Tịnh Nhu trở về công ty làm việc tiếp, Sở Hạo Dương gọi Tạ Thần Phong đến đón để đi tiếp đón khách hàng.
Tại phòng VIP của quán bar, Sở Hạo Dương và Tạ Thần Phong bị người khách hàng đó chuốc say cho bí tỉ, mặt mày đỏ lựng hết lên. Tạ Thần Phong ợ nhẹ rồi quay qua vỗ nhẹ vai của anh.
“Mấy khách hàng này uống được thật đấy, em không uống nổi nữa”
“Anh không sao chứ? Anh say lắm rồi đúng không? Có muốn uống chút sữa không?”
Thật ra Sở Hạo Dương không hề say, anh chỉ làm bộ mặt vậy để qua mặt mấy người khách hàng kia mà thôi. Hiện giờ trong đầu anh người anh luôn nghĩ đến vẫn là Tịnh Nhu.
“Cậu gọi Tịnh Nhu giúp tôi đi, nói cô ấy là tôi say rồi, bảo cô ấy đến đón tôi”
Tạ Thần Phong ngớ người trước thái độ thay đổi chóng mặt của Sở Hạo Dương. Cậu mỉm cười ẩn ý.
“Ơ… anh chưa say à?”
“Đừng nói là anh còn để bụng chuyện hôm trước cô ấy không đón anh đấy chứ? Đã giờ này rồi thì chắc Tịnh Nhu ngủ từ lâu rồi”
Sở Hạo Dương liếc cặp mắt sắc lẹm nhìn Tạ Thần Phong, nạt nhẹ.
“Cậu nhiều chuyện thế nhờ… bảo cậu gọi thì cậu cứ gọi đi”
Tạ Thần Phong giật nảy mình khi bị mắng, cậu nảy số nhanh lấy điện thoại ra gọi điện cho Tịnh Nhu. Tịnh Nhu lúc này đang ngồi ngủ gật ở trên ghế sofa bỗng nghe được tiếng chuông điện thoại, cô nheo mắt tỉnh giấc cầm điện thoại lên gạt nút nghe.
“Alo…”
“Tịnh Nhu, tôi là Tạ Thần Phong đây. Hạo Dương anh ấy lại say rồi, cô có thể qua đó anh ấy không?”
Tịnh Nhu thở dài một hơi, anh ấy lại uống say nữa rồi. Nhớ đến đêm hôm trước, cô không thể đi đón được anh mà anh đã về nhà trách cứ cô đủ điều… lỡ hôm nay mà không đến đón nữa chắc cô không còn đường sống quá. Và cuối cùng cô cũng quyết định đi đón anh. Cô nói vọng vào điện thoại.
“Hai người đang ở đâu? Tôi đến ngay”
“Tôi sẽ gửi định vị cho cô”
Tịnh Nhu lái xe đến địa chỉ quán bar mà Tạ Thần Phong gửi đến, cô xuống xe, ngay lập tức liền điện thoại gọi lại cho Tạ Thần Phong.
“Tôi đến rồi. Hai người ở phòng VIP nào vậy?”
Đúng lúc này, cậu cũng vừa hay dìu Sở Hạo Dương ra bên ngoài, vừa thấy xe cô đỗ đằng xa, cậu đã nói lớn.
“Tịnh Nhu, ở đây nè!”
Tịnh Nhu thấy Tạ Thần Phong đỡ con người đang say bí tỉ kia mà ngán ngẩm lắc đầu hỏi.
“Sao anh ấy say quá vậy?”
Tạ Thần Phong cụp mắt nói.
“Thật ra tối nay toàn là mấy mối xã giao với mấy người khách hàng đã giúp đỡ cho Dương Thiên trong chuyện lần này, Hạo Dương không qua loa được nên mới uống hơi nhiều”
“Tịnh Nhu không còn sớm nữa, cô mau đưa anh ấy về nghỉ ngơi nhé”
Tịnh Nhu vươn tay ra đỡ cả con người nặng như cối đá vựa kia về phía mình, trước khi đi còn quay lại nói.
“Vậy tôi đưa anh ấy về trước, cậu cũng về cẩn thận nhé”
“Ừm… được rồi! Tạm biệt!”
