Từ lúc vào cửa kiểm tra an ninh đến lúc đi lên máy bay, Bạch Tinh Nhiên không nói
một lời nào cả.
Khi máy bay đang cất cánh, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không kìm được quay
đâu cô: “Sao thế? Đang buồn à?”. sang nhìn
Bạch Tinh Nhiên hơi định thần lại, nhìn anh lắc đầu nói: “Đâu có”.
“Thế sao em không nói câu nào từ lúc rời ra cậu ta?”, cô có thể lựa chọn anh trước
mặt Lâm An Nam, điều này anh thấy rất vui, nhưng anh không thích cô mặt mày ủ
rũ vì người đàn ông khác.
Bạch Tinh Nhiên thở dài nhẹ một cái, hai tay ôm cánh tay anh, đầu dựa vào vai anh
nói: “Ai bảo em lại là người tốt bụng vậy chứ, từ nhỏ đến lớn đều là bị người khác
lừa, bắt nạt, nhưng em lại chưa bao giờ lẫn tâm đi hại ai cả. Lâm An Nam tuy đã
từng hại em, nhưng anh ta cũng coi như biết sai và sửa, cũng là anh ta đã cứu em ra
khỏi tay Hứa Nhã Dung. Khi đó anh ta đứng trước mặt em cho em hai lựa chọn,
một là tiếp tục ở lại cần phòng nhỏ đó để Hứa Nhã Dung giam cầm, hai là gả cho
anh ta, vì để có thể sống tiếp, em đã chọn điều thứ hai, nhưng…”
Cô lắc đầu, lại thở dài tiếp một tiếng: “Không ngờ em cũng có lúc thất hứa, cũng có
lúc làm tổn thương người khác như thế. Em như vậy có khác gì Bạch Ảnh An đâu
chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân đưa tay lên xoa đầu cô một cái: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều
nữa, chẳng phải em vừa nói sao, cậu ta phụ lòng em một lần, em nợ cậu ta một lần,
hai bên hòa rồi còn gì”.
“Nhưng em vẫn cảm thấy……….
“Không được cảm thấy gì nữa”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô: “Em phải nghĩ
thế này, lúc đầu nếu không phải cậu ra liên kết với nhà họ Bạch đẩy em vào nhà
Nam Cung, thì làm sao có những chuyện sau này, làm sao lại có chuyện cần cậu ta
cứu em ra khỏi căn phòng nhỏ đó?”.
Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cũng đúng thật, anh nói như vậy khiến sự áy
náy trong lòng cô đã giảm đi không ít.
“Nhưng…
“Hả?”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày, ảnh mặt có vẻ không vui,
“Nếu không có anh ta, thì anh đi đâu để tìm được người vợ tốt như vậy chứ?”.
“Ôi kinh”, Nam Cung Thiên Ân bật cười nhìn cô: “Từ lúc nào mà em học được cách
nói chuyện kiểu đấy thế?”.
“Đương nhiên là học anh rồi”.
“Được, nể tình cậu ta có công lao lớn như vậy, anh tha thứ cho cậu ta rồi đó”.
“Ý của anh là anh cho phép anh ta về nước à?”.
“Đương nhiên là không phải”, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Sao anh có thể cho
cậu ta về nước để đi cướp vợ của anh được?”.
“Nhìn xem, còn nói là đã tha thứ cho anh ta”.
“Sao? Em không vui à?”.
“Đâu có, em chỉ là cảm thấy anh lo hơi nhiều rồi, anh nhìn em có thấy giống người
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
đào hoa không?”.
“Anh thấy em dễ bị lừa lắm, vài câu ngọt ngào là lừa được em luôn.
“Ai bảo thể!” Bạch Tinh Nhiên bực bội dùng tay đánh anh.
Nam Cung Thiên Ân tóm lấy tay cô đưa lên miệng hôn một cái, rồi đưa tay lên nhìn
cô ra hiệu nói nhỏ thôi
Tuy đây là không gian riêng tư của khoang hạng nhất, nhưng cũng không được ồn
ào quá.
Bạch Tinh Nhiên dừng động tác lại, Nam Cung Thiên Ân nghiêng người qua ghé tại
cô nói: “Nhưng nghĩ kỹ thì anh thực sự không biết mình đã làm gì lại khiến em yêu anh”.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, cô cũng không biết.
“Em nói ra một vài điểm anh nghe xem nào?”.
Bạch Tinh Nhiên ôm hai tay lên cổ anh, tiếp tục nghĩ, một lúc sau mới nói: “Chắc
là khi anh giúp bọn trẻ tìm chỗ ở? Không, không nhanh vậy, là khi anh kéo em lên
cầu, đồng ý cho em sinh đứa bé ra? Hay là khi anh cứu em ra khỏi tay gã ăn mày
khốn khiếp? Không nhớ nữa, nói chung là thích một cách bị đất”.
“Em chú ý dùng từ nhé, thể nào gọi là thích một cách bị đất hả?”, Nam Cung Thiên
Ân cảm thấy rất cần thiết để chỉnh lại cách nói về tình yêu này của cô, cải thói quen
cứ nói một lúc lại lạc đề
“Thích một người đàn ông quả tầm với như anh lẽ nào không phải là một chuyện
đáng buồn sao?”.
