Editor: Cẩm Tú
Sau khi uống cà phê cùng Phương Y Khiết, lòng của Vương Du Hàm trở nên tươi sáng hơn, nụ cười trên mặt vẫn không buông xuống. Cô im lặng đứng ở bên trái cổng trường để chờ An Bách, giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là tan học.
Các vị phụ huynh chờ đón các bé càng ngày càng nhiều, có vài phụ huynh quen biết nhau thì tụm lại nói chuyện, có người cúi đầu coi điện thoại, số ít người giống như cô yên tĩnh đứng nguyên tại chỗ chờ con mình tan học.
“Người mẹ này ơi, xin hãy xem tham khảo một chút, cám ơn.”
Một đôi nam nữ xách túi chạy xung quanh cổng trường để phát tờ rơi, cũng có đưa cho cô, cô nhìn vào tờ đơn, thì ra là một tờ rơi nhận đăng kí tuyển sinh.
Tiếng chuông tan học vang lên, lực chú ý của Vương Du Hàm quay trở lại trước cổng trường học, nhìn thấy đám học sinh tiểu học mặc đồng phục lục tục đi ra, đôi nam nữ phát tờ rơi đứng ở hai bên trái phải của cổng trường, đưa tờ rơi trong tay cho học sinh.
An Bách đeo cặp sách vui vẻ đi ra khỏi cổng trường, tờ rơi cứ như vậy được đưa đến trước mặt nó. “Em trai, cầm về nhà cho ba mẹ xem nhé.” Người đàn ông phát tờ rơi mỉm cười với An Bách.
“Vâng.” An Bách khéo léo nhận lấy tờ rơi, sau đó mới tiếp tục đi.
“An Bách, ở đây.” Vương Du Hàm vừa nhìn thấy An Bách, liền vui vẻ phất tay với nó, chờ nó đi tới trước mắt, sau đó sẽ dắt tay nó rồi cùng nhau về nhà.
Nhìn thấy Vương Du Hàm, An Bách nở nụ cười vui vẻ, đang muốn đi đến chỗ cô, lúc này đột nhiên người phụ nữ phát tờ rơi lại ngăn nó lại.
“Em trai, cầm về nhà cho ba mẹ xem đi.” Người phụ nữ phát tờ rơi cũng nở nụ cười với An Bách.
Thân hình của người phụ nữ hoàn toàn che đi cơ thể nhỏ xinh của An Bách, Vương Du Hàm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ta, cho là khi cô ta đưa tờ rơi xonng, An Bách sẽ tới đến trước mặt cô.
Nhưng không ngờ, cảnh tượng sau đó lại là một ác mộng mà cả đời này cô cũng không thể quên được.
Người phụ nữ kia đột nhiên đưa tay bịt miệng An Bách lại, một tay kia thì ôm lấy nó, sau đó lập tức chạy về phía chiếc xe màu trắng đậu ở lối đi bộ.
“Ưm, ưm. . . . . .” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bách tràn đầy hoảng sợ, muốn hét lên cầu cứu nhưng không thể nào hét được.
“An Bách!” Vương Du Hàm hô to, trước tiên xông về phía người phụ nữ, nhưng cô vừa mới cất bước, đột nhiên người đàn ông phát tờ rơi lại chặn cô lại.
“Hai người đang làm gì? Mau thả con của tôi ra. . . . . . An Bách, An Bách. . . . . .” Vương Du Hàm vừa sợ vừa cố gắng đẩy người đàn ông ra, nhưng thân hình cao lớn của người đàn ông kia lại như một ngọn núi ngăn cô lại, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn An Bách bị người phụ nữ kia đưa lên xe.
“Cứu. . . . . .” Cô há mồm chuẩn bị hét to.
“Con chó cái, cút sang một bên, đừng cản ông đây.” Người đàn ông đã nhìn thấu được ý đồ của cô, lập tức dùng sức kéo cô lại, kéo cô ngã xuống đất.
“A!” Cô kêu đau.
