Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 1: Chương 1




Dịch: Hạnh

Tiêu chuẩn đánh giá một nhà hàng lẩu của Diệp Dương là nước chấm có vừa miệng hay không.

Với cô, nước chấm là linh hồn của món lẩu. Diệp Dương kiên quyết không bao giờ ghé lại một nhà hàng lẩu không biết tự pha nước chấm tới lần thứ hai.

Nước tương vừng của “Lộc Minh Yến” vị vừa êm, vừa mang cái cốt thuần chất, lại thơm nức. Dầu vừng, dầu tỏi cũng thơm ngon. Trộn cả hai lại, rắc thêm vài cọng rau thơm, mấy nhúm hành lá, Diệp Dương có thể ăn vã nửa bát. Vậy nên mỗi lần người ta chỉ lấy một bát, còn cô phải hai tay hai bát. Người ta lấy hai bát, cô phải ăn sạch bốn bát.

Diệp Dương tay phải bưng một bát, tay trái bưng một bát trở về bàn.

Chợt cô lại liếc thấy có đôi nam nữ trẻ tuổi đang bước vào quán. Vốn cô cũng không để ý lắm, nhưng rất nhanh sau đó đã phát hiện ra có gì đó không ổn. Diệp Dương quay đầu lại để xác nhận, chưa đầy hai phút đã nhận ra, trái tim cô chợt hẫng.

Cô vội dời ánh nhìn đi. Mắt nhìn thẳng, cô trở về bàn mình.

Diệp Dương từng tưởng tượng ra cảnh hội ngộ với người yêu cũ.

Họ sẽ gặp nhau ở quán cà phê, ở rạp chiếu phim, ở hiệu sách, ở nhà hát, hay ở công viên…

Ở những nơi thơ như trong phim.

Khi ấy cả hai đều đã là những con người trưởng thành, bao dung, vô tình gặp lại nhau cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Đầu tiên họ sẽ ngạc nhiên, rồi chào hỏi trò chuyện, tâng bốc khen ngợi nhau. Nếu có thời gian họ sẽ tìm chỗ để uống ly cà phê, nói về chuyện năm đó, kể cho nhau nghe chuyện của mình về sau. Còn nếu không có thời gian thì hai người hai hướng, không bao giờ gặp lại nữa.

Diệp Dương tưởng tượng ra cuộc hội ngộ như vậy cũng vì Trương Kiền là người thành phố này, anh sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, thành phố này thuộc về anh. Ở cái chốn lớn bằng nắm tay như nơi đây thì cũng có thể họ sẽ gặp lại nhau lắm chứ. Nhưng cô chỉ nghĩ về chuyện này lúc buồn chán mà thôi chứ không hề muốn gặp lại anh thật.

Tình yêu thời đại học, dù có chia tay không lý do hay kết thúc trong đau khổ, chỉ cần kết thúc, trở thành hồi ức thì chúng đều là những áng thơ. Càng về lâu ý vị càng đậm. Chỉ cần đừng lôi nó ra từ hồi ức, phơi trần nó thôi. Để lộ ắt sẽ biến vị. Chia tay tình đầu, mãi mãi không gặp lại. Thật ra đó mới chính là cái kết đẹp nhất.

Nhưng cuộc sống luôn không tuân theo ý nguyện con người. Người bạn muốn gặp lại trong hiện thực thì mãi mãi chẳng gặp được. Người không muốn thấy thì cứ liên tục đụng mặt.

Gặp thì cũng gặp rồi, nếu không tránh được thì Diệp Dương cũng chẳng rối rít tránh né. Nhưng tình huống này lại quá đỗi tồi tệ. Cô cũng chẳng đòi phải gặp lại tình đầu ở quán cà phê hay thư viện – những nơi lung linh như nhìn qua filter, nhưng ít ra cũng đừng ở nơi tục tằn như quán lẩu chứ, ít ra cũng đừng vào lúc cô đang ăn lẩu một mình!

Lòng Diệp Dương cứ rối bòng bong, cô chầm chậm ngồi xuống, đến tận lúc nhân viên mang đồ ăn lên mới tỉnh lại. Nhân lúc này cô lại liếc một cái, hy vọng khi nãy mình nhìn nhầm. Nhưng rồi cô lại xác nhận được thêm một lần nữa mình không hề nhìn nhầm.

Sau khi dọn xong đồ ăn lên, nhân viên nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Món của chị đã lên đủ rồi ạ, chúc chị ngon miệng.”