Tịnh Nhu đỡ Sở Hạo Dương vào ghế sau, anh mệt mỏi nằm vật ra. Nhưng khi cô lên ghế trước cầm lái, Sở Hạo Dương lại mở he hé mắt cười thầm. Hoá ra cô vẫn còn quan tâm, vẫn còn để ý đến anh…
Tịnh Nhu lái xe đưa anh về nhà riêng. Nhớ lại hồi trước khi anh đề nghị chuyện ở chung, cô lại khá bối rối không biết nên làm như nào. Anh nói rằng nhà riêng của anh gần với công ty hơn, mà anh sợ ở chung cư sẽ dễ bị làm phiền nên mới đề nghị cô về đây. Không chỉ thế khi thấy Tịnh Nhu đắn đo suy nghĩ Sở Hạo Dương lại bắt đầu làm nũng đủ thứ, hết đưa ra hàng vạn lý do bất tiện lại còn mè nheo cô ngày này qua ngày khác nữa chứ. Cô lúc ấy căn bản vì không muốn anh “quấy rối” nữa nên cũng bất lực gật đầu đồng ý…
Cô khệ nệ đưa Sở Hạo Dương vào đến phòng ngủ, để anh nằm ngay ngắn trên giường. Thấy đã yên ổn, cô vốn định đi nấu canh giải rượu cho anh uống nhưng chưa đi được bước nào, bàn tay rắn rỏi của anh đã đưa ra dùng một lực lớn kéo cô nằm lên trên người của anh.
Mới đầu Tịnh Nhu cứ ngây ngốc mãi lúc sau nhìn xuống thấy gương mặt nhởn nhơ của người đàn ông kia thì lúc ấy cô mới ngộ ra. Cô đấm nhẹ vào ngực anh.
“Anh giả say à?”
Sở Hạo Dương cư nhiên vẫn bày ra vẻ mặt như vậy, anh tà mị cất giọng.
“Anh mà không giả say thì sao có thể lừa người phụ nữ vô tâm như em đến đón anh chứ?”
“Anh còn giận em à? Lần trước không phải là em cố ý không đến đón anh đâu”
“Anh không chỉ giận em chuyện này. Nếu không phải chúng ta ở chung, thì tính xem đã bao lâu rồi em không chủ động tìm anh hả?”
Tịnh Nhu biết Sở Hạo Dương đang giận dỗi chuyện gì, cô không muốn lớn tiếng với anh nên chỉ nhẹ nhàng cất lời giải thích…
“Chỉ là em không muốn làm phiền anh thôi. Với cả giờ Dương Thiên đang nhiều việc như vậy mà, em không muốn ích kỉ, vì chút chuyện cá nhân mà làm trễ nải thời gian của anh…”
Chưa để Tịnh Nhu nói hết câu, Sở Hạo Dương đã chen ngang.
“Đồ ngốc, anh không sợ bị làm phiền, đặc biệt là… bị em làm phiền”
Dứt lời, Sở Hạo Dương tự giác nâng đầu của mình lên, bàn tay anh cũng thuận tiện kéo sát gương mặt cô lại gần đột nhiên hôn xuống, Tịnh Nhu khá bất ngờ trước đợt tấn công này, trong khi cô vẫn còn bàng hoàng trước hành động đột ngột của người đàn ông này, hai tay chỉ biết đặt ở trước ngực anh mà không dám nhúc nhích căn bản cả người cô đã bị anh ôm chặt cứng, không còn khoảng trống.
Sở Hạo Dương cuồng nhiệt hôn, miệng nhanh nhẹn cậy nhẹ hàm răng của cô ra luồn lưỡi vào bên trong quyện cùng với chiếc lưỡi của cô, anh áp đảo cô, điên cuồng gặm nhấm mút hết mật ngọt trong khoang miệng của cô. Tịnh Nhu vì nụ hôn này của anh mà mềm lòng, từng đầu ngón tay thon dài đan vào tóc của người đàn ông. Cô nhắm mắt lại hưởng thụ, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt ấy.
Dứt nụ hôn là khi cả hai người đều thở không ra hơi, đầu lưỡi của hai người kéo ra một sợi chỉ bạc ánh lên vẻ ái muội. Tịnh Nhu còn cảm nhận được vị của rượu vang trong khoang miệng của anh lan toả sang miệng cô, cô liếm nhẹ bờ môi hồng nhuận của mình, hành động này bất giác lọt vào tầm mắt của anh khiến anh cảm thấy cô cực kì gợi tình, cực kì quyến rũ.
