"Lão phu nhân nghĩ chu đáo thật", Hứa Nhã Dung tiếp tục giữ nụ cười trên mặt:
"Nhưng đứa bé này cũng coi như là cốt nhục của nhà họ Bạch chúng tôi, nhà họ Bạch chúng tôi nuôi nấng nó cũng là điều nên làm, hon nữa chút chi phí đó nhà họ Bạch tôi vẫn lo được, điều này thì lão phu nhân hoàn toàn có thể yên tâm".
"Bà thông gia nghĩ được như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi", chị Hà cười nói.
Bạch Ánh An uống canh gà xong, đặt bát lên bàn nói:
"Con muốn nghỉ ngơi một lát, mọi người ra ngoài đi".
"Vậy tôi về đây, tiện thể nói chuyện này với lão phu nhân luôn", chị Hà thu dọn lại hộp giữ nhiệt nói:
"Sáng mai tôi sẽ đem đồ ăn sáng đến, thiếu phu nhân
nghỉ ngơi cho khỏe nhé".
"ừ, tôi biết rồi", Bạch Ánh An trả lời.
Sau khi tiễn chị Hà đi, Bạch Ánh An lập tức ngồi dậy nhìn chằm chằm vào Hứa Nhã Dung tức tối nói:
"Mẹ, sao mẹ lại đồng ý kiểu yêu cầu này của bà ta chứ? Không ngờ lại muốn chúng ta giấu Nam Cung Thiên Ân sự thật về chuyện đứa bé đã ra đời? Đúng là quá đáng!"
Hứa Nhã Dung liếc cô ta:
"Vậy nếu vừa rồi mẹ không ở đây thì con sẽ làm sao? Từ chối luôn à?".
"Chứ nếu không thì làm thê' nào?".
"Cho nên mới nói con làm bất kỳ chuyện gì vẫn chưa đủ suy nghĩ thấu đáo đâu", Hứa Nhã Dung lắc đầu với vẻ bất lực, bà ta bực tức nói:
"Đã bảo con
bất lực, bà ta bực tức nói:
"Đã bảo con bao nhiêu lần rồi, làm việc gì cũng không được bồng bột, phải cẩn thận từng li từng tí, nghĩ trước nghĩ sau.
Con mà từ chối người ta luôn, lão phu nhân chắc chắn sẽ tức chết.
Trước mắt con có thể vô tư đồng ý đã, chuẩn bị cho mình một con đường lùi xong dần dần nghĩ cách tiếp.”
Hứa Nhã Dung cười khẩy một tiếng:
"Lão phu nhân cũng kinh thật, bà ta muốn sau này con sống ở nhà mẹ đẻ để chăm sóc đứa bé, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này đá con ra khỏi nhà Nam Cung, sau này đứa bé chết đi, con cũng không có lý do gì để trở về nhà Nam Cung nữa".
"Nếu là như vậy thật, thì những gì chúng ta đã làm chẳng phải đều phí công vô ích hay sao?", Bạch Ánh An một khi cuống lên là đầu óc trống rỗng, I I I • I X XI -4.
A >
không biết nên làm gì cho đúng cả.
Nhưng Hứa Nhã Dung lại có vẻ bình tĩnh, dày dặn kinh nghiệm, lời nói càng thêm nham hiếm hơn:
"Bà ta không cho chúng ta nói với Nam Cung Thiên Ân, thì có thể để Nam Cung Thiên Ân tự biết cũng được mà, đến lúc đó Nam Cung Thiên Ân một mực đòi đón hai mẹ con con về nhà Nam Cung thì chẳng liên quan gì đến chúng ta cả".
"ơ, cách này hay đấy", Bạch Ánh An vui mừng.
"Đương nhiên rồi, đây giống như đang đặt cược vậy, giờ chúng ta đang cược lương tâm của Nam Cung Thiên Ân, xem cậu ta có cần hai mẹ con con không".
