Bởi vì dù có chuẩn bị tinh thần như thế nào thì khi đối mặt thì ai cũng phải đau lòng cũng phải chịu đựng.
Chỉ cần phải nghĩ đến cái cảnh Lê Bá Sâm tỉnh lại không nhận ra cô cũng không nhận ra con của cả hai thì Tư Noãn Noãn liền cảm thấy khổ sở.
Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu, rời khỏi phòng vệ sinh.
Lưu Hà Mi nhìn bóng lưng Tư Noãn Noãn, bà muốn nói rồi lại thôi.
Có lẽ đối với bà, việc Lê Bá Sâm bình an vô sự là tốt và bà không còn lo lắng gì quá nhiều nhưng Tư Noãn Noãn thì khác.
Có lẽ con bé vẫn lo lắng nếu Lê Bá Sâm tỉnh dậy và quên đi nó.
Lưu Hà Mi nhìn nhìn Tư Noãn Noãn đang ngồi bên cạnh Lê Bá Sâm, bà đi đến nhỏ giọng nói.
“ Mẹ ra ngoài mua chút đồ ăn cho con. Con đừng ngồi đó nữa, ra ghế sofa dựa vào nghỉ ngơi một lúc đi nhé! “
Tư Noãn Noãn cười, gật đầu không nói gì.
Lưu Hà Mi đi ra ngoài, mày bà nhíu lại.
Lưu Minh Vân đi tới.
“ Cô. “
Lưu Hà Mi gật đầu hỏi.
“ Con về lâu chưa? “ dừng một chút lại nói.
“ Cảm ơn con. “
Lưu Minh Vân gật đầu nói.
“ Con về được vài hôm rồi nhưng do bận việc nên mới không nói với cô được. “
“ Ừ! “ Lưu Hà Mi cười cười gật đầu định rời đi thì Lưu Minh Vân lại nói.
“ Cô gái bên trong là vợ của Bá Sâm thật sao cô? “
Lưu Hà Mi gật đầu.
“ Đúng thế! Có chuyện gì sao? “
“ A không có! Tại trước lúc phẫu thuật Bá Sâm có gửi cho con một tin nhắn. “
“ Tin nhắn? “
“ Đây cô xem đi. “
Lưu Hà Mi cầm điện thoại lên đọc.
Lê Bá Sâm: “ Anh họ, việc phẫu thuật này tôi biết chính anh cũng không chắc chắn bản thân tôi có thể qua khỏi hay không? Nhưng tôi biết anh nhất định sẽ cố gắng hết sức mình. Chính là anh biết đó... tôi có vợ và ba đứa con... à không chỉ hai đứa và một đứa vẫn còn đang trong bụng cô ấy! Nếu... tôi nói là nếu tôi có chết đi anh hãy giúp tôi bảo vệ cô ấy! Vị trí người thừa kế Lê Gia ai chẳng ham muốn và tôi tin nếu những người đó nghe tin tôi chết thì sẽ gây khó dễ cho cô ấy và các con, mặc dù phía bên nhà chính và mẹ tôi sẽ bảo vệ cho cô ấy nhưng chẳng ai biết trước được chuyện gì. Anh họ, lần đầu tiên tôi cầu xin anh... tôi chết đi thì hãy liên hệ đến luật sư và làm hết toàn bộ thủ tục tôi đã nói với anh ta và anh giữ một bản, vợ tôi Tư Noãn Noãn giữ một bản và mẹ tôi cũng vậy! Còn nếu tôi mất trí nhớ... quên đi cô ấy thì anh đừng để cô ấy rời đi mà hãy nói cho tôi nghe về cô ấy dù tôi không nhớ gì. Ít nhất tôi cũng biết rõ cô ấy là vợ tôi dù tôi không nhớ gì! “
Lưu Hà Mi đọc xong, hai mắt không kìm nổi mà đỏ ửng.
“ Thằng bé thật sự rất thương yêu Noãn Noãn. “
“ Như vậy sẽ tốt sao? “ anh không biết cô ấy! Tuy hiện tại thấy cũng tốt nhưng nếu Lê Bá Sâm mất thật thì cô ấy có thật sự lương thiện như những gì mà cô ấy đang có của hiện tại?
Lưu Hà Mi cười nói.
“ Đừng suy nghĩ vớ vẫn. “ dừng một chút Lưu Hà Mi lại nói.
“ Những gì mà Noãn Noãn phải chịu Bá Sâm nhà chúng ta có dùng cả đời để bù đắp cũng không hết những lỗi trước kia. Khó khăn lắm hai đứa mới như bây giờ... nhưng có lẽ ông trời vẫn còn muốn để Bá Sâm nhà chúng ta phải chịu nhiều chuyện đau lòng nữa. “
“ Bá Sâm? “ Lưu Minh Vân câu hiểu, câu không hiểu. Trước đó xảy ra chuyện gì sao?
Lưu Hà Mi cười cười không nói, bà nhanh chóng rời đi để mua thức ăn và nước uống cho Tư Noãn Noãn.
Lưu Minh Vân nhìn bóng lưng của Lưu Hà Mi, anh nhíu mày lại cầm điện thoại gọi cho trợ lý.
“ Điều tra xem, mấy năm trước Lê Bá Sâm và Tư Noãn Noãn đã xảy ra chuyện gì?! “
“ Boss, đây là chuyện của Lê Gia... “ khó lắm... Lê Gia là gì có phải chuyện đùa bỡn đâu mà điều tra ra.
“ Tôi là anh họ của Bá Sâm! Cậu cứ yên tâm mà điều tra. “
“ A! Vâng. “
- --
Lưu Hà Mi đi vào căn tin nhìn những món ăn trong menu mày bà nhíu lại.
Toàn món dầu mỡ, kiểu này làm sao Tư Noãn Noãn có thể ăn.
Lưu Hà Mi nghĩ nghĩ gọi cho quản gia Lâm.
“ Phu Nhân? “
“ Cho đầu bếp nấu mấy món cho Noãn Noãn đi quản gia, con bé cứ ốm nghén mãi thôi. “
“ Vâng... “
- --
“ Cái gì? Lê Chủ Tịch đang nằm viện? “ Tư Chân Châu còn đang lo lắng về việc bị nhiều người chửi bới không còn đường lui thì có cuộc gọi đến.
“ Đúng vậy! Cô có thể đến đó nhục mạ Tư Noãn Noãn, tôi sẽ giúp cô kêu gọi phóng viên. “
“ Ông là ai? Vì sao lại giúp tôi? “
“ Haha... tôi không hề giúp cô, tôi chỉ muốn để Tư Noãn Noãn sống không yên mà chết cũng không xong thôi. “