Người Yêu Chí Tử

Chương 119: Chương 119: Đứa bé có vẻ phát triển không tốt




Tôi cười cười, Phó Kiến Hưng nhận lấy vali hành lý trong tay cô ấy, Mộng Thu kéo tôi, sờ lên bụng tôi nói: "Còn to nữa, sắp sáu tháng rồi."

Tôi nhìn cái bụng hơi nhô lên của cô ấy, Mộng Thu mặc quần áo rộng rãi, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra.

Tôi cười nói: "Sao lại đột ngột trở về thế?" Tôi tưởng là cô ấy sẽ ở quê đến khi sinh.

"Không phải Joe đến Thuận Thành sao? Tôi quay lại thăm cậu ta một chút, đã lâu không gặp, có chút nhớ cậu ta rồi." Nhìn sắc mặt cô ấy đã tốt hơn rất nhiều.

Thấy Phó Kiến Hưng kéo theo vali hành lý đi ở phía trước, cô ấy sát vào tai tôi khẽ nói: "Cậu và anh ta không có vấn đề gì chứ?"

Tôi nhún vai: "Khó nói, Lục Hòa Nhi vừa trở về, chuyện sau này khó mà nói."

"Mẹ kiếp!" Cô ấy có chút nóng nảy: "Người phụ nữ này không phải đã thành đại tiểu thư sao? Ở thủ đô làm tốt thiên kim đại tiểu thư của cô ta không tốt sao? Cần gì phải về Thuận Thành gây sự."

"Có thể là dự định tiếp nhận công việc của Lâm Uyển." Lục Hòa Nhi trở về, tôi cũng không biết sau này sẽ như thế nào, nói chung trong lòng cảm thấy không yên.

Mộng Thu bĩu môi: "Người phụ nữ này đúng là âm hồn bất tán."

Tôi không nói gì, nghĩ đến Joe, không khỏi nói: "Joe khi nào đến? Cậu ta có nói với cậu không?"

Cô ấy lắc đầu: "Không!"

Đến bãi đỗ xe, tôi nhìn về phía Phó Kiến Hưng nói: "Cô Lục đã về rồi à?"

Anh gật đầu: "Trần Nghiệp đã đưa cô ấy về rồi, lên xe đi!"

Lên xe.

Phó Kiến Hưng: "Em muốn ăn gì?"

Đã 12 giờ, đã đến giờ cơm trưa.

Mộng Thu ngồi mấy tiếng máy bay, có chút mỏi mệt, tôi nhìn cô ấy chút rồi nói: "Gì cũng được."

Phó Kiến Hưng gật đầu, xe tiến vào nội thành, dừng xe ở dưới tầng một nhà hàng Nhật Bản, anh nhìn về phía tôi: "Ăn món Nhật thế nào?"

Tôi nhìn Mộng Thu, cất hỏi: "Được không?"

Cô ấy gật đầu: "Đương nhiên!"

Xuống xe, Mộng Thu ghé vào bên cạnh tôi nói: "Gần đây Phó Kiến Hưng vẫn luôn đối với cậu như vậy hả?"

Tôi gật đầu: "Gần như vậy."

"Chết tiệt!" Cô ấy vỗ vỗ trán: "Sao tôi cảm giác hai người cứ như vợ chồng già sống với nhau mấy chục năm thế nhỉ?"

Tôi sững sờ: "Làm sao thế?"

Cô ấy bĩu môi: "Không giống tình yêu, giống tình thân."

Tôi...

Sau khi vào nhà hàng, gọi đồ ăn, đồ ăn nhanh chóng được mang lên.

Phó Kiến Hưng gọi riêng cho tôi một suất cháo thịt nạc, lý do tôi là phụ nữ có thai không thể ăn mù tạc, quá cay!

Có lẽ đã ăn nhiều cháo, tôi không muốn ăn lắm, ăn vài miếng thì đưa cho Phó Kiến Hưng ăn, sau đó ăn mấy miếng cá hồi nhưng không thấy ngon miệng.

Mộng Thu cũng không muốn ăn lắm, nhìn phương thức tôi và Phó Kiến Hưng ở chung có vẻ khiến cô ấy nhất thời mờ mịt.

Sau khi đưa cô ấy về chung cư Vân Đồng, Phó Kiến Hưng đưa tôi đi bệnh viện khám thai.

Khoa sản đông một cách khác thường, cũng may bởi vì trước đó đã hẹn trước với bác sĩ, nên chúng tôi không cần xếp hàng, tôi phải làm các loại kiểm tra, Phó Kiến Hưng chỉ có thể ở bên ngoài chờ.

Khi siêu âm, bác sĩ nhìn tôi ngập ngừng, thấy cô ấy có lời muốn nói, trong lòng tôi vô thức cho rằng đứa bé xảy ra chuyện.

Tôi nhìn cô ấy nói: "Bác sĩ, có phải đứa bé có vấn đề gì hay không?"

Cô ấy khẽ gật đầu, nhìn tôi nói: "Xem ra nhịp tim thai nhi rất yếu, có vẻ phát triển không tốt lắm, theo lý thuyết thai nhi đã hai mươi bốn tuần rồi, lẽ ra nhịp tim phải tương đối tốt."

