Tôi không biết xảy ra chuyện gì nên đành phải đến công ty. Buổi sáng dậy sớm, lúc tôi đến nơi vẫn chưa có mấy ai.
Mấy trưởng phòng của phòng kế toán trông thấy tôi vốn dĩ đều rất nhiệt tình chào, thế nhưng bây giờ lại chỉ trỏ, bàn tán sau lưng tôi.
Tôi cau mày, không biết là có chuyện gì. Tôi vào phòng làm việc, Hàn Sương vẫn chưa tới.
Thế là tôi đành phải mở tài liệu trên bàn làm việc ra xem một lần, cũng ký hết những giấy tờ cần phải ký. Khoảng một tiếng sau Hàn Sương mới đến, cô ấy sững ra nhìn tôi, sau đó mỉm cười chào hỏi.
Nhưng biểu cảm của cô ấy rất lạ. Cô ấy sửa sang lại tài liệu tôi đã ký xong thì chuẩn bị rời đi.
Thấy bộ dạng cô ấy muốn nói lại thôi, tôi nói: “Cô có gì muốn nói à?”
Cô ấy sửng sốt, rồi nói với vẻ gượng gạo: “Giám đốc, cô với cậu Trần nghiêm túc đấy à?”
Câu hỏi của cô ấy làm tôi bối rối, tôi hỏi ngược lại: “Cậu Trần nào cơ?”
“Trần Huynh đấy.” Trên mặt cô ấy vẫn còn nguyên vẻ hóng hớt, cô ấy nhìn tôi, nói: “Tin tức về hai người đã xuất hiện được vài ngày rồi, tối hôm qua còn có người tung ảnh chụp của hai người ở khách sạn thành phố A. Nhưng mà Giám đốc à, chẳng phải cô vừa mới phá thai sao, hơn nữa hình như cô vẫn chưa ly hôn hoàn toàn với Tổng Giám đốc Phó đâu! Sao đã...”
Tôi nghe mà mịt mờ không thôi, cảm thấy hết sức khó hiểu: “Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”
Trông thấy bộ dạng này của tôi, Hàn Sương lấy điện thoại ra, sau đó mở đầu đề báo Thuận Thành ra.
Tôi đọc kỹ tin tức trên trang nhất một lượt, bắt đầu từ ngày hôm trước Trần Huynh lái chiếc Maybach sang chảnh của mình đến khu phố sầm uất ở trung tâm thành phố cùng với tôi, đã có người bịa đặt, viết vài bài vớ vẩn, càng viết càng thái quá, cuối cùng viết tôi thành ả đàn bà phóng đãng luôn.
Xem xong bài biết, tôi cảm thấy đau đầu. Thảo nào sáng nay mấy người của phòng kế toán lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, thì ra...
Vậy là Phó Kiến Hưng đổi khóa biệt thự, cho tôi vào danh sách đen cũng bởi vì những bài viết này?
Nghĩ đến lúc trước ở khách sạn, Trần Huynh nhận cuộc gọi của anh, tôi lại càng đau đầu hơn.
Sao mọi việc cứ như một mớ bòng bong thế này?
Điện thoại di động đổ chuông, Hàn Sương thấy tôi có việc bèn ôm tài liệu ra ngoài.
Tôi nhìn điện thoại di động, thấy tên người gọi là Trần Huynh, chợt thấy cực kỳ đau đầu. Tôi nghe máy: “Có việc gì không?”
“Chị xem đầu đề trang nhất chưa?” Anh ta nói, giọng điệu cà lơ phất phơ.
Tôi ừ một tiếng, tâm trạng rất tồi tệ: “Xem rồi.”
“Tối mai là sinh nhật mẹ tôi, chị đi cùng tôi nhé?” Anh ta nói bằng giọng rất thoải mái, cứ như thể chuyện tin đồn giữa chúng tôi chẳng có gì to tát vậy.
Tôi day day vùng giữa đôi mày đang đau nhức, mở miệng bảo: “Tôi không rảnh, cậu mau nghĩ cách giải thích rõ ràng chuyện bài báo đi.”
Thẩm Mạnh xuất hiện, ngoài Phó Kiến Hưng ra, tôi không biết mình còn có thể tìm ai.
Bài báo về tôi và Trần Huynh là chuyện rất phiền toái.
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi lên tiếng: “Chuyện tiêu đề tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Ừm!” Tôi đáp một cách mệt mỏi: “Cậu đừng có gây chuyện nữa!”
Tôi không biết bao giờ Thẩm Mạnh sẽ tìm đến được Thuận Thành, nếu Phó Kiến Hưng trở mặt với tôi vì chuyện tin đồn, nếu cuộc sống như địa ngục năm năm trước lại tái diễn thì e là tôi không thể nào chịu đựng được.
So với sống sót, những thứ khác đều không quan trọng.
Cúp máy, tôi để điện thoại sang một bên, im lặng một lát rồi đứng dậy, đi thẳng đến văn phòng của Phó Kiến Hưng.
So với vẻ ồn ào trước đó, lần này văn phòng của Phó Kiến Hưng rất vắng vẻ, lúc này Trần Nghiệp của văn phòng trợ lý cũng không ở đây.
Trong văn phòng yên tĩnh vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách, tôi đứng ngoài, giơ tay gõ cửa vài lần.
“Vào đi!” Giọng nam trầm thấp quyến rũ vang lên, vẫn êm tai như thế.
