Editor: Cẩm Tú
Lúc sự cố xảy ra, chất vấn không phải là chuyện đầu tiên anh làm.
Cho nên, trong tuần lễ này trước hết anh để cho Đới Vĩ giải quyết với giới truyền thông và an bài bồi thường cho những người bị thương, còn đối với người công nhân bị thương nặng nhất đó, anh cũng tự mình tới thăm hỏi an ủi, bồi thường, trấn an, còn những chuyện khác cũng đã được an bài ngay sau đó, hiện tại cuối cùng cũng đã xử lý xong rồi.
Vì vậy, đến lúc phải truy cứu trách nhiệm rồi.
Lần này người phụ trách kế hoạch xây khách sạn của tập đoàn Việt chính là Lý Bình Quý, vốn là ông ta nên đứng ra nhận trách nhiệm, huống gì việc tai nạn xảy ra chắc chắn có liên quan tới việc ông ta ngấm ngầm hạ thấp chất liệu của vật liệu xây dựng.
Tạ Phái Hiên không muốn tranh luận với ông ta, chỉ trầm mặc thờ ơ nhìn ông ta tức giận, nhìn ông ta giống như một con tôm tép đang giương nanh múa vuốt kêu gào trước mặt anh, Lý Bình Quý diễn rất cao hứng, nhưng anh nhìn chỉ cảm thấy phiền.
Cuộc nói chuyện lần này khiến Đới Vĩ cũng cảm thấy không thoải mái, cậu căm giận nói: “Yên tâm thoải mái? Giám đốc, mấy năm này tổng giám đốc xem ông như bô lão trong tập đoàn Việt, bình thường ông lấy thêm, tổng giám đốc đều mắt nhắm mắt mở không có so đo với ông, lần này ông làm việc thiếu chút nữa là hi sinh cả mạng người rồi, lại vẫn không biết xấu hổ nói ông yên tâm thoải mái?”
Cậu luôn cho rằng Lý Bình Quý vô sỉ, chỉ là không biết ông ta lại vô sỉ đến mức như vậy.
“Buồn cười! Cậu nói thế không phải càng kỳ lạ hơn sao? Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, làm sao tôi biết được, công nhân nhiều như vậy dễ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, càng không phải chuyện mà tôi có thể dự liệu, những chuyện này tính thế nào cũng không liên quan tới tôi, đương nhiên là tôi rất yên tâm thoải mái!” Lý Bình Quý cong khóe môi cười nói, rõ ràng cho là mình không hề có lỗi.
Sao ông ta có thể không biết gì? Làm giám đốc chắc chắn cũng đã âm thầm nắm được tình hình, làm gì có chuyện người phụ trách lại không biết gì, ngay cả người ngu cũng biết ông ta biết hết, chỉ là ông ta không muốn nhận trách nhiệm trong chuyện này thôi.
Đới Vĩ không chịu nổi mà liếc mắt nhìn ông ta.
“Đủ rồi, lệnh nhân sự đã công bố, tóm lại, ông sắp xếp đồ xong rồi thì hãy rời đi.” Trong đáy mắt của Tạ Phái hiên chỉ có sự mất kiên nhẫn cùng không vui.
“Tạ Phái Hiên, mày không có tư cách khai trừ tao! Thời điểm tao phát triển tập đoàn Việt, mày còn không biết đang ở đâu, dựa vào đâu mà mày muốn tao đi!”
Lý Bình Quý bùng nổ, trước khi Tạ Phái Hiên tiếp quản tập đoàn, ông ta gần như là hô phong hoán vũ ở trong công ty, nhưng tên nhóc này vừa tiếp quản công ty liền bắt đầu từ từ rút đi quyền lực của ông ta, hiện tại thậm chí còn vì chuyện nhỏ là mấy tên công nhân bị thương đó mà khai trừ ông ta, đúng là không coi trọng ông ta mà!
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Phái Hiên nhìn thẳng vào ông ta, kiên định nói cho ông tabiết: “Chỉ bằng vị trí cùng chức quyền của tôi bây giờ, bằng những chứng cớ chứng tỏ ông âm thầm cấu kết với bên nhà máy đang nằm trong tay tôi.”
