở lại chỗ ngồi, không yên lòng làm việc.

Trần Quân Du thấy cô mệt mỏi, quan tâm hỏi: “Phương Y, sắc mặt của em không tốt, không có việc gì chứ?”

Phương Y lắc đầu không nói chuyện. Trần Quân Du lại tiếp tục công việc. Chu Lạc Sâm bỏ cuộc, bọn họ chắc chắn sẽ thắng kiện.

Cô lặng lẽ nhìn về phòng làm việc của Chu Lạc Sâm. Lâm Tư đã về chỗ ngồi, đỏ mắt cùng Doãn Triết Ngạn thảo luận công việc. Rèm cửa trong phòng làm việc của anh đã kéo xuống, không nhìn thấy gì bên trong.

Phương Y hơi thất vọng, thu hồi tầm mắt tiếp tục làm việc, bản thân cô gần đây quá thiếu kiên nhẫn, cô muốn cuộc sống trở lại như lúc ban đầu, không nên cực đoan như vậy.

Vài ngày sau, cô chú tâm vào làm việc, khắc chế mình không được chú ý đến động thái của Chu Lạc Sâm nữa.

Gần đây Chu Lạc Sâm cũng không có mặt ở công ty, Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn đều ở đây, chắc là anh đi công tác rồi. . . . . . Rõ ràng là cô và anh không có quan hệ, cô ảo tưởng nhiều làm gì chứ.

Mấy ngày trước cô nhận được điện thoại của mẹ, nói cha dượng sau khi trở về thì bỗng nhiên đòi mở một xí nghiệp nhỏ, còn bảo sẽ kiêng rượu và cờ bạc. Hơn nữa ông ta còn mang theo tiền trở về, mẹ bóng gió hỏi cô, có phải cô cho ông ta tiền không, không ngừng xin lỗi cô, lỗ tai Phương Y bùng bùng, không nói thêm nữa liền cúp điện thoại.

Cha dượng mang theo tiền trở về, còn nói muốn làm ăn, chuyện này rõ ràng là có liên quan đến Chu Lạc Sâm.

Vì để tìm hiểu rốt cuộc mình thiếu Chu Lạc Sâm bao nhiêu, Phương Y nhắn tin cho mẹ, hỏi cha dượng cầm bao nhiêu tiền về nhà. Bên kia hồi âm lập lờ, chuyện này khiến Phương Y vô pháp gánh vác.

Trong đầu Phương Y chỉ suy nghĩ đến việc mau chóng kiếm tiền, trước đó cô còn lên mạng tìm thêm việc nhưng sau này do bận rộn quá nên quên mất.

Tìm kiếm một hồi ở trên mạng, Phương Y cầm di động đi vào toilet gọi điện thoại hẹn trước với hai người tuyển dụng, theo thứ tự là giáo viên dạy thêm ngữ văn rồi đến công việc phiên dịch, đây là chuyên môn cô có thể tương đối am hiểu.

Tan tầm, Phương Y dọn dẹp đồ đạc rời đi, gần đây vụ án của Đinh Dật Thăng đã sắp kết thúc, cô không còn nhiều việc nữa.

Có điều, việc phát sinh sau đó cô không biết nên vui hay buồn.

Cô nhìn thấy Chu Lạc Sâm đi vào tòa cao ốc, anh cũng nhìn thấy cô, nhàn nhạt hỏi: “Tan tầm rồi?”

Phương Ythấp giọng: “Dạ, luật sư Chu vừa trở về ạ?”

Chu Lạc Sâm gật đầu, môi mỏng khép mở vài lần nhưng vẫn không lên tiếng. Anh do dự khiến cho cô ngạc nhiên. Thời gian phỏng vấn sắp đến, nếu đến trễ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt.

“Em còn có chút việc, ngày mai gặp ạ.” Cô từ biệt anh nhưng anh đã nghiêng người giữ cổ tay cô lại.

