Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 392: Chương 392: Tô Tích bày trò (2)




Bạch Tinh Nhiên quay người đi vào giữa phòng ngủ, nhìn quanh phòng mình một

vòng, căn phòng này đã rất đẹp rồi, cô thực sự rất tò mò phòng của Chu tiểu thư sẽ

như thế nào, có thật là to đẹp đến mức Tiểu Nguyên phải kinh ngạc mà thốt lên

như vậy không?

Đương nhiên là cô chỉ nghĩ thế thôi, chứ không hề có ý định tìm hiểu rõ.

Tiếng động vọng tới từ phòng ngủ đối diện mãi không dứt, Bạch Tinh Nhiên đọc

sách một lúc, rồi nhìn lên đồng hồ, đến giờ sắc thuốc rồi, cô không thể cử ở trong

phòng mãi được.

Sau khi cô đứng dậy đi ra đến cửa kéo của phòng rồi đi ra.

Cánh cửa phòng đổi diện mở toang, và cũng đúng lúc Chu tiểu thư đi từ trong ra,

thấy Bạch Tinh Nhiên vẫn lịch sự chào hỏi: “Tình Nhiên”.

“Phòng cô dọn dẹp xong chưa? Có cần giúp gì không?” Bạch Tinh Nhiên đưa mặt

nhìn phòng của cô ta một cái rồi hỏi.

Chu tiểu thư gật đầu “Dọn xong rồi,nhưng bức tranh này không biết treo ở đâu cho

đẹp, Tinh Nhiên có vào nhìn giúp tôi

được không?”. Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, rồi gật đầu đi vào trong phòng ngủ của cô ta.

Quả nhiên là một căn phòng ngủ chính rất rộng rất xa hoa, rộng hơn phòng ngủ

của cô và Nam Cung Thiên Ân rất nhiều, bên trong bảy đầy đủ đồ đạc của phụ nữ,

đầu giường còn treo một bức ảnh nghệ thuật cỡ lớn, trong ảnh, cô ta ở trong ảnh

gương mặt hơi củi xuống, thanh khiết và tĩnh lặng.

“Bức ảnh này là Thiên Ân chụp cho tôi, nhìn đẹp lắm phải không?”, Chu Chu tươi cười nói.

“Đúng là rất đẹp, tôi còn tưởng là ảnh nghệ thuật nữa” Bạch Tinh Nhiên cười nhẹ,

không phải là cô không muốn phản kích, chỉ là không thèm cho cô ta xem bức ảnh

hôn nhau nóng bỏng của cô chụp với Nam Cung Thiên Ân ở trong vườn hoa oải

hương thôi, cô cho rằng kiểu khoe khoang này rất quê và chẳng có ý nghĩa gì.

“Chính là bức tranh này, cô cảm thấy treo ở đâu thì đẹp?”, Chu Chu đi tới cạnh

giường cầm bức tranh sơn dầu lên, là ảnh tranh chân dung của cô ta, Bạch Tinh

Nhiên nhìn xung quanh: “Trước đây treo ở đầu thì giờ treo ở đấy thôi, chuyện này

tôi cũng không hiểu lầm”.

Khi ảnh mắt của Bạch Tinh Nhiên lướt đến bàn trang điểm, bất giác dừng lại đồng

ảnh để trên đó, từ xa có thể nhìn thấy bức ảnh kia là ảnh chụp chung của cô ta và

Nam Cung Thiên Ân.

Chu Chu thấy có đang nhìn đồng ảnh, mim cười đặt bức tranh sơn dầu xuống, đi tới

vừa cất đồng ảnh vừa nói: “Đây đều là những thứ trước đây, tôi đang định vứt nó

đi, Tinh Nhiên cô đừng hiểu nhầm là tôi vẫn còn suy nghĩ gì về Thiên Ân nhé”.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

“Không đâu”, Bạch Tinh Nhiên đi tới, cầm xấp ảnh trên bàn lên, vừa nhìn vừa nói:

“Tôi đã nghe Thiên Ân nói hết về chuyện của cô rồi, anh ấy có thể kể hết cho tôi

như vậy chứng tỏ anh ấy đã buông quá khứ xuống. Thực ra tôi không phải là người

nhỏ nhen như vậy, ai cũng đều có quá khứ, tôi cũng từng có mối tình đầu, nhưng

tôi cũng đã hoàn toàn buông bỏ. Một đời người không thể nào chỉ có một cuộc

tình, nhưng chỉ có một lần là năm tay nhau cả đời”.

Bức ảnh vừa thân mật, vừa vui vẻ, Bạch Tình Nhiên thừa nhận cô nhìn xong trong

lòng không hề thoải mái, cho nên những lời kia là cô đang nhắc nhở Chu Chu đừng

có làm những cố gắng vô nghĩa nữa, cũng là nhắc nhở bản thân đừng để tâm đến

trước đây Nam Cung Thiên Ân làm những gì, dù sao bản thân cô cũng có quá khứ.

“Chu tiểu thư, Thiên Ăn trước đây đúng là rất yêu cô, nhưng người vợ bây giờ của

anh ấy là tôi, đây chính là duyên phận, hi vọng cô có thể nhìn rõ điều này, và tìm

một người đàn ông thực sự thuộc về cô để ga”.

Sắc mặt Chu Chu có chút khó coi, cô ta cười gượng: “Tinh Nhiên, đúng là cô đã

hiểu nhầm tôi rồi”.

