Người Vợ Mua Vé Bổ Sung

Chương 13: Chương 13: Chương 4 (2.2)




Editor: Cẩm Tú - DĐLQĐ.

“Tôi không tức giận, anh nghĩ nhiều quá rồi.” Cô phủ nhận, nhưng trên thực tế, tâm tình vừa tức giận lại uất ức rất phức tạp làm cho cô không khỏi phiền não, cô diênanlqđ tức giận ăn hết bát mì, mang bát đũa của mình đặt xuống bồn rửa trong phòng bếp, sau đó lấy khăn lau đi vào phòng khách.

Tầm mắt của Tạ Phái Hiên lặng lẽ dõi theo bóng lưng đang tức giận của cô.

Trước kia, khi cô cảm thấy tức giận với anh, không muốn nói chuyện cùng anh, cô sẽ theo thói quen làm việc nhà để phát tiết lửa giận của mình.

Trước tiên cô sẽ lau bàn ghế và cửa sổ cho đến khi sáng bóng mới thôi——

Một bên anh vừa gắp sợi mì vào trong miệng, vừa nhìn cô cầm khăn lau đang dùng lực lau mặt bàn đá Thạch Anh màu đen.

Tiếp theo đó là lau sạch sàn nhà và cửa sổ đến nỗi không dính một hạt bụi——

Anh mang bát đũa và nồi mì đặt xuống bồn rửa trong phòng bếp, hình ảnh đầu tiên anh hoàn toàn đoán trúng, điều này làm cho tâm tình của anh rất tốt, vì vậy anh rất tốt bụng quyết định thay cô rửa sạch hết đống bát đũa này.

Trước khi rửa bát, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong phòng khách diênanlqđ người phụ nữ kia đang cầm một lọ dung dịch tẩy rửa lau tấm cửa sổ sát đất của nhà anh.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang cố gắng làm chuyện nhà, khóe môi anh không nhịn được mà càng giương cao.

Anh vui sướng bắt đầu công việc rửa chén.

Anh biết, tiếp đó, cô sẽ tới ban công tưới cây và nhổ cỏ dại——

Rửa bát xong, bỏ tất cả bát đĩa đã rửa sạch vào trong máy hong khô, anh trở lại phòng khách, vừa đúng lúc nhìn thấy cô đi về phía ban công.

Bước chân của cô dừng lại, giơ tay lên, sau đó động tác này ngừng hồi lâu.

Anh đoán, cô nhìn thấy rồi.

Nhìn thấy dàn hoa bìm bìm mà anh trồng vì cô.

“Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài cần.”

Thang máy đi lên tầng cao nhất, cửa vừa mở ra, Đới Vĩ đã đứng chờ diênanlqđ ngoài cửa.

Bên ngoài thang máy là một không gian bao la, mới nhìn vào giống như một cái sân rộng, toàn bộ sàn nhà được ốp bằng đá Cẩm Thạch màu đen, vách tường bốn phía được sơn màu trắng, trong không gian to như vậy có một bên đặt một giá sách chứa đầy tạp chí thương nghiệp các loại, trong góc có đặt mấy chậu cây lớn xanh biếc, sau đó còn có một bộ ghế sa lon, trong không gian kiểu cởi mở có một quầy rượu, là phòng giải khát của tầng lầu này, khu vực xử lý việc công của Đới Vĩ cũng ở trong không gian này, mà phía bên trái bàn làm việc của Đới Vĩ, chính là phòng làm việc của tổng giám đốc Tạ Phái Hiên.

Tạ Phái Hiên bước ra khỏi thang máy, đồng thời nhận lấy túi giấy Đới Vĩ đưa, bước chân của anh không hề dừng diênanlqđ lại, một đường trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình.

Đới Vĩ không đi theo anh, sau khi anh nhận lấy tài liệu, hắn liền chuyển hướng đi tới phòng giải khát để chuẩn bị cà phê cho anh.

Vừa vào phòng làm việc, Tạ Phái Hiên ngay lập tức rút tài liệu từ trong túi giấy ra nhìn kỹ.

Tài liệu không nhiều lắm, còn không đủ mười trang.

Anh đọc kỹ từng chữ từng chữ một, chuyên tâm tới mức khi Đới Vĩ gõ cửa phòng làm việc, đặt cốc cà phê Cappuccino tỏa mùi hương bốn phía lên bàn làm việc sau đó lại lui ra ngoài, anh cũng không có phát hiện.

Sau đó, anh phát hiện được vài keyword (từ khóa).

Xảy ra tai nạn xe diênanlqđ cộ nghiêm trọng, hôn mê, tỉnh lại, cá tính đại biến.

