"Tôi xin lỗi, tôi không ngờ đứa bé lại bị nặng như vậy...", Bạch Ánh An khóc trong đau đớn đón lấy chiếc khăn giấy Hứa Nhã Dung đưa cho lau nước mắt, tiện thay kéo bàn tay của Hứa Nhã Dung khóc hu hu:
"Mẹ, bác sĩ nói có thật không vậy? Đứa bé thật sự không thể cứu được nữa sao?".
Hứa Nhã Dung buồn bã vỗ bàn tay cô ta an ủi:
"Bác sĩ nói nếu tích cực điều trị biết đâu sẽ xuất hiện kỳ tích, Ánh An, con yên tâm, đứa bé dễ thương như vậy, ông trời nhất định sẽ để nó được sống tiếp".
"Thật không mẹ...".
"Thật mà".
Bạch Ánh An vội vàng xuống giường
định đến bê' đứa bé ra khỏi nôi, nhưng lại bị Hứa Nhã Dung ngăn lại:
"Ánh An, sức khỏe của con còn chưa bình phục hoàn toàn, đừng có đi lại nhiều".
"Mẹ, con muốn bế con của con".
"Được, được... để mẹ bế nó ra cho con", Hứa Nhã Dung quay người cẩn thận bế đứa bé từ nôi ra đặt vào lòng cô ta.
Bạch Ánh An đón lấy đứa bé rồi nhìn nó, trên mặt giàn giụa những giọt nước mặt thưong hại.
Điện thoại của Hứa Nhã Dung reo lên, bà ta cầm điện thoại lên nhìn, sau khi thấy là số điện thoại của A Tư tầng dưới bà ta lại nhìn sang Bạch Ánh An.
Bà ta không tiện nghe máy ở đây, lại sợ mình mà đi rồi Bạch Ánh An không ứng phó được với chị Hà, thê' là cúi người vỗ vai Bạch Ánh An an ủi:
"Ánh An, mẹ ra ngoài nghe điện thoại, con mau đặt
đứa bé vào lại trong nôi đi, đừng có ôm nó nữa".
Nói xong, khoát tay ra hiệu bảo mẫu bế đứa bé đặt vào nôi.
Sau khi bê' đứa bé đi khỏi, Hứa Nhã Dung lại lật chăn ép cô ta nằm xuống nghỉ ngơi, Bạch Ánh An thầm thở phào, cơ thể cô ta nằm xuống vùi mình vào trong chăn.
Chỉ là có chị Hà ở đây, cho dù đã nằm vào chăn rồi cũng không thể không tiếp tục giả vờ khóc.
Cho đến ngày hôm nay cô ta mới phát hiện, thì ra diễn kịch cũng là một công việc mang tính kỹ thuật cao đấy chứ!
Hứa Nhã Dung ra khỏi phòng bệnh, đến tận góc của hành lang mới ấn vào nút nghe, đồng thời hỏi với giọng rất khẽ:
"Có chuyện gì thế?"
A Tư nói với vẻ mặt bất lực:
"Phu nhân, nhị tiểu thư cứ luôn miệng kêu đòi ra ngoài gặp đứa bé, tôi sợ cứ kêu gào như thê'tiếp sớm muộn cũng bị người khác phát hiện".
Hứa Nhã Dung chần chừ một lúc hỏi:
"Giờ có còn kêu gào nữa không?".
"Vừa nãy đã không kêu nữa, nhưng tôi sợ cô ấy ngủ dậy sẽ tiếp tục kêu".
"Được, tôi biết rồi", Hứa Nhã Dung cúp máy, do dự một lúc cuối cùng vẫn đi đến phòng bệnh của Bạch Tinh Nhiên.
Khi bà ta vào phòng, Bạch Tinh Nhiên đang nằm nghiêng thẫn thờ trên giường bệnh, sau khi nghe thấy có tiếng bước chân lại gần mới hơi ngẩng đầu lên, sau đó ngồi phắt dậy trên giường bệnh.
"Bạch phu nhân, xin bà hãy cho tôi ra, xin bà đấy", cô khẩn thiết van xin.
Khuôn mặt Hứa Nhã Dung hiện lên chút tức giận:
"Bạch Tinh Nhiên, nghe nói mày cứ kêu gào ở trong này đúng không? Có phải mày muốn la hét cho tất cả mọi người đều nghe thấy mới cam tâm không?".
"Tôi chỉ là muốn ra ngoài, tôi nhất định phải ra ngoài".
"Ra ngoài làm gì? Đi tìm Nam Cung lão phu nhân sao?".
"Không...", Bạch Tinh Nhiên vội vàng lắc đầu, cô nghiêm túc hứa hẹn:
"Bạch phu nhân yên tâm, tôi thề tôi sẽ không đi tìm lão phu nhân, cũng sẽ không để cho bọn họ nhìn thấy tôi, tôi chỉ là muốn nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, tôi không muốn ở đây nữa, tôi...".
Cô càng nói càng sốt ruột, cô không thể nói cho bà ta rằng cô muốn ra ngoài tìm con gái mình, cô sợ mình đến muộn, càng không có hi vọng tìm được con.
Cô không biết người đàn ông kia là ai, người đàn ông đó nhất định cũng không quen cô, càng không biết cô bị giam lỏng trong phòng bệnh này, nhất định là vì như vậy anh ta mới mãi mà không đến tìm cô, nhất định là như thế!
"Trước đấy chẳng phải mày muốn trốn khỏi đây à? Mày tưởng tao lại tin lời của mày chắc?".
"Rốt cuộc bà muốn thế nào?", Bạch Tinh Nhiên cuối cùng không kìm được mà tức giận:
"Tôi đã giao con của tôi cho các người rồi, các người còn muốn thế nào nữa?".
