Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 287: Chương 287: Chương 288




Trần Nam Phương lập tức đứng dậy, vừa muốn bước đi, lại rút chân về: “Tôi phải ở lại chăm sóc Thanh Hoa.”

“Có thể.” Anh lãnh đạm nói.

“..

„“ Cô tưởng mình bị ảo giác rồi và còn chớp mắt hai lần, có chút không thể tin được là anh đồng ý.

Lẽ nào anh ta ước gì mình ở đây như vậy để đi hẹn hò với người khác sao?

Suy nghĩ trong đầu còn chưa hết, đã nghe thấy thanh âm ưu nhã như tiếng đàn truyền tới: “Tôi sẽ ở lại chăm sóc co.

Đây…

Trân Nam Phương hồi tưởng lại lời nói của Hà Minh Viễn.

Anh nói nếu như anh thích cô thì sao?

Anh còn nói anh ấy ở lại chăm sóc cho cô?

Đây có phải có nghĩa là anh ấy thật sự không như mình nghĩ, không phải là kiểu người lạnh nhạt vô tình?

“Này!”

Nghe thấy giọng nói của Đỗ Thanh Hoa, Trần Nam Phương hoàn hồn, đồng tử bất ngờ bị co rút lại, người đã bị Hà Minh Viễn ôm vào lòng.

“Này cái gì?” Âm thanh người nào đó đóng băng: “Vợ của tôi mà tôi không thể ôm sao?”

Đỗ Thanh Hoa lại cùng Hà Minh Viên đối đầu rồi, thậm chí còn muốn ngồi cùng nhau tranh luận, may mà Nam Phương kịp thời can ngăn: “Hà Minh Viễn! Tôi cảnh cáo anh, đừng có như lúc trước bắt nạt Thanh Hoa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

“Thanh Hoa…!” Nam Phương quay lại nhìn Thanh Hoa, cô thật sự không muốn bạn tốt của mình một lần nữa tổn thương: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, mọi thứ đợi tới lúc thân thể cậu khỏe trở lại hãng ru nói.

“Hừ…!” Thanh Hoa trừng mắt nhìn Minh Viễn, vấn là ánh mắt quật cường: “Nói cho anh biết, ai cưới được Nam Phương, đó là phúc khí từ đời trước để lại, đừng không biết trân trọng.”

Lần này, anh vô cùng đồng ý, rủ con ngươi: “Cô nói đúng, một câu, tôi sẽ trân trọng Nam Phương giống như bảo bối.”

“.. Trần Nam Phương dường như không thể nghe nổi nữa, làm sao lại có có cảm giác như mẹ vợ đang khảo sát con rể, cô quay người: “Thanh Hoa, cậu đói rồi phải không? Tớ đi hỏi bác sĩ xem thử cậu có thể ăn cơm được chưa?”

Trong lòng chính là muốn ra khỏi phòng bệnh, thân thể không biết làm sao thành thật dán lên ngực Hà Minh Viễn.

“Nói rồi, anh ở lại chăm sóc em.”

Anh sủng nịch nâng khuôn mặt cô, một chút cũng không quan tâm Thanh Hoa đang ngồi cạnh bên.

“Tôi… không cần…” Nói được một nửa thì bị ánh mắt sắc bén của Minh Viễn phải nuốt trở lại.

Hà minh Viễn đỡ cô ngồi xuống ghế, bỏ lại một câu liền bước ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.