Editor: Cẩm Tú
Đây là lần đầu tiên cô có cơ hội có thể đón con mình tan học.
Chỉ có một khoảng thời gian ngắn này để chắc cô và An Bách đi cùng nhau, không có mẹ Lưu, không có Tạ Phái Hiên, không có bất kỳ người nào, cho nên cô có thể điêdanlqđ không cần ngụy trang, có thể thoải mái diễn nhân vật mẹ này, mà không lo lắng bị bất cứ người nào phát hiện.
Vừa nghĩ tới khoảng thời gian chỉ có hai mẹ con bọn họ mà khó khăn lắm mới có được, bước chân của cô cũng nhanh hơn mấy nhịp.
Hôm nay sau khi nhận được điện thoại của mẹ Lưu, tâm tình của cô trở nên tốt vô cùng, không nhịn được dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành tất cả mọi công việc, để có thể tan sở đúng giờ, sau đó tới trường học đón An Bách tan học.
Vương Du Hàm vừa tới trường học, liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên tay, còn ba phút nữa mới đến giờ tan học, nhưng đã có không ít người đứng trước cổng trường học.
Chuông tan học vừa vang lên, các bạn nhỏ mặc đồng phục dưới sự hướng dẫn của giáo viên, từng bé từng bé một bước ra khỏi cổng trường, những khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu làm cho cô nhìn thấy cũng không nhịn được mà tươi cười, nhưng thứ làm cho cô nở gan nở ruột thật sự chính là bé trai đang đứng trước cổng trường.
“An Bách!” Khi cô nhìn thấy nó, liền vui vẻ đi tới.
Thấy người tới đón nó không phải là mẹ Lưu mà là Vương Du Hàm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bách có chút kinh ngạc nhưng cũng có chút vui mừng.
Vương Du Hàm mỉm cười với người giáo viên đứng bên cạnh An Bách, thầy giáo cũng đáp lại cô bằng một nụ cười thân thiện, bởi vì hoàn toàn chưa từng thấy qua Vương Du Hàm, thầy giáo cúi đầu hỏi An Bách, “An bách, cô ấy là?”
Thầy giáo biết đại khái hoàn cảnh gia đình của An Bách, vì vậy cũng không có bởi vì người tới đón An Bách đổi thành một người phụ nữ trẻ tuổi liền ngộ nhận đó là mẹ của An Bách.
“Dì ấy là bảo mẫu mới của con.”
Nghe An Bách giải thích xong, xác định không phải người xa lạ cũng không điêdanlqđ phải là người xấu, thầy giáo mới yên tâm nới lỏng tay.
“Thầy giáo, hẹn gặp lại.” Sau khi chào tạm biệt thầy giáo, Vương Du Hàm nở nụ cười đưa tay về phía An Bách, “Chúng ta về nhà thôi.”
An Bách nhìn tay của cô một cái, sau đó đặt bàn tay nho nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay của Vương Du Hàm.
Nó phát hiện rất nhanh, tay của dì không hề giống với tay của mẹ Lưu, tay của mẹ Lưu thô ráp, nhăn nhăn, nhưng tay của dì lại rất mềm, nên cảm nhận rất không giống.
“An Bách!” Đột nhiên, một cô bé chạy tới, nhiệt tình gọi nó lại.
Vương Du Hàm cùng An Bách song song quay đầu lại, cô nhìn thấy một cô bé có ngũ quan xinh xắn.
“An bách, dì ấy là mẹ cậu ạ? Lần đầu tiên tớ nhìn thấy mẹ cậu đấy!” Trên mặt của cô bé nở nụ cười tươi, bộ dáng nhiệt tình hiển nhiên có chút chênh lệch so với diện mạo xinh xắn của cô bé.
An Bách có chút xấu hổ mấp máy môi, còn chưa kịp mở miệng giải thích, cô bé lại lên tiếng trước.
“Mẹ cậu thật là xinh đẹp, xinh đẹp giống như tớ!”
An Bách ngẩng đầu nhìn Vương Du Hàm, nhìn khuôn mặt dịu dàng tươi cười của dì, sau đó nhớ tới tấm hình bảo bối của nó, dáng dấp mẹ ruột của nó.
Đúng, mẹ nó thật sự rất đẹp, mẹ là người xinh đẹp nhất trên thế gian.
Nhưng dì trước mắt không phải là mẹ của nó, hơn nữa cũng không có xinh đẹp như mẹ nó, mặc dù nó cũng rất thích dì, nhưng nó biết mẹ và dì không giống nhau.
Nó bĩu môi, hơi nhếch môi, không nói gì.
Ở trong trường học, từ trước đến nay nó không thích nói chuyện liên quan tới mẹ với người khác.
Mỗi người đều có mẹ, chỉ có nó không có, làm cho nó cảm giác mình không giống người khác, để cho nó ý thức được mình “Không bình thường”, nó không thích nhắc tới, cũng là bởi vì nó không muốn người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn nó.
“Xin chào mẹ, con là Trương Tiểu Muội, là bạn gái mà An Bách thích nhất.” Cô bé nhiệt tình vui vẻ giới thiệu bản thân mình với Vương Du Hàm.
