Cách tất mỏng anh nhẹ nhàng vuốt ve, mọi người trên bàn ăn đương nhiên không chú ý bọn họ. Phương Y cau mày bắt lấy tay Chu Lạc Sâm, cố gắng gỡ tay anh ra, cùng lúc, cô trở thành tâm điểm.
Hạ
Đình Xuyên đứng dậy, giơ ly rượu lên kính Phương Y, mờ ám nói: “Không
biết Phương tiểu thư có còn nhớ không, hôm nay chúng ta gặp nhau một lần ở trước cửa công ty Mộc thị, em hẳn là không nhớ đến tôi, nhưng tôi thì nhớ rất kỹ gương mặt xinh đẹp của em.” Anh ta nhìn cô một hồi, sau đó
cạn sạch chất lỏng trong ly, bình thản nói: “Tôi kính em.”
Chu Lạc Sâm híp mắt nhìn Hạ Đình Xuyên, tay anh đặt trên đùi cô siết chặt, Phương Y rụt rè thu chân.
Một lát sau, anh chậm rãi thu tay, cầm ly rượu nói: “Cô ấy không biết uống
rượu, tôi thay mặt cô ấy kính Hạ tổng vậy.” Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói,
đồng thời cầm ly rượu lên uống, đặt ly xuống gọi phục vụ: “Đổi cho cô ấy một ly sữa nóng.”
Phục vụ lập tức tuân lệnh, thay ly sữa nóng
cho Phương Y. Rõ ràng lúc nãy anh bảo kiêng rượu, bây giờ lại uống rượu
thay cô, chẳng khác nào khiến cho người ta nghi ngờ.
Doãn Triết
Ngạn tươi cười vì sớm đã dự đoán trước, sắc mặt Lâm Tư khó coi. Tâm
trạng của Mộc Tử cũng không tốt, anh ta thân là một tổng giám đốc, vừa
rồi còn bị Chu Lạc Sâm từ chối.
Người thản nhiên nhất phải kế đến là Hạ Đình Xuyên, gương mặt anh ta hoàn toàn không biến sắc: “Thế này
thì tôi lại càng ái mộ Phương tiểu thư hơn. Chẳng hay em có bạn trai
chưa?”
Chu Lạc Sâm im lặng nhìn Hạ Đình Xuyên, tựa hồ đang xem
hài kịch. Sự ganh tị này khiến cho đầu óc Lâm Tư choáng váng, cô ta chen vào: “Không có, cô ấy vẫn còn độc thân.” Giọng Lâm Tư không nhỏ.
Doãn Triết Ngạn cau mày nhìn Lâm Tư, ở dưới bàn rượu kéo tay cô ta. Lâm Tư
theo bản năng nhìn thoáng qua Chu Lạc Sâm, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt
lạnh lùng của anh, lập tức cô ta cúi đầu không nói nữa.
Hạ Đình Xuyên nghe Lâm Tư nói xong thì vỗ tay cười: “Ha ha, xem ra tôi còn có cơ hội. Nào, mọi người cùng nhau cạn ly!”
Mọi người đều giơ ly lên, Chu Lạc Sâm không nói chuyện nhưng vẫn cầm ly trà lên uống, lúc đặt ly xuống phát ra một tiếng “Bộp” khá to, nước trà
trong ly cũng bắn tung tóe.
Cô nhìn về phía anh, nghe thấy anh
nói: “Phiên toà lần sau cũng sắp đến rồi, Mộc tổng cẩn thận một chút,
thời gian này sống và làm việc nên dựa theo pháp luật.” Dứt lời, anh
xoay người rời đi.
Thấy anh đi rồi cô cũng lập tức đuổi theo.
Doãn Triết Ngạn mang theo Lâm Tư rời khỏi, lúc đi ngang Mộc Tử và Hạ
Đình Xuyên liền cúi đầu chào. Tuy rằng cấp trên của bọn họ không chút cố kị, nhưng bọn họ cũng không được quyến khi dễ người ta.
