“Thì sao?” Sắc mặt anh có chút lạnh lùng, anh cười khẩy, nhìn có chút đáng sợ: “Sự xuất hiện của Thẩm Mạnh khiến cô cảm thấy, thật ra cô có thể lựa chọn người thích cô, người nuông chiều cô, còn tôi rõ ràng là không còn quan trọng như vậy nữa, đúng không?”
Lời của anh khiến tôi cảm thấy giận dữ, không khỏi cất cao giọng: “Đúng! Dựa vào đâu anh có thể lựa chọn người anh thích mà anh cũng thích người ta, còn tôi cứ phải níu chặt anh không buông chứ?”
“Ha!” Nhiệt độ trong không khí lập tức giảm đi vài độ: “Thẩm Mai Trang, cô nghĩ quá đơn giản rồi, bây giờ cô định làm gì? Li hôn với tôi? Quay sang yêu đương với Thẩm Mạnh? Tôi nói cô nghe, cô đừng mơ tưởng, đừng nói bây giờ trong bụng cô còn mầm giống của tôi, cho dù không có, tôi cũng sẽ không đồng ý li hôn đâu.”
“Phó Kiến Hưng, anh khốn nạn!” Anh không muốn tôi được sống tốt, thà dây dưa với tôi cũng không muốn tôi hạnh phúc, sự tủi thân và nhẫn nại kéo dài bao lâu nay khiến tôi có có chút không thể chống đỡ nổi nữa.
Đèn trên đầu giường và những món đồ trang trí đã bị tôi hất hết xuống đất, vỡ tan tành: “Dựa vào đâu anh có thể làm xằng làm bậy ở bên Lục Hòa Nhi, tôi lại không được? Phó Kiến Hưng, tôi nói anh nghe, đứa bé này, tôi không cần.”
Đúng vậy, con người ta vào lúc tức giận, lời như thế nào cũng có thể nói ra được.
Sắc mặt anh đỏ rực, siết chặt lấy tôi, ánh mắt lạnh lẽo: “Cô nói lại một lần nữa!”
Tôi trừng mắt nhìn anh, hận không thể trút bỏ hết nỗi ấm ức trong lòng: “Tôi vốn không cần đứa bé này, Phó Kiến Hưng, anh nghe rõ đây, tôi vốn không cần đứa bé này!”
Tôi dùng tay ra sức đánh vào bụng mình, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Sự xuất hiện của con hủy hoại mọi thứ của tôi, tôi vốn không muốn sinh con cho anh, người như anh vốn không hề xứng đáng!”
“Thẩm Mai Trang!” Ánh mắt anh đỏ quạnh lại, nghiến răng ken két nói: “Cô có biết mình đang nói gì không?”
Tôi hất tay anh ra, nặn ra một nụ cười: “Tôi biết, tôi biết rất rõ!" Giọng nói thể hiện rõ sự tê tâm liệt phế.
Tôi rất khó chịu, có gì đó chặn lại ở tim giống như đang có mấy con dao cùng cắm vào: “Phó Kiến Hưng, anh không li hôn cũng được, nhưng chuyện của tôi tốt nhất anh cũng đừng nhúng tay vào.”
Anh híp mắt lại, cố gắng đè nén cơn giận: “Chuyện của cô?”
“Anh và Lục Hòa Nhi có thể, tại sao tôi và Thẩm Mạnh không thể?” Do tức quá nên tôi mới nói ra lời này.
Anh đẩy mạnh tôi xuống giường, giọng nói khàn khàn ẩn chứa cơn giận: “Cô và Thẩm Mạnh? Có thể cái gì?”
Nói xong, anh dùng sức, “xoẹt” một tiếng!
Quần áo vốn không nhiều đều đã bị anh xé ra, thô lỗ mà ngang ngược: “Anh ta đã làm gì cô rồi? Tiếp xúc ở khoảng cách gần giống như chúng ta đây sao?”
“Phó Kiến Hưng, anh có bản lĩnh thì giết chết tôi luôn đi!” Tôi cấu vào lưng anh, hét lớn lên.
“Chết luôn thì tiếc biết bao, phải từng chút, từng chút một mới thú vị!”
Tôi không phản kháng nữa, đột nhiên cảm thấy thật vô nghĩa, thả lỏng bàn tay đang cấu anh ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, mấy phút sau anh trở ra, lau tóc, thay quần áo rồi rời đi không một tiếng động.
Cửa phòng ngủ bị anh đóng rầm lại, vang vọng lại phòng một lúc lâu.
Từ lúc nào mọi thứ mới được kết thúc?
Không cần đến công ty, tôi lại rảnh rỗi hơn, lúc Mộng Thu gọi điện thoại đến, tôi vừa mới đi ra khỏi phòng tắm.
Nghe máy, tôi nói: “Về đến quê chưa? Tìm được nơi ở chưa?”
