Người Vợ Mua Vé Bổ Sung

Chương 9: Chương 9: Chương 3: (2.1)




Editor: Cẩm Tú

An Bách?!

Lòng của cô đột nhiên giật mình, hô hấp dừng lại, “Mới vừa rồi anh. . . . . .nói ai?”

Anh kì quái quay đầu nhìn về phía cô đang không che giấu được vẻ mặt khiếp sợ, cảm thấy không hiểu.

Anh không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm, điều này làm cho cô trở nên nóng nảy, cô bắt lấy cánh tay của anh, có chút kích động hỏi: “Anh vừa mới nói tới ai?”

Cô không có nghe lầm chứ? Anh vừa mới nói đến An Bách, đứa con của bọn họ?!

Con ngươi đen thâm thúy híp lại, đầu tiên là quét xuống dưới bàn tay đang cầm chặt tay của anh, sau đó trở lại con ngươi không che giấu được vẻ háo hức.

“An Bách, con trai của tôi.” Anh bình tĩnh trả lời cô, đồng thời cũng quan sát cô.

Thì ra là, An Bách còn sống. . . . . . Còn sống. . . . . . Tin tức này làm cho tim cô trật nhịp, kích động làm cho khóe mắt ửng đỏ.

Anh bình tĩnh nhìn cô, không hiểu vì sao cô lại kích động, móng tay của cô đâm vào da thịt của anh, cảm giác đau đớn này nhắc nhở anh, mình không nhìn lầm vẻ mặt của cô.

Anh đã kết hôn, có một đứa con trai, đây là chuyện anh không định giấu giếm, chỉ là cũng chưa từng có ý định công khai.

Vì vậy, mặc dù sau khi anh tiếp nhận tập đoàn Việt, cũng coi là nhân vật nửa công chúng rồi, nhưng những chuyện này vẫn chỉ có những người thân cận bên cạnh anh mới biết được.

Vương Du Hàm này không biết chuyện, cho nên nếu cô cảm thấy kinh ngạc, anh có thể hiểu được.

Nhưng phản ứng của cô lại rất khác thường, làm cho anh không biết nên lý giải phản ứng của cô như thế nào.

“Tôi...tôi có thể gặp nó được không?”

Giọng nói cô đang run rẩy, nếu anh không có nghe lầm, trong giọng nói nghẹn ngào này còn có chút cầu khẩn. Phản ứng của cô quá kỳ quái.

Anh không nhịn được nữa nâng mày rậm lên, hỏi: “Tại sao cô lại muốn gặp con tôi?”

Toàn thân cô cứng đờ, rốt cuộc cũng phát hiện mình có bao nhiêu luống cuống.

“Cô biết An Bách? Cô biết nó sao?” Anh nghi ngờ hỏi.

Bởi vì đó cũng là con trai của cô.

Bởi vì cô ở trên giường bệnh tới nửa năm, có người nói cho cô biết An Bách bởi vì bệnh cấp tính mà hết rồi, trước khi chết cô cũng không được nhìn mặt con trai lần cuối, mà cô vẫn luôn cho rằng An Bách đã sớm rời khỏi trần thế rồi. . . . . .

“. . . . . .” Cô không biết nói sao, trí óc cũng không vận hành nổi, không biết nên trả lời vấn đề của anh như thế nào.

Cô nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc tràn đầy tò mò của anh, tâm tình cùng suy nghĩ trở nên rối tinh rối mù.

Không được, cô thật sự không biết nên đáp lại anh ra sao.

Cuối cùng, cô thực hiện một cách duy nhất mà cô nghĩ tới —— chạy trốn.

Mà người đàn ông nhìn chằm chằm cô, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn chằm chằm người đột nhiên xuất hiện tại vườn hoa, sau đó lại đột nhiên rời đi.

Vương Du Hàm cảm thấy rất lúng túng, cô không biết tại sao mình lại làm chuyện thảnh ra như vậy.

Trước mặt anh, cô không hề giải thích gì mà lại chạy trốn.

Hành động này thực sự quá ngu ngốc rồi. Cô là y tá phụ trách phòng anh, cô chạy thoát được đêm qua, nhưng không trốn được hôm nay.

Vương Du Hàm đứng ở cửa phòng bệnh một lúc lâu, không đủ dũng khí để đẩy cửa vào bên trong.

Biết An Bách chưa chết, cô thật sự rất muốn gặp nó, nhưng, tại sao cô lại nói cho Tạ Phái Hiên, phải giải thích như thế nào về chuyện mình muốn gặp An Bách?

Cả đêm qua cô không ngủ được, đắm chìm trong việc con trai mình vẫn ở nhân thế, cảm thấy rất vui sướng khi nghĩ mình còn có cơ hội gặp lại nó, đồng thời cũng đắm chìm trong càm xúc không biết nên làm thế nào.

Nếu không tìm được cách nói hợp lý, chỉ sợ Tạ Phái Hiên sẽ không để cho cô được gặp An Bách phải không?

“Cái đó. . . . . . Cô y tá?”