Diệp Dương quơ lấy chiếc mũ bên cạnh đội lên đầu, kéo thấp vành mũ xuống, thấp tới độ gần như che mất cả mắt cô mới buông tay.

Lẩu đuôi bò và malatang đã lục bục sôi, mùi thơm sực nức bốc lên, nhưng Diệp Dương không còn khẩu vị nữa rồi. Đầu óc cô như bị kích thích, cô xốn xang vô cùng, bao nhiêu những hình ảnh cũ kỹ chợt lướt qua trong cô.

Họ hôn nhau dưới ánh đèn đường; họ hôn nhau bên hồ, dưới ánh trăng sáng; họ hôn nhau trước ký túc, bên hàng cây ven đường. Hai người luôn hôn nhau vào buổi tối, anh bảo anh thích buổi chạng vạng và nửa đêm, lúc nghĩ đến sẽ cảm giác cảnh tượng ấy như hình ảnh trong một bộ phim điện ảnh cũ kỹ. Anh hôn rất giỏi, vì Diệp Dương không phải người bạn gái đầu tiên của anh. Nhưng anh lại có một loại khả năng khiến cô cảm thấy mình như mối tình đầu của anh. Anh nói, hồi học cấp III anh đã từng hẹn hò với một cô gái, anh đã nắm tay, cũng đã hôn bạn gái mình, nhưng không có sự mãnh liệt như bây giờ, chẳng biết do ngày ấy còn quá nhỏ hay vì lý do gì khác… Anh bảo, lúc thì em quá chân thành, lúc lại im ỉm giấu giếm, khiến người ta không biết em đang nghĩ gì… Anh bảo, những lúc trông người ta yêu nhau tặng hoa tặng nhẫn anh cảm thấy thật vớ vẩn, thật là tầm thường, nhưng đột nhiên giờ anh lại cũng muốn tặng em… Cũng tám năm rồi, thường Diệp Dương chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện này, cô còn tưởng mình đã quên rồi. Nào ngờ vừa gặp người này cô lại có thể nhớ lại nhiều điều tới vậy.

Diệp Dương dần dần bình tĩnh lại trong dòng hồi ức. Cô nhận ra Trương Kiền nhưng chưa chắc Trương Kiền đã nhận ra cô, dù có nhận ra thì cũng chẳng nhất thiết phải tới chào hỏi, dù sao khi ấy họ cũng đâu chia tay trong êm đẹp. Cô lại vươn tay kéo vành mũ xuống, gạt đồ nhúng vào nồi lẩu rồi cầm điện thoại bắt đầu đi tìm người.

Nếu tìm được người ăn cùng thì cô sẽ ăn từ từ thôi. Còn nếu không tìm được, cô chỉ đành cuống quýt bỏ chạy.

Bạn bè Diệp Dương không nhiều, nhưng cũng chẳng phải ít, tuy vậy cô chỉ không sợ xấu hổ với mình Chu Gia Ngư, hơn nữa cô ấy còn đang ở Bắc Kinh. Mà thật ra Chu Gia Ngư còn là nguồn gốc của tai họa hôm nay. Nếu cô ấy không làm thêm giờ, cho cô leo cây thì cô đã chẳng thảm hại nhường này.

Diệp Dương lật lịch sử trò chuyện nhưng rồi lại phát hiện ra mình không tìm được một người nào giúp cô giải vây, đột nhiên cô lại thấy đau lòng. Cô buông điện thoại xuống, cầm đũa gắp đồ ăn trong nồi lẩu. Thấy mã QR trên bàn cô lại cầm điện thoại lên quét, thanh toán tiền trước.

Quét xong QR, còn đang định nhập mật mã, Diệp Dương lại chợt nghe có giọng một người đàn ông vang lên: “Diệp Dương?”

Diệp Dương khựng lại, tim cô đập thình thịch, thầm nghĩ không ổn rồi. Tuy vậy cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, chầm chậm rời ánh mắt từ màn hình điện thoại, hướng về phía giọng nói của Trương Kiền.

Trương Kiền khẽ nhíu mày, dường như không dám chắc lắm liệu có phải cô không. Thấy cô ngẩng đầu, hàng lông mày của anh bỗng giãn ra. Anh nhận ra rồi.

