Phiên tòa sơ thẩm diễn ra rất bình thường, do đây là vụ án lớn nên sẽ kéo dài, bốn người bọn họ phải ở lại Cảnh Dương thêm vài ngày.
Sau đêm đó Phương Y cố gắng tránh mặt Chu Lạc Sâm, anh và mọi người muốn đi ra ngoài, còn cô bảo trong người không khỏe nên kiếm cớ từ chối, Lâm Tư mừng rỡ như điên, Doãn Triết Ngạn thì hỏi thăm, Chu Lạc Sâm cũng gật đầu đồng ý.
Phương Y đoán không ra Chu Lạc Sâm nghĩ thế nào, cô tránh anh, anh cũng không chủ động tìm cô, cô bắt đầu hoài nghi việc anh theo đuổi mình. Giữa hai người đã xảy ra chuyện không vui, chẳng lẽ còn muốn cô chủ động sao?
Cô nhàm chán ở trong khách sạn, nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn còn sớm, thế là cô quyết định đi dạo.
Phương Y ở trong một khách sạn gần với trung tâm thành phố, gần vị trí tòa án và công ty của Mộc Tử, gần đó còn có quán bar.
Lúc đi dạo cô đi ngang qua tòa cao ốc của Mộc Tử, Mộc Tử đang nói chuyện với một người đàn ông, anh ta mặt dồ tây đen đứng trước cửa. Cô từng thấy hình của Mộc Tử trong hồ sơ vụ án, không biết anh ta đang nói gì, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh ngậm điếu xì gà, chuyên chú lắng nghe, khoảng cách giữa cô và bọn họ không xa, vừa đi vừa tò mò nhìn.
Khi Phương Y tới gần, người đàn ông kia bỗng quay đầu lại, hẳn là anh ta phát hiện có người đang nhìn.
Người đàn ông nhìn cô cười ngả ngớn, vẫy vẫy tay với Mộc Tử, cử chỉ tiêu sái sải bước lên chiếc Hummer phóng đi.
Đột nhiên Mộc Tử nhìn thấy Phương Y, cau mày tự hỏi cô là ai.
Phương Y di chuyển tầm mắt, giả vờ là người đi đường.
Mộc Tử không chú ý cô nữa, cùng thư ký nói chuyện.
Lúc bọn họ đi ngang, cô nghe thấy họ nói: “Nếu luật sư Chu biết chúng ta lừa gạt anh ấy thì sao?”
Luật sư Chu? Chắc chắn là đang nói đến Chu Lạc Sâm, chuyện liên quan đến anh cô không thể không quan tâm. Cô bất động nhìn về phía họ, bước chân từ tốn, nỗ lực nghe lén, không nghe gì nữa, bọn họ đã vào tòa cao ốc.
Phương Y tiếc nuối suy tư, chẳng lẽ Mộc Tử không kể rõ vấn đề ở trong vụ án cho Chu Lạc Sâm, vụ này rất giống với vụ của Đinh Dật Thăng, công ty buôn bán dược phẩm lần trước.
Trong lòng Phương Y lo lắng, cũng không còn tâm tình dạo phố, cô nhanh chóng trở về khách sạn, trở về phòng toan tính gửi tin nhắn cho anh.
Vừa hay có cuộc gọi tới, là Doãn Triết Ngạn, anh ta nói mọi người đang chờ cô dưới lầu, cùng đến nhà hàng để dùng bữa với công ty Mộc Tử.
Trong lòng Phương Y trầm xuống, Mộc Tử ra tay nhanh thật, vừa bàn chuyện với người đàn ông lạ mặt xong, bây giờ lại mời cơm Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm chắc chắn là không biết bị anh ta lừa gạt, tuy rằng cô không biết đối phương gạt anh chuyện gì, nhưng theo kinh nghiệm đi theo Hình Tứ, cô kiên quyết cho rằng đây không phải là chuyện tốt.
Phương Y cấp tốc thay quần áo xuống lầu, chạy một mạch ra khỏi khách sạn.
Cô mở cửa lên xe, phát hiện người ngồi ghế sau là Chu Lạc Sâm, không phải Lâm Tư.
Lâm Tư đang ngồi ở tay lái phụ, hôm nay Doãn Triết Ngạn làm tài xế.