Không để ý đến đau đớn trên thân thể, mới ngã xuông, cô gần như là dùng cả tay chân để bò dậy, đuổi về phía người đàn ông đang định chạy trốn kia.
“Lái xe!” Người đàn ông nhảy lên ghế lái phụ của chiếc xe màu trắng, đưa tay đang định đóng cửa xe lị, không ngờ ngoài xe lại có một đôi tay bám chặt lấy tay của hắn.
“Trả An Bách lại cho tôi!” Vương Du Hàm kêu to.
“Con chó cái, mau buông tay!” Tên đàn ông dùng sức gỡ tay của cô ra.
“Trả An Bách lại cho tôi! Cứu mạng, cứu với! Có người bắt cóc con của tôi. . . . . . Cứu mạng. . . . . .” Vương Du di Hàm hô to lên một lần nữa.
Âm thanh cầu cứu kia đã làm kinh động đến mọi người xung quanh, có phụ huynh lập tức kéo con mình lại, có phụ huynh liền vội vàng tiến lên giúp một tay, tài xế nhìn kính chiếu hậu, phát hiện đám người bắt đầu đến gần bọn họ, chuẩn bị gia nhập hàng ngũ cứu người, không nói hai lời lập tức đạp chân ga.
“A . . . . .” Trong xe An Bách bị dọa sợ đến nước mắt chảy ròng, người phụ nữ vẫn giữ chặt nó, bịt miệng của nó lại để nó không nói chuyện được.
“An Bách, An Bách. . . . . . Con đừng sợ sợ, mẹ ở đây. . . . . .” Mặc dù xe đã bắt đầu di chuyển, Vương Du Hàm vẫn là nắm chặt lấy tay hắn không buông, tên đàn ông kia thậm chí suýt bị cô kéo ra ngoài xe một lần.
Tên đàn ông cực kỳ tức giận, nảy sinh ý định ác độc dùng sức nắm lấy hai tay của Vương Du Hàm, tình huống đảo ngược trong nháy mắt, biến thành là hắn không buông tay, còn Vương Du Hàm lại bị tên đàn ông kéo lại chạy theo xe.
“Tăng tốc độ lên, nếu cô ta muốn tìm chết, vậy thành toàn cho cô ta!” Tên đàn ông ra lệnh cho tài xế.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, bước chân của Vương Du hàm hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ của xe, cuối cùng cả người trở nên vô lực.
“Cứu mạng. . . . . . A. . . . . .” Cơn đau tê tâm liệt phế từ hai chân truyền tới toàn thân, Vương Du Hàm bị kéo lê trên mặt đất, trước mắt chỉ nhìn thấy tên đàn ông tàn nhẫn cười gằn với cô.
Tên đàn ông nhìn thấy vẻ mặt đau đớn tới không chịu nổi của cô, lúc này mới hài lòng buông lỏng tay, khi cô ngã nằm ở mặt đường thì tên đàn ông lập tức đóng cửa xe, xe cứ như vậy nghênh ngang rời đi diêndanlqđ ở trước mắt của cô.
“Cô ơi, cô không sao chứ?”
“Mau báo cảnh sát!”
“Mau gọi xe cứu thương!”
Mắt thấy chiếc xe màu trắng đã rời xa tầm mắt của mọi người, những người đi đường tốt bụng rối rít vây xung quanh Vương Du Hàm ngã ở lòng đường, kiểm tra vết thương của cô.
Chỉ thấy quần dài của cô đã bị mài hỏng, từ bắp đùi trở xuống dính đầy đất cát và máu, trên cánh tay đều bị trầy da rất to.
“An Bách, con của tôi. . . . . .” Giống như không cảm thấy cơn đau kịch liệt đang truyền đến từ trên người mình, càng không có ý định để ý đến vết thương kinh người của mình, Vương Du Hàm run lẩy bẩy móc điện thoại ở trong túi áo, liên lạc với người duy nhất mà cô có thể nghĩ tới trong lúc hoảng loạn này.
“A lô?”