"Nhỡ không cần thì sao?", Bạch Ánh An vừa mới cảm thấy yên tâm thì lại trở
nên lo lắng.
Hứa Nhã Dung nhìn cô ta, nói từng chữ một nói:
"Thế thì chỉ có thể trách số con không tốt thôi".
"Mẹ...".
"Gọi mẹ cũng vô dụng, ai bảo nhà Nam Cung cậu ta từ già đến trẻ, từ chủ đến bộc đều ai nấy đều mặt lạnh vô lương tâm chứ?", Hứa Nhã Dung nói đến điều này mà nghiến răng nghiến lợi lên.
Bà ta là nữ chủ nhân nhà họ Bạch, trong xã hội thượng lưu luôn được người ta tôn kính mến mộ, không ngờ gặp phải nhà Nam Cung, lại như con chó pug vậy.
Chờ sau này con gái bà ta trở thành nữ chủ nhân nhà Nam Cung, sẽ phải trị
cho bà già kia một trận mới được, Hứa Nhã Dung càng nghĩ càng tức, càng tức lại càng muốn kế hoạch mau chóng thành công.
Tiểu Tinh múc canh gà từ trong hộp giữ nhiệt ra, đưa đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên để cô uống.
Bạch Tinh Nhiên tuy rất muốn nhanh chóng khỏe lại, nhưng thực sự không có khẩu vị mà ăn, đành từ chối nói:
"Cứ để đấy đi, lát nữa tôi sẽ ăn".
"Nhị tiểu thư, canh gà nên uống nóng mới ngon", Tiểu Tinh cố gắng khuyên:
"Chúng ta chẳng phải đã giao hẹn rồi sao, bồi bổ cơ thể khỏe mạnh rồi có thể ra viện sớm".
Bạch Tinh Nhiên muốn ra viện sớm hơn ai hết, sớm rời khỏi căn phòng bệnh này, cô cắn răng, đón lấy bát canh
bệnh này, cô cắn răng, đón lấy bát canh gà từ tay Tiểu Tinh rồi uống.
Uống canh gà xong, khi đưa bát lại cho Tiểu Tinh, Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm cô ấy cầu xin nói:
"Tiểu Tinh, tôi muốn gặp Bạch phu nhân, có thể chuyển lời tới bà ấy giúp tôi được không?"
Tiểu Tinh tỏ vẻ khó xử:
"Vừa rồi tôi đã chuyển lời, phu nhân bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe, chiều mai là có thể ra viện rồi.
Bạch Tinh Nhiên biết Hứa Nhã Dung không hề muốn gặp cô, không còn cách nào, cô đành quay sang nói với Tiểu Tinh:
"Vậy cho tôi mượn điện thoại của cô một chút".
Cô muốn gọi điện thoại cho Tô Tích lần nữa để hỏi xem cô ấy rốt cuộc lúc
nào mới có thể đến đây, thực ra kể cả cô ấy có đến, Hứa Nhã Dung cũng sẽ không để hai người họ được gặp nhau, điều này không cần nghĩ cũng biết.
Tiểu Tinh lắc đầu, sắc mặt không vui:
"Phu nhân nói tôi cả ngày chỉ cắm mặt vào điện thoại, nên tịch thu điện thoại của tôi rồi.”
Thế mà lại tịch thu luôn điện thoại của Tiểu Tinh, Bạch Tinh Nhiên chua chát hít nhẹ một hơi, chỉ sợ Hứa Nhã Dung không phải vì Tiếu Tinh ham chơi điện thoại mà tịch thu điện thoại của cô ấy đâu nhỉ.
Bà ta là muốn chặn cô liên lạc với bên ngoài, bà ta sợ cô làm hỏng kế hoạch về nhà Nam Cung của Bạch Ánh An!
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, cô lắc đầu mạnh một cái, sao vậy nhỉ? Vì sao cô đột nhiên lại cảm
vậy nhỉ? Vì sao cô đột nhiên lại cảm thấy chóng mặt như vậy?
