Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 29: Chương 29




Dịch: Hạnh

Lễ công chiếu của “Em đang bước” khá rình rang, Trương Kiền đích thân giúp Tần Tuyết Lan sắp xếp, chỉ huy buổi lễ.

Diệp Dương thấy anh trong hội trường, anh vẫn lịch sự khách sáo, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh vẫn tỏ vẻ lãnh đạo, kiệm lời như vàng ngọc, tỉ mỉ tới độ giọt nước cũng không lọt.

Bạn gái cũ của Khương Khải là Du Phàm tới nơi bèn vào thẳng phòng nghỉ.

Du Phàm có tiếng tăm hơn Khương Khải, thậm chí có thể nói thế này, cả dàn diễn viên chính của “Em đang bước” cộng lại cũng chẳng tỏa sáng bằng một mình Du Phàm. Hơn nữa, Du Phàm còn thật sự tới vì tình hữu nghị, chứ không lấy tiền công, cân nhắc thiệt hơn rồi mới tham gia như Lục Tử Khoan.

Phía sản xuất rất tôn trọng Du Phàm, nghe cô tới, bọn họ lũ lượt kéo tới phòng nghỉ chào hỏi.

Chỉ mình người trong cuộc Khương Khải là không hề ghé tới chào cô.

Nhưng cũng vì vậy mà Diệp Dương khá có thiện cảm với Khương Khải.

Ít ra anh không hoàn toàn coi Du Phàm như một ngôi sao nữ có thể giúp mình giành được sự chú ý của khán giả mà bợ đỡ cô, tán tụng cô. Thay vào đó, anh dành cho cô một sự tôn trọng ngang hàng.

Tôn trọng chính mình, tôn trọng cô, tôn trọng quá khứ.

Có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Du Phàm bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành thời gian để quảng bá phim cho người yêu cũ của mình.

So ra, Lam Trăn và Lục Tử Khoan lại khôn khéo lõi đời hơn nhiều.

Dù khi chia tay bọn họ ồn ào bới móc, vạch mặt nhau, trông như thể cả đời này sẽ đoạn tuyệt không bao giờ qua lại, nhưng giờ đây, vì lợi ích của bản thân, họ vẫn cười ha hả bắt tay giảng hòa, như thể những niềm đau, những tổn thương trong quá khứ chưa từng xảy ra.

Du Phàm và Lục Tử Khoan đứng trên sân khấu chưa tới mười phút nhưng đã trở thành điểm sáng nhất của buổi công chiếu.

Đến chiều, từ khóa “Khương Khải Du Phàm” dẫn đầu bảng xếp hạng tìm kiếm.

“Lam Trăn Lục Tử Khoan” theo sát phía sau.

Trong top năm mươi từ khóa hot, “Em đang bước” chiếm tới sáu, bảy vị trí, khiến sức nóng của phim tăng vọt theo.

Ngày hôm sau, phim đăng thông báo, sử dụng tài khoản Weibo chính thức, vậy là độ nóng lại tăng thêm.

Sau đó, bọn họ bắt đầu quảng cáo rầm rộ, các mối hợp tác lũ lượt tìm tới, tích cực quảng cáo trên đủ các ứng dụng…

Không có chỗ nào là không có quảng cáo, tất cả cứ ập tới ào ào như thác đổ.

Diệp Dương cảm thấy công tác quảng cáo, phát hành phim đạt được tới mức độ này thì chắc chắn “Em đang bước” không thể lỗ nổi, chỉ là kiếm được bao nhiêu tiền mà thôi.

Rạng sáng hôm bộ phim ra rạp, Diệp Dương hoàn thành công việc của mình, cô đeo balo, mang laptop và điện thoại lao lên tàu cao tốc Liên Vân Cảng.

Hôn lễ của bạn bè, có những buổi vắng mặt được, nhưng cũng có những buổi, nếu vắng mặt thì rồi sẽ trở thành niềm hối tiếc cả đời.

Không chỉ có cô tiếc nuối, mà người bạn ấy cũng sẽ tiếc nuối.