Người bên kia nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói trầm thấp vừa vang lên, nước mắt của cô cũng đồng thời rơi xuống.”Phái Hiên, An Bách bị bắt cóc rồi. . . . . .”
Cô không ngăn được giọng nói run rẩy, càng không thể đè nén được nỗi sợ hãi to lớn trong lonhf.
“Tháng sau có tiệc rượu kỷ niệm, cha hy vọng hai anh em bọn con đều có thể đến.” Tạ Kiến Hoa đã về hưu hôm nay lại đặc biệt tới công ty, chính là vì chuyện tiệc rượu mừng 50 năm của tập đoàn Việt.
“Cha, con không có hứng thú với chuyện này.” Tạ Ân Hạo bị triệu tập đến công ty đẩy đẩy kính mắt trên mũi, thành thậtbiểu đạt lập trường của mình.
Trước kia, có lẽ anh còn có thể có chút băn khoăn với ý của cha, không biết làm sao để trực tiếp từ chối, nhưng bây giờ đã khác, nếu em trai đã tiếp nhận tập đoàn Việt, như vậy anh chỉ hy vọng mình có thể hoàn toàn không tham dự vào chuyện tình bên trong tập đoàn, dù sao, anh thực sự chỉ muốn làm tốt nghiên cứu học thuật của mình.
“Đừng quên, con chính là phó tổng giám đốc trên danh nghĩa của tập đoàn Việt.” Tạ Kiến Hoa tức giận trừng mắt với người con cả. Tạ Ân Hạo chau mày lại, thở dài một hơi, lại buồn phiền không biết làm thế nào.
Vị trí phó tổng giám đốc này là do mẹ bắt anh phải ngồi vào, ban đầu mẹ vốn là muốn thay anh dành lại vị trí tổng giám đốc, lại không nghĩ rằng đã thua dưới tay Phái Hiên, mẹ không cam lòng khi không dành được vị trí tổng giám đốc, thì ít nhất cũng phải có được vị trí phó tổng giám đốc.
Dù sao Phái Hiên cũng là con của cha với người phụ nữ khác, mặc dù là sau khi mẹ nó mất mới đưa nó về nhà, nhưng dù sao cũng không phải là đứa con của bà, huống gì từ nhỏ quan hệ của Phái Hiên với gia đình đã khá xa cách, ai mà biết được nó sẽ nhân cơ hội để nắm quyền thì sao?
Mẹ cho là nếu Phái Hiên có ý đó thật, như vậy mẹ con bọn anh sớm muộn cũng sẽ bị nó đuổi ra khỏi tập đoàn, nếu là ngày nào mà cha không có ở đây, đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Tạ, để cho bọn họ lưu lạc nơi đầu đường xó chuyện không phải là không có khả năng.
Thật ra thì anh cảm thấy mẹ suy nghĩ nhiều quá, mặc dù anh cũng không quá thân với Phái Hiên, nhưng cá tính phẩm hạnh của Phái Hiên như thế nào, anh biết rõ.
Nếu không phải ban đầu mẹ không tuân theo ước định chăm sóc cẩn thận vợ con của Phái Hiên, nó cũng không mạnh bạo muốn tranh giành địa vị đâu, vì chuyện này thật ra thì cũng chẳng qua chính là vì muốn trả thù mẹ mà thôi.
Tóm lại, anh đúng là phó tổng giám đốc trên danh nghĩa, nhưng thật ra thì quanh năm suốt tháng số lần anh tới công ty còn không quá ba lần, phòng làm việc của phó tổng giám đốc hoàn toàn dùng để nuôi muỗi mà thôi.
“Phái Hiên, đến lúc đó con nhớ đưa theo Y Khiết cùng tham dự, thuận tiện công bố ngày cưới, ta và bác gái đã chọn được ngày đẹp, ba tháng sau . . . . . .”
Tạ Phái Hiên cắt ngang lời nói của cha, “Con sẽ tham dự, nhưng con sẽ không tham dự cùng Phương y Khiết, còn nữa, con cũng không định kết hôn với cô ấy.”