Ra khỏi
nhà hàng, Chu Lạc Sâm trầm mặc không nói. Doãn Triết Ngạn uống rượu cho
nên không thể lái xe, Chu Lạc Sâm mở điều hòa, chờ những người khác lên
xe.
Phương Y ngồi ở phía sau nhìn xuyên qua kính chiếu hậu quan
sát Chu Lạc Sâm, muốn nhìn rõ cảm xúc của anh lúc này. Chu Lạc Sâm là
người luôn có tâm tư kín đáo, trừ phi anh đồng ý, bằng không ai có thể
nhìn thấu suy nghĩ của anh?
Sau khi Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư lên xe, Doãn Triết Ngạn lo lắng nhìn Chu Lạc Sâm, nói: “Luật sư Chu, anh
phủi tay đi như vậy, Mộc tổng và Hạ tổng không mấy hài lòng.”
Chu Lạc Sâm thô lỗ kéo cà vạt và nút áo, thần sắc bình thản: “Mất hứng có
thể đổi luật sư, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Rõ
ràng là anh đang nhắc nhở về vụ kiện lần trước, trong lòng Phương Y cảm
thấy áy náy, cô di dời tầm mắt không dám nhìn lén anh nữa.
Doãn
Triết Ngạn hơi khó xử: “Vụ kiện này chúng ta theo lâu rồi, rất nhiều
công ty luật khác nhòm ngó, nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ, thật không
đáng giá.”
Đúng vậy, nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà bỏ đi vụ kiện, thời gian và công sức không phải uổng phí sao?
“Chuyện nhỏ” mà Doãn Triết Ngạn nói, đại khái là Hạ Đình Xuyên giễu cợt Phương Y.
Chu Lạc Sâm nhìn Doãn Triết Ngạn một cái, cái nhìn này khiến anh ta ngậm
miệng, mãi cho đến khi trở về khách sạn, anh ta vẫn không nói một lời.
Tuy rằng Chu Lạc Sâm không biểu hiện ra ngoài nhưng mà Phương Y có thể nhìn thấy được cảm xúc của anh.
Cô hiểu chứ, căn cứ vào tính tình và phong cách hành sự của Chu Lạc Sâm,
hành vi hôm nay rất khó diễn tả. Cô cho rằng anh sẽ hối hận, nhưng cô
lại cảm thấy anh luôn nắm rõ thỏa thuận này có đáng giá không.
Trở lại khách sạn, mọi người đều trở về phòng riêng. Di động của Phương Y vang lên, là Hình Tứ.
Phương Y tiếp chuyện điện thoại: “Luật sư Hình? Đã trễ thế này tìm em có việc gì sao?”
Hình Tứ im lặng một hồi, lúc sau cô nghe anh nói: “Khi nào trở về?”
Phương Y suy tư một chút: “Mười ngày, chậm nhất có thể là một tháng ạ.”
Hình Tứ tiếp tục trầm mặc, Phương Y cho rằng anh ta sẽ không nói nữa, sau đó anh ta mở miệng: “Em và luật sư Chu không có gì chứ?”
Trong lòng Phương Y chộn rộn, cô trầm ngâm một lát: “Không có gì, vì sao luật sư Hình lại hỏi như vậy?”
“Em im lặng lâu như thế mới trả lời anh, chắc chắn là em đang nói dối.”
Câu nói của anh ta khiến cô giật mình, đang muốn giải thích thì nghe thấy
anh ta nói: “Mặc kệ là như thế nào, cuộc gọi này chính là muốn nhắc nhở
em.”
Phương Y dịu giọng: “Luật sư Hình cứ nói ạ.”
Giọng
của Hình Tứ vô cùng bình tĩnh: “Em còn nhớ Phó Lôi chứ, cô ấy và Chu Lạc Sâm đã ở cùng nhau, thậm chí còn vì cậu ta mà mất một đứa con.”
