Người Yêu Chí Tử

Chương 117: Chương 117: Lục kỳ và ông lý




"Cô cứ nói cứ nói, cô khách sáo quá rồi." Nghe động tĩnh đầu điện thoại bên kia thì có lẽ bà ta đang làm đẹp.

Tôi quan sát xung quanh nói: "Tôi và Kiến Hưng định đổi nhà, trước kia nghe nói nhà bà có nhà ở khu biệt thự Kim Lân, không biết hoàn cảnh bên trong và xanh hoá như thế nào, tôi muốn hỏi bà một chút, tôi ôm cái bụng bầu này chạy quanh cũng không tiện, Kiến Hưng thì bận việc công ty, cũng không qua được."

"Vậy à, thật ra bên Kim Lân không bằng chỗ khu biệt thự Sơn Thủy của cô đâu, ban đầu tôi mua ở đó là định sau này để cho Lục Kỳ làm phòng cưới, phòng thì đã lắp đặt thiết bị được một tháng rồi, nhưng lại xảy ra nhiều vấn đề phiền phức, nếu không phải hai đứa bé vội vã kết hôn thì tôi đã thôi phòng này rồi."

Nhà để kết hôn của Lục Kỳ? Lục Kỳ làm việc ở AC, vậy có phải người đàn ông đó cũng là người của AC hay không?

Tôi dừng một chút rồi nói: "Đúng lúc, hôm nay tôi ở đang ở đây, bà có thể nói với người gác cổng một chút không? Tôi muốn đi vào nhìn xem, tiện thể đi dạo một chút, nhìn xem hoàn cảnh thế nào."

"Được chứ, cô đưa điện thoại cho gác cổng, tôi sẽ nói với ông ta."

Tôi đưa điện thoại cho gác cổng, sau đó cúp điện thoại với bà Lục, rồi tiến vào khu biệt thự.

Hỏi người gác cổng địa chỉ nhà bà Lục xong, tôi liền đi thẳng đến đó.

Diện tích biệt thự trong nội thành có hạn, cộng nhà đầu tư trong khu biệt thự còn đang xây tầng, cho nên dù sao khu biệt thự Kim Lân vẫn khá đông đúc.

Tìm được địa chỉ của bà Lục, tôi lại nhìn thấy chiếc Maserati màu đen đậu ngoài cửa, không chắc chắn lắm về quan hệ giữa người kia và Lục Kỳ lắm.

Tôi ghi lại biển số xe, quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi định rời đi.

Không nghĩ lại bị Lục Kỳ gọi lại: "Bà Phó cũng đã đến rồi, nếu là đến xem phòng thì đi vào xem kỹ một chút."

Tôi sửng sốt, quay đầu thấy Lục Kỳ đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn tôi.

Tôi không khỏi có chút hồi hộp, cố nặn ra ý cười, tôi ngừng một chút nói: "Là bà Lục nói với cậu sao? Tôi chỉ tiện thể đến xem một chút, không muốn làm phiền mọi người nên không vào nữa."

"Đến cũng đến rồi, không có lý nào lại không vào, nếu cô không vào, làm sao biết nhà này của tôi có được hay không, cô nói có đúng không?" Lục Kỳ híp mắt, trong lời nói có hàm ý.

Tôi nắm tay, dừng một chút ngước mắt nhìn anh ta gượng cười nói: "Vậy sẽ phải quấy rầy anh Lục rồi!"

Anh ta nhếch môi, đưa tay ra mời: "Vậy xin mời!"

Diện tích biệt thự không lớn, có lẽ chừng hai trăm năm mươi mét vuông, lên bậc thang đi vào chính là phòng khách, người đàn ông trung niên đó đang ngồi trong phòng khách.

Nhìn thấy tôi, ông ta hơi nheo mắt, ánh mắt dừng trên người tôi: "Trí nhớ bà Phó rất tốt!"

Tôi vốn không chắc chắn, nhưng với thái độ vừa nãy của Lục Kỳ, cộng thêm lời này tôi lập tức nắm chắc.

Tôi nhìn ông ta, không khỏi sầm mặt lại: "Xin hỏi ông họ gì?"

"Không dám tôi họ Lý!" Ông ta thì lại bình tĩnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống, nói: "Bà Phó theo dõi đến đây là muốn biết cái gì?"

"Tôi chỉ muốn hỏi ông Lý chút vấn đề." Ngồi vào ghế sô pha, tôi mở miệng: "Tôi và ông Lý vốn không quen biết, không biết tại sao ông Lý lại vì một buổi gọi thầu chẳng mấy ý nghĩa mà bắt cóc tôi?"

Ông ta hơi nheo mắt, gương mặt béo mập có vẻ nguy hiểm, dựa người ra phía sau, âm thanh có vẻ không vui: "Bà Phó, nếu như bà nhất định muốn biết đáp án, không bằng tắt di động đi, chúng ta từ từ tâm sự, bà là người thông minh, nói chuyện phiếm như này mà lại ghi âm là không lễ phép."

Tay trong túi áo tôi cứng đờ, mồ hôi bất chợt túa ra, người này quá cẩn thận.

