Người Yêu Chí Tử

Chương 59: Chương 59: Trần huynh uống say




Tôi chưa kịp mở miệng từ chối, anh ta đã uống cạn ly rượu, rồi lại giơ lên trước mặt tôi nói: “Tôi biết chị không thể uống rượu, nên tôi đã uống thay chị rồi.”

Mấy lãnh đạo khác nghe Trần Huynh nói vậy thì nhất thời sắc mặt không được tốt cho lắm, rồi giám đốc phòng tài vụ nói: “Tổng giám đốc Trần, nào nào, chúng ta uống một ly, cảm ơn cậu đã đích thân kiểm toán cho chi nhánh công ty chúng tôi.”

Rồi mấy lãnh đạo khác cũng mời rượu Trần Huynh, chẳng mấy chốc anh ta đã uống rất nhiều rượu.

Kết thúc bữa ăn, tôi dìu Trần Huynh lên taxi, cảm thấy hơi đau đầu, tên này có tửu lượng kém mà sao cứ thích uống rượu thế?

Đúng lúc này, Mộng Thu gọi tới, tôi vội nghe máy, cô ấy gào lên: “Cậu đang ở đâu đấy? Ra ngoài đi dạo với tớ đi”

Tôi nhìn người đàn ông đang say đến mức không biết trời đất ở bên cạnh, thì đau đầu nói: “Bên cạnh tớ đang có một ma men, thật sự không thể đi cùng cậu được.”

“Mẹ kiếp!” Mộng Thu chửi thề: “Thật nhàm chán.”

Thấy Trần Huynh đang say gần chết, tôi định bóp chết anh ta, nhưng vẫn nhịn lại, rồi nói vào điện thoại: “Tớ vẫn còn một ngày mai nữa, tớ sẽ cố gắng tranh thủ xong sớm công việc, rồi đi dạo một ngày với cậu.”

“Thôi được rồi, vậy tớ đợi sang ngày mai.” Mộng Thu đáp, rồi hùng hổ cúp máy.

Taxi dừng trước cửa khách sạn, tôi thanh toán xong thì dìu Trần Huynh xuống xe, rồi ngước mắt lên nhìn mười mấy bậc thang ở trước mặt, càng nhức đầu hơn.

Khách sạn năm sao này thiết kế thật kỳ cục, tại sao lại có nhiều bậc thang như vậy?

Tôi ai oán, rồi dìu Trần Huynh từng bước leo lên, cũng may tôi mang giày đế bằng, nên không vất vả gì mấy.

Đi được nửa đường thì điện thoại trong túi đổ chuông, tôi vươn tay sờ, nhưng Trần Huynh cũng không an phận giơ tay ôm eo tôi.

xuất phát từ bản năng, tôi bỗng đẩy anh ta ra, nhưng lại quên mất chúng tôi đang đứng trên cầu thang, nên bi kịch đã xảy ra.

Trần Huynh lăn thẳng xuống cầu thang như một cái bánh bao.

Tôi ngạc nhiên đến nỗi ngẩn người một lúc lâu, đến khi bảo vệ chạy tới dìu anh ta đứng dậy, tôi mới phản ứng lại, vội nói: “Mau đưa cậu ta đến bệnh viện!”

Anh ta say như vậy, liệu có biết mình đã ngã không?

Nhờ sự giúp đỡ của bảo vệ, tôi đã đưa Trần Huynh đến bệnh viện một cách suôn sẻ, trong bệnh viện anh ta đang được kiểm tra, chỉ có phần đầu là bị tổn thương, còn những bộ phận khác đều ổn, chỉ cần nằm viện quan sát mấy ngày là được.

Giày vò nửa ngày trời mà Trần Huynh vẫn chưa tỉnh, về cụ thể đầu óc có vấn đề gì hay không thì bác sĩ cũng chưa chắc chắn, đành phải đợi sáng mai anh ta tỉnh dậy mới kiểm tra lại.

Bác sĩ đã băng bó vết thương trên đầu anh ta, vì phải có người trông nom, nên tôi đành phải ở lại bệnh viện.

Lúc Mộng Thu gọi tới đã là rạng sáng, tôi suýt ngồi ngủ gục trên ghế ngoài hành lang bệnh viện.

Tôi vội nghe điện thoại, đầu bên kia Mộng Thu say khướt nói: “Thẩm Mai Trang, ra ngoài đi dạo không?”

Tôi xem giờ, đã rạng sáng rồi, tôi ngáp một cái, rồi ngồi thẳng dậy nói: “Mộng Thu, cậu đang ở đâu thế?”

E rằng cô ấy lại một mình đi uống rượu rồi.

“Tớ đang ở đường Nam Giang, cậu mau tới đây dạo phố cùng tớ đi.” Nghe tiếng của cô ấy có vẻ đã uống nhiều rồi.

Cô ấy một mình tới thành phố lạ mà vẫn có thể đi uống rượu, tôi cũng phục cô ấy rồi, Trần Huynh vẫn đang truyền nước, nên tôi tạm thời chưa thể bỏ đi được.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, sau khi vỗ về Mộng Thu ở đầu bên kia, tôi liền cúp máy, rồi gọi cho Trình Quyết Phong.

“A lô!” Cuộc gọi đã được kết nối, nghe giọng điệu anh ta hình như đã bị đánh thức.

Tôi hơi áy náy nói: “Bác sĩ Trình, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không? Bạn tôi đang ở đường Nam Giang, cô ấy đã uống nhiều rồi, nhưng giờ tôi chưa thể tới đó được, anh có thể tới đó đón cô ấy giúp tôi được không?”

