Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 20: Chương 20




Dịch: Hạnh Khi sắp tới công ty rồi, Diệp Dương và Kim Hạo thấy có người gửi vào nhóm chat một tấm ảnh chụp màn hình hot search Weibo. Từ khoá “Mạc Y Nị bị sàm sỡ” đang nổi đình đám trên bảng xếp hạng. Kim Hạo thốt ngay: “Một cô diễn viên vô danh tiểu tốt bị sàm sỡ cũng thành tin hot được, thế này thì mua tin cái chắc rồi.” Diệp Dương nhấn vào từ khoá, thấy các tài khoản lớn chuyên về mảng giải trí trên Weibo đều đang đồng loạt bàn tán chuyện này. Bọn họ đăng tải một video giống nhau. Fan nam ôm ghì lấy Mạc Y Nị, thuận đà hôn vào cổ cô. Mạc Y Nị khẽ nghiêng ra sau tránh né. Tay của fan nam dời tới mông Mạc Y Nị, dùng sức bóp một cái. Sau đó, Mạc Y Nị bắt đầu thét lên, còn fan nam thì nhảy khỏi sân khấu. Diệp Dương cũng có cảm giác hot search này được bỏ tiền ra mua. Nếu từ khoá hot search này là do các tài khoản giải trí lớn tự đăng thật thì dòng tiêu đề “Hiện trường buổi họp báo bộ phim điện ảnh ‘Em đang bước về phía anh’” đã biến thành “Hiện trường buổi họp báo của một bộ phim điện ảnh”. Tiêu điểm của bài viết phải là ngôi sao nữ bị sàm sỡ, đây mới là điểm giải trí mà các khán giả quan tâm chú ý. Nhưng tiêu điểm của bài viết này lại là “Buổi họp báo bộ phim điện ảnh ‘Em đang bước về phía anh’” và “Mạc Y Nị bị fan sàm sỡ”. Những người tỉnh táo vừa trông đã biết ngay những bài đăng này có mục đích PR. Chỉ là không biết do bên chế tác lén lên kế hoạch sau lưng nghệ sĩ, hoặc phía nghệ sĩ giấu bên chế tác để tự lăng xê, hay đây là chiêu hợp tác của nhà sản xuất cùng nghệ sĩ. Nhưng dù có là bên nào cố tình lăng xê thì xem ra điều này đang khá có lợi cho bộ phim. Dù sao bất cứ ai quan tâm tới chuyện này cũng sẽ đều biết có một bộ phim tên “Em đang bước về phía anh” vừa mở họp báo. Lúc trở lại công ty, Diệp Dương cho nhân viên viết một bản thông báo rồi gửi vào nhóm chat cùng thông cáo, để người bên của bên A kiểm tra. Sau khi sửa sơ vài chỗ diễn đạt của bản thông báo, Tần Tuyết Lan cho bọn họ dùng tài khoản Weibo chính thức để đăng bài. Buổi tối, trước khi tan làm, Diệp Dương lại gửi một bản báo cáo phản ứng dư luận vào nhóm. Hiện giờ, vụ việc của Mạc Y Nị chủ yếu có ba phương hướng phản ứng. Hướng thứ nhất bảo Mạc Y Nị tạo scandal lăng xê, diễn viên xoàng vì muốn nổi tiếng mà điên rồ tới mức đáng buồn nôn. Một bên nói fan cuồng điên rồ tới mức đáng buồn nôn. Một bên nói nhà sản xuất vì muốn dư luận chú ý mà bất chấp thủ đoạn, điên rồ tới mức đáng buồn nôn. Hai trường hợp trước có tiến triển ra sao thì cũng chẳng liên quan tới Thời Đại, còn hướng dư luận cuối cùng lại có phần nguy hiểm, vì nếu gây ra tai tiếng lớn thì thương hiệu của Thời Đại sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng hiện giờ cũng chỉ có một bộ phận rất nhỏ đi theo xu hướng này, chiếm tỷ lệ tương đối thấp. Tần Tuyết Lan đọc báo cáo phản ứng dư luận xong cũng chẳng nói gì, chỉ dặn bọn họ nhớ chú ý tình hình. Sau mười giờ tối, bắt đầu có một lượng lớn những ý kiến trái chiều công kích Thời Đại xuất hiện trên mạng xã hội và diễn đàn thảo luận. Họ nói Thời Đại luôn sử dụng