Chần chừ mấy giây, tôi đẩy cửa vào. Khi tới gần anh, trái tim vốn đã bình tĩnh phần nào vẫn không kìm được đập thình thịch.
Văn phòng của Phó Kiến Hưng rất trống trải, tiếng gõ bàn phím càng rõ ràng.
Tôi đứng trước bàn làm việc của Phó Kiến Hưng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh đang nghiêm túc làm việc, công nhận đàn ông khi chăm chú làm việc đẹp trai thật.
“Cứ để đó đi, lát nữa tôi ký!” Có lẽ do quá chăm chú nên anh không phát hiện ra người đến là tôi, anh không thèm ngước mắt, chỉ chăm chú nhìn vào máy tính.
Tôi vẫn đứng yên lặng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau anh nhíu mày, dừng động tác ngước mắt nhìn, khi thấy tôi thì khuôn mặt đang u ám lại càng thêm lạnh lẽo.
“Có việc gì?” Anh nói bằng giọng đầy lạnh lùng.
“Phó Kiến Hưng, chúng ta nói chuyện đi!” Tôi có thể giải thích và cũng cần phải giải thích chuyện của mình với Trần Huynh.
Anh hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi với vẻ nhàn nhã, nhướng mày nhìn tôi với vẻ lạnh lùng, nói bằng giọng khinh bỉ: “Giám đốc Thẩm muốn nói với tôi chuyện về công việc à?”
Giọng điệu hờ hững lạnh lùng.
Tôi mím môi, hai tay bấu vào nhau hơi đau: “Phó Kiến Hưng, tôi có thể giải thích chuyện của tôi và Trần Huynh!”
“Ngủ với nhau rồi?” Anh nhướng mày, khuôn mặt như phủ một lớp sương lạnh.
Ban đầu tôi chưa kịp phản ứng, nhưng chỉ giây lát sau tôi hiểu ý anh, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch: “Không hề!”
“Hừ!” Tiếng cười trầm thấp lạnh lẽo phát ra từ cổ họng anh, anh nhướng mày nhìn về phía tôi, vẻ lạnh lùng càng nồng đậm: “Thẩm Mai Trang, cô nghĩ tôi sẽ tin lời cô nói sao?”
“Phó Kiến Hưng, ít nhất tôi có cơ hội giải thích đúng không?” Chuyện tiêu đề kéo dài quá lâu, tôi và Trần Huynh đều không trả lời nên bây giờ mới thành ra như vậy.
Dường như anh không còn kiên nhẫn, anh đưa tay day day vùng giữa đôi mày rồi nhìn về phía tôi nói: “Giám đốc Thẩm, Phó thị trả lương cho cô cao như vậy không phải để cô nói về việc tư của mình với ông chủ trong giờ làm việc!”
“Phó…”
“Giám đốc Thẩm, giờ nào làm việc gì chắc cô rõ hơn tôi nhỉ?” Anh ngước mắt hỏi lại, giọng nói lộ rõ vẻ tức giận.
Tôi còn muốn nói nữa nhưng không biết Trần Nghiệp đã đi vào từ lúc nào, anh ta nhìn tôi rồi nói với vẻ lịch sự xa cách: “Giám đốc Thẩm, Tổng Giám đốc Phó còn có rất nhiều việc.”
Anh ta đang nói bóng gió bảo tôi đi.
Tôi nhìn về phía Phó Kiến Hưng, thấy đôi mắt anh tối sầm, hiển nhiên là anh không muốn nói thêm với tôi dù chỉ một câu.
Phớt lờ lời thúc giục của Trần Nghiệp, tôi nhìn về phía Phó Kiến Hưng rồi nói: “Bao giờ Tổng Giám đốc Phó rảnh để chúng ta nói chuyện?”
Anh không nói gì, sắc mặt trở nên u ám.
Trần Nghiệp thấy vậy thì mở miệng nói với tôi: “Nếu Giám đốc Thẩm không có việc gì thì mời cô ra ngoài cho!”
Cứ căng thẳng như vậy cũng không phải cách, tôi bèn ra khỏi văn phòng, đúng lúc gặp Trình Quyết Phong vừa ra khỏi thang máy.
Trong tay anh ta xách rất nhiều đồ, thấy tôi đi ra từ văn phòng của Phó Kiến Hưng, anh ta nhướng mày nói: “Cãi nhau à?”
Tôi gật đầu, cũng có thể coi đây là cãi nhau!
Tính cách của Phó Kiến Hưng rất quái gở, tôi ở bên anh bao năm qua mà cũng không hiểu lần này rốt cuộc anh bị làm sao.
“Thuốc cho cô này, về nhớ uống nhé.” Trình Quyết Phong đưa tôi cái túi trong tay, nhìn về phía văn phòng Phó Kiến Hưng rồi nói với tôi: “Tôi nghe nói về chuyện tiêu đề rồi, cô hãy giải thích rõ ràng đi.”
Anh ta về văn phòng, còn tôi cũng về làm việc.
Cứ mơ mơ màng màng đến tận lúc tan làm, tôi cầm túi xách đến thẳng bãi đỗ xe chờ Phó Kiến Hưng.
Tìm được xe Jeep màu đen của anh, tôi đứng chờ ở một góc, đó là vấn đề của tôi nên tôi cần phải tìm anh nói cho rõ ràng.