Cả người Phương Y cứng đờ, tuy rằng đối phương dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần không nhìn cô, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Lâm Tư thấy cô chần chừ, không kiên nhẫn thúc giục: “Do dự cái gì, vừa rồi không phải chạy như bay ra sao?”
Khóe miệng Phương Y giật giật, không quan tâm đến lời Lâm Tư nói. Cô lên xe, đóng cửa, nhìn người bên cạnh.
Chu Lạc Sâm bắt chéo hai chân tựa lưng vào ghế, dường như anh rất mệt. Cô quan sát gương mặt anh, xác định là anh đang ngủ.
Lâm Tư phát hiện Phương Y cứ nhìn Chu Lạc Sâm chăm chú, chướng mắt nói: “Đừng quấy rầy luật sư Chu. Hai ngày nay anh ấy bận rộn đến khuya, rảnh rỗi nên ngủ một lúc.”
Phương Y nghe vậy liền thất thần, thì ra hai ngày nay không nhìn thấy anh là do anh bận rộn, thảo nào anh không tới tìm cô.
Cô gật gật đầu, thu hồi tầm mắt không nhìn anh nữa, Lâm Tư thức thời hài lòng, duỗi thắt lưng nheo mắt lại.
Phương Y suy nghĩ, không biết khi nào mới có cơ hội nói cho anh biết. Cô không sợ gặp mặt Mộc Tử, dù sao cô cũng chỉ là thư ký, dù cho đi đường có gặp được anh ta thì sao? Chẳng phải bọn họ chưa từng gặp mặt nhau sao?
Chuyện của Mộc Tử khiến cho Phương Y lo lắng, lỡ như có chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng đến Chu Lạc Sâm. Mộc Tử không phải người tốt, người tốt sẽ không hành động lén la lén lút. . . . . . Trong đầu Phương Y chợt hiện lên hình ảnh của người đàn ông đeo kính râm, đối phương xem ra khó đụng vào.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật đáng sợ...
Chu Lạc Sâm ngủ một giấc thật sâu cho đến khi xe dừng lại ở trước cửa nhà hàng, Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư xuống xe, Phương Y có nhiệm vụ đánh thức Chu Lạc Sâm. Cô chậm rãi tới gần anh, cuối tháng chín trời vẫn còn nóng, thế mà trên người anh lại rất lạnh.
“Luật sư Chu.” Phương Y nhẹ nhàng gọi một tiếng, tưởng rằng anh mệt như vậy phải gọi vài tiếng anh mới tỉnh dậy, ai ngờ cô gọi đến tiếng thứ hai thì anh đã mở mắt.
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm chăm chú, anh nghiêng đầu nhíu mày nhìn cô, hai người nhìn nhau một hồi, anh hỏi: “Không còn giận nữa hả?”
Hai má Phương Y nóng bừng, cô không trả lời anh vấn đề này, chỉ nói: “Đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi.”
Chu Lạc Sâm cũng không vội, một lần nữa tựa lưng vào ghế nhắm mắt nói: “Biết vì sao anh gọi em đến đây cùng ăn không?”
“Vì sao?” Phương Y thật sự tò mò, cô cũng không phải là nhân vật quan trọng, thiếu cô thì có mất mát gì chứ.
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: “Nếu bỏ em lại khách sạn một mình, sợ rằng em sẽ suy nghĩ bậy bạ.”
“. . . . . .” Cô có thể nghĩ gì chứ? Một bữa cơm thôi mà. Cô giật mình thấp giọng: “Không đâu ạ.”
Khóe miệng Chu Lạc Sâm khẽ nhếch, vẫn như cũ không mở mắt ra. Anh nâng tay gỡ kính: “Ừ” một tiếng.
“Em rất đặc biệt.” Anh nói ra một câu mờ ám, giọng anh khàn khàn.
Phương Y thở dài một hơi, lại nói: “À, có chuyện này em muốn kể với anh, trước khi anh tới đón em, em vô tình gặp được Mộc tổng, phát hiện một chuyện.”
“Ừ.” Anh mở mắt ra nhìn cô.
