"ừ, bà không nghĩ nữa", lão phu nhân ngồi ngay người lại, bắt đầu nhìn anh nói:
"Sao hôm nay cháu về sớm vậy?',
"Đúng lúc từ chỗ khách hàng về, nên cháu về nhà luôn", Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi ghế sofa:
"Bà nội, cháu lên phòng thay quần áo đây".
"ừ, đi đi".
Nam Cung Thiên Ân lên trên tầng xong, Phác Luyến Dao nói hỏi nhỏ lão phu nhân:
"Bà nội, bà thật sự không định nói với anh họ sao?".
"Nói với nó làm gì? Sẽ chỉ càng làm nó đau buồn thêm thôi".
"Nhưng mà... chuyện lớn như vậy có giấu được anh ấy không?".
"Nói với nó thai chết lưu rồi".
"Hả?".
"Không thì biết làm sao? Nói với nó là đứa bé đã chào đời rồi không sống được lâu đâu à?", lão phu nhân lắc đầu cười khổ:
"Nói như vậy ngoài việc làm tăng thêm nỗi buồn cho nó ra thì chẳng được chút lợi lộc nào cả".
"Nhưng... chị dâu họ làm thế nào? Chị dâu họ sẽ đồng ý làm như vậy sao?", Phác Luyến Dao tỏ vẻ lo lắng.
"Cô ta? Cô ta giờ còn có quyền để từ chối không?", lão phu nhân giễu cợt một cách tức giận:
"Nếu không phải vì cô ta cố chấp sinh đứa bé này ra, thì có đến mức khiến mọi người đều rơi vào cảnh bi thương như vậy không? Với cả đứa bé ấy...".
Lão phu nhân vừa nói vừa sụt sịt:
"Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng đáng thương của nó, nghĩ đến có một ngày nó sẽ rời xa, trong lòng bà lại đau như dao cứa vậy.
"Bà nội, bà đừng buồn nữa, cháu hiểu rồi, cháu nhất định sẽ giúp bà giữ bí mật này", Phác Luyến Dao vừa đặt ngón tay trỏ lên miệng vừa an ủi:
"Bà nội, cấn thận kẻo anh họ thấy vẻ buồn bã của bà, anh ấy sẽ nghi ngờ đó".
Lão phu nhân lau nước mắt trên mặt, dần dần ổn định lại cảm xúc của mình.
Khó khăn lắm chị Hà mới đi khỏi, Bạch Ánh An ngồi phắt dậy trên giường, thở dài một hơi:
"Đúng là mệt chết đi được, cả đời mình chưa bao giờ phải khóc lâu như vậy".
Hứa Nhã Dung bực bội lườm cô ta một cái:
"Trông bộ dạng con kìa, nếu đến chút khổ này cũng không chịu được, thì sao làm nổi việc lớn hả?".
"Mẹ, mẹ thử cứ khóc mãi xem, cảm giác đấy không phải dùng chữ' khổ' để miêu tả được, mồm con khóc đến mức sắp bị chuột rút rồi đây này".
"Được rồi, không kêu ca nữa, mọi chuyện chẳng phải đang tiến triển rất thuận lợi sao?".
Nói đến điều này, Bạch Ánh An coi như được an ủi chút.
Cô ta cầm quả táo đã được gọt sẵn trên bàn lên cắn một miếng nói:
"Phải rồi mẹ, cả ngày nay sao chẳng thấy Nam Cung Thiên Ân đến vậy?".
"Mẹ cũng đang không hiếu đây",
Hứa Nhã Dung thở dài nói.
"Không phải là anh ấy yêu người khác rồi đấy chứ?", Bạch Ánh An nghĩ một lát nói:
"Phải rồi, con nghe Bạch Tinh Nhiên nói, nó và Nam Cung Thiên Ân đã giao hẹn trước, nếu sau khi đứa bé sinh ra anh ấy vẫn cần nó, thì sẽ đến đón nó về, nếu không cần nữa... ôi trời oi, mẹ, không phải là anh ấy không cần con nữa đấy chứ?".
Hứa Nhã Dung nghe cô ta nói vậy, cũng có chút lo lắng, bà ta nghĩ một lúc rồi an ủi nói:
"Đừng lo vội, biết đâu hôm nay cậu ta bận công việc quá, nên ngày mai mới đến thì sao?".
"Con chỉ sợ anh ấy không đến thôi".
"Không đâu, đừng quên đây là đứa con ruột của cậu ta", Hứa Nhã Dung hất cằm về phía đứa bé đang nằm trong
cằm về phía đứa bé đang nằm trong nôi.
"Cũng phải, vậy con kiên nhẫn chờ tiếp vậy", Bạch Ánh An cắn một miếng táo nữa trong tay, sau khi ngậm trong miệng một lúc, lại hỏi:
"Mẹ, Bạch Tinh Nhiên giờ thê' nào rồi? Có hợp tác với kế hoạch của chúng ta không?".
Nhắc đến chuyện này, Hứa Nhã Dung liền cảm thấy đau đầu, bà ta vừa dùng tay day huyệt thái dương, vừa nói với giọng bất lực:
"Cả ngày kêu gào đòi gặp đứa bé, mẹ sắp điên vì nó mất thoi".
