Người Vợ Mua Vé Bổ Sung

Chương 27: Chương 27: Chương 9 (2)




Tạ Phái Hiên biết rõ với quan niệm truyền thống của thế hệ trước, làm sao có thể chấp nhận việc con cháu của nhà họ Tạ mang họ khác, kết quả là vì anh muốn trả thù do ông không chấp nhận An Á, sau khi anh thừa kế lại cổ phần và vị trí tổng giám đốc của ông, liền lập tức đổi con mình theo họ mẹ.

Khi ông chất vấn tại sao nó lại làm như vậy, nó vẫn ngông nghênh nói cho ông biết, “Mọi người đã xem thường An Á, vậy nên con muốn đứa con của An Á mang họ An, để cho tương lai nó sẽ thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Tạ trên tay con.”

Con trai rõ ràng là muốn trả thù ông, nhưng ông biết làm sao được?

Sau này lúc già đi rồi, ông mới hiểu rõ con trai đang ở trong thời kì trưởng thành, ông phụ nó rất nhiều, cũng phụ mẹ của nó rất nhiều, mà An Á chết đi, việc này cũng do ông không tuân thủ hứa hẹn với con trai, cho nên ông còn có thể như thế nào đây?

“An Bách họ gì có quan trọng không? Quan trọng là trên người nó vẫn chảy dòng máu của nhà họ Tạ chúng ta, dù sao cũng là huyết thống không thể chia cắt được.” Tạ Ân Hạo vỗ nhẹ vào bả vai của cha.

Tạ Kiến Hoa rũ bả vai xuống, vẻ tức giận trên khuôn mặt già nua đã giảm bớt đôi chút.

Ông hiểu được, cho nên cuối cùng cũng mới không hề gây khó dễ đối với chuyện này.

Tạ Phái Hiên có chút ngạc nhiên nhìn Tạ Ân Hạo một cái, không ngờ anh lại dùng quan điểm cá nhân của mình để khuyên nhủ cha.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên.

Tạ Phái Hiên vừa nghe thấy nhạc chuông được cài đặt riêng này, lập tức lấy điện thoại di động ra, quả nhiên trên màn hình hiện lên tên của Vương Du Hàm.

Anh nhận điện thoại rất nhanh.”A lô?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu gào tràn đầy lo sợ, vẻ mặt Tạ Phái Hiên đột biến.

“Em nói cái gì? An bách bị bắt cóc rồi?!”

Lòng anh trở nên căng thẳng, gấp gáp hỏi tới: “Vậy còn em? Em có sao không? Bọn họ có làm em bị thương không?!”

Tạ Kiến Hoa cùng Tạ Ân Hạo ở một bên nghe thấy, vẻ mặt kinh hãi.

“An Bách bị bắt cóc? Chuyện gì đã xảy ra?” Tạ Kiến Hoa kinh sợ vội hỏi.

“Có phải là chúng ta nghe lầm không?!” Tạ Ân Hạo nhíu chặt lông mày, kinh hãi hỏi.

Tạ Phái Hiên không rỗi để bận tâm đến bọn họ, trong lòng chỉ nghĩ muốn trấn an Vương Du Hàm đang không ngừng rơi lệ ở đầu dây bên kia.

“Em không sao là được rồi, được rồi, đừng khóc, em yên tâm, An Bách sẽ không sao đâu. . . . . .” Tiếng khóc thút thít kia gần như làm trái tim anh tan vỡ, “Đúng, anh đảm bảo. . . . . . Em về nhà trước đi, chờ anh, ngoan, nghe lời, đừng khóc, anh sẽ về nhà ngay, ừ, vậy nhé.”

Tạ Phái Hiên cúp máy, sắc mặt cực kỳ khó coi, giận đến mức nắm chặt tay.

“Đáng chết! Lại dám đụng đến con trai của tôi!” Tạ Phái Hiên lửa giận ngút trời, bước nhanh về phía cửa.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. . . . . .” Tạ Kiến Hoa ngăn anh lại.

“Hai người cũng nghe rồi đấy, có người bắt cóc An Bách! Mặc kệ là ai, nhất định con sẽ bắt hắn ta trả giá thật lớn!”

“Biết rõ đối phương là ai không?” Tạ Ân Hạo hỏi thẳng trọng điểm.

“Không biết.” Tạ Phái hiên lo lắng, “Du Hàm bị dọa rồi, cảm xúc rất kích động, con phải về trước xem cô ấy thế nào đã.”

“Chúng ta cũng đi thăm con bé một chút!”

Tạ Phái Hiên gật đầu một cái, bước nhanh đi ra ngoài, Tạ Kiến Hoa và Tạ Ân Hạo cùng bước ra ngay sau đó

Ba người đi tới trước thang máy, chuông điện thoại di động của Tạ Phái hiên lại vang lên lần nữa.

