Người Yêu Chí Tử

Chương 103: Chương 103: Thẩm mạnh ở khắp mọi nơi




“Tôi có ly hôn hay ly hôn thế nào cũng không liên quan đến anh, Thẩm Mạnh, tôi rất cảm ơn sự quan tâm của anh dành cho tôi, nhưng cũng chỉ cảm ơn mà thôi, sau này chuyện của tôi không cần anh tham dự vào, nể tình chúng ta từng là anh em, nên tôi cầu xin anh.”

Dứt lời, tôi đứng dậy nói: “Cảm ơn trà của hai người, thời gian không còn sớm nữa, nên tôi về trước.” Anh ta chưa kịp mở miệng tôi đã rời khỏi phòng bao.

Tôi vừa ra khỏi phòng, đã nghe thấp thoáng tiếng thủy tinh bị đập vỡ ở bên trong, tôi cũng không nán lại lâu, mà đi thẳng xuống lầu.

Mộng Thu đang đợi tôi trong sảnh cà phê, vừa nhìn tôi đã vội chạy tới, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Anh ta có làm khó cậu không?”

Cô ấy nắm chặt tay tôi, tôi lắc đầu đáp: “Không có, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi về nhà thôi.”

Cô ấy sợ hãi ngước mắt lên tầng hai, Thẩm Mạnh đã mặt mày u ám đi ra ngoài, đang đứng trên hành lang lặng lẽ nhìn bọn họ.

Cô ấy nắm chặt tay tôi, gật đầu đáp: “Chúng ta về nhà thôi.”

Cô ấy kéo tôi rời khỏi tiệm cà phê chẳng thèm ngoảnh đầu lại.

Chúng tôi về đến chung cư đã là rạng sáng, sau đó tắm rửa qua loa rồi cùng trèo lên giường, gần đây không hiểu sao tôi lại hơi sợ hãi, không thể nào ngủ được, cũng may có Mộng Thu, nằm cùng cô ấy tôi cũng có thể ngủ tới sáng.

Hôm sau.

Khí hậu ở Hải Thành tốt có tiếng, mới bảy giờ sáng, ánh nắng ban mai đã chiếu xuyên qua khe rèm cửa sổ, làm căn phòng mờ ảo, cực kỳ đẹp mắt.

Tôi nhìn chòng chọc lên trần nhà đến phát ngốc, điện thoại để trên tủ đầu giường bỗng rung lên, tôi vươn tay ra sờ, thấy số điện thoại trên màn hình hơi quen quen.

Nhưng nhất thời chưa nhớ ra là ai, nên nghe máy: “Chào anh!”

“Cô đang ở đâu?” Giọng nói này hơi lạnh lẽo, nhưng rất quen thuộc, tôi sửng sốt rồi mới phản ứng lại là Trịnh Quyết Phong, nên không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Trình?”

Anh ta luôn dịu dàng với tôi, sao hôm nay lại lạnh lùng như vậy, làm tôi hơi bất ngờ.

Đầu bên kia sửng sốt, im lặng một lúc, giọng nói mới dịu lại một tý: “Thẩm Mai Trang? Cô đang ở cùng Mộng Thu?”

Giờ tôi mới phản ứng lại, không khỏi nhìn kỹ điện thoại, lúc nãy mới nhận ra đây là điện thoại của Mộng Thu.

Tôi không khỏi sửng sốt, nói vào điện thoại: “Ừm, gần đây anh vẫn khỏe chứ?”

Trần Huynh nói anh ta luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, có lẽ giờ đã ra ngoài rồi, nghĩ đến Phó Kiến Hưng, tôi mở miệng, cuối cùng không nói ra được một chữ.

“Ừm, tôi luôn ở trong phòng phẫu thuật, Cao Nghĩa đã nói chuyện của Phó thị với tôi rồi, cô đừng nghĩ gì nhiều, ngày mai tôi sẽ quay về Thuận Thành, rồi chúng ta gặp mặt nói chuyện.” Giọng nói của anh ta rất khẽ, nghe có vẻ đang an ủi tôi.

Tôi gật đầu, hơi yên lòng nói: “Ừm, tôi không sao, nhưng tôi không ở Thuận Thành, có lẽ phải tới mấy ngày nữa.”

“Các cô đang ở đâu?” Anh lên tiếng, có lẽ nhận ra lúc nãy giọng điệu của mình hơi nôn nóng, nên ngừng lại nói: “Hai cô ra ngoài giải sầu à?”

Tôi cũng không nghĩ gì nhiều: “Tôi đang ở Hải Thành, cũng có thể xem là ra ngoài giải sầu.”

Có lẽ Mộng Thu nằm bên cạnh bị chuông điện thoại đánh thức, nên trở mình mở mắt ra nhìn tôi, giọng nói hơi khàn khàn: “Ai gọi thế?”

Tôi khẽ đáp: “Là bác sĩ Trình, hình như đang tìm cậu.” Nói xong tôi đưa điện thoại cho cô ấy.

Cô ấy biến sắc, rồi nhận điện thoại đứng dậy đi ra ban công.

Tôi cũng đứng dậy tìm điện thoại, rồi nhìn màn hình, chẳng có một tin nhắn, cuộc trò chuyện với Phó Kiến Hưng trên messenger cũng trống trơn.

Tôi đè nén cơn khó chịu trong lòng, rồi bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt.

