Người Yêu Chí Tử

Chương 102: Chương 102: Rời khỏi phó thị 4




Thẩm Mạnh phớt lờ cô ấy, đôi mắt đen kịt liếc nhìn tôi rồi nhướng mày: “Em có muốn uống trà cùng tôi không?”

Mộng Thu định nói gì đó, nhưng bị tôi giữ lại, rồi tôi nhìn Thẩm Mạnh đáp: “Được.”

Tôi kéo Mộng Thu ngồi xuống, cô gái mặc sườn xám màu xanh lá luôn tao nhã xinh đẹp đặt tách sứ trước mặt chúng tôi, khẽ cười duyên: “Mời hai vị dùng trà.”

Mộng Thu không hề nhúc nhích mà nhìn Thẩm Mạnh, tay vẫn nắm chặt tay tôi, trừng mắt nói: “Thẩm Mạnh, anh có chuyện thì nói chuyện đi.”

“Cô uống trà trước đi.” Thẩm Mạnh lên tiếng, giữa hai hàng lông mày hơi lạnh nhạt.

Tôi không chạm vào tách trà, mà nhìn anh ta hỏi: “Giờ cũng không còn sớm nữa, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, nếu uống trà đặc vào giờ này, thì buổi tối sẽ mất ngủ.”

Cô gái nở nụ cười xinh đẹp, không nói gì.

Thẩm Mạnh nhếch miệng, hơi giễu cợt: “Hiếm khi thấy em bình tĩnh như vậy, anh tưởng em thảm hại rời khỏi công ty chồng mình như thế, dù không uống trà cũng mất ngủ chứ.”

Tầm mắt anh ta nhìn xuống bụng tôi, hơi nặng giọng: “Nhẩm thời gian, có lẽ cũng được năm tháng rồi, nếu giờ phá thai chắc cũng còn kịp.”

“Thẩm Mạnh, anh điên rồi!” Mộng Thu lớn tiếng mắng, gương mặt vốn sợ hãi nhất thời đầy giận dữ.

Thẩm Mạnh nhíu mày, hơi không vui, rồi ngước mắt lên nhìn người đàn ông áo đen đang canh chừng ở bên cạnh: “Cô ta ồn quá, cậu mời cô gái này ra ngoài ăn bánh ngọt đi.”

Người đàn ông áo đen đi tới bên cạnh Mộng Thu, làm động tác mời.

Mộng Thu sợ hãi, lườm Thẩm Mạnh: “Anh muốn làm gì?”

Thẩm Mạnh không đáp lại, mà chỉ nhìn cô ấy: “Cô hãy ngoan ngoãn một tý đi, chúng tôi trò chuyện xong thì hai người có thể về nhà an toàn, Mai Trang, anh chỉ nhớ em quá thôi, chứ không có ý gì khác.”

Anh liếc nhìn Mộng Thu, ánh mắt thâm trầm: “Nếu cô còn ồn tiếp, cô cũng biết tôi rất khó kiềm chế cảm xúc của mình.”

Đây là sự uy hiếp lặng lẽ.

Tôi nhìn Mộng Thu, thấy cô ấy tràn đầy lo lắng nhìn tôi, thì không khỏi vỗ mu bàn tay của cô ấy an ủi: “Không sao đâu, cậu cứ đi ăn chút gì đó đi, đợi tớ một lát.”

“Mai Trang...”

Mộng Thu định nói gì đó, nhưng bị tôi ngăn lại: “Cậu cứ đi đi, tớ không sao đâu.”

Cô ấy thấy thế thì không nói gì nữa, nhưng không kiềm được cơn giận lườm Thẩm Mạnh: “Nếu anh dám tổn thương đến một sợi tóc của cô ấy, thì tôi sẽ liều mạng với anh.”

Thẩm Mạnh nhướng mày, không nói gì.

Rồi Mộng Thu rời đi.

