Người Yêu Chí Tử

Chương 105: Chương 105: Phó kiến hưng không yêu em




Cổ tay bị anh ta nắm đến phát đau, sắc mặt anh ta rất u ám: “Em giống anh, Thẩm Mai Trang, em không phủ định được đâu, em biết rất rõ, Phó Kiến Hưng không yêu em.”

Tầm mắt anh ta nhìn xuống bụng tôi, trở nên lạnh lẽo vô tình: “Đứa bé này không hề tốt đẹp như em mong đợi, còn Mộng Thu, trong lòng em càng biết rõ, sẽ có một ngày cô ta rời đi, nên em cũng đơn độc như anh thôi, nếu đã như thế, tại sao em không muốn ở bên anh, dù em muốn gì anh cũng sẽ cho em, chúng ta sẽ tạo thành một gia đình, sống bình yên trong căn nhà ở Hoài An giống như trước, không tốt sao?”

Cổ tay bị anh ta nắm đến phát đau, tôi nhíu mày, rút tay về nhưng vô ích, nên ngước mắt lên nhìn anh ta, hơi đáng thương nói: “Thẩm Mạnh, trên đời này có rất nhiều người có thể bước tiếp cùng anh, anh đừng dây dưa với tôi nữa, được không?”

Anh cười khẩy, vẻ mặt hơi đau xót: “Em không hiểu đâu.”

Tôi biết, người có trái tim cô độc u ám, dù gặp được ánh mặt trời cũng không nắm được, anh ta không bỏ được tôi, không phải vì yêu, mà là vì anh ta cảm thấy tôi sẽ như bà ngoại, dù anh ta trở nên chán ghét thế nào, cũng sẽ không đuổi theo anh ta, mãi mãi xem căn nhà nhỏ ở Hoài An là nhà anh ta.

Không lấy được trái tim, thì anh ta sẽ là người cô độc.

Tôi thoáng cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh, không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy Phó Kiến Hưng toàn thân lạnh lẽo đang đứng ở cửa, thâm trầm nhìn về phía tôi và Thẩm Mạnh.

Tôi rút tay về, cách xa Thẩm Mạnh, đây vốn là hành động theo bản năng, tôi biết mình không cần phải làm thế, vì Phó Kiến Hưng chẳng hề để tâm.

Nhưng những hành động này đã thành thói quen, không thể thay đổi được.

Tôi nhìn Thẩm Mạnh nói: “Anh quay về đi, tôi đã chôn cất bà ngoại ở nghĩa địa Lao Sơn, nếu anh nhớ bà thì tới đó thăm bà đi.”

Tôi ngừng một lát rồi nhìn về phía anh ta, sắc mặt anh ta lạnh nhạt, hiện lên vẻ hiu quạnh cương quyết.

“Thẩm Mạnh, rất nhiều chuyện đã là quá khứ rồi, không thể quay về được nữa, mỗi người chúng ta đều phải tiến về phía trước, nếu liên tục quay đầu, ngoài đau thương thì chẳng thể làm gì được nữa.”

Từ khi bà ngoại mất, tôi chẳng còn quay về hẻm nhỏ Hoài An nữa, tôi biết, tôi chỉ còn một mình trên cõi đời này.

Như một chiếc lá không có gân, dù vùng vẫy thế nào, thì cuối cùng vẫn bị người khác nhặt lên từ dưới đất, rồi bị ném vào thùng rác.

Tôi không nhìn Thẩm Mạnh nữa mà đi thẳng vào biệt thự.

Nửa tháng không quay về, nơi này vẫn không thay đổi, chỉ có căn nhà đã thêm chút hoa tươi, tô điểm thêm chút sắc màu mà thôi.

Gần đây chị Trương cũng tiều tụy đi nhiều, nhìn thấy tôi, chị ấy không khỏi liếc nhìn Phó Kiến Hưng đang đi theo ở phía sau, rồi cười nói: “Lần này hai người đi hơn nửa tháng, căn nhà này sắp không còn là nhà nữa rồi.”

Chị ấy ngừng một lát rồi than thở: “Nhưng cũng may cả hai đều quay về rồi.”

Buổi chiều thời tiết nóng bức, tôi cũng nóng nảy bực bội, vốn chẳng muốn nhiều lời, hơn nữa giờ tôi cũng hơi buồn ngủ, nên dứt khoát nói ngắn gọn mấy câu, rồi quay về phòng ngủ.

Phó Kiến Hưng đang đi phía sau, tôi không nói gì, mà chỉ nằm xuống giường, rồi nhắm mắt lại định ngủ một giấc.

Tôi vốn cho rằng Phó Kiến Hưng sẽ nói gì đó, hoặc nổi giận, nhưng anh vẫn giữ im lặng, căn phòng cực kỳ yên tĩnh.

Sau đó tôi cảm nhận được bên cạnh hơi lõm xuống, rồi cả người mình được ôm vào lòng.

Chẳng mấy chốc bên tai đã vang lên tiếng hít thở khe khẽ, tôi cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đây vốn là giấc ngủ trưa, nên tôi chỉ ngủ tầm một tiếng, đã thức dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt điển trai của Phó Kiến Hưng ở bên cạnh.