Sở Hạo Dương không kiềm chế nổi nữa, anh thoát y hết đồ của mình và của cô ra, cảnh tượng hiện giờ chính là anh thì trần như nhộng còn cô thì chỉ còn sót lại bộ quần áo lót ren màu đen mà thôi. Tịnh Nhu ngồi quỳ trên người anh, Sở Hạo Dương mị hoặc hỏi cô.
“Tịnh Nhu, nhớ anh không?”
“Nhớ”
“Nhớ nhiều không?”
“Rất nhiều… rất nhiều… em nhớ anh rất nhiều”
Lời nói của cô giống như đang khơi dậy dục vọng trong anh, Sở Hạo Dương một tay cởi phăng chiếc áo lót của cô ra, hai bầu ngực căng tròn cũng vì thế mà nảy nở dồn dập thoát ra. Sở Hạo Dương đưa miệng lên một bên của cô mút mát rồi miết nhẹ hàm răng vào đó khiến cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Miệng thì nằm ở ngực trái, bàn tay còn lại thì nằm ở ngực phải, bàn tay to lớn của anh cứ vân vê nụ hoa trên đầu ngực cô khiến nó cứng cáp hơn, anh còn dùng lực bóp mạnh một cái khiến Tịnh Nhu giật nảy mình nhăn nhó.
Bàn tay Sở Hạo Dương mon men dịch chuyển từ nơi đẫy đà kia vuốt nhẹ xuống vùng bụng trắng trẻo mịn màng rồi từ từ chuyển dịch xuống nơi tư mật ẩm ướt kia.
Bàn tay hư hỏng ấy lần mò vào bên trong lớp vải ren che chắn, ngón tay thô ráp mân mê hạch động khiến cổ họng của người con gái ấy chỉ có thể phát ra những âm thanh kiều diễm, mê hoặc lòng người.
Chơi đùa bên ngoài chán chê, ngón tay ấy nhẹ nhàng tách hai cánh hoa ấy ra, cho đầu ngón tay từ từ đi vào bên trong động tình ướt át, lướt qua điểm mẫn cảm mà chạy thẳng đến điểm G mê luyến của cô gái.
Khoái cảm lấn át lí trí còn sót lại, tiếng rên kiều mị của người con gái ấy cứ ngắt quãng từng đợt.
“Ha… a… đừng… chỗ đó… đừng mà”
Khoé môi của Sở Hạo Dương nhếch nhẹ tạo thành một nụ cười tà răm, vừa nói anh vừa miết nhẹ vào chỗ đó sâu hơn.
“Chỗ này sao?”
Tịnh Nhu mím chặt môi lại, cô đã cố gắng át đi tiếng rên của mình rồi nhưng có vẻ Sở Hạo Dương lại hành động ngược lại. Từ khi tìm được điểm mẫn cảm của cô, đầu ngón tay của anh liên tục ma sát vào điểm G của cô, khiến cô không ngừng phát ra tiếng rên mờ ám.
Nơi mẫn cảm bị kích thích, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên. Trong căn phòng ấy, trên chiếc giường lớn kia, chỉ còn tồn đọng tiếng rên kiều diễm của người con gái cùng với tiếng thở dốc. Sở Hạo Dương nở nụ cười mị hoặc nói thầm vào tai cô. Tất nhiên ngón tay của anh vẫn giữ nguyên ở nơi ướt át đó mà trêu đùa.
“Anh giúp em rồi… vậy bây giờ em cũng giúp anh đi… coi như chúng ta hoà nhau”
Tịnh Nhu lớ ngớ cả người, đầu óc cô trống rỗng, giọng nói vì rên nhiêu mà có chút khàn.
“Anh… anh muốn em giúp kiểu gì đây?”
Sở Hạo Dương khuấy động vào điểm nhạy cảm của cô, mê hoặc nói.
“Giúp thằng nhỏ đi”
Tịnh Nhu theo phản xạ nhìn xuống phía dưới, ánh mắt cô mở lớn khi nhìn thấy “cậu bé” của anh. Sao đến bây giờ cô mới nhận ra cái đó của anh to quá vậy, trước kia anh hành sự kiểu gì nhỉ?