Lý Bình Quý tức đến méo mặt, ông ta xông lên phía trước đấm lên mặt bàn, tức giận nói: “Tao cảnh cáo mày, thu hồi lại lệnh nhân sự, bằng không tao. . . . . .”
Lời của ông ta còn chưa nói xong, sắc mặt lạnh lùng của Tạ Phái Hiên vẫn không thay đổi, trầm lãnh nói: “Tôi tuyệt đối không thể thu hồi lại lệnh nhân sự. Hiện tại tôi cho ông hai con đường, một là ông tự mình đi về, hai là tôi sẽ nhờ bảo vệ kéo ông đi, ông chọn cái nào?”
Lý Bình Quý căm giận nghiến chặt răng, Đới Vĩ thấy ông ta vẫn không có ý định rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, liền cầm ống nghe của điện thoại nội bộ lên, điện thoại trực tiếp đến phòng bảo vệ.
“Đây là phòng làm việc của tổng giám đốc. . . . . .” Đới Vĩ mới vừa mở miệng, Lý Bình Quý vội vàng dùng lực cướp ống nghe trong tay cậu, sau đó liền cúp điện thoại.
“Xem như mày lợi hại! Không phải như vậy là sẽ xong đâu!”
Sau khi vứt lại câu nói ngoan độc, quay đầu bước nhanh rời đi, còn dùng lực đóng sầm cửa lại.
“Tổng giám đốc, chuyện này. . . . . . Không có sao chứ?” Đới Vĩ có chút lo lắng hỏi.
Lý Bình Quý không phải là người tốt đẹp gì, nhìn ông ta có vẻ không cảm thấy là mình sai.
“Không cần để ý đến ông ta, lịch trình buổi chiều là gì?”
Tạ Phái Hiên không quan tâm Lý Bình Quý muốn như thế nào, bây giờ điều phiền não thực sự trong lòng của anh chỉ có một, chính là rốt cuộc Vương Du Hàm muốn thế nào?
Chuyện đó khiến Tạ Phái Hiên rất phiền não, màkhông biết người phụ nữ đó đang ngồi trong quán cà phê với một người phụ nữ khác.
“Hôm nay cô hẹn tôi ra ngoài, là có chuyện gì vậy?” Vương Du Hàm uống một hớp Latte quả phỉ ở trước mặt, rõ rang là hương thơm nồng đậm, vị rất ổn, nhưng ngay cả một chút cô cũng không cảm giác được, giống như khứu giác cùng vị giác đồng loạt mất tác dụng vậy.
Cô nghĩ, có lẽ là bởi vì ngồi ở đối diện chính là người phụ nữ kia, nhìn người phụ nữ kia nở nụ cười tươi, cô vừa chột dạ vừa khó chịu, bởi vì nụ cười kia thật sự là rất chân thành thuần khiết.
Vương Du Hàm nhìn cô ấy, không nhịn được mà than thở, a, thật là không thể không thừa nhận vị hôn thê của Phái Hiên là một người phụ nữ mà không người nào có thể không thích, cho dù cô là “Vợ” cũng không thể ghét được cô ấy.
“Nếu như là bởi vì ngày đó ở trong bệnh viện, tôi và Phái Hiện. . . . . . Ừm, tóm lại, tôi sẽ xin lỗi.” Cho dù thân phận thực sự của cô là vợ của Tạ Phái Hiên, nhưng đó cũng đã là quá khứ rồi, hành động dựa vào trong lòng Tạ Phái Hiên rất không hợp lý, Phương Y Khiết đến hỏi tội cũng là chuyện đương nhiên, cô hoàn toàn có thể hiểu.
“Xin lỗi?!” Phương Y Khiết nghe thấy vậy thì kinh ngạc, đôi mắt đẹp trợn to nhìn cô, không hiểu hỏi: “Tại sao cô lại muốn xin lỗi?”
“Sao vậy?” Vương Du Hàm có chút mờ mịt.
“Cô yêu Tạ Phái Hiên , thật tâm yêu anh ấy chứ?” Phương Y Khiết vội vàng hỏi.
“Tôi. . . . . .” Vương Du Hàm bị câu hỏi của cô ấy làm cho luống cuống, không biết nên trả lời như thế nào mới đúng.
