Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 19: Chương 19




Dịch: Hạnh

Chiều thứ Hai, Diệp Dương tới Thời Đại tham dự buổi họp chuẩn bị cho họp báo thay đổi lịch chiếu, tâm trạng của Tần Tuyết Lan rất tốt.

Doanh thu của “Diệp Hạn” tốt thì áp lực của các cô cũng nhỏ đi.

Họp xong, xuống tầng, lúc rời khỏi thang máy cô bắt gặp Trình Ninh đang chuẩn bị tiến vào.

Mùa Hè năm ngoái khi gặp Trương Kiền, Diệp Dương có đội mũ, che kín cả mặt mày, Trình Ninh không nhìn rõ gương mặt cô ra sao.

Lần này chạm mặt, ban đầu Trình Ninh cũng không nhận ra Diệp Dương.

Đến khi Diệp Dương phát hiện, ngơ ngẩn cả ra thì Trình Ninh mới dần ý thức được Diệp Dương là ai qua sự sững sờ của cô.

Trình Ninh thoáng ngạc nhiên.

Trình Ninh từng thấy ảnh Diệp Dương rồi, đó là một tấm ảnh thẻ rất trang trọng nghiêm túc, lại biết cô là người đã đá Trương Kiền, Trình Ninh những tưởng cô là một nữ hoàng kiêu ngạo phô trương, nào ngờ lại… bình dị gần gũi như vậy.

Trình Ninh lập tức mỉm cười, nói: “Trùng hợp quá.”

Diệp Dương gật đầu: “Dạo gần đây tôi có hợp tác một dự án nên mới tới họp.”

Trình Ninh đáp “ừ”: “Anh ấy cũng nói với tôi rồi.”

Diệp Dương lại bảo: “Mấy hôm nữa chúng tôi tổ chức họp báo nên cũng hơi bận, tôi đi trước đây.”

Trình Ninh tạm biệt cô, đưa mắt nhìn theo bóng cô rời khỏi sảnh rồi mới thôi.

Ngày tổ chức buổi họp báo thay đổi lịch chiếu của “Em đang bước”, tổng doanh thu phòng vé của “Diệp Hạn” đã quá bảy trăm triệu. Hơn nữa phản ứng của dư luận cũng khá tốt. Theo như xu hướng hiện tại, nếu doanh số không đạt hai tỷ thì ít ra cũng được tỷ rưỡi.

Đạo diễn của “Diệp Hạn” là người mới. Thực chất Thời Đại cũng không kỳ vọng nhiều vào bộ phim này, chỉ muốn để người mới thử sức, kiếm được tiền hay không cũng chẳng quan trọng, đừng lỗ cụt vốn là được.

Giờ “Diệp Hạn” nổi đình đám, ý nghĩa của nó không chỉ giới hạn trên con số doanh thu, mà còn ghi dấu sự xuất hiện của một đạo diễn thương mại mới.

Thị trường điện ảnh Trung Quốc hiện tại chẳng hề thiếu thốn tiền bạc, thứ nó thiếu là nhân tài, đây mới chính là ý nghĩa lớn nhất của “Diệp Hạn”.

Đạo diễn của “Em đang bước” cũng là người mới, có thành công của “Diệp Hạn”, bên đầu tư cũng ôm hy vọng rất lớn với bộ phim này, vậy nên hậu trường buổi họp báo hôm ấy vô cùng nô nức náo nhiệt.

Đặc biệt là sau khi tổ sản xuất chính của “Em đang bước” có mặt, hậu trường lại càng náo nhiệt hơn.

Sau khi MC tới nơi, Diệp Dương kéo anh ta ra một góc để phổ biến chương trình.

Cũng do sắp mở màn rồi mà Lam Trăn vẫn chưa tới, Diệp Dương bèn duyệt lại chương trình với tổ sản xuất chính, rồi buổi họp báo bắt đầu.

Lam Trăn tới nơi, bước thẳng vào hội trường buổi họp báo.

Diệp Dương không thể không chạy tới hàng đầu, ngồi xổm xuống tóm tắt lại kịch bản cho cô.

Nhưng đi giày cao gót lâu thật sự rất khó chịu.

Diệp Dương vốn định quỳ một chân nhưng lại ngại Trương Kiền cũng ngồi hàng đầu, cô vẫn muốn giữ hình tượng người yêu cũ, bèn cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, cô dằn lòng, đành quỳ xuống.