những chiêu trò PR bất chấp thủ đoạn, rồi lột trần những vết nhơ trong công tác quảng cáo của họ. Trong đó còn xen lẫn vài bình luận công kích “Diệp Hạn” trên đủ các góc độ. Diệp Dương mở bài lên xem, thoáng cảm thấy như có ai mua bình luận viết láo. Diệp Dương lên mạng tra cứu các bộ phim điện ảnh trùng lịch chiếu với “Diệp Hạn”, phát hiện ra thứ Sáu tuần này sẽ có một bộ phim hành động nặng ký tên “Truy kích chốn tuyệt địa” được lên rạp. Hiện tại “Truy kích chốn tuyệt địa” đang công chiếu sớm, được bàn tán truyền miệng khá nhiều. Nhưng “Diệp Hạn” chiếu sớm hơn một tuần, tạo hiệu ứng rất mạnh, những suất công chiếu sớm của “Truy kích chốn tuyệt địa” cũng được chú ý nhiều. Nếu đây thật sự là chiêu trò cạnh tranh của đối thủ thì khả năng cao “Truy kích chốn tuyệt địa” đang mượn gió bẻ măng, bôi xấu danh tiếng của “Diệp Hạn”. Diệp Dương bàn chuyện này với Vương Ngạn, Vương Ngạn nói sẽ gọi điện cho Tần Tuyết Lan. Phòng tuyên truyền tác phẩm của Thời Đại và nhóm tuyên truyền “Diệp Hạn” đều đã phát hiện ra tình trạng này, đang bắt tay vào xử lý. Hôm sau, lại có vài tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện không rõ nguồn gốc từ đâu xuất hiện trên mạng, hai người trong cuộc trò chuyện này là nhân viên của Mạc Y Nị và nhân viên phía Thời Đại. Mẩu trò chuyện này cho thấy nhân viên tuyên truyền của Thời Đại đang cố gắng thuyết phục bên Mạc Y Nị lợi dụng buổi họp báo để tạo scandal. Để thuyết phục Mạc Y Nị, nhân viên này đã lấy việc cuộc trò chuyện riêng tư của đạo diễn bộ phim “Mặt mộc” bị lộ hồi năm ngoái làm ví dụ, nói rằng đây là một chiêu PR do bọn họ lên kế hoạch cùng với sự phối hợp của đạo diễn. Sự việc này đã gây nên sóng gió lớn trong giới, giúp “Mặt mộc” thu hút dư luận. Vậy là một bộ phim nghệ thuật trăm phần trăm như “ Mặt mộc” thu về ba trăm triệu tệ tiền doanh thu, phá vỡ kỷ lục phòng vé của phim nghệ thuật. Dù mọi người chẳng rõ tấm ảnh đoạn chat là thật hay giả nhưng vì đạo diễn của “Mặt mộc” là một huyền thoại trong giới phim nghệ thuật nên ảnh chụp vừa được tung lên, vị đạo diễn này đã lại lên hot search. Tình hình trên mạng ầm ĩ nhốn nháo, phạm vi và sức ảnh hưởng đều rất rộng, khiến Diệp Dương cứ phải nơm nớp lo sợ. Thậm chí cô còn ngay ngáy nhìn chằm chặp cổ phiếu của Thời Đại, mong chuyện này không ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của công ty… Nếu không thì cô thật sự chẳng đành lòng tưởng tượng tiếp… Trong mấy hôm ấy, bầu không khí của nhóm chat “Em đang bước” rất nặng nề, chỉ có chuyện mới lên tiếng, không chuyện thì lại im như thóc. Không khí bên A nặng nề, phía Diệp Dương cũng thấp thỏm không yên, chỉ sợ không cẩn thận lại đạp phải mìn. Nhưng cuối cùng chuyện Diệp Dương lo lắng lại vẫn tới. Hôm thứ hai, vừa tới công ty cô đã bị Vương Ngạn gọi tới phòng làm việc. Diệp Dương thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của sếp mình mà càng lúc lại càng bất an hơn: “Chẳng lẽ Thời Đại…” Vương Ngạn trấn an: “Thời Đại coi đây là việc ngoài ý muốn để xử trí. Tần Tuyết Lan là tổng phụ trách của dự án, khó lòng trốn tránh trách nhiệm, chị ta đã viết bản kiểm