“Nếu như cô thật sự yêu Tạ Phái Hiên, thì cô không cần xin lỗi, tôi rất vui lòng thành toàn cho hai người!” Bàn tay của Phương Y Khiết lướt qua mặt bàn kính, nắm lấy tay của Vương Du Hàm, chân thành thiết tha nói.
“Hả?” Vương Du Hàm chớp chớp mắt, ngây ngốc tại chỗ.
Đây là tình huống gì vậy? Cô ấy muốn thành toàn cho cô và Phái Hiên?
“Vương tiểu thư, cô không cần phải xấu hổ, nói cho tôi biết, cô có yêu Tạ Phái Hiên hay không? Thẳng thắn nói ra đi, đừng ngại, thật đấy!” Phương Y Khiết khích lệ cô.
Nếu không phải trên mặt cô ấy cười quá ôn hòa, ánh mắt quá thành khẩn, Vương Du Hàm thật sự sẽ hoài nghi là cô ấy đang bẫy mình không.
“Chuyện này. . . . . .” Vương Du Hàm mấp máy môi, thật lâu cũng không có vẻ như sẽ trả lời cô ấy.
Tình trạng này quá kì lạ, vẻ mặt kia của Phương Y Khiết là đang mong đợi chuyện gì? Có vị hôn thê nào vui vẻ khi có người mơ tưởng đến vị hôn phu của mình sao?
“Thật ra thì tôi thấy, giữa cô và Tạ Phái hiên có chút mập mờ, đừng nói với tôi không có, tôi không dễ bị gạt như thế. Cô biết không? Tạ Phái Hiên vừa lạnh lùng lại khó chung sống muốn chết, anh ấy chịu ôm cô, khẳng định là có cảm tình với cô, mà nếu cô chịu bị anh ấy ôm, không hét to nói bị quấy rối, chắc là cũng không bài xích anh ấy, tôi nói có đúng hay không? Có đúng hay không? Tôi nói thật, cô hãy thành thật nói cho tôi biết mọi chuyện đi, tôi thật sự nguyện ý rút lui, để cho hai người từ có tình ý sẽ thành người nhà!” Phương Y Khiết tiếp tục khích lệ cô.
Vương Du Hàm bị cô ấy nói làm cho đầu óc choáng váng, không nhịn được mà nhướng đôi mày thanh tú lên.
Cho là cô còn do dự, vì vậy Phương Y Khiết không ngừng cố gắng, “Có phải cô lo lắng nếu cô nói thật, tôi sẽ tính toán với cô? Bởi vì tôi mới là vị hôn thê chính thức của Tạ Phái Hiên?”
Vương Du Hàm còn chưa kịp trả lời, Phương Y Khiết đã vỗ vỗ tay cô, đầy sinh lực nói tiếp.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không tính toán với cô đâu..., tôi hiểu rõ chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nói thật, mặc dù tôi là vị hôn thê của Tạ Phái Hiên, nhưng Tạ Phái hiên hoàn toàn không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh ấy, nếu như hai người thật long yêu nhau, tôi nguyện ý từ hôn, chỉ là, dĩ nhiên cái này sẽ phải làm phiền cô đi nói với Tạ Phái Hiên rồi, cầu xin anh ấy ra mặt nói muốn từ hôn, nếu không ba mẹ tôi sẽ đánh chết tôi mất!
“Ai, tóm lại, ngươi phải hiểu được trong biển người mịt mờ, muốn gặp được người yêu mình mà mình cũng yêu người ấy là chuyện khó khăn cỡ nào, tỷ lệ là một phần triệu, hoặc có thể là trăm triệu! Cho nên, cô ngàn vạn lần không nên vì Tạ Phái Hiên có vị hôn thê là tôi mà từ bỏ! Tình yêu đích thực khó tìm lắm. . . . . .”
Phương Y Khiết rất nghiêm túc nói không ngừng, nói cho đến khi Vương Du Hàm gần như muốn bất tỉnh, nhưng rốt cuộc cô cũng đã hiểu rõ, Phương Y Khiết nghiêm túc, nghiêm túc muốn tặng Tạ Phái Hiên cho cô.
Cuối cùng, khi đã hiểu rõ tình huống thì Vương Du Hàm không nhịn được mà bật cười.