Thôi mặc kệ, vậy là đủ lắm rồi, người làm việc chăm chỉ mới là người đẹp nhất!

Diệp Dương duyệt chương trình với Lam Trăn, rồi lẳng lặng dời sang một bên.

Lúc ra ngoài mới phát hiện đám fan ở ghế sau đã nhảy tót hết lên chỗ của cánh báo chí phía trên rồi, bảo vệ thì lại như không thấy gì, cứ đứng im không động đậy.

Diệp Dương vội nhắc nhở họ, bảo họ đưa fan ra sau hàng rào.

Buổi họp báo lần trước loạn như cào cào, quá nửa cũng do fan chiếm mất ghế của bên truyền thống, khiến hàng ghế trên rối tung lên, lần này bọn họ không thể dẫm lên vết xe đổ nữa.

Sau đó cô lại nhắn tin cho Kim Hạo.

Kim Hạo phụ trách quản lý người hâm mộ, Diệp Dương nhắc cậu để ý coi chừng, không để bọn họ di chuyển lung tung.

Buổi họp báo dài một tiếng đồng hồ diễn ra rất suôn sẻ, phản ứng của các lãnh đạo và phía truyền thông bên dưới cũng khá sôi nổi, Diệp Dương cảm thấy nỗi cực khổ hai tuần thức khuya dậy sớm của mình cũng chẳng phải uổng công vô ích.

Khâu cuối của chương trình là tri ân người hâm mộ, MC để các diễn viên chính bốc thăm, fan hâm mộ có số may mắn sẽ được mời lên sân khấu giao lưu với diễn viên.

Trước khi xuống sân khấu, fan nam của nữ phụ Mạc Y Nị đòi ôm cô diễn viên này.

MC cảm thấy quần áo Mạc Y Nị mặc không phù hợp để ôm fan, bèn cất lời giải vây thay cô.

Mạc Y Nị phóng khoảng tỏ ý không sao, cuối cùng fan nam này nhân cơ hội ôm thần tượng để cưỡng hôn Mạc Y Nị.

Nhưng đây là tiết mục tri ân fan hâm mộ, hơn nữa động tác của người này rất tự nhiên, ban đầu mọi người đều không kịp phản ứng, đến cả Mạc Y Nị và nam chính Khương Khải đứng cạnh cô cũng không ý thức được.

Đến tận khi Mạc Y Nị thét lên, fan nam quay mình nhảy xuống sân khấu, Diệp Dương mới nghe có ai đó gào lên gọi bảo vệ.

Cả hội trường như sực tỉnh khỏi giấc mộng.

Fan nam nhảy từ sân khấu xuống, chạy thẳng về hướng Tây nơi Diệp Dương đang đứng.

Diệp Dương không tránh kịp, vô thức vươn tay tóm người này lại, cuối cùng lại bị cậu ta đẩy ra.

Fan nam hất mạnh Diệp Dương ra, không kịp ổn định trọng tâm nên cũng ngã xuống theo. Thế là tiếng thét lại váng lên ở cánh Tây sân khấu.

Fan nam vừa lăn vừa bò xông ra ngoài, bảo vệ vội vã chộp lấy người này, ấn dụi cậu ta xuống đất.

Diệp Dương ngã xuống cạnh đám loa, tay trống nữ của đội hiệu ứng âm thanh thấy vậy vội nhặt điện thoại giúp Diệp Dương rồi đỡ cô dậy hỏi han.

Diệp Dương đập đầu vào loa, thoáng cảm giác choáng váng mất phương hướng, cô lắc đầu, thấy vẫn còn tạm ổn mới nắm lấy tay cô gái nọ đứng dậy, đáp mình không sao.

Cô gái nọ đưa điện thoại cho cô, lo lắng nhìn trán Diệp Dương, nói: “Cô chảy máu rồi kia, thật sự không sao đấy chứ?”

Diệp Dương sợ hết hồn, vội rút điện thoại ra soi.

Cô thấy bên phải trán mình bị xước một chút, thoáng thấy có máu rỉ ra nhưng lại không quá nghiêm trọng, cô bèn thở phào nhẹ nhõm. Diệp Dương nhận lấy khăn giấy của cô gái nọ, chấm lên vết thương, thấy Tần Tuyết Lan chạy từ phía Đông tới, cô vuốt mớ tóc mai sau tai ra, che mất vết thương bên trán, cô cảm ơn tay trống nữ rồi vội vã tiến lại.