điểm rồi, chúng ta là bên thực hiện dự án, cũng chẳng thể giả bộ như không liên quan tới mình được, cô để Kim Hạo bên nhóm mình đi đi.” Lòng Diệp Dương chùng xuống. Vương Ngạn nói: “Nếu không đủ người thì cô cứ bảo Văn Tĩnh tuyển thêm, còn không kịp thì điều thành viên nhóm khác sang cũng được.” Trưởng phòng nhân sự Lưu Văn Tĩnh cũng có mặt tại đó, kịp thời chêm thêm mấy câu: “Chúng ta cũng phải khổ cực lắm mới tuyển được nhân viên, rồi lại vất vả bồi dưỡng cậu ấy, khi dùng được rồi thì lại để người ta đi như vậy. Em thấy buồn là một lẽ, đến chị và giám đốc Vương cũng chẳng vui nổi, mà cũng không còn cách nào khác cả. Nhưng công ty mình cũng sẽ cố gắng không để cậu ấy thiệt, đền cho cậu ấy ba tháng lương, để cậu ấy tìm một công việc tốt là được.” Diệp Dương nhìn Lưu Văn Tĩnh, thành khẩn cất lời: “Chị Tĩnh, người ta mới tốt nghiệp đã vào công ty mình, chưa từng phạm sai lầm lớn nào, vậy mà lại bị cho thôi việc, chắc chắn việc này sẽ để lại bóng ma tâm lý lớn cho cậu ấy.” Vương Ngạn cau mày: “Cậu ấy phụ trách kết nối fan, fan lại gây chuyện trên sân khấu. Chúng ta lén nói với nhau cậu ấy không sai thì cũng là chối tội hộ cậu ấy. Không chỉ cậu ấy có lỗi mà cả cô cũng vậy. Nếu cậu ấy không đi thì cô thế chỗ cậu ấy, nhận lỗi với người ta thì cô thấy có được không?” Diệp Dương khựng lại, cô nói: “Dù sao Tần Tuyết Lan cũng không thích em.” Vương Ngạn xanh mét mặt mày: “Diệp Dương, nếu không phải giờ đang là giai đoạn quảng bá nước rút, không thể thay ngựa giữa dòng thì cô nghĩ cô thoát được sao?” Diệp Dương không nói gì. Vương Ngạn thấy Diệp Dương như nước đổ lá khoai, bèn nói: “Công ty này không phải chỉ có mình một quản lý là cô có thể phụ trách mảng điện ảnh. Thắng Nam cứ giận tôi mãi, bảo tôi giao hết các dự án tốt cho cô, nói tôi thiên vị, vậy mà sao cô không thông cảm chút nào cho nỗi khổ tâm của người làm sếp như tôi vậy, lại còn giận lẫy.” Diệp Dương bắt đầu cảm thấy tủi thân, cô nói: “Để làm ra hai bản đề án cho Thời Đại, em đã chịu khổ chịu sở suốt nửa tháng, ngày nào cũng chỉ ngủ được bốn tiếng, cô ấy bảo anh một câu thiên vị là xoá sạch bách nỗi vất vả của em được sao? Cô ấy giỏi thì tự viết đi, nếu cô ấy giành được dự án này thì chắc chắn em sẽ không bảo anh thiên vị đâu.” Vương Ngạn nghiêm giọng: “Diệp Dương!” Diệp Dương tiếp tục nói: “Rõ ràng trước đó anh bảo em là người thật thà, cư xử ngay thẳng. Các sếp bên Thời Đại đều là người tinh tường, người tinh tường thích kẻ thật thà, anh dặn em gắng chịu khổ, phục vụ họ chu đáo, nắm chắc lấy dự án này. Thế mà cuối cùng anh lại sửa miệng bảo thay em, đám người thật thà như bọn em có tội tình gì chứ?” Vương Ngạn tức giận, bật cười nói với Lưu Văn Tĩnh: “Đấy cô nhìn cô ấy xem, cứ động cái là lại giãy nảy lên.” Lưu Văn Tĩnh đứng dậy, nói: “Đám thanh niên trong công ty mình toàn bị sếp Vương chiều hư cả, mọi người được sếp Vương chiều thì sếp Vương phải chịu thôi. Cũng may bên ngoài các em đều giữ chừng mực, cũng không uổng công sếp Vương thương các em.” Diệp Dương ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Em hiểu ý của sếp Vương và chị Văn Tĩnh, nhưng đột