Đầu bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng: “Ừm, cô nhắn số điện thoại của cô ấy qua cho tôi, lát nữa tôi sẽ đi qua đó.”

Thấy anh ta đồng ý, trong lòng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vội cảm ơn anh ta, vừa cúp máy tôi đã nhắn số điện thoại của Mộng Thu cho Trình Quyết Phong, ban ngày tôi chẳng ngủ được bao nhiêu.

Lại giày vò tới nửa đêm, nên tôi đã nằm ngủ trên hành lang bệnh viện cả đêm.

Sáng hôm sau.

Trần Huynh thức dậy trên giường bệnh, mơ màng hỏi tôi: “Sao tôi lại ở trong bệnh viện?”

Tôi hơi lúng túng cười đáp: “Vì tối qua cậu đã uống quá nhiều, rồi bị ngã, nên tôi đã đưa cậu đến bệnh viện.”

Anh ta nhíu mày hỏi: “Tôi tự ngã?”

Tôi gật đầu, cực kỳ chột dạ.

Anh ta bỗng nhoẻn miệng cười, nhìn tôi nói: “Thẩm Mai Trang, tôi nhớ rõ ràng là chị đẩy tôi xuống, chị đã làm rồi còn chột dạ cái gì?”

Ặc ặc.

Anh ta nói toẹt ra như thế thì tôi còn có thể nói gì được: “Ai bảo cậu rảnh rỗi uống nhiều như thế?” Tôi lườm anh ta, tức giận nói: “Cậu tự động não đi, xem thử có vấn đề gì không, nếu không có thì có thể xuất viện rồi.”

Tôi vốn đi công tác trong khoảng thời gian ngắn, ai dè lại bị anh ta làm trễ nãi như thế, rồi công việc sau đó cũng bị kéo dài.

Cũng may sau khi bác sĩ tới kiểm tra thì anh ta không có vấn đề gì to tát, đổi thuốc xong là có thể xuất viện rồi, nhưng người này lại mặt dày, vừa xuất viện đã kéo tôi đòi tôi chịu trách nhiệm.

Tôi không rảnh để ý đến anh ta, mà dẫn anh ta tới công ty, rồi nói thẳng chuyện tham ô công quỹ mà hôm qua Trần Huynh đã phát hiện với Vương Huy.

Hình như Vương Huy cũng rất bất ngờ, nên điều chỉnh toàn bộ phòng tài vụ và các phòng khác.

Đây vốn không phải là chuyện to tát gì, Trần Huynh đã làm xong báo cáo cuối cùng, tôi kiểm tra tình hình hoạt động của chi nhánh công ty một lát, rồi nghe mấy bộ phận phụ trách trình bày, thấy không có vấn đề gì lớn thì chuẩn bị quay về Thuận Thành.

Nhưng Trần Huynh lại phát điên, cứ cảm thấy mình đã bị ngã dập đầu, đòi ăn món ngon để bồi bổ mới được, nên kéo tôi tới khu ẩm thực lớn nhất thành phố A.

Tôi thấy dù gì cũng đi dạo, nên gọi cho Mộng Thu, điện thoại đổ chuông rất lâu mới được nhấc máy, đầu bên kia hơi mơ màng nói: “A lô!”

Tôi xem giờ, đã là buổi trưa rồi, thế mà cô ấy vẫn còn ngủ: “Cậu đã dậy chưa? Mau thức dậy, rồi tới khu ẩm thực cùng tớ đi!”

“Ừm!” Nghe giọng của Mộng Thu hình như vẫn chưa tỉnh táo, rồi cô ấy khẽ nói: “Cậu cứ đi dạo trước đi, lát nữa tớ sẽ tới đó...”

Tôi định cúp máy rồi nhắn địa chỉ cho cô ấy, thì nghe thấy đầu bên kia vang lên một giọng nam trầm thấp: “Cô tỉnh rồi à?”

Mẹ kiếp!

Tối qua cô ấy uống say như vậy mà vẫn có thể tìm đàn ông?

“Tình hình cô Lý sao rồi?” Tôi không nhịn được hỏi người ở đầu bên kia.

“Tớ cúp máy trước nhé, lát nữa tớ sẽ nói cho cậu biết.” Ở đầu bên kia, Mộng Thu vội vàng cúp máy.

Tôi???

Chẳng phải tối qua tôi đã nhờ Trình Quyết Phong đưa cô ấy về rồi à? Trong tình huống như vậy mà cô ấy vẫn có thể tìm đàn ông ư?

Chẳng lẽ là Trình Quyết Phong?

Đầu óc tôi nhất thời sáng tỏ, không nhịn được gọi cho Trình Quyết Phong, điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới được nhấc máy: “Thẩm Mai Trang!”

Anh ta nói, giọng nói rất tỉnh táo, không giống như mới ngủ dậy, tôi vội hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”

Đầu bên kia sửng sốt một lát mới đáp: “Tôi đang lái xe, sao thế?”

Hả, nói vậy là anh ta không thể ở bên Mộng Thu được.

Tôi cười đáp: “Chúng tôi đã xong công việc rồi, chiều nay anh có rảnh không? Nếu rảnh thì cùng ra ngoài đi ăn đi.”

“Ừm, được.” Anh ta đồng ý rất sảng khoái.

Tôi vừa cúp máy, Trần Huynh đã tức giận hỏi: “Thẩm Mai Trang, chị nói vậy là sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.