Không thể lãng quên bỏ bẵng bạn bè chỉ vì công việc được.

Thường ngày Diệp Dương hiếm khi xin nghỉ nên lần này Vương Ngạn cũng rất thông cảm, chỉ nhắc cô để ý điện thoại, mang theo cả laptop, không được rời tay. Lỡ như có chuyện anh ta và Ngô Tình không xử lý được thì cô vẫn phải ra tay.

Hơn bảy giờ sáng ngày Thất Tịch, Diệp Dương có mặt tại Liên Vân Cảng.

Cô bắt taxi tới nhà bạn, lúc này bạn cô cũng vừa trở lại từ cửa hàng áo cưới, đã trang điểm diện đồ xong xuôi.

Phòng cưới tràn ngập màu đỏ, đỏ tới độ chói mắt; trần nhà treo chiếc chuông thủy tinh cỡ lớn; đầu giường có treo lời thề “Bên nhau tới già” ghép bằng bóng bay; dưới đất bày đầy bóng đỏ, gần như không còn chỗ đặt chân…

Cách trang trí rất tầm thường, nhưng sự tầm thường này lại khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Sắp tới trưa, người đằng trai tới nhà gái, bị chặn lại ngoài cửa bắt trả lời câu hỏi.

Bị mọi người trêu chọc đùa cợt, chú rể hoang mang sốt ruột tới độ còn không trả lời nổi chòm sao của cô dâu là gì.

Cô dâu rất không vui.

Lúc đang cố thanh minh cho mình, tiếng chú rể run lên, thậm chí còn lạc cả giọng.

Lúc đi làm, mọi người đều đeo những chiếc mặt nạ thật dày. Họ giả vờ phóng khoáng, giả vờ thân thiết, giả vờ chân thành. Trông sao khéo léo, trông sao lạnh lùng.

Vì những thời khắc được chứng kiến tấm chân tình quá hiếm hoi mà Diệp Dương cũng phải cảm thấy rung động.

Diệp Dương đảm đương vai phù dâu, cùng cô dâu chú rể bước lên xe hoa.

Ba người ngồi trên xe hoa, cô dâu chú rể ngồi ở hàng ghế giữa, Diệp Dương ngồi hàng cuối.

Diệp Dương vừa làm việc vừa nghe hai người nói chuyện.

Cô dâu liên tục than phiền với chú rể, than anh trai chị dâu hà khắc, than hôn lễ rườm rà, than mình mệt mỏi.

Diệp Dương cảm thấy tình cảnh của cô bạn này có phần na ná Sử Tương Vân trong “Hồng Lâu Mộng”.

Mẹ cô ấy qua đời từ mấy năm trước, bố lại không quan tâm ngó ngàng, cô ở nhà anh trai chị dâu. Đến lúc kết hôn, vì một chút chuyện cỏn con mà cô ấy tranh cãi với anh trai chị dâu, bị anh trai quở trách trước mặt bao nhiêu người. Lúc trang trí phòng cưới, chị dâu sợ bẩn tường nên cứ mặt nặng mày nhẹ với cô…

Miệng chú rể vụng, nhưng lại rất quan tâm tới vợ mình. Lúc cô dâu than phiền, anh chăm chú lắng nghe. Lúc thấy cô có bế tắc chuyện vụn vặt, anh mới khuyên bảo cô.

Lời thì thầm của hai người với nhau khiến Diệp Dương cảm nhận sự êm ái dịu dàng, dư vị kéo dài.

Diệp Dương từng nghĩ tìm được một người hiểu mình quan trọng hơn là tìm được người yêu mình. Giờ đột nhiên cô lại cảm thấy tìm người yêu mình quan trọng hơn là người hiểu mình. Vì người hiểu ta mới có thể cùng ta vấp ngã. Còn người yêu ta, sẽ ôm lấy ta lúc ta vấp ngã, thật ra như vậy cũng đã đủ rồi.