"Tao muốn mày ngoan ngoãn ở đây, không được sự cho phép của tao thì không được rời khỏi căn phòng này một bước, nếu mày dám bước chân ra khỏi đây, thì đừng trách tao đối xử không tốt với con trai mày".
"Bà...", Bạch Tinh Nhiên tức tối:
"Bà đã nói bà sẽ đối xử tốt với nó cơ mà!".
Trong lòng cô càng rối bời, thì ra người đàn bà độc ác này giống y hệt Bạch Ánh An, chỉ muốn lợi dụng đứa bé này, lợi dụng xong thì sẽ giết chết nó.
Tuy cô không chắc chắn đứa bé này có phải của cô không, kể cả không phải đi nữa, cũng không nên bị hai mẹ con này làm hại chứ!
"Nếu mày không nghe lời, tao thật sự khó mà đối xử tốt với nó được", Hứa Nhã Dung cười khâ’y.
Hai bàn tay Bạch Tinh Nhiên từ từ nắm chặt lại, nhìn chằm chằm vào bà ta nghiến răng nghiến lợi:
"Nếu bà dám hại con tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho các người phải trả một cái giá đắt".
"Trả giá như thế nào co? Đi nói với lão phu nhân tất cả, sau đó để mẹ và em trai mày cùng chôn theo bọn tao à?", Hứa Nhã Dung cười mỉa mai, sau đó nghĩ một lúc nói:
"Nhưng câu nói này của mày... lại nhắc nhở tao một chuyện".
"Bà muốn thê' nào?", trong lòng Bạch Tinh Nhiên dấy lên một dự cảm không lành.
"Chẳng thê' nào cả, chỉ là cảm thấy tao có lẽ nên đối xử với mày tốt một chút, nếu không mày sẽ không ngoan ngoãn nghe lời tao đâu", nói xong, Hứa Nhã Dung lại đổi giọng:
"Mày nghỉ ngoi
Nhã Dung lại đổi giọng:
"Mày nghỉ ngơi cho tốt, chờ sau khi mày khỏe lại tao ắt sẽ thả mày ra cho mày đi đoàn tụ với mẹ và em trai mày.”
"Giờ tôi muốn ra khỏi đây luôn!", Bạch Tinh Nhiên cuống cuồng hét lên với lên theo bóng lưng bà ta.
"Giờ vẫn chưa được, ngoan nào, nghỉ ngơi cho tốt nhé", Hứa Nhã Dung mỉm cười an ủi cô, rồi kéo cửa đi ra.
Nam Cung Thiên Ân tan làm vừa về đến nhà đã thấy lão phu nhân đang ngồi trên sofa phòng khách nghỉ ngơi với sắc mặt không được tốt lắm, Phác Luyến Dao ngồi bên cạnh đang ân cần bóp vai cho bà ta.
"Bà, bà khỏe chứ ạ?", Nam Cung Thiên Ân thấy bà ta như vậy, đi tới nhìn bà ta hỏi.
"Anh họ về rồi ạ", Phác Luyến Dao nói nhỏ vào tai lão phu nhân.
Lão phu nhân ngẩng mặt lên, nhìn Nam Cung Thiên Ân cười nhẹ:
"Về rồi đấy à".
"Vâng, bà sao thế? Bà không khỏe à?", Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống ghế sofa đối diện bà ta.
"Không có gì, chỉ là hơi chóng mặt thôi", lão phu nhân nhìn Nam Cung Thiên Ân, trong lòng lại càng khó chịu hơn, bà ta thậm chí không có can đảm nói với anh đứa bé đã chào đời, mà còn là một đứa bé đáng thương không thể sống được lâu.
Bà ta tin Nam Cung Thiên Ân chắc chắn sẽ đau buồn hơn cả bà ta, lúc đầu anh liên tục phản đối Bạch Tinh Nhiên mang thai, chẳng phải là vì muốn tránh
tình huống này xảy ra hay sao?
Đều tại bà ta không tốt, nếu lúc đầu bà ta không lén lút đổi thuốc tránh thai của hai người họ, còn cật lực phản đối Bạch Tinh Nhiên phá thai, thì đã không rơi vào kết cục như ngày hôm nay rồi.
"Bà xin lỗi nhé, Thiên Ân, đều tại bà không tốt...", lão phu nhân bất giác nhả ra một câu.
"Bà, bà đang nói gì vậy?", Nam Cung Thiên Ân bị lời xin lỗi đến đột ngột khiến anh không hiểu gì cả, anh nhìn thẳng vào biểu cảm trên mặt bà ta.
Lão phu nhân cười gượng:
"Không có gì, chỉ là cảm thấy bà già rồi không làm được gì nữa, chẳng giúp cháu được gì cả.
"Cháu không cần bà phải giúp cháu
nì hốt”_Mom Pnnn Thinn An hni tinn-
"Cháu không cần bà phải giúp cháu gì hết", Nam Cung Thiên Ân hỏi tiếp:
"Bà, rốt cuộc là bà sao vậy?".
Phác Luyến Dao đưa mắt nhìn hai người rồi cười nói:
"Anh họ, vừa nãy khi nói chuyện có nhắc đến anh, bà nội cảm thấy thương anh, cho nên mới đột nhiên nói như vậy thôi, bà nội không sao cả, anh đừng lo".
"Thì ra là vậy", Nam Cung Thiên Ân mỉm cười an ủi nói:
"Bà nội, chẳng phải bây giờ cháu rất tốt sao, bà đừng nghĩ nhiều như vậy nhé".
***