“Anh lên lấy đồ, chờ anh ở đây.” Anh không nhìn cô, lúc nói giọng rất nhỏ, mọi người ở xung quanh đang nhìn bọn họ, điều này khiến cho Phương Y mất tự nhiên, Chu Lạc Sâm tựa hồ cũng phát giác không ổn, rất nhanh buông lỏng tay cô ra.

“Luật sư Chu tìm em có việc? Chiều nay em có chuyện gấp, nếu trễ sẽ không kịp ạ.” Phương Y khó xử.

Chu Lạc Sâm quay người lại nhìn cô: “Năm phút, không thể đợi sao?”

Phương Y ngẫm nghĩ, tính toán đồng ý, có điều di động của cô lúc này lại vang lên, cô nhìn dãy số, là người tuyển dụng.

Cô lo lắng, tiếp không được không tiếp cũng không xong, khó xử muốn chết.

Chu Lạc Sâm là loại người khôn ngoan, anh nhìn thái độ của cô liền hiểu rõ. Anh nói: “Em đi đi”, sau đó anh cũng không quay đầu lại. Cô thấy anh rời đi, trong lòng không cam tâm.

Cúi đầu nhìn di động, cuối cùng cô quyết định dời lại buổi phỏng vấn, nếu đi, không thể. . . . . . Ân nhân quan trọng hơn.

Cứ như vậy, Phương Y đứng dưới tòa cao ốc chờ Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm vẫn chưa xuống, năm phút đồng hồ trôi qua, lại 50 phút. . . . . . Một giờ. . . . . . Ba giờ sau.

Trời đã bắt đầu tối, ngây ngốc chờ ở dưới lầu thật sự là sai lầm. Tại sao cô không nghĩ tới việc đi lên tìm anh, không nghĩ tới việc gọi điện thoại cho anh? Vừa rồi cô chọc anh mất hứng, đứng chờ ở đây đúng là ngu xuẩn. Nếu anh nhìn thấy cô đợi lâu như vậy sẽ không tức giận chứ?

Chắc là anh nghĩ cô đi rồi. Cô thở dài, xem ra ở trong mắt anh, địa vị của cô không quan trọng lắm.

Cách một đám người, Phương Y nhìn thấy chiếc xe của Chu Lạc Sâm đang đậu ven đường, bánh xe rất dơ, anh công tác ở quê mới về ư? Sao lại có nhiều bùn đất dính trên xe thế?

Phương Y tò mò bước xuống bậc thềm, lấy khăn ướt từ trong ba lô lau lau bụi đất trên xe.

Lúc Chu Lạc Sâm đi xuống liền nhìn thấy cảnh tượng này. Không phải cô nói có việc gấp phải rời đi sao? Hà tất gì còn ngây ngốc cầm khăn ướt lau xe giúp anh, trên mặt anh nhu hòa không ít, tâm trạng trở nên rất tốt.

Phương Y cũng không phát hiện Chu Lạc Sâm đang bước tới gần mình, cô hết sức chuyên chú quan sát cửa xe, rốt cục cô đã phát giác hình ảnh phản chiếu của anh trong xe.

Anh đứng rất gần cô, nếu cô quay đầu lại chắc chắn sẽ đụng vào người anh. Cô nhìn xuyên qua cửa kính xe nhìn thẳng vào anh, cô khẳng định anh đã biết cô nhìn thấy anh, nhưng mà tại sao anh không lui về, chuyện này…

Anh đứng bất động, cô cũng không dám động đậy.

Cũng may bây giờ là trời tối, mọi người trong tòa cao ốc đều đã về hết. Phương Y thở dốc, Chu Lạc Sâm chậm rãi mở miệng, hơi hơi nghiêng đầu tới gần cô, lúc nói chuyện còn phả hơi ấm vào lỗ tai cô, khiến cô ngứa ngáy đến không chịu được.

“Tại sao còn chờ ở đây?”

Anh nhìn thấy cô là việc ngoài ý muốn, rõ ràng anh đã biết cô không đi nữa, hà tất gì anh còn hỏi cô như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.