Trương Kiền đứng từ xa thấy bảo vệ cánh Đông đã bắt được tên fan cuồng bèn quay đầu ra hiệu cho MC trên sân khấu, để MC kiểm soát hội trường, tiếp tục chương trình.

Lúc này MC mới sực tỉnh, vội vã cất lời trấn an diễn viên trên sân khấu và khách khứa bên dưới, khuyên mọi người đừng sợ hãi.

Trương Kiền vòng qua sân khấu tới phía Tây xử lý tình hình.

Trương Kiền lời ít ý nhiều, nói cho Tần Tuyết Lan và Diệp Dương bốn điểm quan trọng.

Thứ nhất là phải báo cảnh sát, để cảnh sát tới xử lý. Hai là không được để Mạc Y Nị tham gia phỏng vấn với cánh báo chí, nếu không bên báo đài sẽ dồn hết sức chú ý lên một mình cô, vậy thì hôm nay không còn là buổi họp báo của “Em đang bước” nữa mà sẽ biến thành buổi họp báo của “Mạc Y Nị” rồi. Ba là sau khi họp báo kết thúc phải lập tức lên tiếng thông báo tình hình chuyện xảy ra ngày hôm nay và công tác xử lý để có lời hẳn hoi với khán giả. Bốn là phải khống chế dư luận thật tử tế.

Sau khi người quản lý của công ty tổ chức họp báo có mặt, Tần Tuyết Lan vội nhắn họ báo cảnh sát, rồi dặn dò Diệp Dương để ý cẩn thận quá trình phỏng vấn của cánh báo chí. Còn về phần mình, Tần Tuyết Lan chạy vội đi tìm quản lý của Mạc Y Nị.

Hầu hết các đài báo hoàn thành phần phỏng vấn chung đều đã tản đi bớt rồi, chỉ có vài bên có hẹn riêng là bước vào phòng phỏng vấn riêng để lấy tin viết bài.

Lần này Diệp Dương không đi cùng với Lam Trăn, sợ Lam Trăn thấy mình lại nhớ ra chuyện gì, bèn vào phòng phỏng vấn của nam chính Khương Khải.

Sau khi buổi phỏng vấn riêng kết thúc, Diệp Dương tiễn cánh báo chí về, nhưng vừa mở cửa đã thấy Trương Kiền đang đứng chếch gần đó.

Các fan nữ trên hành lang đang nhìn anh, chụm đầu rỉ tai với nhau, còn anh thì dường như lại chẳng hề phát hiện, cứ hệt một pho tượng.

Diệp Dương đóng cửa lại, chào tạm biệt bên báo chí, Trương Kiền tiến lên hỏi: “Đã xong xuôi cả chưa?”

Diệp Dương gật đầu.

Trương Kiền tiến vào phòng phỏng vấn riêng.

Diệp Dương dặn nhân viên đóng cửa rồi đứng ngoài chờ.

Khương Khải thấy Trương Kiền vào bèn mỉm cười đứng dậy: “Tôi còn vừa bảo nếu cậu không tới thì tôi cũng đi luôn.”

Trương Kiền hỏi: “Mấy giờ thì máy bay cất cánh vậy?”

Trợ lý của Khương Khải đáp: “Mười hai rưỡi là phải xuất phát tới sân bay.”

Trương Kiền nhìn đồng hồ, nói: “Vậy cũng đủ rồi.”

Trương Kiền nói cho Khương Khải chuyện chuẩn bị mời người yêu cũ của dàn diễn viên tham gia buổi công chiếu “Em đang bước”.

Khương Khải nghe xong bèn nhìn Trương Kiền: “Cậu muốn tôi mời Du Phàm tới?”

Trương Kiền nói: “Tôi đã nói với Trăn Trăn rồi. Trăn Trăn bảo phải cả hai diễn viên chính cùng mời mới có ý nghĩa, nếu chỉ một người làm thì lại không đáng, cô ấy muốn xem tình hình bên cậu thế nào.”

Khương Khải nhìn anh không chớp mắt: “Nếu là cậu thì cậu có nói chuyện này với người yêu cũ không?”

Trương Kiền thoáng ngẩn ra, rồi anh nói: “Không.”

Khương Khải cười: “Nếu cậu nói mình làm được để thuyết phục tôi thì tôi sẽ xem thường cậu.”