“Sao anh lại cảm thấy trên khuôn mặt em tràn đầy hạnh phúc nh”.
“Không biết vì sao”, biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên dần dần chùng
xuống, nhìn chăm chằm vào anh nói: “Mỗi lần hạnh phúc xong em luôn có dự cảm
không lành, luôn cảm thấy cuộc đời em sẽ không được bình yên như thế, sau này
sẽ còn nhiều thử thách càng khó khăn hơn đang chờ em”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lát, mỉm cười nói: “Vậy em có linh cảm được rốt
cuộc là thử thách như thế nào không?”.
“Em nghĩ… đa phần là liên quan đến anh”.
“Anh?”, Nam Cung Thiên Ân chỉ vào bản thân mình: “Lẽ nào em cũng tin là anh
không sống được lâu?”.
“Đương nhiên là không phải rồi”, Bạch Tinh Nhiên đấm nhẹ vào bờ ngực săn chắc
của anh: “Nhìn cơ thể rắn chắc này của anh em nghĩ anh phải sống được ít nhất là
sáu mươi năm nữa, em chết rồi có khi anh còn chưa chết ấy”.
“Em nói linh tinh gì vậy, em phải sống lâu hơn anh, nếu không ai sẽ mai táng cho
anh chứ”.
“Thế nếu em chết đi rồi, thì ai mai táng cho em?” Bạch Tinh Nhiên hỏi lại
“Hay là… chúng ta sống thêm sáu mươi năm nữa, sống đủ rồi thì chúng ta cùng chết?”.
“Được, để con cháu mai táng cho chúng ta.
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười cúi đầu hôn lên mỗi một cái: “Giờ có còn linh cảm
không lành đó nữa không?”.
Giờ…
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, sau đó ôm anh cười, cô không nói với anh thậm chí là
cô vẫn còn nguyên cái linh cảm đó, và không cảm thấy hạnh phúc có thể đến dễ
dàng như vậy.
Rõ ràng là đã trải qua nhiều trắc trở, hạnh phúc mới đến, thế mà cô lại cảm thấy
đến quá dễ dàng nhỉ?
Cô ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, vì sao anh lại không có sự phiền
muộn kiểu vậy chú?
Máy bay hạ cánh đúng giờ xuống sân bay quốc tế Châu Thành, vừa ra khỏi sân bay,
Bạch Tinh Nhiên ngắm hai mắt lại hít sâu một hơi rồi cảm thản nói: “Nước Pháp
có đẹp đến mấy, cũng không thoải mái bằng quê hương mình, cảm giác được về
nhà thích thật đó.
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười nhìn cô một cái: “Không muốn sống ở khu vườn hoa
oải hương nữa à?”.
“Không”, Bạch Tinh Nhiên cười hi hi.
Nam Cung Thiên Ân ôm vai cô: “Đi, về nhà ngủ thôi”.
Hai người cùng về đến căn biệt thự nhỏ, làm đại
một món gì đó ăn xong rồi về phòng ngủ để ngủ.
Buổi làm việc đầu tiên sau khi từ Pháp về, Bạch Tinh Nhiên vẫn là đi cùng Nam
Cung Thiên Ân đến công ty.
Tặng cho mọi người những món quà nhỏ mang từ Pháp về, Bạch Tinh Nhiên ngại
ngùng nhìn mọi người nói: “Xin lỗi nhé, đều không phải là những thứ có ý nghĩa
lầm, mọi người đừng chê nhé”.
“Làm sao mà chế được, tôi đã thích có một lọ tinh dầu hoa oải hương loại chuẩn từ
lâu lắm rồi”, một vị đồng nghiệp đưa lọ tinh dầu đặt trước mũi để ngửi: “Ừm… mùi
thơm chính hiệu, quả nhiên là mua từ Pháp có khác”.
“Giờ là mùa thu hoạch hoa oải hương mà, vốn dĩ mua nhiều lắm, nhưng…, Bạch
Tinh Nhiên không dám nói với mọi người là bị Nam Cung Thiên Ân đem đi cho cô
ngâm bồn, đành nói: “Sợ khi nhập cảnh sẽ bị kiểm tra, nên đã để lại một nửa ở bên đó”.
“Không sao, món quà mà vợ tổng giám đốc đem về cho chúng tôi, chúng tôi đã
cảm thấy rất vinh dự rồi, kể cả là một chiếc lá thì cũng tôi cũng rất vui”, Tiểu Điền
nhìn mọi người nói: “Mọi người nói xem đúng không”.
“Đúng thế, đúng thế..”, mọi người đều gật đầu cười lên.
Bạch Tinh Nhiên có chút bất lực: “Mọi người chẳng phải đã nói rồi sao, ở đây thì
tôi là người mới đến, là người mới cần mọi người chỉ bảo, chứ không phải vợ tổng
giám đốc gì cả”.
“Đúng đúng, trợ lý Nhan cũng đã nói như vậy, là chúng tôi nhất thời phấn khích
quá nên quên mật, Tiểu Điền khoát tay mọi người nói: “Mọi người giải tán thôi,
mau làm việc của mình đi.
“Nói chung là cảm ơn cô nhé, Tinh Nhiên”, mọi người ai về vị trí làm việc của
người đấy.
Ai cũng không ngờ Bạch Tinh Nhiên lại là người hòa đồng đến vậy.