nhiên sa thải người ta thế này, em…” Vương Ngạn khuyên cô: “Diệp Dương, cô là người phụ trách của cả một dự án, cô bảo vệ người của mình cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng cô cũng phải để ý tới toàn cục. Giờ sự việc đã ầm ĩ lên rồi, nội bộ phía Thời Đại muốn có một câu trả lời thích đáng. Tần Tuyết Lan thì bảo bên nghệ sĩ tự ý lợi dụng buổi họp báo để lăng xê mình, phía nghệ sĩ lại nói họ đã trao đổi trước với Tần Tuyết Lan, nhưng Tần Tuyết Lan nhất mực phủ nhận. Không ai có bằng chứng gì, vậy thì phải coi đây là sự cố ngoài ý muốn để xử lý. Tần Tuyết Lan phải chịu trách nhiệm. Còn chúng ta thì phải chịu trách nhiệm với Tần Tuyết Lan, chúng ta bắt buộc phải cho chị ta một câu trả lời, cô hiểu chứ?” Diệp Dương không lên tiếng. Vương Ngạn lại nói: “Nếu cậu ấy không muốn đi thì chúng ta cũng không ép. Cho cậu ấy nghỉ việc có lương ba tháng, sau khi dự án này kết thúc thì quay lại cũng được.” Lưu Văn Tĩnh tiến lại, vỗ vai Diệp Dương: “Nếu em ngại không nói được thì để chị nói, chị và cậu ấy không có quan hệ lệ thuộc gì với nhau, không phải đắn đo nhiều.” Diệp Dương lắc đầu: “Thôi, cứ để em nói. Nếu em nói, có thể cậu ấy sẽ dễ chấp nhận hơn phần nào.” Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Ngạn, Diệp Dương không trở lại chỗ ngồi của mình, cô vào nhà vệ sinh, xốc lại tinh thần rồi gọi Kim Hạo tới phòng họp nhỏ. Kim Hạo mở cửa bước vào, thấy cô đang đứng tựa tay lên lưng ghế, trông sắc mặt rất tệ, cậu lập tức đã thấy bất an: “Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy chị?” Diệp Dương thở dài bất lực, cô nói: “Chuyện bực mình.” Cô lại bảo, “Em ngồi đi.” Kim Hạo nở nụ cười gượng gạo: “Chị nói vậy em lại sợ không dám ngồi.” Diệp Dương chỉ đành ngồi xuống trước. Sau khi Diệp Dương ngồi xuống rồi, Kim Hạo mới kéo ghế an vị. Diệp Dương nhìn cậu, nói: “Chúng ta vất vả cực khổ chuẩn bị suốt hai tuần lễ, cuối cùng buổi họp báo lại có sự cố, thế là nỗi vất vả của mọi người cũng thành con số không. Ban đầu chị nghĩ nếu mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt thì mọi người đều có lợi cả, cuối cùng lại kéo theo bao nhiêu phiền phức. Sếp Vương bảo chúng ta là bên thực hiện dự án, bắt buộc phải chịu trách nhiệm, phải cho người ta một câu trả lời, nên công ty quyết định cho em tạm dừng công việc, nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Cô thoáng dừng lại, “Vẫn nhận lương bình thường. Sau khi dự án kết thúc, nếu em vẫn muốn quay lại làm thì có thể tiếp tục làm việc với bọn chị.” Gương mặt Kim Hạo trắng bệch. Diệp Dương thoáng có cảm giác không đành lòng, nhưng cô cũng biết mình không thể không nói, cô đành lên tiếng tiếp: “Nhưng em mới tốt nghiệp chưa đầy hai năm, đây là khoảng thời gian phấn đấu của em, nếu em không muốn lãng phí thời gian, mong tìm một công việc tốt hơn thì công ty sẽ bồi thường cho em ba tháng lương.” Kim Hạo lặng đi một lúc rồi mới gượng cười, nói: “Từ trước em cũng đã định làm xong dự án này thì sẽ rời đi rồi, không ngờ chuyện lại xảy đến sớm hơn dự định, nhưng em cũng không lỗ, tốt xấu gì cũng được bồi thường ba tháng lương.” Diệp Dương