Tạ Phái Hiên thấy màn hình hiển thị người gọi đến là Lý Bình Quý, không lưỡng lự trực tiếp ngắt điện thoại, bây giờ anh không thèm đếm xỉa tới ông ta, nhưng Lý Bình Quý lại liên tục gọi tới ba cược.

“Là ai vậy?” Tạ Kiến Hoa chau mày lại hỏi.

“Lý Bình Quý.”

“Tại sao ông ta lại đột nhiên tìm em?” Tạ Ân Hạo cau mày.

Tạ Phái hiên nghe vậy, ngẫm nghĩ, chợt nhớ tới ngày Lý Bình Quý rời đi đó, “Chẳng lẽ. . . . . . là do ông ta sai người bắt An Bách đi?!”

Tạ Ân Hạo còn chưa kịp đáp lại, Lý Bình Quý đã gọi điện đến một lần nữa.

Lần này Tạ Phái Hiên lập tức nghe máy, cũng nhấn vào nút loa ngoài, ngay sau đó ba người liền nghe được đầu bên kia truyền đến tiếng cười lạnh của Lý Bình Quý.

“Hừ, tao còn đang nghĩ nếu lần này mày không nhận điện, tao sẽ trực tiếp cắt tai con trai mày gửi qua cho mày!”

Cha con nhà họ Tạ nghe vậy, kinh hãi không dứt.

“Ông dám?!” Tạ Phái Hiên cực kỳ tức giận, nhưng gắng để có thể bình tĩnh, “Ông có bất mãn gì thì hãy nhằm vào tôi, không nên làm tổn thương một đứa bé vô tội!”

“Bình Quý, sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy?!” Tạ Kiến Hoa khiếp sợ quát hỏi.

“Anh rể?!” Lý Bình Quý có chút ngạc nhiên, ngay sau đó lại hừ lạnh một tiếng, “Yên tâm, hiện tại con trai của mày vẫn an toàn, nhưng sau đó như thế nào thì phải phụ thuộc vào biểu hiện của mày đấy, nhớ, không được báo cảnh sát, nếu không, tao sẽ làm cho nhà họ Tạ chúng mày vĩnh viễn mất đi đứa cháu này!”

“Rốt cuộc mày muốn thế nào?!” Tạ Phái Hiên tức giận chất vấn.

“Mày thử nói xem?”

“Ít nói nhảm, nói ra điều kiện của mày đi!”

“Được, rất thẳng thắn! Tao chờ những lời này của mày mãi, chỉ là, giá trị đứa con trai của mày cũng khá cao đấy, tao phải tính toán hết những thứ mà chúng mày còn thiếu nợ tao, để xem nên lấy bao nhiêu để không thua thiệt, chờ điện thoại của tao.” Lý Bình Quý vừa nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Tạ Kiến Hoa cùng Tạ Ân Hạo đứng một bên, bởi vì chính tai mình nghe thấy sự tình mà cảm thấy khiếp sợ cùng phẫn nộ đến gấp bội lần.

“Nếu mày dám làm thương An Bách dù chỉ là một sợi tóc, tao sẽ giết mày!” Khuôn mặt anh tuấn của Tạ Phái hiên trở nên căng thẳng, bàn tay cầm chặt điện thoại di động khẽ run.

Tạ Phái Hiên vốn tưởng rằng Vương Du Hàm chỉ là bị kinh sợ, nhưng về đến nhà mới phát hiện trên người cô khắp nơi đều là vết thương, anh nhìn thấy những vết thương loang lổ máu, quả thật làm cho nhịp tim của anh thiếu chút nữa là ngừng đập.

Anh vội vã muốn đưa cô đến bệnh viện, cô có chết cũng không chịu, bảo là nếu muốn đi bệnh viện thì cô đã sớm nhờ người đi đường đưa đi rồi, cô nắm chặt lấy tay anh, hét to nói rằng muốn ở nhà cùng anh để chờ tin tức của An Bách.

Anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt bộ dáng yếu đuối mệt mỏi của cô, đau lòng muốn chết, thật vất vả mới tìm lại được người vợ yêu quý, sao cô lại như một đứa trẻ yếu đuối thế này!

Tạ Ân Hạo đi về cùng anh phản ứng rất nhanh liền mời bác sĩ tới đây, giúp Vương Du Hàm băng bó và xử lý vết thương.

“Cám ơn.” Sắc mặt của Tạ Phái hiên khó lắm mới có chút ôn hòa gật đầu cảm ơn Tạ Ân Hạo, Tạ Ân Hạo mỉm cười với anh, sau đó liền tiễn bác sĩ ra cửa.

Trên mặt Tạ Phái Hiên vẫn không có chút huyết sắc nào, toàn thân mệt mỏi ôm lấy người phụ nữ đang run rẩy vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn ngủ một chút không?”

Anh biết cô đã mệt mỏi, thân thể đã trải qua một cơn kích động lớn, hai mắt của cô khóc đến sưng đỏ, đôi môi cùng sắc mặt càng thêm trắng bệch, toàn thân đều là vết thương, hai tay của cô lạnh đến dọa người, bây giờ bộ dáng này của cô thật làm cho anh rất lo lắng.