Phương Y căng thẳng nắm chặt di động, cố gắng bình tĩnh: “Thật sao?”
Hình Tứ tiếp tục: “Chuyện này là do cô ấy kể với anh, khi đó cô ấy nằm viện, Chu Lạc Sâm không thừa nhận, vì vậy anh mới giữ một khoảng cách nhất
định với cậu ta.” Anh ta thở phào: “Đương nhiên, chuyện này thật giả chỉ có hai người bọn họ biết, chúng ta đều là người ngoài, không tiện xen
vô. Anh nói với em điều này là không phải muốn kể xấu Chu Lạc Sâm, cậu
ta là người đàn ông ưu tú, phụ nữ thích cậu ta là chuyện bình thường. Em đã trưởng thành, hẳn là biết phán đoán, anh chỉ hi vọng bất luận là em
lựa chọn cái gì, đều không phải hối hận.”
Đầu Phương Y phát đau, một lát sau cô nói: “Cám ơn.”
“Kỳ thực...” Hình Tứ còn nói: “Ban đầu anh rất tin tưởng Phó Lôi, cảm thấy
một cô gái chân yếu tay mềm thì không thể nào lấy danh dự của mình ra
đùa, nhưng bây giờ anh không thể xác định nữa. Lần trước anh mang theo
em đi công tác thì nhận được điện thoại của cô ấy. Có một chút chuyện
xảy ra anh không tiện nhiều lời, nhưng cho tới hôm nay anh điện thoại
cho em là có nguyên nhân. Có lẽ Chu Lạc Sâm không nói dối, chắc hẳn là
hai người bọn họ chưa xảy ra chuyện gì. Kết quả thế nào tự em định
đoạt.”
Kỳ thực anh ta có thể không quản, đứng ngoài nhìn cô rơi
vào tay giặc, nhưng trong lòng của anh ta vẫn còn mềm yếu, có lẽ Chu Lạc Sâm đối với ai cũng tốt, nhưng không ai có thể nắm giữ được trái tim
lạnh lùng của Chu Lạc Sâm.
Phương Y ảm đạm “Dạ” một tiếng, cô
muốn nói cho Hình Tứ biết là anh không cần lo lắng, điều này chẳng khác
nào cô thừa nhận cô và Chu Lạc Sâm đã xảy ra chuyện.
Hình Tứ day day huyệt thái dương, vô lực nói: “Cứ vậy đi, anh còn có việc, không nói nữa.” Nói xong, liền cúp điện thoại.
Trong lòng Phương Y rối bời, cô đi ra khỏi phòng, đến thang máy tính toán tản bộ.
Lâm Tư cũng rất tâm trạng, ra ngoài dạo lại vừa khéo gặp cô ở cửa thang
máy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau tản bộ.
Màn đêm buông xuống, hai cô gái không ai nói chuyện với ai. Mãi cho khi gần về khách sạn, Lâm Tư mới phá lệ nói.
“Cô thấy tôi có buồn cười không?” Cô ta tự giễu.
Phương Y nhìn cô ta một cái, lắc đầu.
Khóe miệng Lâm Tư khẽ cong: “Cô không cần nể mặt tôi, trên thực tế tôi cảm
thấy bản thân mình rất buồn cười. Tôi cứ cho rằng chỉ cần mình nỗ lực
thì luật sư Chu sẽ rung động, thế nhưng tôi sai rồi, mặc dù cô chỉ mới
vào công ty nhưng thái độ của luật sư Chu lại đối với cô rất tốt, vậy mà tôi cứ liên tục lừa dối bản thân.”
Tâm tình Phương Y trở nên phức tạp: “Có gì mà buồn cười chứ, thích một người thì có gì sai.”
Lâm Tư nghe xong thì tròng mắt đỏ ngầu, trời rất tối, không ai có thể phát hiện ra.
Cô ta cười cười: “Tôi luôn làm khó cô, nhưng cô lại còn an ủi tôi.”