Cô ngước mắt nhìn chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn, rồi quay sang nhìn chằm chằm Tiểu Tinh hỏi:
"Có phải cô đã cho gì vào trong canh gà đúng không?".
"Nhị tiểu thư, là phu nhân thấy cô cả ngày không được nghỉ ngoi, nên cho một chút thuốc ngủ vào trong canh để cô có thể nghỉ ngoi được thoải mái", Tiểu Tinh thật thà trả lời.
Dù sao vừa rồi phu nhân đã nói với cô ấy như vậy, cho nên cô ấy mới nghe lời bà ta rắc bột thuốc mà phu nhân đưa cho vào canh.
"Cô... sao cô không nói cho tôi...", đầu Bạch Tinh Nhiên dần dần cảm thấy nặng trình trịch, ý thức cũng từ từ mất đi.
"Nói với cô thì cô có ăn nữa không?", Tiểu Tinh lẩm bẩm một tiếng, sau khi thấy cô ngủ say giúp cô đắp chăn lại, nghĩ bụng thuốc này có tác dụng nhanh thật, một lúc đã ngủ ngay.
Kiều Tư Hằng kết thúc một cuộc họp buổi tối xong, sau khi trở về văn phòng, đã nhìn thấy Tô Tích đang thu mình vào một góc gọi điện thoại.
Anh ta dừng ở cửa một lúc rồi mới bước vào, nhìn cô cười khẩy:
"Sao? Còn chưa bỏ cuộc à?".
Tô Tích ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh ta:
"Kiều thiếu gia, tôi phải nói với anh bao nhiêu lần thì anh mới tin, tôi đã không còn một chút ý nghĩ nào khác với Nam Cung Thiên Ân nữa, tôi cũng không phải là đang giúp anh ta, mà là đang giúp bạn của tôi".
"Trước đây cô chưa bao giờ nói với tôi rằng cô không còn chút ý nghĩ gì khác về Nam Cung Thiên Ân nữa", Kiều Tư Hằng thong thả ngồi xuống sofa, châm điếu thuốc bắt đầu nhả ra những làn khói mờ mịt, nhìn qua làn khói mỏng có thể thấy được vẻ lạnh tanh và không vui của anh ta.
"Hôm nay tôi đã nói rất nhiều lần rồi".
"Tiếc là tôi sẽ không tin".
"Rốt cuộc anh muốn thê' nào?".
"Tôi muốn mau chóng về nhà nghỉ ngơi", Kiều Tư Hằng dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn, đứng dậy đi đến trước mặt cô, kéo cơ thể đang ngồi trước cửa sổ kính của cô dậy mà ôm vào lòng:
"Muộn rồi, về nhà tắm rửa rồi ngủ thôi".
Tô Tích tức giận đấy cánh tay đang khoác trên vai cô ra, nhìn chằm chằm anh ta nói:
"Tôi còn có việc, anh tự về đi".
"Cô có việc gì? Giúp người bạn đó của cô à?".
"Đúng thế", Tô Tích nhìn thẳng vào anh ta:
"Dù anh nghĩ tôi thê' nào đi nữa cũng được, nhưng cô ấy là một trong những người bạn quan trọng nhất của tôi, giờ cô ấy gặp nạn, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được".
Ngập ngừng một lúc, cô tiếp tục nói với anh ta bằng giọng đầy oán trách:
"Nếu sáng nay anh đồng ý giúp tôi, chuyện sẽ không trở nên như thế này rồi.
"Rốt cuộc cô muốn tôi làm gì đây?".
"Bạn tôi nói con gái cô ấy mất tích rồi, tôi phải giúp cô ấy tìm đứa bé.”
Kiều Tư Hằng liếc cô, sau đó cười khẩy một tiếng:
"Kiều phu nhân, cô cũng quá coi thường Bệnh viện Hằng Tinh rồi đấy, chuyện đứa bé bị mất tích tuyệt đối sẽ không xảy ra ở đây đâu".