Cô nghiêm trang nói: “Em nghe Mộc tổng và cấp dưới của mình trao đổi, đại khái là “Nếu luật sư Chu biết chúng ta lừa gạt anh ấy thì sao.”
Chu Lạc Sâm nhíu mày: “Có chuyện này sao?”
Phương Y vội nói: “Vâng, thật đó ạ.”
Chu Lạc Sâm nâng tay sờ sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Không cần lo lắng, anh đương nhiên phải tin tưởng em.”
Anh bảo anh tin tưởng cô khiến trong lòng cô cao hứng.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y mừng rỡ thì nhàn nhạt hỏi: “Em đang lo lắng cho anh?”
Gương mặt Phương Y trở nên cứng đờ, ho nhẹ một tiếng: “Xuống xe thôi ạ, trợ lý Doãn và thư ký Lâm chờ chúng ta lâu rồi.” Nói xong, cô liền bước xuống trước.
Lâm Tư nãy giờ đứng đó đen mặt, Doãn Triết Ngạn nhanh chóng túm lấy cánh tay cô ta ngăn cản.
Nhìn thấy Phương Y đã bước xuống xe, Doãn Triết Ngạn liền buông tay Lâm Tư, trên mặt không hề biến sắc.
Chu Lạc Sâm lúc này cũng bước xuống xe, anh đẩy đẩy gọng kính, cài nút áo vest, tay cầm túi công văn đi ở phía trước, nói: “Đi thôi.”
Doãn Triết Ngạn đuổi theo phía sau, Lâm Tư oán hận nhìn Phương Y, sau đó mới không tình nguyện đuổi theo.
Phương Y bĩu môi, bọn họ đi vào nhà hàng, phục vụ trực tiếp ra dẫn bọn họ vào phòng của Mộc Tử.
Cô đã chuẩn bị tâm lý để gặp Mộc Tử, có điều cô không ngờ tới người đàn ông nói chuyện cùng với Mộc Tử cũng xuất hiện ở đây. Anh ta đứng phía sau lưng Mộc Tử, ý cười trên mặt cùng Chu Lạc Sâm hàn huyên.
Chu Lạc Sâm nói mấy câu đơn giản, kế tiếp giới thiệu cấp dưới của mình với đối phương.
“Phương Y, lại đây.” Chu Lạc Sâm thấp giọng gọi cô một tiếng, đọc tên của cô với tâm trạng khó tả.
Phương Y chậm chạp bước lên, bình tĩnh bắt tay cùng người đàn ông kia, người đàn ông nở nụ cười nhạt bắt lấy bàn tay mềm mại của cô.
May mắn cô có một ông chủ tốt, sau ba giây bắt tay giằng co liền bị Chu Lạc Sâm phân phó đi máng áo khoác.
“Thư ký của luật sư Chu rất đẹp.” Người đàn ông nói, vừa rồi Chu Lạc Sâm đã giới thiệu, anh ta tên gọi Hạ Đình Xuyên, là bạn của Mộc Tử, điều hành công ty điện tử rất nổi trong nước.
Chu Lạc Sâm căn bản không để ý đến anh ta, lúc Phương Y giúp Chu Lạc Sâm treo áo khoác, anh nói nhỏ bên tai cô, thoạt nhìn giống như đang phân phó chuyện gì, kỳ thực anh nói: “Lát nữa ngồi cạnh anh.”
Dứt lời, mặt không biến sắc đi về bàn ăn, lúc cô quay trở lại, anh nhàn nhạt nói: “Em ngồi đây đi, để Nhạc tiểu thư ngồi kế Mộc tổng.”
Thì ra cô gái kia chính là thư ký của Mộc Tử.
Tiểu Nhạc kính rượu với mọi người, lần trước cô còn tưởng rằng anh để ý tới cô, xem ra là do cô suy nghĩ nhiều.
Nhìn thấy tiểu Nhạc ảm đạm ngồi xuống bên cạnh Hạ Đình Xuyên, Phương Y mặt không biểu cảm nhìn Chu Lạc Sâm, vừa khéo anh cũng quay đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ cong.