Tôi gượng cười, lấy điện thoại di động ra, ấn tắt máy ngay trước mặt ông ta, nhìn ông ta nhíu mày nói: "Bây giờ có thể nói chưa?"

Ông ta ngồi thẳng người, khẽ cười: "Đương nhiên!"

"Cho nên, tại sao ông Lý lại vô duyên vô cớ bắt cóc tôi?" Dù việc này đã được ép xuống mấy tháng nay, nhưng nếu chưa có đáp án, e là sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Ông ta châm thuốc, hít vài hơi, nhìn ta một chút mới chậm rãi mở miệng nói: "Nói ra thì là tôi nhận tiền của người ta, trừ tai hoạ cho người ta mà thôi."

Tôi không nói gì, tiếp tục nghe ông ta nói.

"Kiểm tra Phó thị vốn do AC phụ trách, tổng giám đốc Phó đột nhiên muốn cho hoạt động tín dụng nhúng tay, nói trắng ra chính là định qua cầu rút ván, mặt khác cũng có người muốn để cô chủ động rời khỏi ông Phó, nên tôi mới mạo hiểm làm ra chuyện bắt cóc cô, đã quấy rầy cô, thực sự thật có lỗi."

Tôi buồn cười: "Rất ngắn gọn, ông Lý đúng là biết tránh nặng tìm nhẹ, theo tôi được biết hình như ông Lý đâu phải cổ đông AC. Việc tồn vong của AC hình như chẳng liên quan đến ông lắm, thế mà ông lại trả giả lớn như vậy, khiến tôi nguy hiểm tính mạng, chỉ vì vì một AC thôi sao?"

Ông ta bóp tắt thuốc, híp mắt nhìn tôi: "Làm sao cô biết, tồn vong của AC không liên quan đến tôi? Trong chuyện bắt cóc này, không bằng cô hãy đi hỏi tổng giám đốc Kiều một chút, anh ta có liên quan mật thiết đấy."

"Kiều Cao Nghĩa?"

Ông ta khẽ cười: "Nói thật, uy hiếp cô tại buổi gọi thầu, chỉ là sách lược nhỏ, phương thức có rất nhiều loại, nhưng bởi vì có tác động từ bên ngoài, cho nên, tôi đã đi nước cờ không lịch sự lắm, rất xin lỗi cô Thẩm!"

Tác động từ bên ngoài?

Kiều Cao Nghĩa tham dự chuyện này, chín mươi phần trăm là bởi vì Lục Hòa Nhi.

Cho nên cuối cùng việc này vẫn có liên quan Lục Hòa Nhi?

Lục Hòa Nhi làm như thế, quả thật khiến giữa tôi và Phó Kiến Hưng sinh ra ngăn cách, tôi đối với Phó Kiến Hưng cũng...

Sau khi rời khỏi Kim Lân, tôi vẫn thấy ngực nghẹn đến khó chịu, đầu đau dữ dội, rõ ràng không phải chuyện lớn gì, nhưng tôi vẫn luẩn quẩn trong lòng, trong đầu đều là âm thanh dây dưa của Phó Kiến Hưng và Lục Hòa Nhi.

Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn tự điểu chỉnh, tự điều trị, nhưng có nhiều thứ, làm sao cũng không xóa đi được.

Tôi gọi điện thoại cho Joe, có chút mờ mịt.

"Thẩm Mai Trang, chuyện gì thế?"

"Joe, tôi muốn tìm cậu nói chuyện một chút." Tôi hơi lo lắng bản thân sẽ sa vào chuyện này, sẽ cứ mãi luẩn quẩn trong đó.

Chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc đến với ai, nhưng lại dồn mình vào ngõ cụt.

"Cậu gặp phải chuyện gì sao? Gần đây giấc ngủ vẫn tốt chứ?" Joe mở miệng, âm thanh mang theo chút mỏi mệt, nghe âm thanh thì chắc là vừa làm việc xong.

Tôi thở dài một hơi, có chút khó chịu: "Rất nhiều chuyện, chừng nào thì cậu có thể đến Thuận Thành một chuyến? Tôi đang mang thai, không đi xa được."

"Mẹ kiếp!" Cậu ta cao giọng: "Cậu mang thai? Với ai? Chuyện gì đã xảy ra? Cậu đã kết hôn? Gả cho ai chứ?"

Cậu ta hỏi liên tục, tôi đỡ trán, nhất thời không biết nên trả lời cái nào trước, ngừng một chút nói: "Nói ra thì rất dài, khi nào thì cậu có thời gian đến Thuận Thành một chuyến."

"Được! Thẩm Mai Trang, cậu thật không có nghĩa khí, chuyện lớn như kết hôn mà cũng không thông báo cho tôi một tiếng." Cậu ta cứ huyên náo mãi.

Đầu tôi hơi ong ong, mở miệng nói: "Xin lỗi, hai năm nay xảy ra nhiều chuyện lắm, tôi không ứng phó nổi, cho nên..."

Đầu bên kia điện thoại, cậu ta thở dài nói: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ cậu nói cũng vô dụng, mấy ngày nữa tôi sẽ dành thời gian đến Thuận Thành một chuyến, thăm cậu một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.