"Tóm lại tôi phải đến khoa phụ sản
một chuyến".
"Cô nói với tôi xem là ở phòng bệnh nào, tôi giúp cô gọi điện hỏi xem".
"Không cần đâu, tự tôi đi được", Tô Tích bỏ mặc anh ta rồi nhanh chóng đi ra khỏi cửa văn phòng.
Cô tưởng Kiều Tư Hằng sẽ lại khống chê' sự tự do của cô như sáng nay, không ngờ anh ta không hề tóm cô lại, thế là Tô Tích vội vàng đi nhanh ra phía
thang máy.
Khi cô đi đến phòng bệnh mà Bạch Tinh Nhiên trước đó đã nói với cô thì không hề thấy bóng dáng của Bạch Tinh Nhiên đâu, cô tiện tay túm lấy vạt áo của một cô y tá hỏi:
"Xin hỏi sản phụ ở trong phòng bệnh này đi đâu rồi vậy?".
Cô y tá nhìn vào phòng bệnh một cái nói:
"Vừa nãy cô ấy đã xuất viện rồi".
"Xuất viện rồi á?".
"Đúng vậy, vừa mới xuất viện xong.”
Tô Tích im lặng với vẻ thắc mắc, rồi lại hỏi:
"Phải rồi, cô ấy có nói gì không?".
"Không", cô y tá lắc đầu.
Tô Tích gật đầu, đứng đó một lúc mới quay người đi khỏi khu phụ sản.
Sáng ngày hôm sau, Nam Cung Thiên Ân vừa bước vào văn phòng, trợ lý Nhan liền bước vào theo, nói với vẻ nghiêm trọng:
"Thiên Ân thiếu gia, hôm nay tôi nghe được một tin đồn rất kỳ lạ ở trong công ty".
"Tin đồn gì thê'?", sau khi Nam Cung Thiên Ân đấy ghế ra ngồi, ngước mắt lên nhìn cô:
"Lại đồn tôi với cô à?".
"Nếu là đồn tôi và Thiên Ân thiếu gia thì không đến mức tôi lại phải vào đây nói với anh", trợ lý Nhan nói:
"Không biết ai tung tin, nói thiếu phu nhân sinh em bé rồi, sinh ra một đứa bé... không thể sống được lâu".
Động tác đang gọi điện thoại của Nam Cung Thiên Ân khựng lại, ngước
mắt nhìn chằm chằm cô:
"Cô nói gì cơ?".
"Mọi người đều đang bàn tán chuyện thiếu phu nhân sinh em bé hôm qua", trợ lý Nhan nói lại một câu.
Đây quả thực là một tin rất sốc, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, đột nhiên nhớ ra hôm qua khi anh về nhà thấy sắc mặt của lão phu nhân không được tốt, với cả những cử chỉ lời nói khác thường của lão phu nhân, trong lòng anh ngay lập tức có thể khẳng định cái tin này không phải là tin đồn, mà là một tin chính xác.
Anh đứng thừ người trước bàn làm việc một lúc.
Trợ lý Nhan nhìn anh nói với giọng e dè:
"Thiên Ân thiếu gia, hay là tôi đi tìm hiểu trước tình hình xem sao?".
"Không cần đâu, để tôi tự đi", Nam Cung Thiên Ân gập laptop lại, sau đó vòng qua bàn đi thẳng ra ngoài.
Khi Nam Cung Thiên Ân về đến nhà, đúng lúc gặp được lão phu nhân sắp được Thẩm Tâm đưa đi viện.
Thấy xe Nam Cung Thiên Ân đi vào, mọi người đều sững sờ, còn chưa kịp phản ứng gì thì Nam Cung Thiên Ân đã đỗ xe xong xuôi và đẩy cửa xe đi ra.
"Anh họ, sao anh lại về thế?", Thẩm Tâm nhìn anh hỏi.
Thấy sắc mặt không được tốt của anh, lão phu nhân như đoán ra được vì sao anh lại về lúc này.
***