Người Yêu Chí Tử

Chương 118: Chương 118: Phó kiến hưng trực tiếp phá cửa rồi




"Ừm!"

Sau khi cúp điện thoại với Joe, tôi không muốn về biệt thự lắm, mà bắt xe đi chung cư Vân Đồng.

Trong lòng buồn bã đến hoảng, nên tôi tắt luôn cả điện thoại, khóa trái cửa, ở trong căn phòng của chung cư Vân Đồng đắp chăn ngủ.

Tôi đau đầu, vẫn luôn nửa mê nửa tỉnh, tiếng đập cửa vang lên, giấc ngủ khó lắm mới có được cũng vì sự ầm ĩ này mà tan biến.

Tôi ra khỏi phòng ngủ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cửa chính bị đập đến mở tung ra, Phó Kiến Hưng thì đứng ở cửa nhíu mày.

Nhìn thấy tôi sắc mặt rất khó coi, âm thanh nặng nề: "Làm sao lại tới đây? Sao anh gọi điện thoại mà nghe?"

Tôi bóp bóp ấn đường, hờ hững mở miệng: "Em tắt máy rồi, anh hãy sửa cửa cho tốt!" Nói xong, tôi lập tức quay người đi vào phòng ngủ, định tiếp tục giấc ngủ.

Nhưng sau khi nằm vào trên giường, tôi lại hoàn toàn không buồn ngủ nữa, mà cứ nhìn chằm chằm trần nhà rồi bắt đầu ngẩn người.

Phó Kiến Hưng đi vào, thấy tôi mở to mắt ngẩn người thì kéo tôi từ trên giường dậy: "Dậy ăn một chút đi!"

"Em không đói." Là thật không đói bụng.

Anh nhíu mày, thấp giọng: "Tại sao đột nhiên đến chung cư Vân Đồng?"

"Muốn tới thì tới thôi!"

"Thẩm Mai Trang!" Anh cất cao giọng: "Anh có thể hiểu em cố tình gây sự, nhưng ít nhất em phải cho anh biết tại sao chứ? Đừng để anh đoán, được không?"

Giọng anh hơi khàn khàn, nghe có vẻ hơi mỏi mệt.

Tôi thế này hình như có chút không biết tốt xấu.

Tôi ngẩn người nhìn anh, không khỏi thất thần, nói: "Phó Kiến Hưng, anh từng đau lòng về đứa bé đó của Lục Hòa Nhi không?"

Đột ngột mất đi như vậy, chắc là sẽ khổ sở.

Anh nhíu mày: "Việc đó đã qua rất lâu rồi."

Tôi gật đầu: "Em biết, em chỉ hỏi một chút." Nói đến đây, tôi không khỏi lẩm bẩm: "Không biết nếu đứa bé này mất đi, anh có khó chịu không?"

"Thẩm Mai Trang!" Mu bàn tay bị anh bóp đến đau nhức, sắc mặt anh u ám: "Hôm nay em đã gặp ai?"

Đầu tôi vô cùng đau đớn, không muốn nói gì nữa, hơi dựa đầu vào ngực anh nói: "Tất cả đã qua rồi, không quan trọng nữa."

Nhiệt độ không khí chợt lạnh đi, tôi biết anh đang tức giận, nên nhắm mắt lại dưỡng thần.

Điện thoại di động vang lên, là của anh, tôi tự động ngồi thẳng người, rời khỏi ngực anh, nhưng lại bị anh ấn trở về, sau đó nhận điện thoại.

"Chuyện gì thế?" Anh mở miệng, mở loa ngoài điện thoại.

"Anh Kiến Hưng, gần đây em tiếp nhận công ty ở Thuận Thành của mẹ em, anh có thời gian không? Có thể đến sân bay đón em một lát không?" Là Lục Hòa Nhi.

Tôi xê dịch đầu, tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh.

Nghe Phó Kiến Hưng lạnh nhạt đáp: "Ngày mai công ty có việc, tôi sẽ bảo Cao Nghĩa đi đón em."

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lát, âm thanh mang theo mất mát: "Anh Kiến Hưng, chúng ta bây giờ ngay cả bạn bè cũng không làm được sao?"

Phó Kiến Hưng hít sâu một hơi, có lẽ là trong lòng không thoải mái.

Tôi nghiêng đầu, mở mắt ra nhìn anh, nói với điện thoại: "Ngày mai anh ấy phải đi cùng tôi đi khám thai rồi, cô Lục, phiền cô đừng làm khó dễ ông xã tôi nữa."

Tay Phó Kiến Hưng ôm thật chặt, tôi nhìn anh, thấy anh có chút bất đắc dĩ thở dài, nói với điện thoại: "Em hãy báo thời gian cho Cao Nghĩa, ngày mai cậu ta sẽ đến đón em."

Sau đó cúp điện thoại, chống cằm lên mặt tôi, râu ria đâm vào khiến tôi khó chịu, nhưng anh không cho tôi tránh, nhìn tôi nói: "Em đang tuyên chiến chủ quyền ư?"

"Không được à?"

Dứt lời, tôi đứng dậy thoát khỏi ngực anh, ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, trên bàn ăn đặt mì Phó Kiến Hưng nấu, nhìn có vẻ rất ngon.

