Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 286: Chương 286: Chương 287




Đôi môi đỏ bị sưng lên, trên cổ điểm những dấu dâu tây không cần nói cũng thấy được có bao nhiêu ái muội cùng kích động, lúc nãy ở ngoài kia nếu như biết nghiêm trọng như vậy, cô nhất định sẽ đào lỗ mà chui xuống.

“Đồ khốn nạn thối tha…” Trần Nam Phương cũng thầm mắng một câu, j dùng nước rửa nhẹ nhàng một chút, nhưng không dám trì hoãn quá lâu, vẫn còn phải đi ra ngoài để tiếp bạn tốt.

Đi ra ngoài liền thấy khuôn mặt của Đỗ Thanh Hoa trở nên nghiêm túc: “Nam Phương chuyện này cậu không cần phải ngại, nhưng có một chuyện cậu cần phải suy nghĩ rõ ràng, rốt cuộc cùng Hà Minh Viễn tiếp tục hay là ly hôn!”

“Thanh Hoa, tớ…”

“Tớ không phải ép cậu, chỉ là nhắc nhở cậu, nếu cậu muốn tiếp tục thì không thể để cho anh ta làm loạn như vậy, anh ta là cha của con trai nuôi mình vậy thì phải tỏ rõ thái độ, cùng với Ngô Hà kia cắt đứt, không thì, hứ!”

Dĩ nhiên Trân Nam Phương biết rằng người bạn thân nhất của cô là quan tâm đến cô ấy, gật gật đầu đáp: “Tớ hiểu mà, †ớ sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”

“Ừ, Nam Phương nhà chúng ta là tốt nhất.” Đỗ Thanh Hoa khen ngợi, cười xi xi ha ha, đột nhiên biểu tình nghiêm nghị: “Đúng rồi, vừa rồi tớ nhìn thấy Ôn Tứ Hiên ở bên ngoài, sao anh ta lại ở đây?

“ÀI” Trần Nam Phương đột nhiên bị hỏi trở tay không kịp, ngơ ngác nhìn người bạn thân của mình, tTong đầu không ngừng liều mạng nghĩ lí do: “Vừa hay gặp được anh ấy.”

Nghĩ đi nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Anh ấy là người tốt”

“Người tốt?” Đỗ Thanh Hoa mắt nhìn chằm chằm, dáng vẻ khoa trương: “Trần Nam Phương, cậu không sao đấy chứ? Cái mặt ngang ngược đó, xấu xa tớ không biết anh ta đã đạt được đến trình độ nào, nhưng chắc chắn anh ta không phải là người tốt.”

“..

.. Trân Nam Phương liếm môi của mình, nghĩ rằng cậu cứ như vậy bôi xấu em trai mình không tốt lắm.

“Cậu đừng có lúc nào cũng lương thiện như thế, phàm là giữ lại một chút cũng không tồi.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, biểu thị đã hiểu nhưng vẫn kể chuyện Ôn Tứ Hiên giúp hỏi thăm về bệnh tình cho bạn thân nghe.

“Ai biết được mục đích của anh ta là gì?” Đỗ Thanh Hoa nhìn lên trần nhà và nói: “Dù sao thì cậu cũng đừng gần anh †a quá là được.”

Trần Nam Phương đã hứa với Ôn Tứ Hiên trước không xen vào mối quan hệ giữa họ, không biết phải nói gì, nên thay đổi chủ đề nói: “Đúng rồi, Thanh Hoa, đợi qua thời gian này cậu xuất viện, chúng ta tìm thêm mấy bệnh viện lớn để kiểm tra, cũng yên tâm hơn.”

“Cậu ấy à, đừng có sợ nữa” Đỗ Thanh Hoa mỉm cười nhìn cô: “Lúc trước quên nói với cậu, tớ còn không muốn kết hôn sinh con nè, nào có là vấn đề, vừa hay…”

“Phi phi phi!” Cô vội vàng ngăn lại, mặt nhăn: “Dừng lại! Không cho nói nhảm!”

Mặt trời ấm áp giữa trưa chiếu xuống từ cửa sổ và rơi xuống hai người bên trong, làm người ta thấy ấm áp.

Tiếng gõ cửa đã phá vỡ không khí tĩnh lặng giữa hai người, Hà Minh Viễn đẩy cửa bước vào, cơ thể cao lớn đứng †ại cửa.

“Có chuyện gì sao?” Đỗ Thanh Hoa mở miệng nói trước: “Anh đến để gọi Nam Phương đi, vậy không cần nghĩ nữa”

Người nào đó động khoé môi, đôi mắt trở nên lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.