Người Yêu Chí Tử

Chương 60: Chương 60: Thẩm mạnh xuất hiện




Tôi khó hiểu nhìn anh ta: “Sao thế?”

Anh ta tức giận đáp: “Chị đi dạo riêng với tôi uất ức lắm à? Cứ liên tục gọi điện, hẹn bạn bè của chị ra ngoài.”

Anh ta lại giở tính khí trẻ con, tôi phớt lờ anh ta, rồi nhìn thành phố A sầm uất, cảm thán: “Thành phố A phát triển nhanh quá!”

Tầm mắt tôi dừng trên hai tòa nhà lớn ở khu sầm uất, rồi nhìn Trần Huynh nói: “Tòa nhà văn phòng này cao quá!”

Anh ta biết tôi đang lảng sang chuyện khác, nên giận dữ đáp: “Nó cao ngang ngửa tòa nhà văn phòng của Phó thị đấy, huống hồ nơi này không phải là tòa nhà của một công ty.”

Tôi hơi tò mò hỏi: “Cậu biết à?”

Cậu ta khẽ ừm, rồi hờ hững nói: “Mẹ tôi và một tổng giám đốc khoa học kỹ thuật đã mua lại nơi này, bà ấy có một công ty trái phiếu ở trong đó.”

Là thế à, nghĩ tới Lâm Uyển, tôi hơi khâm phục người phụ nữ này, vừa giàu có lại xinh đẹp.

Nghĩ tới lần trước ăn cơm ở Lê Viên, hình như bà ấy có nói với tôi rằng bà ấy vẫn còn một cô con gái, nên tôi không khỏi hóng hớt hỏi Trần Huynh: “Cậu vẫn còn một người chị nữa đúng không?”

Hình như Trần Huynh không thích người khác nhắc đến chuyện này cho lắm, sắc mặt anh ta hơi u ám nói: “Đó là con gái bà ta, không liên quan gì đến tôi.”

Thấy anh ta như vậy, tôi cũng không tiện hỏi gì nhiều, thấy dưới hai tòa nhà lớn đó có một tiệm bánh su kem, nên bỗng muốn ăn.

Tôi nhìn Trần Huynh nói: “Cậu vào trong trung tâm thương mại đợi Trình Quyết Phong và Mộng Thu trước đi, tôi đi mua ít đồ đã.”

Dứt lời, tôi liền đi thẳng về phía tiệm bánh su kem, Mộng Thu thích ăn loại bánh này, mà tôi cũng thế, ở một mức độ nhất định thì hai chúng tôi rất giống nhau.

Tôi gọi mấy cái bánh su kem, không khỏi thẫn thờ, rất nhiều ký ức hồi nhỏ đã không còn nữa, nhưng tôi vẫn nhớ một điều là mình thích ăn đồ ngọt hơi lành lạnh.

“Ông chủ, cho tôi hai cái bánh su kem.” Bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm thấp, vừa xa lạ lại quen thuộc, hình như đã rất lâu rồi tôi chưa nghe thấy.

Nếu không có câu trả lời của ông chủ: “Được, cậu đợi một lát.”

Thì tôi còn tưởng mình đang nằm mơ.

Trong một số tình huống, tôi luôn nảy sinh chút phản ứng theo bản năng, chẳng hạn như sự sợ hãi với Thẩm Mạnh, tôi không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng chỉ cần cảm nhận được hơi thở của anh, dù cách xa vạn dặm, thì sự sợ hãi vốn có ở trong lòng vẫn sẽ dâng trào.

Ánh nắng trên đỉnh đầu vừa nóng rực lại chói mắt, nhưng cả người lại bắt đầu rơi vào hầm băng, hơi thở cũng trở nên khó khăn một cách bất thường, hai tay tôi cũng bắt đầu run rẩy.

Phía sau lại vang lên giọng nam trầm thấp, mang theo sự lạnh lẽo ngông cuồng tự đại: “Trang, đã lâu không gặp.”

Cả người tôi cứng đờ, hơi thở bắt đầu gấp gáp, mắt thấy ông chủ tiệm bánh đã gói xong bánh cho tôi, nhưng tôi chẳng còn sức lực nào cả.

Người đàn ông ở phía sau giơ tay nhận lấy, rồi tự nhiên cầm bịch bánh nhét vào tay tôi, dù giọng anh rất dịu dàng nhưng lại làm tôi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo: “Trang, anh rất không hài lòng về phản ứng này của em.”

Một lúc sau, tôi mới bình ổn lại hơi thở, bỗng lùi về sau mấy bước, kiềm nén nỗi sợ trong lòng, hơi run rẩy nói: “Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi.”

Dứt lời, tôi chẳng hề nhìn người mà mình đã 5 năm không gặp, thậm chí còn có thể dùng từ chạy trối chết để hình dung bản thân vào lúc này.

Thẩm Mạnh nói rồi, cả đời này anh sẽ không chủ động tìm cô, trừ phi số phận cho bọn họ gặp lại, mà một khi đã gặp lại thì sẽ bắt đầu cho âm mưu kế tiếp.

Tôi vốn tưởng rằng, thế giới rộng lớn như vậy, chỉ cần anh rời khỏi Thuận Thành, thì chúng tôi sẽ không thể nào gặp lại được.

Nhưng tôi không ngờ, tôi sẽ gặp lại anh ở thành phố A, hơn nữa còn ở trong tình huống này.