mím môi, nói: “Nếu em muốn thử tới làm việc cho các công ty bên A thì vừa hay trước đó có một vị khách đang tuyển nhân viên PR, vì từng hợp tác với nhau nên người ta mới hỏi bên mình có ai ổn không. Chị sẽ đề cử em, nhờ người ta sắp xếp cho em phỏng vấn, còn về phần có phù hợp hay không thì phải dựa vào năng lực của em.” Kim Hạo lắc đầu, nói: “Có lẽ em sẽ không ở lại Bắc Kinh đâu.” Diệp Dương thoáng ngạc nhiên: “Vậy là em định…” Kim Hạo nói: “Em định về quê.” Diệp Dương nhìn cậu chằm chằm: “Em đã cân nhắc từ trước rồi sao?” Kim Hạo gật đầu: “Cô ấy không ở lại đây nổi nữa, bảo không thể thấy được tương lai của bọn em. Cô ấy nói có nỗ lực hơn thì đến lúc ba mươi tuổi, lương tháng cũng chỉ quá mười nghìn tệ. Không mua nổi nhà, cưới không cưới nổi, nuôi con cũng chẳng được, không bằng cứ về nhà đi thôi.” Kim Hạo nói như vừa trút bỏ được gánh nặng: “Thực ra em còn chưa hạ quyết định được, giờ công ty lại giúp em một tay. Ban đầu sẽ thấy hơi buồn thật nhưng được đền ba tháng lương thì cũng đáng. Dù gì nếu em chủ động xin thôi việc cũng chẳng lấy được đồng nào.” Diệp Dương không biết cậu thật lòng cảm thấy như vậy hay chỉ đang che giấu sự khốn cùng của mình, cô đành khuyên cậu: “Em nghĩ được như vậy là tốt, dù gì công việc cũng chỉ để chúng ta sống qua ngày thôi, chẳng tượng trưng cho điều gì cả, em không cần phải buồn vì nó.” Kim Hạo gật đầu. Chiều hôm đó, Kim Hạo làm thủ tục thôi việc. Vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên nhóm Diệp Dương rất sốc, bầu không khí trở nên u ám nặng nề. Lúc trò chuyện với nhau họ đều cư xử rất cẩn trọng. Các nhân viên khác trong công ty nghe phong thanh sự việc bèn kéo nhau ra mỗi người một góc để bàn tán, vậy là bầu không khí của cả công ty trở nên vô cùng kỳ lạ. Sau khi tan làm, Diệp Dương gọi mọi người trong nhóm cùng đi ăn cơm, tiễn Kim Hạo rời công ty. Bị bầu không khí náo nhiệt trong nhà hàng ảnh hưởng, tâm trạng của mọi người cũng dần tốt lên. Lúc ăn xiên nướng, họ còn chửi mắng bên A và Vương Ngạn ầm ĩ. Kim Hạo không mắng mỏ ai, có lẽ cũng vì lấy được tiền bồi thường nên cậu cảm giác mình khá bình tĩnh. Thay vào đó, cậu thấy buồn và hoang mang, chắc do chuyện diễn ra quá nhanh, khiến cậu không kịp thích ứng. Ăn xong xiên nướng, thanh toán tiền, đoàn người rời khỏi nhà hàng, phát hiện ra ngoài trời đang mưa. Mưa không nặng hạt, cứ tí tách buông mình xuống, cơn oi bức cũng chưa tan được hết. Mọi người chia tay nhau ngoài vỉa hè, nói với Kim Hạo mấy câu khuôn sáo như chúc tiền đồ mai này xán lạn rồi tản đi. Diệp Dương lên xe bus, giữ tay nắm, nhìn những mưa lao mình lên kính xe, lách ta lách tách, lúc này cô mới dần thả lỏng, bắt đầu suy nghĩ kỹ về những chuyện xảy ra hôm nay. Càng nghĩ cô lại càng thấy hoang mang, không biết bao giờ mình cũng sẽ bị hất khỏi cửa. Chốn công sở có một điểm này rất lạnh lùng tàn nhẫn, đó là dù bạn có nắm vị trí gì, có là một nhân viên quản lý cấp cao của tập đoàn đa quốc gia thì sự tồn tại của bạn cũng có thể bị thay thế bất cứ lúc nào. Đây quả là chuyện khiến người ta nghe mà não nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.