Diệp Dương điềm nhiên tắt màn hình điện thoại rồi đứng dậy với vẻ đầy ngạc nhiên, lúng túng. Ngạc nhiên là giả, lúng túng là thật, nhưng cũng may cô đội mũ thấp nên thấy rất an toàn, dù vậy giọng nói của cô vẫn thoáng vị chan chát: “Trương Kiền?”

Ánh mắt Trương Kiền quét qua mặt bàn, rồi lại nhìn cô, giọng nói vang lên điềm nhiên như không có gì: “Anh thấy hơi giống nhưng không ngờ đúng là em, sao lại tới ăn lẩu một mình?”

Trương Kiền là người Bắc Kinh, anh mang dáng dấp của một người Bắc Kinh từ nhỏ được sống trong nhung lụa, giọng là giọng gốc Bắc Kinh. Diệp Dương rất thích hai điểm này của anh. Khi kết hợp với nhau, hai thứ này tạo ra một loại tự tin, nếu nói là tự tin do gốc gác cũng đúng, bảo tự tin do con người cũng phải, nói chung đó là loại tự tin mà cô không có. Hơn nữa cô còn rất say mê giọng Bắc Kinh của Trương Kiền, lúc ở bên nhau chỉ cần Trương Kiền lên tiếng, cô gần như không bao giờ ngắt lời anh.

Diệp Dương mỉm cười, nói: “Em hẹn bạn nhưng đường tắc quá nên gọi đồ trước, sao anh lại ở đây?”

Trương Kiền nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Anh tới có chút chuyện, tiện vào ăn bữa cơm. Sao rồi, lâu lắm không gặp nhau, em thế nào?”

Diệp Dương nhìn nụ cười của anh mà không nén nổi phải cảm thán, Trương Kiền đẹp trai hơn trước nhiều rồi. Trước kia anh đẹp theo kiểu rực rỡ của một nam sinh, giờ thì vẻ đẹp ấy đã hóa thành sự sâu sắc của người đàn ông trưởng thành. Cô thì thích đàn ông trưởng thành hơn là sinh viên đại học. Cô nói: “Cũng ổn, anh thì sao?”

Trương Kiền đưa mắt nhìn cô thêm lần nữa rồi mới gật đầu, giới thiệu: “Đây là bạn gái anh, Trình Ninh.” Rồi anh lại nói với Trình Ninh, “Người yêu cũ của anh, Diệp Dương.”

Trình Ninh rất ngạc nhiên, cô gật đầu: “Không ngờ lại có thể gặp cô, rất vui được làm quen.”

Theo lời giới thiệu của Trương Kiền thì Diệp Dương cũng quay sang nhìn người phụ nữ đứng cạnh anh. Mảnh dẻ, trắng nõn nà, đoan trang, như một gốc cây duyên dáng thanh mảnh, xứng đôi với Trương Kiền như đôi kim đồng ngọc nữ. Biết mà, cô biết chắc chắn mình chỉ là món lạ tìm đến vì hiếu kỳ của Trương Kiền thời sinh viên, anh vốn thích những cô gái thanh cao nhã nhặn, có trình độ cao giống mình.

Cô cũng mỉm cười đáp lại: “Rất vui được gặp cô.”

Nồi lẩu sôi ùng ục, nước lẩu bắt đầu bắn ra ngoài, Trương Kiền thấy vậy bèn nói: “Vậy được rồi, anh không làm phiền em nữa, bọn anh đi đây.”

Diệp Dương gật đầu.

Sau khi bọn họ đi rồi, Diệp Dương ngồi xuống chỉnh nhỏ lửa rồi cầm điện thoại bắt đầu nhắn tin cho Chu Gia Ngư, dù rằng cô biết Chu Gia Ngư sẽ không đến, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết hậm hực gào thét: “Gặp người yêu cũ và người yêu mới của anh ta rồi, họ còn tới chào hỏi tớ nữa, tớ đi một mình đấy! Tớ đi một mình! Cậu có biết xấu hổ tới mức nào không? Tớ bảo cậu tắc đường, xách váy chạy tới đây nhanh lên không tớ với cậu tuyệt giao.”

Chu Gia Ngư trả lời mình đang họp.

Là một bên B (*) tận tụy hết lòng với công viện, gần như lúc nào Chu Gia Ngư cũng trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh suốt hai mươi tư giờ, chỉ cần điện thoại reo Chu Gia Ngư sẽ mở máy xem ngay để tránh để lỡ thông tin quan trọng bên A gửi. Sau khi nhận được tin nhắn của Diệp Dương, Chu Gia Ngư bật cười, gõ một loạt hahaha: “Tớ đã bảo để hôm khác ăn đi mà cậu cứ đòi ăn một mình! Người yêu hồi đại học hả?”