Cô gái mặc sườn xám màu xanh lá đổi cho tôi một tách trà khác, rồi nhìn tôi nói: “Nếu cô Thẩm sợ mất ngủ thì có thể uống Hồng Trà, cô đừng lo mình bị mất ngủ, nên cứ yên tâm mà uống.”

“Cảm ơn cô.” Tôi khẽ cười đáp.

Thẩm Mạnh nhìn cô ta, khẽ nhíu mày, hình như hơi oán trách cô ta tự chủ trương.

Cô ta ngậm miệng lại, rồi nở nụ cười xinh đẹp với tôi, không nói gì nữa.

Thẩm Mạnh uống mấy ngụm trà, đôi mắt đen kịt nhìn tôi nói: “Nếu em đã rời khỏi Phó thị, chẳng lẽ em không định ly hôn với Phó Kiến Hưng?”

Tôi hơi nực cười: “Giờ tổng giám đốc Thẩm bắt đầu quản đời sống riêng tư của người khác à?”

Anh ta nhướng mày: “Giữa anh và em còn phải phân chia công tư à? Mai Trang, em biết rõ, em rời xa anh ta sẽ sống tốt hơn.”

“Giờ trông tôi sống không tốt à?” Chuyện của Phó Kiến Hưng gây chấn động ở Thuận Thành, nên tôi không cảm thấy kỳ lạ khi anh ta biết mấy chuyện này.

Anh ta đặt tách trà trong tay xuống bàn, ánh mắt hơi thâm trầm: “Mai Trang, em biết anh còn hiểu em hơn chính em, đừng cậy mạnh trước mặt anh, em biết rõ, Phó Kiến Hưng không thuộc về em, rời xa anh ta mới là quyết định đúng đắn nhất.”

“Ha!” Tôi không khỏi bật cười thành tiếng: “Tổng giám đốc Thẩm đang nói đùa à? Dù tôi rời khỏi Phó thị, thì tôi vẫn là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Phó Kiến Hưng.”

“Ực!” Anh ta nhấp một ngụm trà, nhìn tôi bằng ánh mắt ảm đạm, giọng nói hơi quái gở: “Em tự tin như vậy thật sự khiến anh hơi bất ngờ, hôm qua anh mới rời khỏi thành phố, giữa các nhà quyền thế nơi đó đang đồn rằng chủ tịch Mạc và tổng giám đốc Lâm đang tìm con rể phong độ, hình như là họ Phó.”

Nói đến đây anh ta không khỏi cười nói: “Không bằng hỏi giờ Phó Kiến Hưng nhà em đang ở đâu?”

Thẩm Mạnh vốn chán ghét tôi, nên tôi chỉ xem lời nói của anh ta như gió thoảng bên tai, hờ hững đáp: “Nếu tổng giám đốc Thẩm không còn chuyện gì nữa, vậy thì tôi xin phép đi trước.”

Anh ta cười khẩy, nhìn cô gái mặc sườn xám màu xanh lá bên cạnh: “Hồ Nhã, cô kể chuyện ở phố cho em gái ruột của tôi nghe đi.”

Tôi nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn: “Không cần đâu, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”

“Cô Thẩm đừng vội, nếu cô đã tới đây rồi không bằng lắng nghe câu chuyện này đi, cần gì phải gấp gáp như thế.” Hồ Nhã lên tiếng, giữa hai hàng lông mày vẫn lạnh nhạt.

Nói cũng kỳ lạ, khí chất của cô Hồ này khác hẳn với gái thanh lâu bên ngoài.

“Em cứ nghe thử đi.” Thẩm Mạnh lên tiếng, rồi chống cằm nhìn tôi.

Tôi không nói gì, coi như ngầm thừa nhận, tôi đã nghe nhiều câu chuyện như vậy, nên cũng không thiếu chuyện này.