“Hello, chào con.” Sự hoạt bát của con bé khiến Vương Du Hàm không nhịn được mà mỉm cười.
An bách tức giận liếc mắt. “Tên của cậu là Trương Tiểu Mai, không phải Trương Tiểu Muội, hơn nữa tớ không có nói cậu là bạn gái của tớ.”
“Nhưng mà ba tớ vẫn luôn gọi tớ là Tiểu Muội mà, hơn nữa tại sao tớ không phải là bạn gái của cậu, vậy rốt cuộc cậu muốn ai làm bạn gái của cậu?” Trương Tiểu Mai tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại nó.
An Bách gãi gãi đầu, vẻ mặt khổ não, trong khoảng thời gian ngắn cũng thật sự không biết nên giải thích làm sao mới phải, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn cô bé, “Cậu cũng không thể gọi người khác là mẹ tùy tiện như vậy!”
“Mẹ cậu chính là mẹ tớ, tại sao tớ không thể gọi dì ấy là mẹ?”
Kỳ quái, tại sao mẹ nó lại là mẹ cô? An Bách thật sự cảm thấy không thể nói lý cùng Trương Tiểu Mai.
“Dì ấy không phải mẹ tớ, tớ không có mẹ, hơn nữa nếu như là mẹ tớ thì chính là mẹ tớ, cậu có mẹ rồi, sao lại phải giành với tớ làm gì?” An Bách không nhịn được mà trừng mắt nhìn cô.
Trương Tiểu Mai nghe vậy, kinh ngạc trố mắt nhìn lại nó.”Cậu không có mẹ, làm sao có thể, mỗi người đều có mẹ mà!”
An Bách nghe vậy, khuôn điêdanlqđ mặt nhỏ nhắn ảm đạm xuống.
Nhìn xem, nó ghét nhất chính là như vậy.
Giống như nếu nó không có mẹ thì nó chính là quái vật.
Vương Du Hàm nhìn hai tiểu tử kia cãi vả, cảm thấy rất thú vị, cho đến cái đề tài này khiến nét mặt của An Bách thay đổi, bộ dáng ảm đạm làm cho cô đau lòng vô biên, cô không nhịn được ngồi chồm hổm xuống, ôm nó vào trong lòng.
An bách nhỏ bé có chút sửng sốt, nhưng không có cách nào để cự tuyệt cái ôm ấm áp như vậy.
“Tiểu Mai, An Bách đùa với con đấy, đương nhiên nó có mẹ rồi.” Vương Du Hàm ôm An Bách, đôi mắt sáng cười nhìn cô bé, tiếp tục nói: “Con đoán đúng rồi, dì chính là mẹ của An Bách.”
An bách có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, không thể lý giải nổi.
“Đúng rồi, con biết ngay mà !” Trương Tiểu Mai trưng ra vẻ mặt “Tớ thông minh nhất” nhìn An Bách.
Vương Du Hàm quay đầu lại nhìn đôi mắt kinh ngạc lại có chút ngỡ ngàng điêdanlqđ kia, mỉm cười nói: “Dì chính là mẹ của An Bách, An Bách là bảo bối của dì.” Sau đó dùng lực ôm chặt cơ thể bé nhỏ kia vào lòng.
“Thích thật, mẹ của cậu vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, không giống mẹ của tớ, rất hung dữ.” Trương Tiểu Mai hâm mộ nhìn An Bách, chu mỏ oán trách.
“Con vừa nói ai hung dữ!” Một tiếng hét vang lên sau lưng Trương Tiểu Mai, dọa cho Trương Tiểu Mai nhảy dựng lên, vừa quay đầu lại nhìn thấy mẹ mình, cô bé hoảng hốt kêu lên, “Xong đời rồi, con cọp cái đến rồi! Chào mẹ, chào An Bách, con phải chạy đây!”
Dứt lời, Trương Tiểu Mai chạy như một làn khói.
Vương Du Hàm ứng phó không kịp, cũng không kịp đáp lại lời chào của cô bé, chỉ có thể buồn cười há hốc mồm mà nhìn cô bé chạy đi xa.
“Trương Tiểu Mai là bạn nữ nghịch nhất lớp chúng cháu.” Tiểu đại nhân An Bách thở dài, biểu tình nhức đầu giải thích với cô.
Vương Du Hàm hiểu rõ gật đầu, đúng là nghịch ngợm, nhưng cũng thật đáng yêu. “Cô bé kia thật sự là bạn gái của con sao?” Cô tò mò nhìn chằm chằm mặt của con trai hỏi.
“Không phải.” Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bách ửng hồng, vừa thẹn vừa vội vàng phản bác, vẻ mặt đ đáng yêu đó chọc cười Vương Du Hàm, làm cho cô vui vẻ cười to lên.
Không ngờ con trai của cô còn nhỏ tuổi mà đã có sức quyến rũ lớn như vậy, để cho người làm mẹ như cô cảm thấy kiêu ngạo đến không ngờ.
An Bách nhìn thấy điêdanlqđ nụ cười của dì, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của dì, nhớ lại lời nói vừa rồi của dì.