"Thế phải làm sao?".
"Mẹ cũng đang chán đây", Hứa Nhã Dung nói:
"Lúc đầu khi đứa bé chưa ra đời, nó sống chết không chịu phá thai, cũng đủ thấy tình cảm nó giành cho
đứa con này sâu đậm thế nào, mẹ đang rất sợ sau này nó sẽ đến nhà Nam Cung làm loạn thì nguy".
Nghe thấy bà ta nói vậy, Bạch Ánh An không nuốt nổi miếng táo nữa.
"Nếu như vậy thật thì chúng ta đều sẽ điêu đứng vì nó thôi".
"Chứ còn gì nữa".
"Cho nên, mẹ à, chúng ta không thể để cho nó có co hội này được".
"Nó có chân nó tự đi, nếu một ngày nào đấy nó tìm đến làm loạn thật, thì chúng ta cũng chẳng thể làm gì được".
"Vậy thì làm cho nó không thể đến mà làm loạn được", Bạch Ánh An nói.
Hứa Nhã Dung thấy vẻ nham hiểm trên khuôn mặt Bạch Ánh An, mặt bà ta cũng dần dần nở một nụ cười khẩy, bà ta cũng vừa nghĩ tới chuyện này, chỉ là cứ do dự không biết có nên làm không thôi.
Tiếng bước chân ngoài cửa vọng vào, Hứa Nhã Dung vội vàng đưa tay ra hiệu cho Bạch Ánh An, Bạch Ánh An nhanh chóng nằm lại xuống giường, tiếp tục giả vờ với bộ dạng ăn không ngon ngủ không yên.
Chị Hà đặt chiếc hộp giữ nhiệt lên chiếc bàn đầu giường, vừa múc canh gà ra vừa nói:
"Đây là canh gà tài xê' đem tới, thiếu phu nhân ăn một chút nhé".
"Tôi không muốn ăn", Bạch Ánh An nghẹn ngào nói.
Hứa Nhã Dung đi đến ngồi xuống mép giường cô ta, vỗ tay cô ta khuyên:
"Ánh An à, bất kể thế nào cũng phải ăn cơm chứ, giờ con vừa mới sinh xong, nếu không bồi bổ sức khỏe là ảnh hưởng nghiêm trọng lắm".
"Nhưng, mẹ... con thật sự không nuốt nổi".
"Mẹ biết trong lòng con khó chịu, nhưng đứa bé vẫn cần con, cho nên con phải cố gắng lên, sức khỏe con tốt thì mới có sức mà chăm sóc nó chứ", Hứa Nhã Dung đỡ cô ta ra khỏi chăn:
"Nào, uống chút canh gà".
Bạch Ánh An đau buồn cầm lấy bát canh gà lên uống.
Chị Hà nói:
"Phải rồi, lão phu nhân bảo tôi chuyển lời tới cô, không được nói chuyện đứa bé đã sinh ra rồi mắc
bệnh tim bấm sinh cho thiếu gia".
Mặt Hứa Nhã Dung hơi tỏ vẻ thắc mắc, nhìn chị ta hỏi:
"Chị Hà, không được nói cho Thiên Ân thiếu gia biết đứa bé mắc bệnh thì có thể hiểu được, nhưng không nói cho cậu ấy chuyện đứa bé đã chào đời, chuyện này...".
"Nói với cậu ấy là cái thai chết lưu rồi", chị Hà nói.
Bạch Ánh An đang uống canh gà, khi nghe thấy câu này 'phụt' một tiếng, phun miếng canh gà trong miệng vào bát, sau đó ho khù khụ.
Ánh mắt chị Hà chuyển sang phía cô ta hỏi:
"Thiếu phu nhân cô có sao không?".
"Ánh An, con không sao chứ", Hứa Nhã Dung vội vàng đi đến vỗ vào lưng
cõ ta.
Bạch Ánh An ho sặc sụa xong, nước mắt chảy ròng ròng lắc đầu nói:
"Con không sao".
Chị Hà nhìn cô ta hỏi:
"Thiếu phu nhân, cô có ý kiến à?".
Bạch Ánh An vội vàng lắc đầu:
"Tôi không có ý kiến gì cả, như vậy cũng tốt, đại thiếu gia sẽ không phải buồn nữa".
"Đúng thế, lão phu nhân cũng nghĩ như vậy".
"Vậy thì... đứa bé phải làm sao đây? Đâu thể cứ giấu nó mãi được?", Hứa Nhã Dung cố gắng kìm nén sự bất mãn trong lòng.
"Ý của lão phu nhân là tạm thời để đứa bé ở nhà họ Bạch các bà nuôi
như vậy".
"Vậy thì... đứa bé phải làm sao đây? Đâu thể cứ giấu nó mãi được?", Hứa Nhã Dung cố gắng kìm nén sự bất mãn trong lòng.
"Ý của lão phu nhân là tạm thời để đứa bé ở nhà họ Bạch các bà nuôi dưỡng, các bà yên tâm, mọi chi phí đều do nhà Nam Cung lo hết, bao gồm cả chi phí chữa bệnh cho đứa bé nữa".
***