Anh đi theo sau tôi, thấy tôi ngây người nhìn chằm chằm mì trên mặt bàn thì ôm tôi từ phía sau nói: "Trên sách nói, khẩu vị của phụ nữ có thai phải thanh đạm một chút, nên anh không cho nhiều ớt, em nếm thử đi?"

Tôi ngước mắt nhìn anh, luôn cảm giác mình giống như mình đang rơi vào trong một giấc mộng, một giấc mộng hoán đổi cuộc đời với Lục Hòa Nhi.

Kết hôn với Phó Kiến Hưng đã hai năm, nhưng anh chưa bao giờ chăm sóc tôi dịu dàng như vậy.

Dịu dàng trước kia anh đối với Lục Hòa Nhi giống như được phục chế lại, thình lình đặt hết lên người tôi, nên tôi cảm thấy không chân thực, cũng không cam tâm.

Tôi bị anh kéo ngồi vào bàn ăn, có vẻ đần độn ăn vài miếng, hương vị rất ngon, nhưng vì trong lòng chất chứa tâm sự nên làm sao cũng không thể nào ăn tiếp.

Thấy tôi ăn vài miếng thì không ăn nữa, anh nhíu mày: "Không hợp khẩu vị sao?"

Tôi lắc đầu: "Không phải, chỉ là em không đói."

"Nhiều ít cứ ăn một chút, nếu không đêm đói bụng sẽ khó chịu." Anh vừa nói vừa đứng dậy đến bên cạnh tủ lạnh lấy sữa bò cho tôi.

Đêm này, Phó Kiến Hưng cùng ở với tôi ở chung cư Vân Đồng.

Hôm sau.

Tôi còn đang ngủ mơ mơ màng màng, phát giác được bên cạnh có động tĩnh liền mở mắt ra thì thấy Phó Kiến Hưng đang mặc quần áo.

Thấy tôi tỉnh dậy, anh mở miệng: "Anh đánh thức em hả?"

Tôi lắc đầu, nằm ở trên giường không muốn động, giọng hơi khàn: "Anh định đi công ty à?"

Anh gật đầu: "Ừm, lát nữa Trần Nghiệp sẽ mang đồ ăn sáng đến cho em, em ăn xong thì nghỉ ngơi một lúc, buổi trưa anh tới đón em đi bệnh viện khám thai."

Dặn dò xong, anh ấn lên trán tôi một nụ hôn, sau đó thắt cà vạt rồi đi ra ngoài.

Rất kỳ lạ, những ngày này, Phó Kiến Hưng đối với tôi rất tốt, rất săn sóc, nhưng tôi lại cảm thấy anh cách tôi rất xa.

Mộng Thu gọi điện thoại tới, bảo tôi đi sân bay đón cô ấy, nói là có quá nhiều đồ, cần một chiếc xe.

Tôi vốn cũng nhàn rỗi không chuyện gì, hỏi thời gian liền đón xe đi Phó thị lái xe, khi đến sân bay Mộng Thu còn chưa tới.

Tôi đậu xe ở bãi đỗ xe, rồi vào sảnh chờ ngồi đợi.

Khi nhìn thấy Phó Kiến Hưng ở sân bay, tôi cũng không bất ngờ, tôi ngồi trong đại sảnh, nhìn cặp đôi trai tài gái sắc này.

Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Kiến Hưng.

Nhìn Phó Kiến Hưng kết nối điện thoại, tôi mở miệng: "Anh đang ở đâu?"

"Sân bay!" Anh mở miệng, ngập ngừng một chút nói: "Cao Nghĩa có việc đi không được, anh tới đón."

Không biết sao, tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh không hề gạt tôi, không phải sao?

"Anh nhìn về phía trước." Tôi mở miệng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía anh.

Khi bốn mắt nhìn nhau, anh hơi nhíu mày: "Sao em lại tới sân bay?"

"Chuyến bay của Mộng Thu 11 giờ rưỡi đến, em đến đón cô ấy." Tôi mở miệng, Lục Hòa Nhi nhìn một chút cũng phát hiện ra tôi, tôi nói với điện thoại: "Cần em tới chào hỏi cô Lục không?"

Phó Kiến Hưng dường như hơi tức giân, đáp: "Không cần!"

Sau đó phun ra mấy chữ nói: "Ngồi yên ở đó, lát anh đến!"

Nói xong, anh cúp điện thoại, dẫn Lục Hòa Nhi ra khỏi sảnh sân bay.

Tôi ngồi trong đại sảnh, trong lòng vẫn có chút khó chịu, thật ra cũng không có việc gì, Kiều Cao Nghĩa bận, Phó Kiến Hưng tới đón là chuyện là bình thường.

Phó Kiến Hưng vốn không buông được cô ta, chỉ là đến sân bay đón người mà thôi, tôi hà tất phải nhỏ mọn như vậy.

Mười phút sau.

Phó Kiến Hưng lần nữa quay lại, ngồi xuống bên cạnh tôi, kéo tôi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, buổi sáng Cao Nghĩa gặp chút chuyện, nên không tới được."

Tôi gật đầu, cố nở nụ cười, có chút gượng ép: "Anh không cần giải thích."

Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, chẳng qua là tôi nhạy cảm mà thôi.

Khi Mộng Thu xuống máy bay, kéo theo vali hành lý lớn, nhìn thấy tôi và Phó Kiến Hưng đều ở đó thì không khỏi sững sờ, nói: "Còn đến tận đây để show ân ái hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.