Hồ Nhã khẽ cười, đưa một tách trà cho tôi nói: “Tôi và tổng giám đốc Thẩm đã ở Thủ đô mấy ngày, nên nghe được một số tin tức, đều là của anh Phó.”

Cô ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có lẽ không là sự thật hết, nên cô Thẩm cứ nghe như người hóng chuyện là được.”

“Cảm ơn cô!” Tôi đáp, trong lòng đã đoán được đại khái.

Tôi nhẩm thời gian, Phó Kiến Hưng đã ở lại Thủ đô hơn nửa tháng rồi, khoảng thời gian này, tôi không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào, dù đang ở trong phòng cấp cứu, thì mấy ngày nay cũng phải ra ngoài rồi chứ.

Nói tới cũng nực cười, tôi giày vò không nỡ đưa ra quyết định, hoàn toàn không biết rốt cuộc mình không từ bỏ được thứ gì.

“Ở Thủ đô, nhà họ Mạc là nhà ba đời làm quan, nên rất nổi tiếng ở đó, Mạc Tri Sính là người ung dung tự tại của nhà họ Mạc, nhiều năm trước yêu đơn phương Lâm Uyển, mà bà ta không phải con gái nhà quyền thế, nên nhà họ Mạc không đồng ý, sau đó Lâm Uyển một mình vác bụng bầu rời khỏi Thủ đô, rồi gặp người tốt, nên con gái bị thất lạc, mấy năm nay hai người đều khốn khổ vì tình, Lâm Uyển nhờ chủ tịch Trần coi trọng, từng bước đi tới bây giờ, đã thay đổi cuộc đời, cộng thêm tình cảm chân thành của Mạc Tri Sính, nên đã tìm được con gái bị thất lạc.”

Nói đến đây, cô ta không khỏi liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn Thẩm Mạnh, ánh mắt anh ta hơi thâm trầm, không nói gì.

Cô ta nói tiếp: “Cô Thẩm cũng biết rồi đó, Lục Hòa Nhi là con gái thất lạc mà bọn họ mới tìm về, nhà họ Mạc ở Thủ đô cũng đã thừa nhận thân phận của Lâm Uyển, đồng thời cũng cho cô Lục về nhận tổ tiên, Lục Hòa Nhi vốn đổi tên là Mạc Lâm, nghe nói nhà họ Mạc rất cưng chiều cô ta, định giữa tháng sau sẽ chuẩn bị một bữa tiệc long trọng, Lục Hòa Nhi thích đàn vi-ô-lông, nên người nhà họ Mạc đã mời thầy hàng đầu các nước trên thế giới để dạy cô ta.”

Nghe đến đây, tôi hơi mất kiên nhẫn nói: “Cô Hồ đúng không? Hình như mấy chuyện cô kể không liên quan gì đến tôi, tôi muốn biết mục đích của cô là gì?”

Cô ta khẽ cười, rất bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, cô Thẩm không quan tâm đến người chẳng hề quan trọng với mình, nhưng chí ít cô Thẩm cũng phải để tâm đến chồng mình chứ?”

Tôi hơi buồn cười: “Nên tôi cần phải biết chuyện của chồng mình từ miệng người khác?” Tôi không khỏi than thở: “Có lẽ hai người đã nghĩ nhiều rồi, cảm ơn hai người đã hiểu rõ đời sống riêng tư của tôi, nhưng dù chồng tôi thế nào, thì chí ít tôi cũng nên tin tưởng anh ấy, chứ không phải biết được một số điều không quan trọng từ miệng người khác.”

“Bộp!” Thẩm Mạnh bỗng đặt tách trà trong tay xuống bàn, vang lên một tiếng bộp: “Nếu em thật sự không quan tâm đã không gánh tiếng xấu rời khỏi Phó thị, Thẩm Mai Trang, nếu em thật sự như thế thì vì lòng kiêu ngạo của em, mà ly hôn với Phó Kiến Hưng trước đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.