Trương Kiền lại bảo: “Chúng ta không giống nhau, cậu và Du Phàm chia tay trong hòa bình, tôi thì bị đá, đương nhiên tôi không thể mở lời trước cô ấy được. Nhưng nếu là chia tay trong hòa bình thì khi gặp lại sẽ vẫn là bạn bè, không có gì là không thể cả.”

Khương Khải bất lực: “Chia tay hòa bình gì chứ. Cũng cãi cọ vô số lần rồi, thật sự chẳng còn cách nào khác nên mới chia tay. Chỉ là sau một khoảng thời gian dài, chuyện được mọi người tô điểm, dần dần lại trở thành chia tay trong hòa bình. Giờ nhìn những tin đồn trên mạng, đến chính tôi cũng phải thấy buồn cười. Nhưng nếu quá khứ đã trở thành một câu chuyện được ca tụng thì tôi nghĩ cứ để kệ đó đừng động vào thì hơn, tôi không muốn bị người ta mắng là tên đàn ông cặn bã lợi dụng người yêu cũ.”

Trương Kiền gật đầu, nói: “Nếu chúng ta chỉ là bạn bè thì cậu đã nói tới nước này, tôi cũng chẳng nhiều lời thêm nữa. Nhưng nếu chúng ta đã có cả quan hệ công việc thì tôi cũng phải đứng trên góc độ thương mại để nói thêm đôi câu. Dự trù kinh phí marketing của ‘Em đang bước’ trước đó chỉ có ba trăm triệu tệ, giờ ‘Diệp Hạn’ thành công, kỳ vọng của các nhà đầu tư dành cho ‘Em đang bước’ cũng lớn hơn. Họ tăng thêm đầu tư, mong nó có thể làm nên chuyện. Không chừng ‘Em đang bước’ chính là ‘Diệp Hạn’ tiếp theo, thậm chí còn thành công hơn cả ‘Diệp Hạn’ nữa. Nhưng chỉ có niềm tin từ phía đầu tư thôi là không đủ, cậu và Lam Trăn cũng phải có lòng mới được. Cậu cũng biết buổi công chiếu quan trọng thế nào rồi đấy. Lễ công chiếu thành công sẽ tạo ra hiệu quả ra sao chắc cậu cũng rõ. Cậu cố sống cố chết làm việc, chạy ngược chạy xuôi đóng phim, cũng chẳng bằng nhìn nhau nở một nụ cười với Du Phàm tại lễ công chiếu.”

Khương Khải không lên tiếng.

Trương Kiền nói: “Hay là thế này, để chúng tôi liên lạc với Du Phàm, cậu không phải mở lời, nếu cô ấy đồng ý thì cô ấy sẽ chủ động, cậu chỉ cần phối hợp thôi là được.”

Sau khi nói chuyện với Khương Khải xong, Trương Kiền cùng Diệp Dương xuống hầm gửi xe tiễn họ.

Chào tạm biệt rồi, đang định lên thang máy thì khéo thế nào lại bắt gặp đoàn đồng nghiệp bên phòng truyền thông của cô tiễn bên Lam Trăn xuống.

Lam Trăn thấy hai người đứng với nhau bèn đưa mắt nhìn Diệp Dương thật lâu.

Cô càng nhìn càng có cảm giác cô gái này chính là người yêu cũ của Trương Kiền.

Trừ nốt ruồi lệ bên đuôi mắt ra, thực sự thì Lam Trăn cũng không còn nhớ mặt mũi người yêu của Trương Kiền ra sao rồi. Nhưng cô vẫn nhớ cảm giác người yêu Trương Kiền đem lại.

Lần đầu cô gặp người yêu Trương Kiền là vào sinh nhật anh.

Mọi người đều tưởng với thẩm mỹ của Trương Kiền, chắc chắn bạn gái anh phải là một người đẹp lạnh lùng thanh cao, nào ngờ anh lại đưa một cô gái thẹn thùng dịu dàng tới, đương nhiên là cô đẹp, dù có đặt vào giữa khoa biểu diễn thì vẫn đẹp, chỉ là ít nhiều gì cũng không phù hợp với tưởng tượng của bọn họ về người yêu Trương Kiền.

Lúc ăn cơm, dường như người yêu Trương Kiền chẳng hề mở lời trò chuyện. Mọi người gợi chuyện, cô cũng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt rồi đáp lại thật đơn giản.

