Ngày hôm sau, đúng như đã nói trước đó vừa sáng sớm Diệp Tư Thành đã đem hợp đồng đến công ty Tinh Nghệ. Ngay khi vừa kí kết hợp đồng xong, Diệp Tư Thành vốn định ra về bỗng nhiên cánh cửa phòng được đẩy ra và Đường Lệ xuất hiện.
“Tư Thành, trùng hợp thật. Cháu định về à?”
“Vâng thưa cô. Kí hợp đồng xong rồi, cháu phải về đây”
Không hiểu Đường Lệ muốn làm gì mà bà lại nhanh chân đi đến gần Diệp Tư Thành kéo tay ngăn anh ta lại, không cho đi.
“Vậy không được đâu, cháu đã mang đến cho văn phòng nhỏ của Tịnh Nhu nhà cô một hợp đồng lớn như vậy, dù thế nào thì cũng nên ăn mừng cảm ơn một bữa chứ”
Diệp Tư Thành thấy Đường Lệ giữ mình lại, nghe được lời đề xuất của bà anh ta như mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn bày ra sự lúng túng, ngượng ngùng.
“Ừm… cháu nghĩ là không tiện lắm…”
Diệp Tư Thành liếc ánh mắt ấy về phía Tịnh Nhu, căn bản vì lời từ chối của cô ngày hôm qua nên anh ta mới tỏ thái độ buồn bã này ra trước mặt Đường Lệ, Đường Lệ cư nhiên biết mấu chốt của lời từ chối này từ đâu mà ra, bà lên tiếng nhắc nhở nhẹ.
“Tịnh Nhu! Ý con sao?”
Tịnh Nhu một phần trong lòng thực sự rất chán ghét sự dây dưa của Diệp Tư Thành, một phần lại rất thắc mắc không biết Đường Lệ muốn làm cái gì mà hôm qua vừa thuyết phục cô kí hợp đồng với nhà họ Diệp vậy mà hôm nay lại muốn cô đi ăn chung với anh ta, rốt cuộc bà đang toan tính điều gì đây?
Quay trở lại với Sở Hạo Dương, anh sau bốn ngày miệt mài cắm mặt ở công ty cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn một chút nhưng cũng không vì thế mà lơ là… Tạ Thần Phong mở lời muốn đưa anh đi ăn.
“Làm hết cả một buổi sáng cuối cùng cũng xong, em cũng đói muốn xỉu rồi. Hay là chúng ta kiếm quán nào đó ăn trưa nhé”
“Được… cậu quyết định đi”
Tạ Thần Phong dự lái xe đưa Sở Hạo Dương đến một quán ăn nhỏ nào đó ăn để lót dạ rồi về làm việc tiếp nhưng đang đi trên đường bỗng dưng Tạ Thần Phong nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc… cậu dừng xe rồi bất giác thốt lên.
“Ơ… Tịnh Nhu?”
Sở Hạo Dương mấy ngày nay ăn không đủ chất ngủ không đủ giấc nên muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút nào ngờ vừa nghe thấy Tạ Thần Phong nhắc đến tên người thương anh chợt mở lớn mắt, ngồi bật dậy.
“Ở đâu?”
“Ở đằng kia kìa, Đường Tịnh Nhu với mẹ của cô ấy, hình như vừa mới ăn xong…”
Sở Hạo Dương ngó đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe liền thấy Đường Lệ, Tịnh Nhu và một người đàn ông lạ mặt khác. Gương mặt anh nhìn nụ cười tươi rói của người đàn ông đó đối với Tịnh Nhu mà mặt mày nhăn như khỉ đột. Sở Hạo Dương nới lỏng cà vạt, tháo dây đai an toàn rồi nói với Tạ Thần Phong.
“Tự lái xe về đi”
Tạ Thần Phong từ nãy đến giờ vẫn chỉ chăm chú vào Tịnh Nhu ở phía đằng xa mà không để ý đến Sở Hạo Dương, đến khi phát giác ra thì chỉ còn tiếng đóng cửa “cạch” và người tất nhiên là không thấy đâu nữa. Cậu tần ngần ngồi đó máy móc quay đầu nhìn về lại phía Tịnh Nhu, đã thấy Sở Hạo Dương gần đi đến đó. Cậu thở hắt lắc đầu, thầm nghĩ: Đúng là bá đạo tổng tài lại nổi cơn ghen rồi đây! Cậu cũng không dám tò mò gì nhiều liền khởi động xe rời đi…
Tịnh Nhu ăn trưa xong muốn rời đi ngay nhưng Đường Lệ cứ níu kéo cô ở lại nên ba người mới cùng nhau ra về. Sở Hạo Dương mặt nặng mày nhẹ đi gần đến chỗ của bọn họ, Tịnh Nhu ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt khó coi cua anh.
“Hạo Dương”
Sở Hạo Dương một phát nắm chặt lấy bàn tay của Tịnh Nhu kéo về phía mình, tránh không cho người đàn ông kia tiếp xúc với cô. Trước khi đi anh vẫn lễ phép chào Đường Lệ.
“Thưa cô, cháu xin phép đưa Tịnh Nhu đi trước ạ”
Thấy Sở Hạo Dương một mạch kéo Tịnh Nhu đi mà có vẻ cô hay Đường Lệ cũng không có ý định phản đối, Diệp Tư Thành lo lắng muốn giữ cô lại…
“Ơ… anh làm gì vậy?”