Bạn Diệp Dương không ném hoa cưới, thay vào đó, cô ấy trao thẳng hoa cho Diệp Dương, lúc giới thiệu cô, cô ấy nói: “Đây là một người bạn rất quan trọng của tôi.”

Diệp Dương không biết tại sao với bạn mình cô lại quan trọng tới vậy. Trong ấn tượng của Diệp Dương, cô rất ít khi chủ động liên lạc với bạn mình. Tình bạn giữa hai bên đều là do bạn cô chủ động. Cô ấy còn kiên trì tặng quà sinh nhật cho cô mỗi năm, có những lúc đến chính Diệp Dương cũng quên mất, nhưng cô ấy lại vẫn nhớ. Xét theo góc độ này, Diệp Dương thấy mình hơi tồi tệ. Nhưng rồi cô lại nghĩ, nếu cô không có tình nghĩa gì thì chắc chắn cô ấy đã chẳng đối xử với mình như vậy. Cô không nhất thiết phải quá lăn tăn vướng bận chuyện này. Cô chỉ cần biết mình là người rất đặc biệt của cô ấy, vậy là đủ rồi.

Hôm đó, Diệp Dương chỉ có thể ném laptop và điện thoại sang một bên, thỏa mình tận hưởng niềm hạnh phúc của bạn cô trong lúc hôn lễ cử hành.

Sau khi các nghi lễ kết thúc, cô đã vội vã trở lại thành phố, ngồi tàu cao tốc trở lại Bắc Kinh, cơm cũng chẳng kịp ăn.

Lúc Diệp Dương về tới Bắc Kinh thì cũng đã là hơn tám giờ tối.

Doanh thu ngày hôm nay, cộng thêm cả doanh số đặt vé trước đã vượt mức trăm triệu.

Diệp Dương không đi tàu điện ngầm mà bắt taxi ngoài bến xe trở về công ty ngay.

Thành viên trong nhóm Diệp Dương đều đang tăng ca, Vương Ngạn và Ngô Tình cũng có mặt, thấy cô đường xa mệt nhọc trở về, họ cười, nói: “Hôm nay em có thể ngủ ngon rồi đấy.”

Diệp Dương đặt balo xuống, cầm cốc rót nước, vừa rót cô vừa nói: “Phía Thời Đại thế nào rồi, bọn họ có hài lòng với thành tích này không?”

Vương Ngạn thong dong: “Mấy bộ phim điện ảnh kinh phí thấp thế này mà doanh thu ngày đầu được một trăm ba mươi triệu là cũng đã ổn lắm rồi. Nếu thứ bảy chủ nhật cố thêm chút nữa thì doanh số ba ngày tuần đầu hoàn toàn có thể lên bốn trăm triệu. Vậy thì tổng doanh thu thể nào cũng phải lên tới sáu, bảy trăm, dù không đạt tới mức kỳ vọng cao nhất nhưng Thời Đại cũng sẽ kiếm được kha khá, vậy là ổn rồi.”

Phim phải đạt doanh số bốn trăm triệu mới có thể hòa vốn, nếu doanh số tuần đầu đạt bốn trăm triệu thì số tiền về sau coi như là tiền lời.

Dù Diệp Dương kỳ vọng đạt tới một tỷ tám, nhưng lòng cô cũng biết phải ở vào tình cảnh thiên thời địa lợi nhân hòa thì mới xuất hiện kỳ tích này.

Đúng như Vương Ngạn nói. Với một bộ phim điện ảnh tình cảm mà nói thì bảy, tám trăm triệu đã là ổn lắm rồi.

Diệp Dương ngửa đầu uống một cốc nước lớn, uống xong, cô ợ một cái, lại thở dài một hơi.

Hơi thở này chứa đựng đủ những thứ áp lực cô đã phải gồng gánh suốt mấy tháng nay.

Đầy rẫy những cảnh túng quẫn trước mặt người yêu cũ; cảm giác khó chịu vì sự lưỡng lự của Diệp Vị Quân; những lời khiển trách vô lý của Tần tuyết Lan… Giờ, “Em đang bước” thành công trên phòng vé, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mênh mông trời biển, mây thưa gió đạm.