Ánh mắt của anh rời khỏi tập tài liệu trong tay, nhìn phía ngoài cửa sổ, ngoài ý muốn phát hiện ra sáng sớm ngay dưới cơn mưa, ở phía đường chân trời lặng lẽ xuất hiện cầu vồng, một cảm giác vui sướng mãnh liệt dâng lên từ trong đáy lòng, làm cho anh không nhịn được mà cong khóe môi, cười khẽ một tiếng.

Sau khi đưa cà phê xong, Đới Vĩ bước vào phòng làm việc một lần nữa, nhìn thấy khuôn mặt từ trước tới giờ luôn rét lạnh lại lộ ra nụ cười, không tự chủ được trở nên ngơ ngẩn.

Hắn chưa từng nhìn thấy ông chủ cười như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng nụ cười phát ra từ sâu trong nội tâm như diênanlqđ vậy, chưa bao giờ từng tồn tại trong nội tâm của ông chủ.

“Tổng giám đốc, tâm tình của ngài rất tốt sao?” Hắn tò mò hỏi.

Chắc hẳn nguyên nhân làm cho tâm tình của ông chủ tốt như vậy là do phần tài liệu kia phải không?

Mấy ngày trước, ông chủ đột nhiên nói hắn đi điều tra về cô y tá đó, mặc dù ông chủ không có nói rõ nguyên nhân, mà hắn đương nhiên cũng không dám hỏi nhiều. Nhưng, hiển nhiên cô y tá đó tuyệt đối có sức ảnh hưởng đối với lão đại.

Chỉ là, có điều này làm hắn tò mò, trong tập tài liệu điều tra đó rốt cuộc là viết cái gì, lại có thể làm cho ông chủ từ diênanlqđ trước tới nay luôn lạnh lùng lộ ra nụ cười?

Tạ Phái Hiên nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu lại, khôi phục lại lại vẻ lạnh nhạt như trước.

Hắn cầm lên trên bàn hương nồng sợi tổng hợp bố Chino khẽ nhấp một cái.”Lão đại, ngài là không phải là đối cái đó Tiểu y tá có ý tứ?”

Đới Vĩ không có cách nào để kìm nén lòng hiếu kì của mình lại phát tác, dù sao nhiều năm qua đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy ông chủ xuất hiện vẻ mặt của người bình thường, cho nên hắn rất không sợ chết, dùng ánh mắt có chút mập mờ nhìn ông chủ của mình hỏi.

Tạ Phái Hiên liếc xéo hắn một cái.

Đới Vĩ đi theo bên cạnh anh rất nhiều năm, làm việc rất chăm chỉ, tay chân gọn gàng, không lắm chuyện, năng lực cũng không khác trợ thủ đắc lực là bao, khuyết điểm duy nhất chính là thỉnh thoảng dây thần kinh của hắn lại đột nhiên lòì diênanlqđ ra, đương nhiên phần lớn thời điểm lòi ra đều không phải là chuyện công, cho nên mới có thể tiếp tục giữ hắn ở bên cạnh.

Mà khi dây thần kinh của hắn lòi ra, dấu hiệu rõ ràng nhất chính là hắn sẽ gọi anh là ông chủ, mà không gọi anh là tổng giám đốc, rất rõ ràng, hiện tại Đới Vĩ vốn định tán gẫu với anh.

“Xem ra, gần đây cậu rất rảnh rỗi?” Thậm chí lại có lực chú ý quan tâm tới chuyện riêng của anh?

Đới Vĩ lập tức an phận chuyển đề tài trở về, “Khụ khụ, cái đó, tôi muốn báo cáo với tổng giám đốc một tiếng, mới vừa rồi mẹ Lưu có gọi điện thoại, bà ấy nói trong nhà tạm thời có chuyện, phải xin nghỉ diênanlqđ trở về một chuyến, cho nên buổi trưa hôm nay không đi đón cậu chủ nhỏ được.”

Tạ Phái Hiên cau chân mày.

Đới Vĩ tiếp tục báo cáo: “Chỉ là mẹ Lưu đã liên lạc với Vương tiểu thư, Vương tiểu thư nói cô ấy sẽ đi đón cậu chủ nhỏ tan học.”

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hãy đổi buổi ăn trưa hôm nay cùng chủ tịch của Quan thị sang tuần sau, hội nghị buổi chiều cũng sắp xếp sang thời gian khác, thông báo cho chi nhánh công ty bên Châu Âu rằng hội nghị qua webcam sẽ chuyển santg buổi tối, bây giờ, đưa toàn bộ công việc cần hoàn thành vào hôm nay cho tôi.”

Dời lại những công chuyện có thể dời, trước tiên phải hoàn thành xong tất cả mọi công việc của ngày hôm nay trong diênanlqđ sáng hôm nay.

Anh quyết định, hôm nay anh cũng sẽ đi đón An Bách tan học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.