Người Vợ Mua Vé Bổ Sung

Chương 10: Chương 10: Chương 3 (2.2)




Editor: Cẩm Tú

Tạ Ân Hạo lơ đễnh cười cười, Phương Y Khiết ngược lại có chút luống cuống rồi, mặc dù cô là vị hôn thê của Tạ Phái Hiên, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không hiểu nổi Tạ Phái Hiên, thậm chí cô vẫn luôn có chút sợ anh.

Nói thật, cô không muốn nghĩ đến, mỗi lần chỉ cần vừa nghĩ tới việc phải đối mặt với vị hôn phu lạnh lùng này, cô không nhịn được mà da đầu lại tê rần.

Nếu không phải cha mẹ cô đã lầm bầm nhiều đến mức lỗ tai của cô sắp ra ghét, cô tuyệt đối sẽ giả vờ như mình không biết chuyện Tạ Phái Hiên nằm viện, dù thế nào đi nữa anh cũng không chủ động gọi điện thoại cho vị hôn thê là cô nha.

Vương Du Hàm cảm giác mình nên tìm một chút chuyện để làm, vì vậy cô liền cầm lấy bệnh án tra xét, mặc dù cô rất cố gắng dời lực chú ý đến những con chữ trước mắt, nhưng ánh mắt của Tạ Phái Hiên lại không ngừng quấy nhiễu cô.

“Mới vừa rồi các anh đang nói chuyện gì vậy?” Phương Y Khiết cố gắng làm cho bầu không khí bình thường trở lại, vì vậy chủ động tìm đề tài.

Nói đến cái này thì có chút thú vị.

Con ngươi đen của Tạ Ân Hạo lóe lên dưới gọng kính, cười đáp lại nói: “Bọn anh đang nói đến chuyện mượn xác hoàn hồn.”

Nghe vậy, hai người phụ nữ đều sửng sốt

Mượn xác hoàn hồn? Mặc kệ chuyện này nghe như thế nào, nhưng cũng không giống với đề tài mà Tạ Phái Hiên sẽ hứng thú.

“Các cô có tin không?” Tạ Phái Hiên đột nhiên hỏi.

“Hả?” Hai người phụ nữ sửng sốt.

“Có tin vào ma quỷ hay không? Có tin trên cõi đời này thật sự có người có thể mượn xác hoàn hồn không?!” Trong ánh mắt của Tạ Ân Hạo lóe ra chút hứng thú.

Phương Y Khiết suy tư mất nửa ngày, “. . . . . . Tin.”

Dứt lời, ánh mắt tò mò của Tạ Phái Hiên liền hướng tới Vương Du Hàm, cô cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng nói, “Thế giới rất to lớn, có đủ những cái lạ nha, không phải sao? Chỉ là, sao các anh lại nhắc tới chủ đề như thế?”

“Vì An Bách.”

“An Bách? Thằng bé thế nào?” Vương Du Hàm vừa nghe thấy tên con trai, hoàn toàn thiếu kiên nhẫn lập tức hỏi.

“. . . . . .” Mọi người quay đầu lại nhìn cô.

“Cô y tá cũng biết An Bách?” Phương Y Khiết nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ không hiểu nhìn cô.

“A, tôi. . . . . .”

Tạ Phái Hiên nhìn cô chằm chằm g, một hồi lâu, quyết định giải cứu cho cô.”Ngày hôm qua An Bách hỏi tôi có tin trên đời này có ma hay không.” Tạ Phái Hiên nói.

“Tại sao An Bách lại hỏi thế?” Phương Y Khiết nghi ngờ hỏi.

“Nó cho là nếu trên đời này có ma, như vậy nó sẽ có cơ hội nhìn thấy ma, vậy thì đồng nghĩa với việc có cơ hội nhìn thấy mẹ nó.” Tạ Ân Hạo rất tốt bụng thay cô giải đáp.

Phương Y Khiết đã hiểu, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đồng tình.

Cô đã từng gặp qua đứa bé An Bách kia, là một đứa trẻ rất đáng yêu, mặc dù cô và nó không quen, nhưng cô có thể hiểu được tâm tình mỗi đứa trẻ đều cần được mẹ yêu thương của nó.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cho tới nay cô cảm thấy có áp lực rất lớn khi đối mặt với Tạ Phái Hiên.

Thành thật mà nói, cô biết rõ cá tính của mình, cho nên cô có thể làm tốt vai trò mẹ kế, nhất là khi cô vẫn còn mang danh là con riêng của cha.

Kết hôn với Tạ Phái Hiên là ý tứ của các trưởng bối trong nhà, là đám cưới doanh nghiệp, cũng là chuyện vẫn luôn làm cô càm thấy nhức đầu nhất.