“Không sao đâu Tư Thành, đó là bạn trai của Tịnh Nhu đấy”
Nghe được lời đó từ chính miệng của mẹ cô nói, tâm tình Diệp Tư Thành bỗng chốc trùng xuống. Thì ra cô thật sự có người yêu… anh ta còn tưởng cô cố tình lấy lí do đó ra để từ chối lời tỏ tình với mình chứ…
…
Sở Hạo Dương kéo Tịnh Nhu một mạch đến góc khuất, anh thô bạo đẩy lưng cô vào tường rồi phủ xuống môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt. Anh hôn cô một cách cuồng dã, anh nâng đầu cô lên để cô tiếp nhận anh, không cho cô một cơ hội nào từ chối nụ hôn của mình.
Tịnh Nhu mới đầu khá bất ngờ vì anh không nói không rằng gì cứ tự nhiên mà hôn cô, nhưng sau đó ngay khi bắt kịp được anh, cô cũng nhiệt tình đáp trả. Hai người môi lưỡi dây dưa không hề có ý định dừng lại, chỉ khi Tịnh Nhu cảm thấy thực sự khó thở, lồng ngực phập phồng thì khi đó Sở Hạo Dương mới luyến tiếc buông cô ra.
Kết thúc nụ hôn ướt át, Sở Hạo Dương mặc kệ cô vẫn đang thở hổn hển, anh nâng cằm cô lên trực tiếp hỏi.
“Anh ta là ai?”
Tịnh Nhu nhìn ánh mắt sắc lẹm của Sở Hạo Dương mà bỗng chốc rùng mình, là do anh hiểu lầm cô với Diệp Tư Thành nên mới nổi cơn ghen ư?
Tịnh Nhu cụp mắt xuống nói với giọng ỉu xìu…
“Anh ta tên Diệp Tư Thành, trước đó em từng cứu anh ta, đưa anh ta đến bệnh viện, để cảm ơn em, anh ta đã đến Tinh Nghệ để bàn chuyện hợp tác với em… nên anh đừng hiểu lầm”
“Đơn giản vậy thôi sao?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi”
Nghe được lời nói chắc nịch của Tịnh Nhu, cơ mặt của Sở Hạo Dương lúc này mới giãn ra phần nào, anh đưa tay ôm cô vào lòng thủ thỉ.
“Haizzz… mới không gặp em mấy ngày mà bên cạnh em lại có thêm một người đàn ông khác, em bảo anh làm sao mà yên tâm để em ở một mình đây?”
“Vậy thì anh đừng bao giờ để em một mình nữa”
Sở Hạo Dương nghe được lời nói ấy, bất giác tim anh nhói lên một hồi. Anh biết mấy ngày nay anh vì công việc mà bỏ bê cô, là anh không tốt nhưng có điều đến khi có thời gian rảnh một chút lại bắt gặp cô với người đàn ông khác đi ăn với nhau, lại còn có cả mẹ cô đi cùng nữa thì lại càng khiến nỗi lo trong lòng anh ngày một lớn thêm.
Sở Hạo Dương buông cô ra, cụng nhẹ trán mình vào trán cô, giọng nói giống hệt như đang “ra lệnh” cho đối phương.
“Đừng tưởng nói một câu dễ nghe như vậy thì anh sẽ tha cho em. Chút nữa về công ty mau chóng huỷ hợp đồng với người đàn ông kia đi, anh không muốn thấy anh ta lởn vởn trước mặt em nữa”
Tịnh Nhu ngẩng đầu phì cười với độ ghen bóng ghen gió của Sở Hạo Dương, không biết cái tính này là do di truyền hay gì đây… Cô đứng khoanh tay nhếch môi nhìn anh.
“Sếp Sở bá đạo thật đó, em thấy Tinh Nghệ đâu phải công ty con dưới trướng Dương Thiên đâu, tại sao em lại phải nghe lời anh chứ?”
Dứt lời, Sở Hạo Dương liền trừng mắt nhìn cô, lên tiếng răn đe.
“Anh bá đạo vậy đấy, bởi vì anh là bạn trai em nên bên cạnh em chỉ được có một mình anh thôi”
Tịnh Nhu cười thầm trong lòng, cô đưa tay câu cổ anh xuống, ngón tay nhè nhẹ vuốt từng lọn tóc đằng sau gáy của anh đưa miệng gần tai anh mị hoặc hỏi lại.
“Vậy anh thì sao hả, Hạo Dương? Bên cạnh anh cũng chỉ có một mình em sao?”
Sở Hạo Dương không kiêng dè, anh mắt anh kiên định trực tiếp đáp trả.
“Đương nhiên, từ đầu đến cuối bên cạnh anh, trong lòng anh chỉ có mình em thôi”
Khi câu nói ấy của anh phát ra, ánh mắt cô cụp xuống, cô tựa cằm lên bả vai anh nghĩ ngợi. Cái khoảnh khắc anh ấy nói ra câu nói đó, ánh mắt của anh ấy đã trực tiếp đánh gục tất cả suy nghĩ vớ vẩn trong đầu cô. Từ giây phút ấy bỗng nhiên cô chợt hiểu ra, bây giờ quan hệ của anh ấy với Triệu Tư Tư thật sự đã không còn quan trọng nữa, đơn giản vì tình cảm là chuyện của hai người không liên quan đến người thứ ba.
_______________
P/s: May cho ông kia là tôi chỉ buôn dấm chứ không buôn đồ phóng hoả đốt nhà nếu không thì ông xác định