Đúng là công việc rất dễ khiến người ta có cảm giác thỏa mãn.

Diệp Dương cười: “Tối qua lúc đi em còn nghĩ, nếu doanh thu không tốt thì em sẽ ở lại Liên Vân Cảng khỏi về.”

Vương Ngạn cười, mắng cô: “Cô đúng là chẳng có tiền đồ gì.”

Diệp Dương nói: “Đúng mà, nếu doanh thu không ổn thì Tần Tuyết Lan bị áp lực, chị ta lại chẳng hành hạ em tới chết.”

Vương Ngạn lấp lửng: “Giờ chị ta không dám rồi nhé.”

Diệp Dương hiểu ngay ý Vương Ngạn, vốn cô nghĩ mình sẽ thấy mâu thuẫn, thấy phản cảm với việc này. Nhưng không hiểu vì sao lòng cô lại dấy lên một thứ cảm giác khác thường. Cô hiểu ngay tình hình không ổn rồi, bèn tức khắc gạt cảm giác này đi rồi chuyển đề tài.

Tuy vậy, “Em đang bước” lại khiến tất cả mọi người phải sửng sốt.

Thường thường, doanh thu ba ngày đầu tuần công chiếu sẽ là mức doanh số cao nhất của bộ phim, về sau, con số này sẽ tụt dần, tụt đến tận khi ngừng chiếu. Chỉ cá biệt vài bộ phim mới có thể lội ngược dòng trong tuần kế tiếp, người ta thường gọi những bộ phim thế này là ngựa ô.

Xu thế ngựa ô của “Em đang bước” xuất hiện vào thứ hai của tuần kế.

Hôm ấy là ngày làm việc, nhưng doanh số phòng vé lại lên tới năm mươi triệu.

Hơn nữa bốn ngày tiếp theo, con số vẫn giữ vững ở mức này.

Đến thứ sáu, doanh số hai ngày liên tiếp của “Em đang bước” đạt bốn trăm triệu, còn cao hơn cả ba ngày đầu ra rạp.

Diệp Dương nhìn con số doanh thu tăng cao ổn định, hôm nào cũng có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Cô tới Thời Đại họp, phát hiện đây cũng là một niềm vui ngoài ý muốn với Thời Đại. Bọn họ tức tốc nâng chi phí tuyên truyền phát hành, kéo dài chiến dịch quảng bá, tranh thủ kiếm thêm doanh số.

Ban sản xuất chính vốn chỉ thực hiện roadshow tại các thành phố hạng một, hạng hai có lượng người xem rạp cao, giờ đã tức khắc xuống cả thành phố hạng ba, hạng bốn, thúc đẩy làn sóng đổ ra rạp tại các thành phố hạng ba trở xuống.

Trong lúc Diệp Dương đang tập trung hết tinh thần cho “Em đang bước”, Vương Ngạn để Quách Thắng Nam và Lâm Thiên Nhất soạn kế hoạch cạnh tranh cho “Ván cờ danh lợi”.

Soạn xong kế hoạch rồi, Vương Ngạn lặng lẽ gửi cho Diệp Dương, bảo Diệp Dương đưa Trương Kiền đọc một lượt, xin anh cho ý kiến, xem có ổn không.

Diệp Dương biết nếu để Trương Kiền xem trước thì sẽ an toàn hơn. Dù sao thì marketing cũng chỉ là một mắt xích của quá trình quảng cáo phát hành phim, địa vị của một bên B khiến họ không thể có được tầm nhìn bao quát. Mà Trương Kiền lại là bên A, là người kiểm soát phương hướng tổng thể, chỉ cần đọc một lần anh đã có thể kết luận bản kế hoạch có đi theo phương hướng hay không.

Chắc chắn số công ty tham gia thuyết trình ứng tuyển cho một dự án quan trọng như “Ván cờ danh lợi” sẽ rất lớn. Dù Phương Viên có ưu thế là thành công của “Em đang bước”, nhưng nếu bản kế hoạch không đạt yêu cầu thì cũng sẽ bị gạt bỏ.