Phương Y không nói tiếng nào, Lâm Tư nhìn cô một hồi, nói: “Kỳ thực trong lòng cô cũng rối bời đúng không?”
Cô không thể không phủ nhận, thản nhiên gật đầu.
“Tôi hiểu mà, bởi vì chúng ta đều là phụ nữ.” Lâm Tư duỗi thẳng thắt lưng:
“Nếu luật sư Chu trước đây cũng đối xử tốt với tôi giống như cô bây giờ, chắc gì tâm trạng hôm nay của tôi sẽ thoải mái. Dù sao anh ấy cũng là
đàn ông, hôm nay có thể đối xử tốt với tôi, ngày mai lại tốt với người
khác, tôi càng không yên tâm.”
Phương Y cảm động khẽ cắn môi, gượng gạo tươi cười.
Lâm Tư nói: “Nếu luật sư Chu quả thật yêu một người, khẳng định là anh ấy
sẽ bảo vệ người đó, với tình huống ban nãy mà nói, tôi cảm thấy anh ấy
căn bản chưa thể yêu cô, chỉ là đối với cô cảm thấy hứng thú.”
“. . . . . .”
Phương Y vẫn trầm mặc, Lâm Tư tiếp tục: “Anh ấy vẫn duy trì khoảng cách nhất
định với cô, tiến thoái lưỡng nan không rõ, cái này gọi là một thứ tình
cảm...” Nói đến đây cô ta tự nhiên cảm thấy buồn cười, trực tiếp cười
to: “Đều là chó má!” Cô ta dựng thẳng một ngón tay lên: “Đừng bao giờ
tin tưởng đàn ông, luật sư Chu cũng không ngoại lệ, đàn ông đều thích
chơi trò đuổi bắt, ngoài ra lại không muốn gánh vác trách nhiệm, tốt
nhất cô đừng mắc mưu!”
Phương Y nhíu mày, thấp giọng: “Thư ký Lâm, chị uống nhiều quá rồi.”
Lâm Tư hừ một tiếng: “Tôi không có say, tôi rất tỉnh táo.” Cô ta nhìn ngã
tư đường phía trước, đồng cảm nói: “Dù cho luật sư Chu có phải là loại
đàn ông rũ bỏ trách nhiệm hay không, tôi cũng nguyện ý để anh ấy đùa
bỡn, tôi. . . . . . cam tâm tình nguyện.”
Cam tâm tình nguyện, dù cho là bị đùa bỡn sao?
Từ lúc chào đời đến nay, đây là buổi tối đầu tiên khiến cho Phương Y dày vò...
Như những gì Phương Y dự đoán, mười ngày sau lại mở phiên toà, vụ kiện kết thúc, bọn họ trở về.
Tuy rằng bữa cơm lần trước không vui nhưng Mộc Tử vẫn rất nhiệt tình với Chu Lạc Sâm, vé máy bay cũng do công ty bọn họ bỏ tiền.
Ngồi ở trên máy bay, Phương Y lườm Chu Lạc Sâm một cái, anh đang nhắm mắt
dưỡng thần, yên tĩnh nho nhã. Mấy ngày hôm nay bọn họ vẫn làm việc với
nhau bình thường, điều không bình thường chính là cái đêm Hạ Đình Xuyên
giễu cợt cô.
Từ sau khi Lâm Tư và Phương Y nói chuyện, cô ta đã không còn làm khó cô nữa.
Trở lại công ty, Ngôn Tố chào đón bọn họ, thuận tiện thông báo mở tiệc chiêu đãi, chúc mừng luật sư Chu đại thắng trở về.
Chu Lạc Sâm cũng không biểu hiện gì, tựa hồ anh chưa từng tham gia vào vụ
kiện này. Anh yên tĩnh nghe mọi người khen tặng, đồng thời mỉm cười cảm
tạ, hoàn toàn không nói nhiều.