Tịnh Nhu lắc lắc đầu nguậy nguậy từ chối cũng bởi vì cô không biết nên làm gì, Sở Hạo Dương cười nhẹ, anh tạm thời buông tha nơi mẫn cảm kia, khi rút ngón tay ra khỏi đó anh còn giơ lên trước mặt cô để cho cô chiêm ngưỡng… chất dịch nhờn bám dính vào ngón tay anh khiến Tịnh Nhu mặt mày đỏ gắt ngại ngùng úp mặt vào vai anh trốn tránh. Sở Hạo Dương đưa ngón tay ấy lên miệng nếm thử, anh ghé sát vào tai cô thì thầm.
“Của em ngọt lắm”
Tịnh Nhu hốt hoảng buông anh ra, nạt nhẹ.
“Cái gì mà ngọt chứ? Sao anh lại ăn chúng… bẩn lắm”
“Không bẩn… rất sạch”
Sở Hạo Dương tiếp tục cúi xuống mút mát xương quai xanh của cô, để lại vô số ấn kí đỏ chót. Dứt ra khỏi đó, bàn tay anh nắm lấy tay cô dịch chuyển xuống “cậu bé” của anh. Khi bàn tay cô chạm vào thứ nóng rực ấy, cô giật nảy mình, thật sự rất muốn rút tay về nhưng lại không làm được. Tay Tịnh Nhu bị nắm rất chặt, anh muốn tay cô bao trọn lấy nó, cô ngượng chín mặt nắm lấy, lúc này Sở Hạo Dương mới nói nhỏ.
“Di chuyển tay em đi… vuốt lên vuốt xuống ấy…”
Tịnh Nhu ngơ ngác làm theo lời chỉ dẫn, cô ban đầu vuốt rất nhẹ khiến anh rất phấn khích nhưng không hiểu sao đến khi nó trơn tuồn tuột cô lại rất có hứng thú. Cô liếc mắt nhìn gương mặt của anh mà cười thầm, rồi hành động lại ngày một nhanh hơn. Sở Hạo Dương bất ngờ trước động thái này của cô, anh khó chịu nhăn nhó mặt mày, anh lộ ra gương mặt quyến rũ, ánh mắt mê luyến vì dục vọng đã lấn át tất cả.
Sở Hạo Dương vì bị Tịnh Nhu kích thích như vậy, anh không chịu được liền một khắc lật ngược tình thế, đè cô nằm xuống. Anh không chần chừ thêm một dây phút nào nữa, trực tiếp xé rách chiếc quần lót của cô ra, đâm mạnh vào bên trong.
Tịnh Nhu thất kinh, vì trước đó đã bị anh tác động bên dưới cho nên khi anh đưa vào cô không còn cảm thấy đau mà thay vào đó là sự khoái lạc. Cô vặn vẹo thân người để bắt nhịp theo anh, Sở Hạo Dương nhận được tín hiệu từ cô bắt đầu luận động kịch liệt. Anh chẳng màng đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa, nhiệm vụ trước mắt của anh chính là thoả mãn con mèo nhỏ hay xù lông này.
Tịnh Nhu quàng tay qua cổ anh, bấu chặt vào bờ vai rắn chắc của anh, ngón tay liên tục miết lên lưng anh để giảm bớt khoái cảm nhưng vô tình để lại vô số những vết quệt dài.
Sở Hạo Dương liên tục thúc mạnh, anh biết mình sắp đến giới hạn liền nắm chặt lấy vòng eo con kiến của cô đung đua theo tiết tấu của mình. Sau một hồi kịch liệt vận động, anh gầm nhẹ nhả hết tinh hoa của mình vào sâu bên trong cô. Tịnh Nhu xụi lơ nằm đó không nhúc nhích nổi, cơ thể của cô hiện giờ giống như đang đi mượn vậy, không tài nào có thể điều khiển được.
Sở Hạo Dương thoả mãn úp mặt vào ngực cô thở dốc, anh mỉm cười nhẹ rồi nhanh chóng rút ra nằm vật sang bên cạnh. Anh đưa tay kéo cô ôm chặt vào lòng, cả hai cùng nhau tiến vào giấc ngủ sâu…
______________
P/s: Đôi này rất chi là lộm nhộm nhá =)))) hở tý là vồ vập vào nhau thôi…