Bên B chỉ là phía chấp hành công việc, không có tác dụng mang tính quyết định trong khâu tuyên truyền phát hành phim, mà cái tác dụng này lại nằm trong tay bên A mang quyền quyết sách.

Nói cách khác, “Em đang bước” thành công có một phần công sức của Phương Viên, nhưng công sức này cũng không mấy lớn.

Thời Đại có tiếp tục sử dụng họ không vẫn là một dấu chấm hỏi.

Nhưng bảo Trương Kiền đọc bản kế hoạch rồi nhận xét cho họ thì lại là ăn gian, Diệp Dương thật sự quá xấu hổ, cô không thể làm như vậy được.

Diệp Dương lẳng lặng trả lời Vương Ngạn, nói rằng quan hệ của cô và Trương Kiền không tới mức đó, cô đường đột nhờ cậy xin người ta chỉ bảo, có khi người ta lại thấy phản cảm cũng nên? Lỡ anh có cảm giác Phương Viên đang lợi dụng, tư lợi khôn lỏi, gạt mất cơ hội ứng tuyển của họ thì chẳng phải lại thành ra tham bát bỏ mâm sao?

Vương Ngạn đáp ngay: “Cái cô ngốc này, đương nhiên chúng ta không thể thẳng thừng ném kế hoạch cho cậu ấy rồi, cô thử dò hỏi trước đi. Nếu cậu ấy không phản cảm thì nhờ cậu ấy xem thử. Nếu phản cảm thì cũng không ép người ta được.”

Diệp Dương nghe anh ta nói vậy bèn thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên cô sẽ không dò hỏi Trương Kiền, mấy hôm nữa cô sẽ nói thẳng với Vương Ngạn rằng Trương Kiền không thích là được.

Diệp Dương vừa nghĩ như vậy thì Vương Ngạn đã lại gửi cô một tin nhắn thoại dài dòng.

Vẫn là những lời lải nhải như khi trước.

Anh ta nói người như Trương Kiền đã từng va chạm với vô số kẻ, ít ai có thể khiến anh để ý tới, cô phải nắm chắc cơ hội này. Chuyện này không đơn thuần là vì công ty, mà còn vì chính cô nữa. Rồi anh ta lại bảo thiện cảm là thứ như sương sớm mong manh trên lá sen vậy, nếu không quý trọng thì khi mặt trời lên, tất cả sẽ tan biến, nhất định cô phải biết trân trọng.

Những lý lẽ này không cần Vương Ngạn dạy Diệp Dương cũng biết.

Nếu Trương Kiền không phải người yêu cũ của cô mà là sếp bên A thì cô sẽ thử giao thiệp với anh trong phạm vi mình có thể chấp nhận.

Nhưng người này là Trương Kiền. Vậy nên cô không cân nhắc.

Nếu giờ cô còn ý nghĩa gì đó với Trương Kiền thì phân nữa cũng do khi ấy cô đã đá anh, hơn nữa còn chưa từng hối hận. Nếu đưa cô tới tận cửa, chắc Trương Kiền sẽ vừa khinh miệt vừa tránh xa trăm mét.

Với vị trí của Trương Kiền thì ắt hẳn có vô số người đã tự tìm tới anh, ngoài sáng có, trong tối cũng có. Khi cô mất đi sự mới lạ ban đầu, hòa vào biển người, cô cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Chỉ là khi Diệp Dương thật sự trả lời Vương Ngạn như vậy, thái độ anh ta lại lập tức trở nên lạnh nhạt.

Diệp Dương không biết Vương Ngạn đang dùng sự lạnh lùng để tạo áp lực cho mình, hay là vì thấy cô không có tiếng nói với Trương Kiền nên nghĩ không cần ưu ái cô nữa.

Nói chung, thái độ ấy thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.

Diệp Dương nghĩ, dù sao “Em đang bước” cũng đã thành công, nếu không ở lại được nữa thì cô sẽ nhảy việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.