Tạ Ân Hạo nghe vậy, nâng đôi mày rậm lên, tuy nói anh đã sớm phát hiện thái độ khác thường của Phái Hiên đối với Phương Y Khiết, nhưng không nghĩ tới nó sẽ quyết định không cưới Phương Y Khiết.
“Con nói bậy gì đó! Không định kết hôn với nó?” Tạ Kiến Hoa vừa nghe, giận đến đập mạnh vào bàn, tức giận nói: “Ban đầu việc hôn sự này là con kiên quyết dành lại từ anh trai, khi đó làm cho anh trai con và bác gái mất hết mặt mũi, bây giờ con còn nói không kết hôn! Lần này con muốn thế nào? Muốn làm ta mất mặt, hay muốn làm chính mình mất mặt?”
“Cũng chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không kết hôn thì không kết hôn, có cái gì mà mất mặt.” Tạ Phái hiên khinh thường cười một tiếng, đối mắt với Tạ Ân Hạo, chỉ thấy đối phương hạ mi, cũng không để lộ biểu tình hay vẻ không thích gì.
Trên thực tế, mặc dù anh và Tạ Ân Hạo không thân, nhưng không đến mức không hợp nhau.
Ban đầu lúc giành vị trí tổng giám đốc này, còn giành vị hôn thê của anh ta, người mà anh muốn chọc tức không phải là Tạ Ân Hạo, mà là người mẹ sĩ diện của Tạ Ân Hạo, bác gái của anh, Lý Mỹ Huệ.
“Con không mất mặt, vậy con gái của người ta thì sao?!” Tạ Kiến Hoa tức chết, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần trước ở trong bệnh viện
Con trai ôm ôm ấp ấp cô y tá kia, ông tức giận chất vấn: “Khôngg phải là con vì cái cô y tá kia chứ? Hừ! Không môn đăng hộ đối, ta tuyệt đối sẽ để cho cô ta bước vào cửa nhà họ Tạ.”
“Không môn đăng hộ đối? Ừm, giống nhau thôi, người ta là đứa con do cha mẹ bình thường sinh ra, còn con, là đứa con ngoài giá thú của cha, quả thật, không môn đăng hộ đối, chỉ sợ người ta sẽ ghét bỏ xuất thân của con đấy.” Tạ Phái Hiên giễu cợt nói.
Ban đầu cha không chấp nhận An Á, nói bởi vì câu nói “Không môn đăng hộ đối” này, chỉ vì ông ấy ghét bỏ thân phận cô nhi của An Á, cho nên ông phản đối mãnh liệt, mà bác gái còn nhằm vào số tuổi chênh lệch giữa anh và An Á để cười chê, anh không muốn sau khi An Á gả cho anh còn phải sống mà nhìn tới sắc mặt của bọn họ, mới có thể quyết định rời khỏi nhà để sống chung với An Á.
Bây giờ cha lại nói ra sáu chữ này, anh lại nhớ tới chuyện trước kia, vẫn cảm thấy ghi hận.
“Con!” Sắc mặt của Tạ Kiến Hoa trở nên xanh lét, ông đưa tay vuốt ngực, giận đến thiếu chút nữa phát tác bệnh cao huyết áp.
Tạ Ân Hạo thấy thế, vội vàng vỗ nhẹ lưng của cha, trấn an nói: “Cha, đừng quá kích động, Phái Hiên không có ác ý, cha cũng biết mà, chỉ là giận cha mà thôi, nó nói nhảm thì cha nghe thôi, không cần để ý.”
“Giận ta, nó giận ta, nó đã sửa lại họ của cháu trai ta, đổi thành họ của cô gái kia, không để cho cháu trai của nhà họ Tạ nhập hộ khẩu vào nhà họ Tạ, như vậy còn chưa đủ sao?!” Tạ Kiến Hoa nhìn chằm chằm Tạ Phái Hiên, tức giận mắng.
Ông vừa mới nghĩ tới chuyện anh đổi họ cháu trai mình từ Tạ An Bách thành An Bách, ông liền giận đến muốn nôn ra máu.