Vào đến phòng ngủ, Nam Cung Thiên Ân rót cho cô một cốc nước, nhìn vết thương
nhỏ trên môi cô, anh nhíu mày nói: “Đau không?”.
“Không đau”, Bạch Tinh Nhiên dùng lưỡi liếm môi, rồi nhìn thằng anh hỏi: “Phải
rồi, ngày mai chúng ta về nước rồi, nếu Lâm An Nam đến tìm mẹ em và Tiểu Ý thì
làm sao?”.
“Yên tâm, anh sẽ không để cậu ta có cơ hội này đầu”, vấn đề này Nam Cung Thiên
Ân cũng vừa nghĩ đến.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, không nói gì nữa.
Sáng ngày hôm sau, hai người cùng đến sân bay chuẩn bị về nước.
Trước khi đi, Tiểu Ý kéo tay Bạch Tinh Nhiên không nỡ để cô đi, Bạch Tinh Nhiên
nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, xoa đầu cậu bé an ủi: “Tiểu Ý, chờ khi nào bệnh
của em khỏi hẳn là có thể về nước, sau đó ngày nào cũng được gặp chị rồi”.
“Nhưng vẫn còn lâu mà
“Không lâu đầu, cùng làm hai tháng nữa là em được về rồi”.
“Thật không ạ?”, Tiểu Ý quay sang phía Nam Cung Thiên Ân, dùng ánh mắt dò hỏi
nhìn anh.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Đương nhiên rồi, bác sĩ cũng nói vậy mà”.
“Em có nghe hiểu được bác sĩ nói gì đâu”.
“Cho nên em phải ngoan ngoãn học hỏi gia sư, sau này lớn lên sẽ không như chị
em đi ra nước ngoài mà đến tên của mình cũng không biết nói”.
“Anh lại trêu em đấy”, Bạch Tinh Nhiên bực mình dùng khuỷu tay huých vào hông
anh một cái.
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười ôm vai cô, sau khi chào Chu Tuệ và Tiểu Ý xong mở
cửa xe rồi ngồi lên xe.
Trong sân bay, Nam Cung Thiên Ân đi làm thủ tục lên máy bay, Bạch Tinh Nhiên
ngồi ở sảnh sân bay nghịch điện thoại.
Cô đang dẫn đo liệu có nên nhân một cái tin chào tạm biệt Lâm An Nam hay
không, tiện thể nhắc nhở anh ta rằng cô thật sự đã kết hôn rồi, bảo anh ta đừng có
làm những chuyện ngốc vì cô nữa.
Hôm qua trong con ngõ nhỏ, Lâm An Nam từng nói anh ta đang lên kế hoạch để
cướp cô lại, cô không biết là kế hoạch gì, cho dù thế nào đi nữa, cô không hi vọng
anh ta tiếp tục lãng phí thời gian và công sức, rồi đắc tội Nam Cung Thiên Ân.
Chưa chờ cho cô suy nghĩ xong có nên gửi tin nhắn này cho anh ta không, thì trước
mặt cô đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Tinh Nhiên”.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quả nhiên là nhìn thấy Lâm An Nam
đang đứng ngay trước mặt cô.
Cô quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân đang làm thủ tục ký gửi hành lý, trong lúc
cấp bách tóm lấy cổ tay Lâm An Nam, kéo anh ta sang một bên rồi hổn hển nói:
“Anh đến đây làm gì? Lần trước anh đã đắc tội với Nam Cung Thiên Ân rồi, lẽ nào
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
lại muốn tiếp tục đắc tội anh ấy sao?”.
Lâm An Nam cũng quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, nói với giọng
không hề sợ hãi: “Anh muốn nói chuyện với anh ta.
“Không có gì để nói cả, Nam Cung Thiên Ân sẽ không nói chuyện với anh đâu”.
“Vì sao lại không có gì để nói? Là em không hi vọng bọn anh nói chuyện với nhau
sao?” Lâm An Nam liếc nhìn cô hỏi lại.
“An Nam…”, Bạch Tinh Nhiên bất lực: “Tối qua em đã nói với anh rất rõ ràng rồi,
em đã cưới Nam Cung Thiên Ân, chúng ta không thể tiếp tục được nữa. Mong anh
hãy buông tay ra, tìm một người con gái để yêu thương rồi kết hôn, đừng đến gây
sự với Thiên Ân thiếu gia nữa”.
“Anh đã nói rồi, người anh yêu là em, cho nên anh buộc phải nói chuyện với anh
ta…
“Lâm thiếu gia”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh ta, đi vòng
đến bên cạnh Bạch Tình Nhiên rồi ôm chặt vai cô, dửng dưng nhìn Lâm An Nam
đang đứng trước mặt: “Cảm ơn cậu lúc đầu đã nhường Tinh Nhiên lại cho tôi,
nhưng nếu đã nhường, thì đừng hối hận rồi đòi lại nữa. Không nói Tinh Nhiên
không phải là món quà để nhường đi nhường lại, kể cả cô ấy là vậy đi nữa, tôi cũng
không phải là người thích chơi đùa món quà đó càng sẽ không thể chấp nhận được
những chuyện như người khác đã tặng quà rồi còn muốn đòi lại”.
“Cho nên… tìm tôi để nói chuyện thì thôi đi, còn nữa, tôi khuyên cậu một câu,
trước khi cậu khiến tôi mất hết kiên nhẫn, thì hãy nhanh chóng biến mất khỏi tầm
nhìn của tôi đi, nếu không đừng trách tôi không nể tình họ hàng”.