Một con người rất biết điều.

Nhưng ngày còn trẻ, bọn họ cảm thấy cái từ biết điều này rất ngốc nghếch. Bảo một cô gái biết điều dường như lại tựa đang nói cô ấy khuyết thiếu một thứ sức hấp dẫn nào đó của phái nữ, nghe như đang buông lời châm biếm vậy.

Lương Châm thì thầm: “Cậu trông Trương Kiền đi, trông cậu ấy có giống loại thích kiểu người biết điều không? Có khi lúc ở riêng với nhau người ta cũng giỏi nũng nịu dỗ dành lắm đấy. Dân quê nhiều trò, đâu như chúng ta, ngơ ngác chẳng biết gì, cứ đần cả ra.”

Lương Châm và Trương Kiền từng yêu nhau.

Nhưng theo như lời Lương Châm nói, khi hẹn hò với Trương Kiền, cô chẳng hề cảm thấy chút sức hấp dẫn nào từ anh.

Trừ gương mặt và chiều cao đúng gu Lương Châm ra, Trương Kiền của ngày cấp III hoàn toàn chẳng còn điểm nào hợp ý cô.

Khoảnh khắc Lương Châm cảm nhận được sức hấp dẫn của Trương Kiền là sau khi anh đã yêu Diệp Dương.

Lương Châm rất khó hiểu, tại sao Trương Kiền trước đó chẳng hề kiên nhẫn, chẳng hề dịu dàng đột nhiên lại trở nên vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng vậy.

Lương Châm thoáng hối hận vì đã chia tay với Trương Kiền, vậy nên cô cũng có chút ít thù địch và ghen ghét người yêu anh.

Lam Trăm nghĩ xung quanh họ không có tuýp người như Diệp Dương, cô có thể hiểu tại sao Trương Kiền lại thích cô ấy, vì tò mò thôi.

Nhưng giờ Lam Trăn lại thật sự thấy hơi khó hiểu, bọn họ quay lại với nhau rồi sao?

Nếu là vậy thật thì lại giống tình tiết của “Em đang bước” quá, đây là một minh chứng sống cho câu “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.”

Lam Trăn cố nhớ lại tên cô, nhưng lại không có chút ấn tượng nào.

Lam Trăn và Trương Kiền trò chuyện đôi câu trước thang máy rồi chào nhau, cô vốn không muốn băn khoăn thêm về chuyện này, nhưng cũng không kiềm chế nổi, chân đang bước chợt khựng lại, cô nhìn Diệp Dương, hỏi: “Cô tên là gì vậy nhỉ?”

Diệp Dương sững sờ, đưa mắt nhìn Trương Kiền theo bản năng.

Trương Kiền cũng nhìn cô.

Diệp Dương lại nhìn Lam Trăn, cười: “Diệp Dương, Diệp trong cây lá, Dương trong thái dương.”

Lam Trăn nhớ ra ngay, cô ấy tên là Diệp Dương. Cô “ồ” một tiếng đầy ẩn ý.

Vừa “ồ” cô vừa thoáng liếc Trương Kiền, nói: “Cô rất giống một người bạn của bạn tớ, tớ còn tưởng cô là cô ấy. Hóa ra nhận nhầm mất rồi.”

Diệp Dương cười: “Vậy vinh dự cho tôi quá.”

Lam Trăn cảm khái, người ta bảo nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng cao hơn cuộc sống. Theo như cô thấy thì bảo nghệ thuật có nguồn gốc từ cuộc sống cũng chẳng sai, nhưng chưa chắc nó đã cao hơn cuộc sống. Thực chất cuộc sống thú vị hơn nghệ thuật rất nhiều.

Cô nói: “Đúng vậy, vòng vèo một hồi, sự đời đúng là kỳ diệu.”

Đúng lúc này, Diệp Dương lại nhận được điện thoại của Tần Tuyết Lan, chị ta nói cảnh sát tới rồi, bảo bên họ liên lạc với người phụ trách fan hâm mộ để tới lập biên bản.

Diệp Dương gọi điện cho Kim Hạo, bảo cậu mau qua đây.

Cúp máy xong thì đoàn Lam Trăn cũng đã đi rồi.

Diệp Dương nói với Trương Kiền: “Chị Lan gọi điện, nói cảnh sát đã tới rồi.”

Trương Kiền không đáp lời, ánh mắt dừng lại trên trán cô.