Sau khi chật vật trốn khỏi Thẩm Mạnh, tôi vội đi tìm Trần Huynh và Mộng Thu, tôi đưa bánh su kem không còn nguyên vẹn ở trong tay cho cô ấy, hơi run rẩy nói: “Mộng Thu, chúng ta phải mau quay về Thuận Thành thôi, nhất định phải về ngay lập tức.”

Thấy vẻ mặt căng thẳng của tôi, Mộng Thu cũng hoảng hốt hỏi: “Cậu làm sao thế?”

“Tớ nhìn thấy Thẩm Mạnh rồi.” Tôi đáp, giọng nói vẫn còn run rẩy.

Mộng Thu cũng ngạc nhiên đến mức ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt hơi mơ màng, một lúc sau mới kéo tôi nói: “Đi thôi, chúng ta phải quay về Thuận Thành ngay!”

Trần Huynh không biết tại sao chúng tôi lại như thế, nên nhíu mày luôn miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mộng Thu kéo tôi chạy ra ngoài, Trần Huynh giữ tôi lại, khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Cậu đừng dài dòng nữa, đợi chúng ta quay về rồi sẽ giải thích cho cậu biết.” Mộng Thu hất tay anh ta ra, vội kéo tôi ra khỏi trung tâm thương mại, rồi bắt taxi về thẳng khách sạn, chúng tôi vừa thu dọn đồ đạc xong thì ra thẳng sân bay.

Trong ba tiếng đồng hồ từ thành phố A đến Thuận Thành, tôi và Mộng Thu luôn nắm chặt tay nhau ở trên máy bay, không ai nói lời nào, nhưng cả hai đều biết rõ đối phương đã rối như tơ vò.

Vừa xuống máy bay, tôi và cô ấy đã bắt taxi về chung cư Vân Đồng, vừa về đến nhà, cô ấy đã khóa chặt toàn bộ cửa sổ, cả người mất hết sức sống ngồi trong góc.

Cô ấy duy trì trạng thái đó một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đã đỏ hoe: “Thẩm Mai Trang, chúng ta nên làm gì đây?”

Tôi lắc đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, tự ôm lấy mình không biết phải làm thế nào.

“Rất có thể anh ta vẫn chưa biết chúng ta đang ở Thuận Thành, chỉ cần chúng ta ở lại nơi này sẽ ổn thôi.” Cô ấy nói, dứt lời cô ấy bỗng lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi: “Chúng ta làm sao có thể trốn thoát đây, anh ta là cao thủ IT, nên sẽ dễ dàng tìm thấy chúng ta.”

Tôi chậm rãi nhìn cô ấy, chính tôi cũng không biết mình nên làm gì.

Lần này Thẩm Mạnh trở về chắc chắn sẽ không tha cho chúng tôi, năm đó tôi và Mộng Thu phải liều tới nửa mạng mới có thể tự cứu lấy, nếu lại xảy ra chuyện như vậy, e rằng tôi chẳng còn can đảm để tự cứu nữa.

“Cậu mau đi tìm Phó Kiến Hưng đi.” Mộng Thu bỗng lên tiếng, nhìn tôi nói: “Thẩm Mai Trang, cậu đi tìm Phó Kiến Hưng đi, chắc chắn người tài giỏi như anh ta có năng lực bảo vệ cậu, cậu còn đang mang thai con anh ta mà, nên cứ nói mọi chuyện cho anh ta biết đi, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách để Thẩm Mạnh rời xa cậu.”

Mộng Thu càng nói càng kích động, rồi kéo tay tôi định đi ra ngoài.

Tôi giữ cô ấy lại, trong lòng bức rức đến khó chịu: “Mộng Thu, chúng ta cứ bình tĩnh trước đã, rồi hẵng nghĩ cách.”

Mộng Thu lắc đầu, cắn chặt môi, cuối cùng vẫn không nhịn được suy sụp khóc lớn, ôm chặt tôi nói: “Cậu bảo tớ phải bình tĩnh thế nào? Sao tớ có thể bình tĩnh được đây? Đã 5 năm rồi, tớ đã quên những cơn ác mộng đó rồi, tại sao chúng ta lại gặp anh ta, tại sao chứ?”

Tôi ôm cô ấy, tim bị bóp chặt đến nhói đau, tôi cũng tưởng sau này sẽ không bao giờ gặp lại anh ta trong biển người nữa.

Tối nay tôi và Mộng Thu chẳng thể nào chợp mắt được, lần nào cũng bị ác mộng đánh thức vào nửa đêm.

Tinh thần Mộng Thu rất tồi tệ, không dễ gì đến rạng sáng mới ngủ thiếp đi, còn tôi thì không thể nào chợp mắt được, nên mới sáng sớm đã về thẳng biệt thự.

Mộng Thu nói cũng có lý, có lẽ Phó Kiến Hưng thật sự sẽ có cách.

Nhưng điều làm tôi không ngờ là, biệt thự đã đổi ổ khóa, biệt thự ở Sơn Thủy Cư đều lưu dấu vân tay của tôi và Phó Kiến Hưng.

Nhưng tôi đã mở mấy lần vẫn không được, rồi bất giác nhận ra, biệt thự đã đổi khóa rồi.

Nên tôi gọi cho Phó Kiến Hưng, nhưng điện thoại vẫn không thể kết nối được, rõ ràng anh đã cho tôi vào danh sách đen rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.