Bạch Tinh Nhiên nhảy mặt ra hiệu cho anh ta mau đi đi, nhưng Lâm An Nam
không đi, anh ta cắn răng nói: “Lúc trước Bạch Tinh Nhiên suýt nữa thì bị Hữa Nhã
Dung hành hạ đến chết, là tôi đã cứu cô ấy ra chứ không phải là Nam Cung Thiên
Ân anh. Bạch Tinh Nhiên và tôi đã tuyên thệ trước linh mục, cũng đã trao nhẫn cho
nhau, đám cưới của chúng tôi được tạo nên trước sự chứng kiến của tất cả mọi
người”.
Tim Bạch Tinh Nhiên thắt lại, lo lắng nhìn sang Nam Cung Thiên Ân.
Nhưng mặt Nam Cung Thiên Ân không hề biến sắc, vẫn tỏ vẻ dửng dưng: “Cậu nói
lần ở khách sạn đấy à? Đó chẳng qua chỉ là một trò hề thôi, quan hệ hôn nhân của
tôi và Tinh Nhiên được pháp luật công nhận đàng hoàng đấy”.
Nam Cung Thiên Ân ngập ngừng rồi nói tiếp: “Chuyện tối qua cậu cưỡng hôn Tinh
Nhiên, tôi vốn không định bỏ qua cho cậu, nhưng Tinh Nhiên đã nói giúp cậu nên
tôi đã bỏ qua chuyện đó, coi như trả ơn cậu vì lúc trước đã cứu cô ấy một mạng, từ
nay về sau hai người không còn liên quan đến nhau, tôi hi vọng cậu có thể nhớ
được điều này.
Nam Cung Thiên Ân nói xong, ôm chặt vai Bạch Tinh Nhiên nói: “Vợ yêu, chúng ta đi thôi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Lâm An Nam, rồi quay người cùng Nam Cung Thiên Ân đi khỏi đó.
Lâm An Nam lại đột nhiên nói với Nam Cung Thiên Ân một câu: “Tinh Nhiên có
suy nghĩ riêng của cô ấy, anh nên tôn trọng lựa chọn của cô ấy”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nam Cung Thiên Ân quay người lại, nhìn thẳng mặt anh ta một lần nữa rồi nói:
“Tinh Nhiên đã chọn kết hôn với tôi”.
“Cô ấy nhất định là bị anh ép”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, buông Bạch Tinh Nhiên ra cười nhẹ nói: “Được,
vậy thì để Tinh Nhiên ở đây chọn lại một lần nữa là được, nếu cô ấy chọn tôi, vậy
thì xin Lâm thiếu gia sau này tránh xa cô ấy một chút”.
Nghe thấy câu nói của Nam Cung Thiên Ân, da đầu Bạch Tinh Nhiên lập tức như tê
dại.
Anh lại bảo cô phải đưa ra lựa chọn trước mặt hai người sao?
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm An Nam, nhận thấy ảnh mất phức tạp đang tia đến, trong
ánh mắt đó có hi vọng có cả yêu, thậm chí còn mang một chút cầu xin?
“Tinh Nhiên, giờ em đứng trước hai người bạn anh, em muốn đi theo ai?” Nam
Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên hỏi.
Khuôn mặt tự tin của anh sau khi nhìn thấy sự im lặng của Bạch Tinh Nhiên, tự
nhiên cũng căng thẳng không kém Lâm An Nam, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô
đang nóng lên. Anh thậm chí còn chưa từng nghĩ, nếu giây phút này Bạch Tinh
Nhiên chọn Lâm An Nam, vậy thì anh phải làm sao? Lẽ nào phải chúc phúc cho hai
người họ thật sao?
Không, anh biết bản thân anh chắc chắn không làm được!
Trầm tư một lúc, Bạch Tinh Nhiên mới ngước mắt lên nhìn Lâm An Nam nói: “An
Nam, anh từng là người mà em yêu thật lòng, nhưng từ khi xảy ra chuyện gả thay,
khi nhìn thấy anh và Bạch Ảnh An trong nhà vệ sinh. Tình cảm của em giành cho
anh đã thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm, em đã không còn yêu anh nữa. Giờ
người em yêu là Nam Cung Thiên Ân, hơn nữa em đã gả cho anh ấy rồi, em rất cảm
kích lần đó anh đã cứu em, em đồng ý bảo đáp anh bằng bất cứ hình thức nào, trừ…
kết hồn”.
Ngưng một lúc, cô lại nói tiếp: “Em xin lỗi, anh phụ lòng em một lần, em nợ anh
một lần, chúng ta hòa nhé”.
Cô gần như không dám nhìn thẳng vào ảnh mặt của Lâm An Nam, vì không nỡ
nhìn vào sự thất vọng trong đôi mắt anh ta.
Lâm An Nam quả thực vô cùng thất vọng, thất vọng đến mức con tim muốn rỉ máu.
Nam Cung Thiên Ân đang lo lắng cuối cùng cũng thở phào, anh không nói gì
nhiều, ôm vai Bạch Tinh Nhiên rồi nói một câu: “Tinh Nhiên, chúng ta đi thôi”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, cuối cùng nhìn Lâm An Nam một cái rồi cùng Nam Cung
Thiên Ân đi ra phía cửa kiểm tra an rình.
Lâm An Nam cứ thế đứng trong đại sảnh sân bay nơi có dòng người qua lại, nhìn
bóng dáng vai kề vai bên nhau của hai người họ, sự thất vọng trên khuôn mặt dần
dần biến thành cơn giận dữ và đang từ từ bùng cháy.
Thực ra anh ta sớm đã đoán được sẽ có kết cục như vậy, nhưng vẫn chạy đến sân
bay, vì điều gì thì đến bản thân anh ta cũng không rõ nữa.