Lúc này Diệp Dương mới ý thức được trán mình đang đau lâm râm, cô vội lấy tay che, giải thích: “Tôi không cẩn thận nên lỡ bị va phải, vẫn chưa kịp xử lý, để anh phải cười rồi.”

Ánh mắt Trương Kiền đậu trên bàn tay phải đang che trán của cô.

Ngón trỏ và ngón giữa của cô đều đeo nhẫn.

Hình như các cô gái bây giờ đều thích đeo nhẫn thế này.

Một bàn tay đeo hai chiếc nhẫn cũng là ít rồi, có người đeo năm cái, có người đeo bảy cái.

Nhưng anh cảm thấy tay mà không đẹp thì đeo càng nhiều nhẫn sẽ lại càng rườm rà, chẳng bằng đừng đeo gì hết, trở về với nguyên trạng.

Tuy vậy, anh thấy cô trời sinh đã hợp đeo nhẫn, một chiếc nhẫn tròn bằng bạc đơn giản vậy thôi nhưng khi được đeo lên tay cô trông lại thật xinh xắn.

Bàn tay cô đẹp, đẹp tới mức chỉ cần nhìn không cũng đủ lưu lại ấn tượng cho người khác.

Anh từng mua nhẫn cho cô, đương nhiên không phải nhẫn cầu hôn, cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Chỉ là có một ngày anh phát hiện ra tay người yêu mình vừa mảnh dẻ vừa thon dài, bèn nảy ra ý muốn tô điểm cho nó.

Mua được nhẫn rồi, anh lại cảm thấy bỗng dưng vô duyên vô cớ tặng nhẫn cho người ta thì hơi kỳ quặc, vậy là anh cứ một mực chờ tới sinh nhật cô để tặng cô làm quà.

Chiếc nhẫn không hề rẻ, vì anh thấy những chiếc nhẫn rẻ tiền không xứng với ngón tay bạn gái anh, cũng không xứng với tấm lòng của anh. Nhưng để bạn gái không bị áp lực, anh nói dối, bảo mình mua nó bên đường.

Có lúc anh thấy thật buồn cười, người ta mua quà thì sợ rẻ quá, còn anh lại chỉ sợ mua đồ đắt tiền.

Lúc anh tặng nhẫn cho cô, mắt cô sáng lấp lánh, hỏi anh rằng đeo nhẫn ngón nào?

Anh mua nhẫn theo cỡ ngón áp út, nhưng gần lúc tặng lại cảm thấy ý nghĩa của ngón áp út quá lớn, bọn họ vừa bắt đầu yêu nhau, làm quá lên lại thành ra vô nghĩa, anh bèn bảo mình chỉ áng chừng cỡ, ngón nào hợp thì cô cứ đeo ngón ấy.

Cô thử một lượt, cuối cùng nói đeo ngón giữa là hợp nhất, ngón áp út thì hơi rộng.

Nhưng cô lại vẫn đeo nhẫn trên ngón áp út, nói đeo ngón này trông đẹp nhất, sau đó cô vươn tay, hỏi anh thấy sao.

Anh không gửi gắm nguyện vọng đặc biệt nào vào chiếc nhẫn này, nhưng nhìn chiếc nhẫn cô đeo trên ngón áp út, chợt anh lại cảm thấy người con gái này là của mình, tim anh đập thình thịch, anh rất muốn hôn cô, vậy là anh quả quyết kéo cô lại, hôn lên môi cô.

Về sau cô cũng mua cho anh một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này đúng là mua ngoài lề đường thật, mấy chục tệ một chiếc.

Cô cũng không chọn ngày để tặng mà cứ thế đeo ngay lên tay anh, nói nếu những cô gái khác nhìn thấy chiếc nhẫn này sẽ không tấn công anh.

Anh bèn cười, cái thứ mang ý nghĩa trọng đại này chỉ phòng tránh được những người thành thật biết điều, giữ mình trong sạch mà thôi.

Cô cũng cười, chắc hẳn những người không biết điều ấy cũng chẳng lọt nổi vào mắt anh, cô không lo.

Anh suy nghĩ, cảm thấy lời cô nói khá có lý.

Về sau cô buộc một sợi chỉ đỏ lên chiếc nhẫn ấy, luôn mang nó theo mình.

Anh cũng không cảm thấy chiếc nhẫn bạc mấy chục tệ trên tay mình rẻ tiền, chắc vì thời còn trẻ ai cũng thấy tình yêu có thể thay được cơm.