Cô còn tưởng rằng người đàn ông mà cô yêu kia có sức quyến rũ vô địch, bất luận anh là cậu thanh niên sôi nổi đầy nhiệt huyết trước kia, hay là người đàn ông trầm tĩnh chín chắn như bây giờ, thì cũng đều là đối tượng mà phụ nữ không thể cự tuyệt được.
Ít nhất, ở trong mắt của cô, cô thấy như vậy, nhưng không nghĩ đến thì ra ở trong mắt của Phương Y Khiết, lại hoàn toàn không như việc.
Điều này làm cho cô không khỏi nghĩ tới tình cảnh lúc lần đầu tiên gặp Phương Y Khiết.
Thì ra là khi đó, cô ấy không muốn ở chung một chỗ với Tạ Phái Hiên, cho nên mới phải lôi kéo cô cùng nhau vào phòng bệnh.
Khó trách, từ khi cô nhận làm bảo mẫu của nhà họ Tạ, trừ mấy lần nhận được điện thoại Phương Y Khiết gọi tới, thì không hề bắt gặp Phương Y Khiết tới nhà họ Tạ lấy một lần.
Mấy lần nói chuyện trong điện thoại, Phương Y Khiết luôn khách khí nói với cô: “Thật ngại quá, gần đây tôi tương đối bận rộn, không rảnh để qua nhà, cho nên chuyện chăm sóc Phái Hiên, phải phiền tới cô rồi!”
Khi đó cô còn muốn nói, người này cũng không tồi, mặc dù vội, nhưng vẫn không quên nhờ người khác chăm sóc Phái Hiên, coi như là có lòng.
Kết quả, cô không hề không nghĩ đến.
Nghĩ hồi lâu, thì ra Phương Y Khiết phòng tránh Phái Hiên như rắn rết
Đột nhiên, tâm tình của cô như được soi sáng, nở nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng.
Trong khoảng thời gian này, cô đè nén mình không nên yêu, là bởi vì cô không muốn trở thành ngươi thứ ba phá hư hạnh phúc của một người phụ nữ vô tội khác, nhưng kỳ thật cô không kìm nén nổi tình cảm đối với Phái Hiên từ tận đáy lòng.
Cho nên, cô lấy danh nghĩa là bảo mẫu của An Bách, quang minh chính đại tiến vào chiếm giữ nhà anh, len lén lợi dụng cơ hội như vậy để bước vào cuộc sống của anh, cô chỉ là không thừa nhận ngoài miệng, nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm không thể rời bỏ hai cha con bọn họ.
Nhưng, có thể nghe Phương Y Khiết chính miệng nói cho cô biết, cô ấy không muốn gả cho Phái Hiên, cô cảm thấy như buông bỏ được gánh nặng.
Cứ như vậy, cô có thể thừa nhận chứ? Có thể không hề băn khoăn mà trở lại bên cạnh anh chứ?
Phương Y Khiết nhìn thấy nụ cười của cô, cũng cười theo rồi lập tức hỏi: “Cô đồng ý nói thật với tôi rồi sao? Cô yêu Tạ Phái Hiên đúng không?”
“Cô thật đáng yêu!” Vương Du Hàm thật sự nhịn không được đưa tay vuốt vuốt đầu của cô ấy, như là chị gái cưng chiều em gái diêndanlqqđ vậy, bởi vì cô thật lòng cảm thấy cô bé trước mặt này làm người ta yêu thích từ tận đáy lòng, mặc dù cô ấy nói hơi nhiều một chút.
“Hả?” Đột nhiên câu đáp lại hoàn toàn không lien quan tới đề tài đang nói làm cho Phương Y Khiết ngớ người ra.
Vương Du Hàm liếc nhìn đồng hồ treo trong quán cà phê, mỉm cười nói: “Đã đến lúc rồi, tôi phải đi đón An Bách tan học đây, tôi đi trước, hôm nay cám ơn cô, Y Khiết.”
Dứt lời, cô đứng dậy rời đi.
Lần này đổi lại là Phương Y Khiết mù mờ.
Chuyện này. . . . . . Ý của Vương Du Hàm là yêu hay không yêu đây?
Cô đang muốn mượn cơ hội này để giải trừ hôn ước với Tạ Phái Hiên, có được hay không đây?