#BooMew
Lưu Minh Vân gật nhẹ đầu, nhìn nhìn Tư Noãn Noãn một chút rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Tư Noãn Noãn đứng dậy, phòng phẫu thuật mở ra, Lê Bá Sâm nằm yên bình trên băng ca được đẩy đi.
Tư Noãn Noãn vội vàng đi theo, hai mắt cô ẩm ướt nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của anh mà đau quặn lòng.
À không, phải nói vừa đau vừa vui mới đúng.
Tư Noãn Noãn chờ các nhân viên ý tế đi ra ngoài, cô mới bước vào trong phòng nhìn Lê Bá Sâm.
Lưu Hà Mi nhận được điện thoại của Lưu Minh Vân cũng vội vàng đi đến, vì lúc sáng Tư Noãn Noãn có nói là không cần đến đây nên bà không đến dù bản thân rất lo lắng nhưng giờ không đến là không được a.
Đang định bước vào phòng thì bước chân Lưu Hà Mi khựng lại.
Tư Noãn Noãn ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm, cái hình ảnh này... hình như bà từng thấy nhưng là một người ngồi bên ngoài chờ chứ không phải như này.
Tư Noãn Noãn im lặng, nhìn và nhìn Lê Bá Sâm, tay cô run rẩy nắm lấy tay anh gọi nhỏ.
“ Sâm Sâm... “
“ Cảm ơn anh về mọi thứ... cảm ơn anh vì đã còn sống. “
Tư Noãn Noãn cứ nắm chặt tay của Lê Bá Sâm một lúc thì cơn buồn nôn ập tới.
Cô buông tay anh ra, vội vàng che miệng lại hai mắt trừng to, sau đấy lại vội vàng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lưu Hà Mi nhìn Tư Noãn Noãn nôn nghén mày bà khẽ nhíu, bước vào phòng đặt túi xách lên bàn sau đấy đi vào phòng vệ sinh nhìn Tư Noãn Noãn.
“ Noãn Noãn, con ổn chứ? “
Lưu Hà Mi bước vào nhìn cô đang ra sức nôn thì khẽ gõ cửa phòng hỏi.
Tư Noãn Noãn nôn khan đến hai mắt đỏ ửng khó chịu, cô rửa mặt xong, lại súc miệng mới nói.
“ Con không sao đâu mẹ... chỉ là hơi hơi khó chịu một chút thôi ạ. “
Tư Noãn Noãn nói xong, cố cười nhưng cô nào đâu biết bản thân cô lúc này cười còn xấu hơn cả khóc.
Lưu Hà Mi nhìn Tư Noãn Noãn lại nhớ về Lê Bá Sâm khẽ đau lòng.
Bà phải thay con trai bà chăm sóc vợ con nó mới được.
“ Con đừng như đau buồn nữa. Sâm nhà chúng ta nhất định sẽ vượt qua được. “
Tư Noãn Noãn gật đầu, cô cười nhẹ nhưng cô vẫn khổ sở.
Bởi vì dù có chuẩn bị tinh thần....