Phương Y im lặng vẽ vời trên
laptop để giết thời gian, đợi sau khi cuộc họp kết thúc cô mới phát hiện mình vẽ Chu Lạc Sâm. Bức họa chỉ có hình dáng, nhưng vẫn nhìn ra được
người đó là anh.
Cô nhìn thấy anh lướt qua mình chuẩn bị vào
phòng, anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, bước chân dừng lại
một chút, có điều anh không quay đầu.
Phương Y thất vọng, trong lòng nhớ tới lời nói của Lâm Tư, cô đối với anh kỳ vọng quá cao, tất nhiên thất vọng càng nhiều.
Trở lại chỗ ngồi, cô mở lịch xem xét, sắp đến lễ quốc khánh rồi, cô muốn
xin nghỉ phép vài ngày để được thanh thản đầu óc, trong vài tháng làm
việc, quả thật tựa như một giấc mộng.
Phương Y đã từng nhiều lần tự hỏi bản thân, có phải cô không còn kiên trì không, nhưng kết quả là có.
Có lẽ kiên trì cách với hạnh phúc rất xa, nhưng chỉ khi kiên trì thì con
người ta mới có hi vọng. Mặc kệ tương lai có bao nhiêu gian khổ, cô vẫn
sẽ không bỏ cuộc, cho dù là một phần ngàn cơ hội, bản thân cô vẫn muốn
hi vọng.
Phương Y cảm thấy thất vọng đối với Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm cũng cảm thấy thất vọng với chính mình. Anh ngồi trong phòng làm
việc xem lại vụ kiện đã kết thúc, dường như có điều gì đó đang mỉa mai
anh.
Anh là một người đàn ông đã ba mươi tuổi, đã trải qua rất
nhiều cay đắng, cũng hưởng thụ qua rất nhiều điều tốt đẹp. Thành công
hay thất bại đâu phải anh chưa từng gặp, chính vì thế anh mới đi được
đến chặng đường này. Bây giờ, anh có danh vọng và sự nghiệp, anh cho
rằng mình có thể bình tĩnh với tất cả mọi chuyện, đem tất cả những cảm
xúc giấu đi, nhưng dường như anh đánh giá cao bản thân mình quá.
Hạ Đình Xuyên chỉ nói mấy câu cười cợt Phương Y, anh liền lỗ mãng rời đi, lúc đó rõ ràng anh không thể giữ bình tĩnh.
Kỳ thực anh chẳng chú ý đến vụ kiện này, thành công hoặc thất bại không
khiến cho anh đả kích. Anh bị đả kích chỉ vì một cô gái, căn bản còn
chưa biết người ta có yêu mình không.
Hình Tứ từng nói, sex là độc dược. Dù sao giải quyết sex chỉ cần một đêm, giải quyết tình cảm thì cần rất lâu.
Chu Lạc Sâm ra khỏi phòng đã là xế chiều ngày hôm đó.
Anh cầm túi công văn vội vàng muốn rời đi, lúc đi ngang qua phòng trà nước, anh nhìn thấy cô.
Phương Y khom người rót nước, thần sắc phiền muộn không chút để ý. Khi cô cúi
người, mái tóc đen mềm mại chấm ngang eo, thắt lưng và mông hình thành
thành một đường cong duyên dáng. Cặp đùi dài bao lấy tất chân màu đen,
nổi bật càng thêm tinh tế.
Anh đứng ở phòng trà nước nhìn cô, mãi cho đến khi cô quay đầu phát hiện.
Tình cảm và tình dục quả thật đáng sợ, nhưng cái đáng sợ là anh không thể
kiềm chế. Đáng sợ nhất lại chính là sinh ra tình cảm với một người, hơn
nữa trong đầu còn tràn ngập tình thú.
Cơ thể anh giống như đang
bị những rễ cây vô hình bao quanh, không ngừng phá hủy thần kinh của
anh, tay anh siết chặt túi công văn, chiếc túi cơ hồ sắp biến dạng rồi.