(*) Bên B thường là bên nhận tiền từ bên A, được giám sát và phải đảm bảo hoàn thành trách nhiệm bên A giao phó trong hợp đồng.

Diệp Dương gửi lại một icon muốn khóc mà không khó nổi: “Cậu đừng nói linh tinh nữa, tới đây đi nhanh lên!”

Chu Gia Ngư nói: “Tớ cũng muốn đi mà! Nhưng không đi được, tớ đang họp!!!”

Viền mắt Diệp Dương đỏ bừng lên, cô đáp: “Tớ mặc kệ đấy, tại cậu cả, cậu phải tới!”

Chu Gia Ngư cười haha: “Được rồi, đừng khóc nữa, tớ gửi tin nhắn gọi Gia An tới đây.”

Cứ hai phút Nhậm Gia An lại nhận được lời hỏi thăm của Diệp Dương, cô hỏi anh đến chưa, đến chưa, đến chưa? Cô thúc giục tới mức Nhậm Gia An cũng sốt ruột. Anh nhận ra người chị em này đang rất mất bình tĩnh.

Đương nhiên Diệp Dương phải mất bình tĩnh rồi, thậm chí cô còn đau khổ nữa. Cô sợ Trương Kiền đi mà Nhậm Gia An còn chưa tới, vậy thì hình ảnh cô trong mắt người yêu cũ sẽ thật tội nghiệp, thậm chí còn chẳng có lấy một người mà ăn lẩu cùng, vậy nên khi Nhậm Gia An tới nơi Diệp Dương cũng suýt phát khóc, cô không kiềm chế nổi phải ôm chầm lấy anh: “Bạn thân mến ơi, cuối cùng anh cũng tới rồi.”

Nhậm Gia An lập tức vui vẻ hỏi: “Chỉ là người yêu cũ thôi mà, làm gì lại tới nỗi này?”

Diệp Dương thở dài: “Anh bé mồm thôi.”

Nhậm Gia An đưa mắt ngó quanh: “Anh chàng kia đâu?”

Diệp Dương vội vỗ bốp vào người anh, bảo anh nhỏ tiếng: “Em có bảo anh tới đánh nhau đâu, anh quan tâm anh ấy ở đâu làm gì.”

Nhậm Gia An nói: “Gia Ngư đã giao nhiệm vụ cho anh, cô ấy còn bắt anh chụp ảnh hai người kia nữa, không biết ở đâu thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?”

Diệp Dương gọi nhân viên nhà hàng rồi nói với Nhậm Gia An: “Hai người tha cho tôi đi.”

Nhậm Gia An bắt đầu nhìn quanh tứ phía: “Để hỏa nhãn kim tinh của anh đây nhìn xem ai có khả năng là người yêu cũ của em nhất.”

Diệp Dương vỗ đét vào người anh: “Anh ơi anh ơi, hôm nay em mời cơm anh, mấy nữa em sẽ lại mời hai vợ chồng anh ăn thêm bữa nữa, tha cho em tha cho em đi.”

Lúc này Nhậm Gia An mới tha cho cô, ngồi xuống: “Anh biết rồi, người chếch phía đối diện, ăn mặc lịch lãm, trông rất lịch sự đàng hoàng kia đúng không?”

Diệp Dương ngạc nhiên.

Nhậm Gia An còn ngạc nhiên hơn: “Anh nói bừa thôi mà, đúng thật à?”

Diệp Dương không chịu hé răng.

Nhậm Gia An nói: “Được đấy, anh nhìn hết cả quán, thấy anh ta là trông tử tế nhất, mắt nhìn người của em được đấy.”

Diệp Dương thừa nhận mắt nhìn người của mình cũng ổn. Tình đầu mà cô mèo mù vớ cá rán, vớ được người này, dù thời gian yêu nhau ngắn nhưng nhờ anh mà cô cũng trở nên kén cá chọn canh. Sau khi chia tay với Trương Kiền, cô không còn hứng thú yêu đương với ai trong một thời gian dài.

Nhậm Gia An cầm lấy chiếc bút nhân viên phục vụ đưa, vừa chọn món vừa nheo mắt nhìn cô: “Hai người quen nhau thế nào, bạn học à?”