Dừng một chút, cô ấy tiếp tục nói: "Cô Thẩm, cô nhất định phải duy trì tâm trạng và giấc ngủ, đây đều là cơ bản nhất, trạng thái cảm xúc của cô sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình phát triển của thai nhi."

Tôi gật đầu, tôi hiểu những điều này, nếu không, tôi sẽ không bảo Joe đến Thuận Thành.

Kiểm tra xong, Phó Kiến Hưng kéo bác sĩ hỏi tình huống, tôi thì ngồi ở hành lang có chút thất thần.

Không biết bác sĩ nói gì với Phó Kiến Hưng, ra khỏi bệnh viện, cảm xúc trên mặt Phó Kiến Hưng không tốt lắm, anh nhìn tôi, cau mày: "Thẩm Mai Trang, có phải em có chuyện gì không nói với anh không?"

Tôi cười cười: "Bác sĩ đã nói gì với anh thế? Đứa bé không phải của anh à?"

Phó Kiến Hưng...

"Đừng nói linh tinh!" Anh có chút bất đắc dĩ, lại có chút lo lắng: "Trong lòng em có chuyện gì, nhất định phải nói với anh."

Tôi đi về phía bãi đỗ xe, thản nhiên nói: "Em không thích anh gặp Lục Hòa Nhi, nhìn một chút, nói một câu cũng không được."

Nói xong tôi quay đầu nhìn anh: "Được chứ?"

Anh đứng nguyên tại chỗ, ngước mắt lên cong cong ý cười: "Điều khoản ngang ngược?"

Tôi gật đầu, có chút cố chấp nhìn anh: "Anh gặp Lục Hòa Nhi một lần, nói một lần, chúng ta lập tức tách ra một tuần lễ, nếu như làm không được, chúng ta ly hôn đi!"

Anh nhíu hàng lông mày tuấn lãng: "Thẩm Mai Trang, ly hôn với em là chuyện tùy tiện như vậy sao?"

Tôi cụp mắt, việc này dính dáng tới Lục Hòa Nhi, nên không hề tùy tiện.

Anh kéo tôi lên xe, không nói gì, chỉ khởi động xe.

Dọc đường yên tĩnh, không ai nói với ai câu gì.

Đến biệt thự, điện thoại di động của anh cứ rung lên, tôi nhìn anh, không xuống xe.

Anh lướt nhìn điện thoại, lông mày càng nhíu chặt.

"Về nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều, trước kia anh và cô ấy không có gì, sau này cũng thế." Anh cúp điện thoại, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía tôi.

Tôi mím môi, nhìn anh, đôi mắt có chút khó chịu, trước kia chăm sóc từng li từng tí, làm sao cho tới bây giờ liền không có gì chứ?

Anh kéo tôi vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ sống lưng tôi, âm thanh có chút bất đắc dĩ: "Đừng nghĩ lung tung, em là vợ anh, cả đời này đều là."

Anh ôm tôi trở về phòng ngủ, hôn lên trán tôi một cái: "Công ty còn có việc, buổi tối anh sẽ về sớm chút."

Tôi kéo góc áo của anh, nhếch miệng: "Có phải anh muốn đi gặp cô ấy hay không?"

Anh bật cười: "Theo ý em thì ông xã em rảnh rỗi như vậy? Có nhiều thời gian như vậy?"

Tôi thu tay lại, không nhìn anh, lên tiếng nói: "Anh đi đi!"

Cho dù đi gặp cô ta, nếu anh cố ý không cho tôi biết thì tôi cũng không biết được.

Anh khẽ thở dài, rồi đi.

Giày vò một ngày, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ, nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, mấy ngày kế tiếp tôi đều ở trong biệt thự, không ra khỏi cửa, hầu hết đều là đọc sách, tản bộ.

Hầu như ngày nào Phó Kiến Hưng cũng đi dạo cùng tôi một tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng đi mệt rồi, anh đành ôm tôi trở về.

Thỉnh thoảng, tôi không thể khống chế cảm xúc, thỉnh thoảng hét lên với anh, anh cũng mặc kệ tôi làm gì thì làm.

Nhiều lần, tôi cảm thấy chán, cũng không hét lên nữa.

Cuối tuần, vốn nói định đi ra ngoài đi dạo một chút.

Nhưng ngày hôm sau, tôi nằm ì không muốn dậy, Phó Kiến Hưng hết cách, đành cùng ở trong nhà với tôi.

Chị Trương chuẩn bị rất nhiều thứ, nói là muốn về quê một chuyến.

Tiếng chuông cửa dưới nhà vang lên lúc lâu, Phó Kiến Hưng rời giường đi mở, kéo tôi dậy nói: "Rời giường ăn chút gì đi, lát nữa ra ngoài đi dạo một chút."

Đã trưa rồi, tôi đúng là có hơi đói.

Anh đi xuống nhà dưới mở cửa, tôi vào phòng tắm rửa mặt.

Khi ra phòng ngủ, lại nghe thấy dưới tầng vừa khóc vừa rống lên, tôi không khỏi nhìn xuống.

Thấy là Lục Hòa Nhi, cô ta mặc váy dài trắng, tóc búi cao, nhìn rất có hơi thở thiếu nữ.

Không biết Phó Kiến Hưng đã nói gì với cô ta mà cô ta khóc đến sắp sụp đổ, nhòe hết cả lớp trang điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.