“Rất vui sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Chu Lạc Sâm thản nhiên gật đầu, ngọn đèn lộng lẫy trong phòng chiếu rọi trên bàn ăn, mặt anh yên tĩnh không một gợn sóng, biểu cảm không hề căng thẳng, mỗi một nụ cười là một kế hoạch trong đầu. Bất luận là đối mặt với loại người nào, gương mặt anh cũng tràn đầy tự tin.
Bây giờ cô hiểu vì sao cô không thể kháng cự anh rồi.
Bữa cơm này rất xa xỉ, không thể khinh thường gia thế của Mộc Tử và Hạ Đình Xuyên được.
Mọi người đều đang nói chuyện riêng với nhau. Hạ Đình Xuyên ngồi cạnh Mộc Tử, tiểu Nhạc ngồi kế bên Hạ Đình Xuyên, Chu Lạc Sâm cách bọn họ đến hai chiếc ghế.
Mộc Tử và Hạ Đình Xuyên nói chuyện rất nhỏ, hẳn là bọn họ đang bày mưu tính kế. “Phương Y, hình như cô gái ấy từng xuất hiện ở tòa cao ốc hôm trước?” Hạ Đình Xuyên vừa uống rượu vừa nói: “Nhưng mà không cần lo lắng.”
Mộc Tử gật gật đầu, ngoái đầu nhìn Phương Y đang nói chuyện với Chu Lạc Sâm, quay mặt qua tiếp tục cất giọng: “Hạ tổng, tôi không hiểu vì sao cậu lại muốn tìm Chu Lạc Sâm giúp đỡ? Chúng ta có thể ra nước ngoài mời luật sư nổi tiếng hơn.”
Hạ Đình Xuyên khẽ cười một tiếng: “Năng lực của Chu Lạc Sâm không phải đùa. Hơn nữa luật pháp Trung Quốc đương nhiên phải để luật sư Trung Quốc ra tay, cậu tìm người ngoại quốc đến kiện tụng khác nào làm trò cười? Mộc tổng, ngày thường cậu rất thông minh, tại vì sao hôm nay lại nói lời vô nghĩa thế? Cậu chỉ thích sính ngoại, điều này tôi không thích.”
Mộc Tử vội tươi cười, đang muốn giải thích liền nghe Hạ Đình Xuyên nói tiếp: “Tuy nhiên, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu, Chu Lạc Sâm và chúng ta cùng một loại người.” Dứt lời, anh ta cầm ly rượu lên uống cạn.
Bề ngoài Chu Lạc Sâm cùng Phương Y nói chuyện, nhưng tâm tư của anh đều chú ý đến hai người kia.
Trong bữa tiệc, Mộc Tử luôn ân cần hàn huyên cùng Chu Lạc Sâm, lúc Hạ Đình Xuyên chạm ly với Chu Lạc Sâm mới vô tình phát hiện anh uống trà thay rượu.
Vì thế, Mộc Tử không vui nói với tiểu Nhạc: “Sao luật sư Chu lại uống trà? Tiểu Nhạc, mau mau rót rượu cho luật sư Chu.”
Tiểu Nhạc đứng lên phản bác: “Luật sư Chu nói anh ấy kiêng rượu, cho nên em. . . . . .”
“Cái gì?” Mộc Tử ngạc nhiên ngắt lời cô ta, nhìn về phía Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu kiêng rượu rồi sao? Lần trước không phải chúng ta còn vui vẻ uống với nhau à?”
Chu Lạc Sâm hời hợt nói: “Vừa kiêng, Mộc tổng sẽ không trách tôi lấy trà thay rượu chứ?” Anh đứng lên, bưng ly trà chạm với ly rượu của Mộc Tử, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
Mộc Tử bị Chu Lạc Sâm nhìn chăm chú thì cảm thấy chột dạ, anh ta cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương, không nói chuyện, trực tiếp uống rượu.
Chu Lạc Sâm thản nhiên cười, uống một ngụm trà, ngồi trở lại ghế.
Phương Y âm thầm rót trà cho Chu Lạc Sâm, anh ngoái đầu lại nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Cám ơn, phiền em rồi.”
Lúc này sao biết khách sáo rồi hả? Phương Y định nói “Không cần khách sáo”, liền phát hiện tay anh đặt trên đùi cô ở dưới gầm bàn, còn cô gặp trở ngại không thể dạy dỗ anh ở chốn đông người.