Lúc ra ngoài, Mộng Thu nhìn tôi, sắc mặt hơi khó coi.

Tôi sửng sốt: “Sao thế?”

“Cậu nói cho anh ta biết chúng ta đang ở Hải Thành?”

Tôi gật đầu, tim đập mạnh, dò hỏi: “Đứa bé là con của bác sĩ Trình à?”

“Không phải!” Cô ấy gần như bật thốt, rồi ngừng một lát mới nói: “Tớ đi rửa mặt trước, cậu thu dọn đồ đạc đi, rồi chúng ta về quê ở mấy ngày.”

Hả?

Tôi ngạc nhiên: “Sao cậu lại muốn về quê, chúng ta mới tới Hải Thành mà?”

“Có lẽ Phó Kiến Hưng đã về Thuận Thành rồi, hay cậu tới đó gặp anh ta đi, để tiện xử lý.” Sắc mặt cô ấy không được tốt cho lắm, hơi yếu ớt nói: “Mai Trang, tớ không muốn dây dưa mấy người này nữa, giờ cậu đã rời khỏi Phó thị rồi, nếu cậu không nỡ từ bỏ Phó Kiến Hưng, thì quay về chung sống với anh ta đi, còn nếu cậu có thể từ bỏ thì chúng ta cùng đi, cách xa bọn họ, được không?”

Bọn họ là đang ám chỉ Phó Kiến Hưng và Trình Quyết Phong?

Mộng Thu luôn làm việc gọn gàng dứt khoát, tôi biết, một khi cô ấy đã muốn đi thì không ai kéo lại được.

Tôi sửng sốt, nhất thời trong lòng rối như tơ vò, tiếp tục với Phó Kiến Hưng? Tôi không muốn tiếp nhận sự dây dưa của anh và Lục Hòa Nhi ở quá khứ, hiện tại và tương lai.

Nhưng nếu tách khỏi Phó Kiến Hưng thì tôi không nỡ, còn con tôi nữa, trong thâm tâm tôi không hề muốn đứa bé này vừa chào đời đã không nhận được tình thương của ba.

Thấy tôi thất thần, cô ấy thở dài, hơi bất đắc dĩ nói: “Bỏ đi, cậu cứ tiếp tục dây dưa với Phó Kiến Hưng đi. Dù gì chưa tích đủ thất vọng thì cậu sẽ không cam lòng rời đi.”

Cô ấy ngừng một lát, rồi hơi bất đắc dĩ đi vào phòng tắm.

Lúc ra ngoài, cô ấy lau tóc, nhìn tôi nói: “Lát nữa cậu muốn ăn gì?”

“Gì cũng được!” Tôi cực kỳ ngưỡng mộ tính quả quyết của Mộng Thu, về điều này, tôi chưa từng buông bỏ được, khiến người khác cực kỳ buồn nôn.

Quả thật Hải Thành là nơi rất thích hợp để sống, nhịp sống chậm rãi, giá nhà và giá vật thấp, khí hậu ấm áp, lại nhiều đồ ngon, dù là đường phố hay ngoại thành cũng có thể chiêm ngưỡng phong cảnh.

Vào mùa xuân khắp nơi trong thành phố đều là hoa anh đào, mùa hạ là hoa phượng tím, mùa thu là lá vàng rơi đầy đất, còn mùa đông là tuyết ngập trời.

Thảo nào mới đầu Trình Quyết Phong cũng giới thiệu tôi tới nơi này sinh sống.

Mộng Thu thèm ăn, nhất là khi trong bụng đang có em bé, nên không cần cố gắng giảm cân, hơn nữa phản ứng nôn nghén cũng không rõ ràng, nên về cơ bản hai ngày nay chúng tôi đều đi dạo ăn uống.

Mộng Thu ở lại Hải Thành mấy ngày, rồi định về quê ở ít ngày, nhưng tôi không đi.

Dù tương lai thế nào, thì giữa tôi và Phó Kiến Hưng cũng phải nói cho rõ.

Tôi mua vé về Thuận Thành, còn Mộng Thu mua vé về quê, chúng tôi chia nhau ở đường sắt cao tốc, rồi tôi lên tàu, tìm chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống ghế gần cửa sổ.

Tôi nhớ hồi còn rất nhỏ, trong hẻm Hoài An luôn lặp lại bài hát tên, lúc đó tôi không hiểu tại sao lại có nhiều người lớn thích bài này, hơn nữa còn hot như thế.

Giờ ngẫm lại, đó là thanh xuân cả đời người, trong thời đại internet chưa phát triển, mấy lá thư cũng không thể thấu hiểu tương tư.

Có lẽ tôi quá thất thần, nên không hề hay biết Thẩm Mạnh đã ngồi cạnh tôi từ lúc nào, lúc tàu chạy về phía trước, tôi vừa quay đầu lại thấy gương mặt điển trai của anh ta mới phản ứng lại.

“Thật trùng hợp, Mai Trang!”

Tôi quay đầu lại, né tránh nụ cười của anh ta, trong lòng hơi bực bội, anh ta giỏi IT, nên không khó để ngồi cạnh tôi.

“Thẩm Mạnh, anh định làm gì?” Tôi tự cho rằng mình tầm thường, không đáng để anh ta quay đầu nhiều lần.

Anh ta không vội mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ từ tốn nói: “Cảm giác thật thân thuộc!”

Cảm giác thân thuộc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.