Chỉ là, cô nghi ngờ nhíu mày hỏi, “Vậy thì sao lại nói đến việc mượn xác hoàn hồn?”

Tầm mắt của Tạ Ân Hạo nhìn về phía người chủ động nhắc tới đề tài này là Tạ Phái Hiên, mà ánh mắt của Tạ Phái Hiên lại dời tới trên người Vương Du Hàm đang xem xét bệnh án, không biết đang viết gì đó.

Sau đó anh phát hiện, cô đang dùng tay trái để viết chữ.

Bởi vì anh hoài nghi linh hồn của An Á nhập vào thân xác của Vương Du Hàm, Tạ Phái Hiên thầm nghĩ như thế.

Cô biết anh ghét lúa mạch.

Cô biết sau khi uống thuốc anh sẽ ăn một viên kẹo mạch nha.

Mỗi lần cảm thấy lúng túng cô sẽ sờ vành tai.

Trong món ăn cô nấu đều có tư vị của An Á.

Trên người cô là hương diênanlưdqđ thơm của hoa Mã Tiên Thảo.

Cô và An Á đều thuận tay trái.

Nếu như tất cả những thứ này đều là trùng hợp, thì có trùng hợp quá nhiều không?

Còn nữa, quan trọng nhất là, khi cô nghe thấy tên An Bách thì lại kích động khác thường và quá quan tâm.

Tất cả đều để cho anh không cách nào không tin tưởng trực giác của mình, cô không phải Vương Du hàm, cô chính là An Á của anh.

Mặc dù, anh biết trực giác cùng những suy đoán như vậy, quỷ dị đến buồn cười.

Nhưng, anh thật sự cảm thấy cô chính là An Á.

Chỉ là nói ra những lời như vậy, đừng nói đến những người khác, ngay cả anh cũng nghĩ mình điên rồi, vì vậy, anh đương nhiên không trực tiếp nói cho bọn họ biết.

“Không có gì, chỉ là tò mò mọi người có tin chuyện như vậy không mà thôi.” Tạ Phái Hiên lạnh nhạt giải thích.

“Thấy em không có việc gì thì anh yên tâm rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm.” Tạ Ân Hạo nói xong, đứng dậy từ trên ghế sofa, chuẩn bị rời đi.

“A? Anh phải đi?” Trên mặt Phương Y Khiết lập tức lộ vẻ khẩn trương.

Tạ Ân Hạo gật đầu một cái, đẩy gọng kính trên mũi, nói: “Trường học còn có việc, anh phải tới đó.”

“Vậy, vậy. . . . . .” Vẻ mặt của Phương Y Khiết chính là rất muốn rời khỏi đây cùng hắn.

Dù sao cô y tá cũng chỉ là đi ào vì công việc, chắc cũng sẽ rời đi nhanh thôi, như vậy phòng bệnh sẽ chỉ còn lại cô và Tạ Phái Hiên.

Trời ạ, chỉ cần vừa nghĩ tới phải ở cùng một chỗ với anh. . . . . . Phương Y Khiết không nhịn được rùng mình một cái, sau đó dũng cảm lên tiếng: “Cái đó, em cũng như vậy. . . . . .” Lời của cô dừng lại, trong phút chốc đại não cô trở nên trống rỗng.

Xong đời, cô hoàn toàn không có việc gì đang chờ, nên nói lý do gì cho tốt đây?

“Tất cả mọi người trở về đi thôi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Tạ Phái Hiên nhìn thấu ý đồ của cô, cũng rất sảng khoái thuận theo ý của cô.

Vẻ mặt của Phương Y Khiết như được đặc xá khiến Vương Du Hàm không hiểu chút nào, chỉ có thể kì quái nhìn ba người bọn họ.

Chỉ là, Tạ Phái Hiên nói anh muốn nghỉ ngơi?

Vậy thì tốt quá, dù thế nào đi nữa nhìn khí sắc của anh cũng không tệ, ghi chép trong bệnh án cũng tốt, cô cũng muốn đi.

Cô cần một chút thời gian để nghĩ lý do, một lý do để cho cô có thể gặp được An Bách, đợi cô nghĩ xong, cô sẽ trở lại tìm Tạ Phái Hiên.

“Đi thôi.” Tạ Ân Hạo nói xong, liền dẫn đầu đi về phía cửa phòng bệnh.

Phương Y Khiết sợ sẽ bị vứt lại mà mắt to trừng mắt nhỏ với Tạ Phái Hiên, cũng vội vàng đi theo hắn.

Cuối cùng, là Vương Du Hàm cúi đầu yên lặng định đi ra ngoài.

“Vương Du hàm, cô ở lại.”

Đang lúc Vương Du Hàm chỉ cần một bước chân nữa thôi là thành công bước ra khỏi cửa phòng bệnh thì sau lưng lại vang lên giọng nói trầm thấp không càm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.