“Có hiểu nhầm hay không trong lòng cô tự biết rõ, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô

một câu, sau này đừng dùng những thủ đoạn nhỏ này để cố tình làm phiền tôi”,

Bạch Tinh Nhiên khua những tấm ảnh đó rồi đặt lại lên bàn, mim cười nói: “Thiên

Ân thiếu gia đã từng nói, những kiểu ảnh này chỉ là cảm giác tươi mới của thanh

niên trẻ, còn độ tuổi bây giờ của anh ấy phù hợp chụp kiểu này hơn”, Bạch Tinh

Nhiên cầm điện thoại ra, tìm kiểu ảnh hai người ôm hôn nhau trong biển hoa oải hương

Cô vốn dĩ không thích lôi tấm ảnh này ra, là vị Chu tiểu thư này ép cô thôi

Khi Chu tiểu thư nhìn thấy bức ảnh, mặt cô ta ngay lập tức biến sắc, nhưng cô ta

cũng nhanh chóng trở về bình thường ngay, vừa nhìn bức ảnh vừa cười nói: “Hai

người dễ thương thật, ảnh chụp cũng đẹp nữa”.

Cô ta là như vậy, cho dù có nói gì hay làm gì, cô ta đều có thể mim cười với cô bằng

một vẻ vô hại.

“Tinh Nhiên, thực ra cô thật sự không cần như vậy đâu”, Chu Chu kéo tay cô lay

lay: “Tôi chỉ là hơi bùi ngùi về những khoảnh khắc trước đây thôi, chứ không có ý

làm cô bực mình, cũng không có ý tranh Thiên Ân thiếu gia với cô”.

“Xin lỗi, trong chuyện này tôi hơi nhạy cảm”, Bạch Tinh Nhiên giật tay cô ra khỏi

bàn tay cô ta: “Thì ra là tôi đã hiểu nhầm cô”.

“Thiên Ân thiếu gia anh ấy có suy nghĩ riêng của mình, anh ấy sẽ không vì tôi

muốn quay lại mà quay lại với tôi đâu, cô yên tâm đi

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

“Cảm ơn cô đã an ủi, giờ thì tôi yên tâm rồi”, Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta mim cười

một cái: “Vậy tôi đi ra đây, phòng rộng như vậy, cô thu dọn dần dần đi.

“Được, cô đi nghỉ sớm đi

Bạch Tinh Nhiên quay người đi ra khỏi phòng ngủ của cô ta, vừa bước chân ra khỏi

thì lên tiếng: “Chồng, sao hôm nay anh ra sớm thế? Công việc xong rồi à?”.

“Hôm nay ít việc, em ở đây làm gì vậy?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.

“Em đến thăm Chu tiểu thư thôi”.

“Cô ấy vẫn ổn chứ?”.

“Khá là ổn, anh vào đi, em đi xả nước nóng cho anh tằm”.

Giọng nói dần dần bị cảnh cửa khép lại làm đứt đoạn, cũng không nghe thấy giọng

nói của hai người họ nữa. Trong tay Chu Chu cầm chỗ ảnh kia, sắc mặt vừa đó vừa

tải. Sau đó cô ta quăng một cái, toàn bộ chỗ ảnh trong tay nằm gọn luôn trong thùng rác.

Ngày hôm say, Chu Chu quả nhiên đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm để đi làm.

Ba người cùng ra khỏi nhà, cô ta chỉ có thể ngồi xe của Nam Cung Thiên Ân.

Bạch Tinh Nhiên mở cửa sau xe để Chu Chu lên xe, Chu Chu lưỡng lự một lúc không

lên, thể là Bạch Tinh Nhiên cười nói: “Chu tiểu thư không phải là bị say xe nên

không ngồi được ghế sau đấy chứ?”

“Không, tôi chỉ làm cảm thấy làm kỷ đã cản mũi của hai người thì không hay cho

lắm, hay là tôi đi xe buýt đi vậy”, cô ta áy này nói.

“Ở đây không có xe buýt đến công ty, lên xe đi, Nam Cung Thiên Ân nói.

“Đúng vậy, lên xe đi” Bạch Tinh Nhiên cười khẩy trong lòng, cô ta đã làm kỳ đà

cản mũi từ nhà tới tận công ty rồi, lẽ nào còn tính toán quãng đường đi làm nữa sao?

Sau khi đóng của xe lại, Bạch Tinh Nhiên đi lên phía trước ngồi vào ghế phụ

Buổi trưa ăn cơm, Nam Cung Thiên Ân vẫn gọi cô lên ăn, vẫn toàn là những món có thích.

Khi chị Hồ đến thu dọn bát đũa, nói với Nam Cung Thiên Ân “Thiên Ân thiếu gia,

Chu tiểu thư nói sau này cô ấy muốn ăn cơm ở căn tin”.

“Vì sao?”.

“Cô ấy nói không muốn làm ngoại lệ ở công ty.

Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc nói: “Vậy thì tùy cô ấy đi”.

Chị Hồ thu dọn bát đũa rồi đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên lườm Nam Cung Thiên Ân cười

chế nhạo: “Anh đối xử với Chu tiểu thư của anh đúng là không phải quan tâm bình

thường nhỉ, đây chắc là người thứ ba có thể ăn cơm trưa của chị Hồ chứ gì?”.

“Nhìn kìa, em lại ghen rồi”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái.

Câu nói của Nam Cung Thiên Ân vừa dứt, bên ngoài vọng lên tiếng gõ cửa, sau đó là

bóng dáng Chu Chu bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.