“Ừm!” Cô ấy đáp một tiếng: “Phó Kiến Hưng đến bến xe đón cậu chứ?”
Tôi ngơ ra: “Cậu nóivới anh ta à?” Chẳng trách tôi lại gặp được Phó Kiến Hưng ở bến xe, là do cô ấy thông báo sao?
Cô ấy “ừm” một tiếng: “Nếu cậu đã quyết định trở về sống yên ổn cùng anh ta, có một số chuyện buộc phải thẳng thắn với nhau, bất kể anh ta với Lục Hòa Nhi như thế nào, thì cậu mới là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ta, ngày tháng sau này còn phải sống với nhau, vậy nên, Thẩm Mai Trang à, nếu đã muốn ở bên nhau thì hãy sống thật tốt, đừng khiến cho gia đình không còn là gia đình, sống như vậy mệt lắm!”
Đương nhiên tôi biết, tôi không khỏi thở dài: “Thật không may, bọn tớ vừa mới cãi nhau xong, anh ta đập cửa rời đi rồi.”
“Sao lại cãi nhau rồi?” Cô ấy có chút cạn lời: “Hai người không thể bình tĩnh nói rõ mọi chuyện sao?”
“Nói thế nào? Anh ta không thể buông bỏ được Lục Hòa Nhi, lại không muốn li hôn, Mộng Thu, tớ nên nói rõ như thế nào đây?”
“Cậu cứ li hôn đi! Giấy trắng mực đen, viết rõ ra đó, sau này không ai được can thiệp vào cuộc sống riêng của ai hết.”
Tôi cũng muốn làm vậy, nhưng e rằng lúc này mọi thứ không còn đơn giản như vậy nữa, ném khăn bông sang một bên, tôi ngồi xuống ghế, thở dài nói: “Tớ gặp được Thẩm Mạnh ở bến xe, anh ấy và tớ cùng đi ra từ một bến xe, sau đó gặp được Phó Kiến Hưng ở trước cửa bến, Phó Kiến Hưng cứ nghĩ rằng tớ và Thẩm Mạnh có gì đó, hoàn toàn không muốn li hôn!”
“Vãi!” Cô ấy thô lỗ, cạn lời nói: “Thứ duyên phận chó má gì vậy!”
Quỷ mới biết được!
“Cậu định làm như thế nào?”
Tôi cầm điện thoại, có chút bất lực nói: “Tớ cũng không biết, bây giờ tình hình như vậy, tớ chỉ mong có thể yên ổn sinh đứa bé ra.”
Bụng cũng đã to rồi, không thể nào không sinh được, hơn nữa, Thẩm Mạnh nói đúng, tôi chỉ là một hòn đảo cô độc, hoàn toàn không có cảm giác thuộc về.
Đứa bé này, là người duy nhất có thể khiến tôi an tâm, tôi không có lí do gì để không sinh nó ra, không phải vì Phó Kiến Hưng.
Đứa bé này là sự cứu rỗi duy nhất của tôi!
Cúp máy với Mộng Thu, sắc trời đã tối rồi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi mở cửa ra, là chị Trương, chị ấy cầm một bát canh gà mới nấu trong tay, nhìn tôi nói: “Đói chưa? Cậu chủ bảo tôi nấu canh gà, nói là để bồi bổ cho mợ.”
Buổi trưa ăn muộn, Thẩm Mạnh lại ép tôi ăn nhiều, lúc này tôi không có khẩu vị, nhưng nhìn gương mặt tươi cười của chị Trương, nhất thời tôi không tiện nói gì.
Tôi bèn nói: “Vâng, cảm ơn chị, chị Trương!”
Nhận lấy bát canh trong tay chị ấy, chị ấy vội nói: “Mợ đừng bưng, để tôi, canh nóng lắm, cẩn thận bỏng!”
Chị ấy đặt canh gà vào trong phòng ngủ, xoa xoa tay nhìn tôi nói: “Mợ cãi nhau với cậu chủ sao?”
Động tĩnh ban nãy quá lớn, chị ấy ở dưới tầng nghe thấy cũng là điều bình thường.
Tôi gật đầu, bước đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Ừm!”
Chị ấy thở dài, có chút bất lực, nói: “Người trẻ tuổi như cậu mợ tính tình có hơi nóng nảy, có chuyện gì mà không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau mà cứ phải cãi nhau hại đến thân thể vậy chứ!”
Tôi cười nhạt, không nói nhiều, chuyện giữa vợ chồng, vốn chỉ có người trong cuộc mới biết rõ như thế nào mà thôi.
“Mai Trang à!” Chị ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, kéo tay tôi, thành tâm khuyên bảo: “Mợ vào nhà họ Phó cũng sắp ba năm rồi, tôi cũng đã chứng kiến cậu chủ trưởng thành, tính cách cậu ấy có hơi nóng nảy, lại trầm lặng kiệm lời, có rất nhiều chuyện đều không muốn nói ra, cứ chôn chặt trong lòng.”