Một giọng nữ êm tai đột nhiên vang lên từ sau lưng cô, dọa cho cô giật mình, cô vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp yêu kiều đang ngại ngùng cười với cô.

Vương Du Hàm nhìn một cái liền nhận ra cô ấy là ai, Phương Y Khiết, vị hôn thê của Tạ Phái Hiên. “Xin hỏi bây giờ cô là muốn đi vào hay mới đi ra?” Phương Y Khiết khách khí hỏi cô.

“Tôi...tôi đang muốn đi vào.” Trên thực tế quả thật không sai, chỉ là cô đã chần chừ ở cửa hơn năm phút đồng hồ, bởi vì cô sợ đi vào sẽ bị Tạ Phái Hiên hỏi tới chuyện cô luống cuống đêm qua, cho nên vẫn không dám vào cửa.

Phương Y Khiết nghe vậy, vẻ mặt cao hứng, cô vui vẻ kéo tay Vương Du Hàm, nhiệt tình nói: “Vậy chúng ta đi vào chung đi!”

“À?” Cô kêu khẽ một tiếng, còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, liền bị kéo vào phòng bệnh.

Xong đời, nên nói gì đầu tiên lúc nhìn thấy Tạ Phái hiên? Tạ Phái Hiên sẽ nói gì với cô? Hỏng bét, cô chưa nghĩ được gì cả.

Sau khi bị nửa kéo nửa bước vào phòng bệnh, cô liền nhìn thấy con ngươi đen sâu thẳm của Tạ Phái Hiên.

Anh thu hết vẻ mặt luống cuống của cô vào mắt, cười như không cười nhìn cô.

“Hôm nay đúng thật là không ít khách mà.” Tạ Phái Hiên nói xong, bên cạnh anh còn có một người đàn ông mà cô chưa từng nhìn thấy, mà ánh mắt của Tạ Phái Hiên chỉ dừng lại một giây trên người Phương Y Khiết, sau đó liền quay trở lại trên người cô.

Cô theo bản năng sờ sờ vành tai, cực kỳ lúng túng rũ mắt xuống, dời tầm mắt đi.

Anh híp híp mắt, nhìn chăm chú vào động tác của cô.

“Cái đó. . . . . . Hi.” Phương Y Khiết hồn nhiên không hay biết gì về bầu không khí quái dị giữa hai người bọn họ, bởi vì chính cô cũng đang rơi vào trạng thái lúng túng, cô nhìn về phía hai người đàn ông, trong phút chốc không biết nên chào hỏi ai trước mới đúng.

Không khí trong nháy mắt lâm vào trạng thái yên lặng ngắn ngủi.

Vương Du Hàm không biết nên đối mặt với Tạ Phái Hiên như thế nào, rất sợ anh đột nhiên hỏi cô vấn đề mà cô không có cách nào để đáp lại, vì vậy tầm mắt không dám dừng lại trên người anh, còn ánh mắt sâu xa của Tạ Phái hiên vẫn yên lặng nhìn chăm chú vào Vương Du Hàm, hoàn toàn không để ý đến vị hôn thê Phương Y Khiết.

Mặc dù bản thân Phương Y Khiết cũng không hi vọng anh sẽ để ý tới mình, nhưng trong căn phòng bệnh to như vậy có bốn người, ngay cả một chút âm thanh cũng không có, không khí như vậy thật sự là làm cho cô có chút không chịu nổi, vì vậy cô dời ánh mắt về phía một người đàn ông khác trong phòng bệnh.

Người đàn ông cũng đáp lai ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp.”

Phương Y Khiết len lén thở ra một hơi dài, cuối cùng lại cảm thấy khẩn trương.

Ngũ quan cùng dáng dấp của người đàn ông kia có vài phần giống Tạ Phái Hiên, nhưng khí thế tản mát trên người hai người lại khác nhau rất lớn.

Toàn thân Tạ Phái Hiên phát ra vẻ lạnh lùng làm cho người ta không nhịn được tự động giữ một khoảng cách nhất định với anh, mà người đàn ông kia lại hoàn toàn khác biệt, cả người đều tràn đầy hơi thở thân thiện, mái tóc xoăn đen lại có chút mềm mại, trên khuôn mặt đẹp trai kia là mắt kính gọng đen làm cho hắn mang vẻ thư sinh hào hoa phong nhã, hắn là anh trai cùng cha khác mẹ với Tạ Phái Hiên — Tạ Ân Hạo.

Phương Y Khiết cũng mỉm cười, gật đầu với hắn một cái, chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”

“Hai người cũng thật ăn ý, không đến thì thôi, muốn tới lại chọn cùng một ngày mà tới.” Tạ Phái Hiên liếc nhìn Phương Y Khiết, lại liếc nhìn Tạ Ân Hạo, vẻ mặt muốn cười mà không cười, làm cho người ta khó có thể đoán được ý tứ của anh.

Vương Du Hàm có chút nghi ngờ dựng lông mày lên, cảm giác những lời này nghe có chút quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.