Tôi không nhúc nhích, mà lặng lẽ ngắm nhìn anh.

Đã bao lâu rồi, tôi chưa ngắm nhìn anh thế này?

Anh bỗng mở mắt ra, rồi bốn mắt nhìn nhau, làm tôi không khỏi sửng sốt.

“Cô dậy rồi à?” Anh mở miệng hỏi, vì mới thức dậy nên giọng anh hơi khàn khàn, anh giơ tay lên vén sợi tóc rối trên trán tôi ra sau tai, rồi lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, nên ho khan một tiếng, rồi chống người định xuống giường, anh ôm eo tôi lại, nhướng mày hỏi: “Em định đi đâu?”

“Tôi xuống giường.” Tôi nhúc nhích nhưng vẫn bị anh giữ lại.

Tôi nhíu mày nói: “Phó Kiến Hưng, anh buông tôi ra!”

Anh cực kỳ thờ ơ, đè tôi xuống giường, tay trượt xuống bụng tôi, vì tôi đã được năm tháng nên thoáng cảm nhận được rồi.

Hình như cảm nhận được em bé trong bụng đang đạp, gương mặt vốn điển trai của anh bỗng nở nụ cười, lớn tiếng nói: “Hình như thằng bé mới động đậy.”

Bộ dạng này của anh giống hệt một đứa trẻ, làm tôi không khỏi bật cười: “Ừm, tôi muốn xuống giường.”

Anh nhất thời nổi hứng thú, chống nửa người, đỡ tôi tựa vào đầu giường, ra hiệu tôi nằm xuống, rồi anh nghiêng đầu áp tai vào bụng tôi.

Một lúc sau, anh nhoẻn miệng cười, nhìn tôi nói: “Lúc thằng bé đạp, cô sẽ khó chịu à?”

Tôi đỡ trán, hơi cạn lời, quả nhiên, có đôi lúc IQ của đàn ông này thật khiến người khác phải lo lắng.

“Nếu anh thật sự tò mò thì có thể đọc sách trong thời kỳ mang thai, nói không chừng có thể học được chút gì đó, sau đó áp dụng nó.” Tôi chống người ngồi dậy, định xuống giường.

Nhưng bị anh ôm lấy từ phía sau: “Cô nằm thêm lát nữa đi.”

Tôi giơ tay đẩy anh ra, rồi cụp mắt nhìn cánh tay anh, không khỏi nhíu mày, trên đó đã thêm nhiều vết sẹo, về cơ bản có thể nhìn ra đây đều là vết xước, vết thương đã tróc vẩy, hiện lên màu hồng hồng.

Thấy cả người tôi hơi cứng đờ, anh liền chú ý đến ánh mắt của tôi, rồi nhanh chóng rút tay về: “Lát nữa cô muốn ăn gì?”

Tôi không nói gì, bắt đầu im lặng một lúc lâu.

Hình như anh đang kiêng kỵ tôi nghĩ gì, nên ngồi cạnh tôi, rồi nắm tay tôi, cẩn thận vuốt ve, trông khá thân mật, nhưng cuối cùng vẫn một lời khó nói hết.

“Là vì bảo vệ Lục Hòa Nhi nên để lại à?” Có lẽ tôi hỏi như vậy quá thẳng thắn, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra câu hỏi nào khác.

Anh hơi ngẩn người, nhận ra điểm khác thường của anh, tôi liền rút tay về, khẽ thở dài: “Tôi đi tắm đây.”

Có lẽ anh không trả lời mới là câu trả lời tốt nhất, so với việc nghe thấy chính miệng anh nói cho tôi biết, toàn bộ vết thương trên người anh đều liên quan đến Lục Hòa Nhi.

Tôi nghĩ, tôi càng muốn làm con ngốc, không biết gì cả sẽ tốt hơn.

Anh giữ lấy cổ tay tôi, kéo tôi về giường, rồi nhìn tôi, ánh mắt kiên định: “Trong lòng cô vẫn còn khó chịu à?”

Tôi nhìn anh, không khỏi sửng sốt: “Khó chịu cái gì?”

“Vết thương của tôi.”

Tôi cúi đầu, nở nụ cười, rồi lắc đầu nói: “Không có, Phó Kiến Hưng, dù anh chết hay sống đã không còn quan trọng với tôi nữa.”

Tôi biết câu nói này sẽ chọc anh tức giận, rồi cãi nhau với tôi.

Nhưng tôi vẫn nói ra.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, một lúc sau mới nói: “Thẩm Mai Trang, thật ra cô vốn chẳng để tâm đến tôi, đúng không?”

“Đúng vậy!” Tôi gật đầu, trong lòng hơi khó chịu, nên thở dài, né tránh ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh: “Trước đây khi ông nội bảo tôi gả cho anh, mới đầu tôi thích anh là vì anh phù hợp với tiêu chuẩn tìm chồng đẹp trai nhiều tiền của mọi cô gái.”

“Mới đầu gả cho anh, tôi đã ôm ảo tưởng về tình yêu, nên cực kỳ vui vẻ gả cho anh, nhưng qua thời gian dài, tôi nhận ra mình hơi mơ mộng hão huyền.”

Một Lục Hòa Nhi đã đánh bại tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.