Nhưng lúc chia tay, cô tháo nhẫn xuống trả anh, anh cầm cả nó lẫn nhẫn của mình ném thẳng vào thùng rác.

Trương Kiền rút khăn tay ra, đưa cho cô.

Lần này Diệp Dương không từ chối. Cô nhận khăn tay, cảm ơn anh rồi ấn khăn xuống trán.

Có một kiểu người, lời nói và cử chỉ đều tỏ ý tôn trọng phái nữ, quan tâm chăm sóc tới từng tiểu tiết. Đây đều là do được giáo dục mà thành, chẳng liên quan gì tới những chuyện khác. Hôm nay nếu người bị thương không phải là cô – bạn gái cũ của anh, mà chỉ là một người qua đường thì anh vẫn sẽ làm như vậy.

Không phải cô luôn hy vọng mình và anh sẽ đối xử với nhau như bên A và bên B sao? Giờ đúng là vậy đấy. Nếu anh thật sự coi như không thấy, hoặc cô thật sự không nhận khăn thì mới là chột dạ.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Kim Hạo rời hội trường trở về mà cảm thấy vô cùng thấp thỏm, vì fan là do cậu phụ trách liên lạc, fan được chọn lên sân khấu cũng là do cậu sắp xếp, cậu hỏi: “Chị Dương Dương, chị nói xem bên Tần Tuyết Lan có truy cứu chuyện này, đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta không?”

Diệp Dương cũng thoáng lo lắng. Dù hiện giờ Thời Đại vẫn chưa truy cứu nhưng cũng chỉ vì mọi người đang bận rộn với những chuyện quan trọng hơn. Xong chuyện rồi, chắc họ sẽ bắt đầu truy cứu trách nhiệm.

Cô nói: “Nếu dư luận phát triển theo hướng tốt thì phim của chúng ta cũng có thể thuận theo đó để lấy tiếng, dù họ có truy cứu trách nhiệm thì cũng sẽ không quá nghiêm trọng. Còn nếu dư luận chuyển biến tiêu cực thì toi đời.”

Kim Hạo nói: “Nhưng em cảm thấy chuyện này không phải ngoài ý muốn đâu, chắc chắn có người sắp xếp, nếu không phải bên Mạc Y Nị thì cũng là do Thời Đại.” Cậu lại bảo, “Chị tới muộn nên chắc không biết. Bên Mạc Y Nị nhất mực bảo vệ tên fan cuồng kia, nói cậu ta trẻ tuổi bồng bột nên lỡ làm việc hồ đồ, không muốn làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến cuộc sống về sau của cậu ta. Chỉ cần cậu ta xin lỗi là bọn họ sẽ đồng ý giải quyết cá nhân. Tần Tuyết Lan đứng cạnh cũng nhảy vào bênh vực.” Cậu khựng lại, “Êkip của nghệ sĩ học được lấy ơn báo oán từ bao giờ vậy? Không có lửa thì làm sao có khói.”

Kim Hạo nói tiếp: “Nếu phía Mạc Y Nị đang tạo scandal lăng xê thì chắc chắn không thể bắt tội họ. Chúng ta chỉ liên hệ với fanclub của nghệ sĩ, fan thì cũng toàn thuộc fanclub, nếu nghệ sĩ cùng một ruộc cấu kết với fanclub thì đám phụ trách kết nối như chúng ta làm sao đoán được?”

Diệp Dương thở dài, dù Mạc Y Nị cũng chẳng phải minh tinh gì, nhưng lại là người được một nhà đầu tư của “Em đang bước” nâng đỡ đưa vào phim. Chắc chắn Thời Đại sẽ không vì một chuyện to bằng hạt vừng mà nảy sinh mâu thuẫn với phía đầu tư.

Thôi thì cũng vẫn phải dùng câu nói cũ. Dư luận phát triển theo xu hướng tốt, Thời Đại không truy cứu thì mọi người đều vui. Còn nếu dư luận đi theo hướng xấu thì lãnh đạo của Thời Đại sẽ muốn có câu trả lời, Tần Tuyết Lan phải xử lý, không thể động đến Mạc Y Nị, chỉ có thể đổ tội lên đầu họ.

Diệp Dương lên tiếng: “Để xem tình hình thế nào đã rồi nói tiếp, chưa chắc đã tệ tới vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.