Vương Du Hàm tiến sát vào lồng ngực ấm áp của anh, dựa vào việc hấp thụ nhiệt độ trên người anh mới kiềm chế để mình không phát run quá kịch liệt, ãi khi nhìn thấy anh về nhà thì tất cả những nỗi sợ hãi mới giảm đi một chút.

“Vì sao Lý Bình Quý muốn bắt cóc An Bách?” Cô hỏi, mới vừa rồi lúc đang xử lý vết thương, anh nói cho cô biết đã nhận được điện thoại của tên bắt cóc, chỉ là không nghĩ tới là đó lại là Lý Bình Qúy.

“Có lẽ là muốn trả thù anh.” Tạ Phái Hiên cắn răng, Lý Bình Quý đáng chết, ông ta nhất định sẽ phải trả giá thật lớn!

“Làm thế nào. . . . . .Ông ta sẽ không làm tổn thương đến An Bách chứ. . . . . . An Bách, bảo bối của mẹ, rất vất vả ông trời mới trả lại bảo bối cho em. . . . . .” Cô nghĩ, nỉ non, nghẹn ngào, trước mắt bỗng dưng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đày kinh hoàng và sợ hãi của An Bách lúc bi bắt đi, hô hấp ngưng lại, nước mắt lại rớt xuống, cơn lạnh bao phủ cả người cô, xua đi không được.

Bàn tay của Tạ Phái Hiên vuốt ve cánh tay cô, con ngươi đen nhìn những giọt nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, không nhịn được thở dài nói: “Vương Du Hàm, trừ thân thể hình dáng bên ngoài, em thật sự không có chỗ nào giống Vương Du Hàm, em biết không?”

Vương Du Hàm nghe vậy, đột nhiên lớn tiếng khóc, khóc đến khàn cả giọng.

“Phái Hiên, thật xin lỗi. . . . . .” Nước mắt của cô nhỏ xuống lồng ngực anh , làm ướt áo sơ mi của anh, “Thật xin lỗi, em đã không chăm sóc tốt con của chúng ta. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”

Tâm tình của Tạ Phái Hiên trở nên phức tạp, anh vốn tưởng rằng ngày mà cô thừa nhận mình là ai, anh sẽ là mừng như điên, lại không nghĩ rằng lại là duới tình huống như thế, anh mới lấy được đáp án như ý này.

“An Á, đây không phải là lỗi của em.”

Anh cúi đầu, đôi tay bưng lấy mặt của cô, sau đó dịu dàng hôn lên giọt nước diêndanlqđ mắt như trân chân còn vương trên má cô.

Anh nhìn kỹ đôi mắt vẫn còn ngập nước kia, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô, người vợ yêu quý đã mất lại tìm lại được ở ngay trước mắt, làm cho lòng của anh cảm thấy ấm áp.

“Là lỗi của em, nếu như mà em đủ nhạy bén, cũng sẽ không khiến người xấu có cơ hội có thể lợi dụng. . . . . . An Bách. . . . . . Ngộ nhỡ bọn họ làm tổn thương nó, nên làm cái gì. . . . . . Làm thế nào?” Cô không kìm nén được, bất lực, không ngừng rơi lệ, tự trách mình đến điên mất.

Nghĩ đến khả năng này, cô cảm giác được tim mình như bị ai đó khoét một mảng, hơi sức toàn thân cũng bị rút đi, cả người cô trở nên mềm nhũn, co quắp vào trong ngực của anh.

“An Á, anh thề, anh sẽ không để cho ông ta có cơ hội làm thế, em yên tâm.” Trong mắt của anh thoáng qua nét tàn nhẫn.

Mặc kệ hắc hay bạch, chỉ cần là có thể dùng được thì anh cũng đã dùng tới cả rồi.

Ở trong điện thoại Lý Bình Quý đã cảnh báo anh không được báo cảnh sát.

Rất tốt, thuận theo ý ông ta, anh tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát.

Năm đó cả ngày lẫn đêm anh đánh nhau với người khác cũng không phải là giả, đường dây không hợp pháp anh cũng biết mấy cái, nếu cuối cùng Lý Bình Quý rơi vào trên tay cảnh sát, ngược lại sẽ có phiền toái, còn phải mời luật sư giúp anh thắng ông ta trên quan tòa mới có thể để cho ông ta vào tù, anh mới có cơ hội”Giải quyết riêng“.

Lý Bình Quý, tốt nhất ông ta nên trốn thoát nhanh một chút, tốt nhất là cầu nguyện người bắt được ông ta là cảnh sát mà không phải là anh.

Nếu không, nếu không may mắn rơi vào trên tay của anh, anh tuyệt đối sẽ làm cho ông ta cảm thấy hối hận, vì cái gì mà cảnh cáo anh không được báo cảnh sát!

Tuần sau còn hai chương nữa là hoàn truyện rồi^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.