Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên An, lại nhìn sang Chu Chu, rồi đứng dậy
khỏi sofa. “Hai người nói chuyện đi, em xuống dưới trước đây.
“Không, Tinh Nhiên, tôi chỉ là muốn cảm ơn bữa trưa của hai người, chứ không có
ý gì khác”, Chu Chu nói.
“Bữa trưa là Thiên Ân thiếu gia tặng cô, cô cảm ơn anh ấy là được”, Bạch Tinh
Nhiên nhìn cô ta mỉm cười, quay người đi ra khỏi phòng làm việc của Nam Cung
Thiên Ân.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên đi khỏi, Chu Chu đi đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân,
sau đó từ phía sau lưng biến ra một hộp điểm tâm như thể biến phép thuật vậy, cô
ta đặt lên bàn Nam Cung Thiên Ân cười hì hì nói: “Đây là điểm tâm em mua ở cửa
hàng điểm tâm khi đi ra ngoài cùng giảm đốc Dư để làm quen với công việc, đúng
lúc lại có bản bánh trà xanh mà anh thích
Nam Cung Thiên Ân đưa mặt nhìn hợp điểm tâm, nhìn tháng cô la rồi nghiêm túc
nói “Chủ Chu, sau này dùng đối xử với anh tốt như vậy, Tình Nhiên nhìn thấy sẽ
không mai đây “Em biết, cho nên em không dám để cô ấy nhìn thấy”, Chu Chu xua
tay nói: “Thực ra em không có ý gì khác cả, chỉ là đi ngang qua cửa hàng điểm tâm
thì nhìn thấy, đột nhiên nhớ đến ngày trước em thường mua điểm tâm vị trà xanh
cho anh, sau đó nhất thời không kìm được…
Cô ta càng nói khỏe mặt càng đỏ lên, giọng nói cũng hơi thay đổi: “Em xin lỗi, em
không biết giờ đến tư cách mua điểm tâm cho anh cũng không có nữa”.
“Anh không phải có ý đó.
“Vậy ý của anh là gì?”
“Ý của anh là, anh đã cưới Tinh Nhiên rồi, anh là người đàn ông đã có vợ, nếu đổi
xử với anh tốt quá sẽ khiến người khác dị nghị.
“Vâng, em hiểu rồi, lần sau em sẽ chủ ý”, Chu Chu cầm điểm tâm trên bàn lên:
“Vậy em mang hộp điểm tâm về là được rồi.
“Không cần, cứ đặt đó đi
“Vâng”, Chu Chu lại đặt hộp điểm tâm xuống bàn, rồi đứng dậy khỏi ghế, sụt st
mũi nói: “Để không gây hiểu nhầm giữa anh và Tinh Nhiên, em không ở đây lâu
nữa”.
“Ừ, về làm việc cho tốt”.
“Em sẽ cố”, Chu Chu quay người đi ra.
Buổi chiều Nam Cung Thiên Ân đi ăn với khách hàng, Bạch Tinh Nhiên cũng hẹn
Tô Tích và Diệu Mỹ ra ngoài ăn.
Ba người gặp nhau, Tô Tích nhìn Bạch Tinh Nhiên chế nhạo nói: “Sao lại rảnh rang
hẹn bọn mình đi ăn thế? Không cần về nhà trông chừng Thiên Ân thiếu gia và con
khốn kia à?”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Đúng thế, cậu không lo hai người họ quấn nhau trên giường sao?”, Diễu Mỹ ngồi
bên cạnh nói thêm.
Bạch Tinh Nhiên lườm hai người một cái, bực dọc nói: “Hai cậu đừng nói linh tinh
nữa, người phụ nữ đó tuy chiêu trò không ít, nhưng Thiên Ân thiếu gia cũng rất
kiên định, tuyệt đối sẽ không có chuyện cùng cô ta quần lấy nhau trên giường đầu
“Đàn ông mà, biết người biết mặt khó biết lòng, khi mà nghĩ một đẳng nói một
néo thì cậu căn bản là trở tay không kịp, Tô Tịch nói: “Từ chi tiết mà cầu miêu tả
cho thấy, Nam Cung Thiên Ân vẫn rất yêu cô ta đẩy, ngày nào cũng đối mặt với
người phụ nữ mình yêu mà không được ăn cũng không được sở, thử hỏi có người
đàn ông nào chịu được”,
Bạch Tinh Nhiên bất lực cười một cái
“Các cậu chỉ được cái dọa minh.
“Chúng mình đang lo cho cậu đấy”.
“Được rồi, các cậu nói mấy chuyện vui trêu mình đi, mấy ngày hôm nay mình sắp
chịu hết nổi rồi”, nghĩ đến mấy ngày hôm nay tranh đấu ngầm với Chu tiểu thư mà
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy nực cười. Cô trước đây không như vậy, thế mà gặp phải
tình địch lại trở lên nhàm chán ngu ngốc đến vậy.
Diêu Mỹ cạn lời nhún vai nói “Cậu nhìn hai bọn mình có giống như người đang có
chuyện vui để trêu đùa với cậu không?”
Bạch Tinh Nhiên nhìn hai người một cải, đúng là không giống thật.