Diệp Dương lắc đầu: “Không phải.”

Họ không phải bạn học, thậm chí chẳng cùng trường, không có cả bạn bè chung nào, vậy nên mới có thể chia tay một cách gọn gàng nhanh chóng như vậy.

Cô và Trương Kiền gặp nhau tại Kelsey Coffe. Khi ấy cô là sinh viên năm nhất, đang làm thêm ở đây.

Trương Kiền tới quán mua cà phê, anh xếp hàng trước bàn thu ngân của cô, cô vừa ngước mắt lên, hình ảnh của người này đã ghi sâu vào trí não, vì anh đẹp trai. Vẻ đẹp trai của anh là vẻ đẹp khiến cô có thể nhớ được sau một ngày tiếp tám trăm vị khách, là vẻ đẹp cô và đồng nghiệp thường mang ra ca ngợi khi rỗi việc.

Diệp Dương hỏi anh muốn dùng gì. Anh đáp lời, giọng nghe như nước chảy. Cô vừa tỉnh rụi cảm thán trước vẻ đẹp trai của vị khách này vừa thuần thục làm việc. Cô nhận tiền của anh, tờ một trăm nhân dân tệ này hình như còn mới tinh, sạch sẽ hệt như chủ nhân của nó. Lúc cô cúi đầu tìm tiền trả lại, ánh mắt của anh dừng lại trên gương mặt cô.

Anh nhìn cô hơi lâu, lúc Diệp Dương trả tiền, cô cũng nhìn anh lâu hơn một chút.

Nhưng Diệp Dương ấn tượng vì vẻ đẹp trai của anh, chứ không có cảm giác gì về ánh nhìn nán lại trên gương mặt mình hồi lâu.

Khi tuyển nhân viên, Kelsey Coffe luôn chú trọng ngoại hình. Cửa hàng trưởng nói, nếu quán của bọn họ không thể là quán có nhân viên đẹp nhất Bắc Kinh thì ít ra cũng phải đẹp nhất trong vùng. Cô được tuyển lựa trong một hàng dài sinh viên cũng là nhờ bề ngoài và khả năng tiếng Anh của mình. Dù không phải đại mỹ nhân khiến người ta nhìn mà lóa mắt, nhưng cô cũng gọn gàng vừa mắt, lại còn trẻ, tuổi trẻ là sức mạnh, khách có nhìn cô lâu cũng là chuyện bình thường.

Lần thứ hai cô gặp Trương Kiền là vào khoảng hơn một tháng sau.

Anh cùng bạn bè tới quán cà phê, vẫn xếp hàng trước quầy thu ngân của cô. Sau đó bạn anh về trước, anh ngồi đó một mình. Cửa hàng đang bật một ca khúc tiếng Anh khá cũ, anh tới hỏi tên bài hát. Lúc này trong cửa hàng không còn khách chờ chọn món, Diệp Dương bèn bảo anh chờ mình rồi chạy vào hỏi cửa hàng trưởng, sau đó nói với anh bài hát này là “I Only Want To Be With You” của Dusty Springfield.

Anh không nghe rõ, bèn cau mày hỏi gì cơ.

Nheo mày, trông lại càng đẹp trai hơn.

Diệp Dương chậm rãi lặp lại một lần nữa.

Anh nhìn cô, lặp lại từng từ một: “I only want… want to…”

Cô nói: “I-only-want-to-be-with-you.”

Anh hiểu rồi, bèn gật đầu. Diệp Dương tưởng anh định cảm ơn, còn chuẩn bị mỉm cười sẵn, nhưng anh lại nói: “Anh biết rồi, để anh về cân nhắc đã.” Rồi quay lưng bỏ đi.

Diệp Dương sững sờ.

Thỉnh thoảng nhân viên văn phòng bên tòa nhà cạnh đó tới mua cà phê cũng sẽ đùa với nhân viên trong quán. Không phải kiểu chọc ghẹo thô bỉ, chỉ là lời đùa dí dỏm phát sinh do hoàn cảnh, khiến người ta ngầm hiểu mà bật cười, nhưng vì họ lớn tuổi hơn các cô nhiều nên điệu bộ cũng giống bậc đàn anh, cười một hồi rồi thôi. Tuổi tác Trương Kiền xấp xỉ cô, lại còn rất đẹp trai, vậy là cô đổ ngay, lâng lâng suốt cả ngày trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.