Ba người ăn cơm với nhau rồi cùng đi xem phim
Khi đi ra ngoài mọi người đúng lúc nhìn thấy xe của Kiều Phong đã ở trước
cửa,Diệu Mỹ ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Tích, đây chẳng phải là xe của cậu em chồng
nhà cậu sao?”
“Đúng nhi, để mình qua đó xem xem”, Tô Tích bước tới, nghiêng người xuống nói
chuyện vài câu với Kiều Phong ngồi ở trong xe, khi quay người lại nói với Bạch
Tinh Nhiên Tinh Nhiên, Kiều Phong đúng lúc chuẩn bị đến gần nhà cậu, cậu ngồi
xe cậu ấy về đi, mình đưa Tiểu Mỹ về”
Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn xe của Kiều Phong một cái, tuy nhà cô và nhà Diệu
Mỹ trải đường nhau, nhưng nửa đêm lại bảo một người đàn ông đưa về nhà, Nam
Cung Thiên Ân nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?
Cô vội vàng nói: “Không thể này không phủ hợp lắm, để mình tự bắt xe về”.
“Có gì mà không phù hợp chứ? Cậu bắt xe mới là không phủ hợp. Đi về phía khu
biệt thự người ta đoản là biết ngay người có tiến, hiếp cậu xong giết còn không biết
sẽ xảy ra chuyện gì nữa”, Tô Tịch không nói gì nữa, kéo Bạch Tình Nhiên về phía
xe của Kiều Phong, sau đó kéo cửa sau ra củ người nói với Kiểu Phong ngôi trong
xe “Phiên cầu nhé, nhị thiếu gia Kiểu Phong nhìn Bạch Tinh Nhiên khuôn mặt
nhoán lên nụ cười nhẹ: “Không có gì
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bạch Tinh Nhiên bị ép ngồi vào trong xe, sau đó cánh cửa xe bị đóng lại, chưa chở
cho cô kịp có phản ứng gì, bên tại cô đã nghe thấy giọng nói lịch sự nam tính của
Kiều Phong: “Chủ Trương, lái xe đi ạ”.
Ảnh mất Diễu Mỹ đang nhìn chiếc xe Bentley chuyển sang nhìn Tô Tịch “Cậu đang
làm gì thế? Sợ hai vợ chồng cậu ấy không cãi nhau sao?”
“Không kích thích Nam Cung Thiên Ân một chút, thì anh ta sẽ tưởng Tinh Nhiên
nhà chúng ta là cục bột, anh ta muốn nhắc nặn thể nào cũng được”. Tô tích bĩu
môi nhún vai nói: “Cãi nhau mới tốt chủ, cãi nhau chứng tỏ Nam Cung Thiên Ân
vẫn còn chút tình cảm với Tinh Nhiên”.
“Cậu đúng là xấu quá đó, nhưng cũng rất biết nhìn xa trông rộng”, Diễu Mỹ không
kim được khen ngợi.
“Xí, khi chị đây đi đánh tiểu tam thì cô còn đang nghịch bùn đất ấy chứ.
“Đúng thế, khi cậu bị tiểu tam đạp xuống đầy bùn, thì mình vẫn đang nghịch bùn
đất nhỉ”, Diễu Mỹ thầm hằng giọng rồi
quay đầu đi về phía bãi đỗ xe, hoàn toàn không để ý đến Tô Tích đang tức đến mức
giậm chân phía sau.
Ngôi trong xe của Kiều Phong, Bạch Tính Nhiên có hơi ngượng ngùng nhìn anh ấy
cười: “Thật ngại quá, lại phải phiên anh
“Không có gì, chuyện nhỏ mà”, Kiều Phong đáp lại cô bằng một nụ cười dịu dàng.
Bạch Tinh Nhiên hơi nhìn sang Kiều Phong đang mặc chiếc áo gió bằng vải đay,
trông vô cùng phong độ, cô cố vắt óc nghĩ xem câu tiếp theo nên nói gì.
Cô thấy người đàn ông này cũng khá đẹp trai đấy chứ, cũng không đáng sợ như Tô
Tịch nói, chỉ tiếc là anh ấy lại là người tàn tật
“Phải rồi, sao anh lại ở trung tâm thương mại Hoa Mẫu thiế
“Tôi đi ngang qua, đúng lúc nhận được điện thoại của chị dâu hỏi tôi có cảnh
không giúp chị ấy chủ một người về nhà
Bạch Tinh Nhiền ngạc nhiên To Tich gọi điện thoại cho kiểu Phong lúc nào thế?
Sao cô không biết gì cả? Hơn nữa kể cả cô cần người đưa về nhà, cũng không nên
tìm một người đi lại bất tiện như Kiều nhị thiếu gia chứ? Tìm người khác đưa về
không được sao?
Sao cảm thấy như kiểu cố tình vậy nhỉ? Cô ấy rốt cuộc đang muốn làm gì đây?
“Cô thì sao? Tình cảm của cô với Thiên Ân thiếu gia nối lại như xưa chưa?”, ngập
ngừng một lúc, bên tại cô lại vang lên giọng nói của Kiều Phong.
Bạch Tinh Nhiên định thần lại, sau đó gật đầu nhìn anh mỉm cười: “Chúng tôi tốt
lắm, cảm ơn anh quan tâm.
“Tốt là được rồi”, Kiều Phong vẫn là nụ cười nhẹ đó, rồi quay đầu sang hướng khác
và không nói thêm cậu nào nữa.