Dịch: Hạnh Vương Ngạn vẫn không hề nản lòng vì “thất bại” của Diệp Dương. Đạo diễn danh tiếng, dàn diễn viên toàn các minh tinh, dự án “Ván cờ danh lợi” thật sự quá hấp dẫn. Anh ta quyết định sẽ tự ra tay. Xong buổi họp marketing giai đoạn hai sau công chiếu của “Em đang bước”, Vương Ngạn đuổi theo Trương Kiền đang chuẩn bị rời phòng, anh ta cười: “Giám đốc Trương, sắp tới giờ ăn cơm rồi, cậu có thời gian xuống nhà dùng bữa với tôi không, tôi có chuyện muốn hỏi xin ý kiến của cậu.” Trương Kiền nói trưa nay anh đã có hẹn với người khác rồi, bảo anh ta có việc gì thì cứ nói. Vương Ngạn thấy không có thời gian mà vòng vo, bèn uyển chuyển tỏ ý bản kế hoạch của “Ván cờ danh lợi” đã xong, không biết anh có rảnh đọc qua, cho họ ý kiến không. Trương Kiền liếc nhìn Diệp Dương đang thu dọn đồ trên bàn, rồi lại nhìn Vương Ngạn: “Tôi yên tâm về công ty anh mà, đến buổi thuyết trình chúng tôi sẽ đọc.” Sau khi Trương Kiền rời đi, Vương Ngạn bèn quay đầu lại nhìn. Diệp Dương đã thu dọn xong đồ, đang dợm đứng dậy. Anh ta thở dài, thật sự không biết ý Trương Kiền ra sao. Hôm sinh nhật giám đốc Trương, anh ta mượn cơ hội nhắc đến “Ván cờ danh lợi”, cũng không ôm nhiều hy vọng, chỉ muốn tranh thủ đôi chút thôi, nào ngờ giám đốc Trương lại khen ngợi Phương Viên hết lời, nghe giọng anh dường như rất tán thưởng, có ý muốn hợp tác với Phương Viên. Hơn nữa anh còn nhắc riêng một câu về Diệp Dương, xem chừng rất yêu mến cô, muốn cô phụ trách “Ván cờ danh lợi”. Vậy nên sau khi hoàn thành bản kế hoạch, Vương Ngạn mới để Diệp Dương đưa cho Trương Kiền, nào ngờ giờ anh lại tỏ vẻ công tư phân minh như vậy. Là do Diệp Dương làm mếch lòng anh, hay vốn anh đã định xử lý theo phép công? Nhưng dù có thế nào thì giờ xem ra anh vẫn rất coi trọng Diệp Dương. Dự án này vẫn còn phải cậy nhờ Diệp Dương nhiều. Nghĩ thông rồi, chút bất mãn khi trước Vương Ngạn dành cho Diệp Dương từ từ tan biến, thái độ của anh ta thân thiết nhiệt tình trở lại. Diệp Dương cũng đã quen từ lâu rồi. Ở đâu cũng vậy, lúc bạn hữu dụng, bạn là em gái ruột, là con gái đẻ của sếp, lúc bạn vô dụng, bạn là một miếng gỗ, thích bỏ đi lúc nào cũng được. Diệp Dương cũng không lăn tăn chuyện này. Giờ cô chỉ muốn hoàn thành tốt “Em đang bước”, dẫu sao dự án cô phụ trách mới là lá bùa hộ mệnh của cô chứ không phải Phương Viên. Đầu tháng Chín là sinh nhật Chu Gia Ngư, vừa khéo lại là cuối tuần, Diệp Dương không bận nên đồng ý tham gia tiệc sinh nhật cô ấy. Nói là tiệc, nhưng thật ra cũng chỉ là buổi tụ tập của vài người bạn. Chu Gia Ngư và Nhậm Gia An đều là chủ nhà nhiệt tình, ưa náo nhiệt. Cứ đến ngày lễ lớn là họ phải gọi bằng được bạn bè đến tụ tập. Buổi tối trước ngày sinh nhật Chu Gia Ngư, Diệp Dương nhận được tin nhắn của cô ấy, dặn Diệp Dương phải trang điểm thật xinh đẹp. Có bài học là buổi tiệc tân gia trước đó, Diệp Dương có cảm giác ngay rằng bạn mình lại ăn no rửng mỡ, cô hỏi thẳng: “Cậu lại định làm gì?” Chu Gia Ngư thở dài, bất lực đáp: “Tớ có vị khách, trong lúc bàn công việc người ta vô ý nhìn thấy ảnh cậu trong máy tớ, cảm thấy rất kinh ngạc trước nhan sắc của cậu, rất muốn làm quen với cậu, còn hỏi mai cậu có tới sinh nhật tớ không. Nếu cậu tới thì người ta cũng tới. Người ta là khách của tớ, tớ không dám từ chối, đành báo trước với cậu một tiếng. Cậu không cần áp lực quá, thấy hợp thì cứ nói chuyện, không thì kệ là được.” “…” Diệp Dương: “Cậu tồi quá đấy, tớ là gái tiếp khách của cậu đấy hả?” Chu Gia Ngư hồ hởi, không hề ngại ngùng: “Cưng ơi, cậu giúp tớ chút đi, lần sau cậu có cần gì thì tớ cũng sẽ giúp cậu mà. Vả lại, người ta là khách của tớ, rất có thể cũng sẽ trở thành khách hàng của cậu, cậu cứ coi như mở rộng mối quan hệ đi.” Cô ấy nói vậy, Diệp Dương thấy cũng có lý, bèn nhận lời cô. Sáng thứ Bảy Diệp Dương phải đi xử lý công chuyện nên xuất phát hơi muộn, lúc đến nhà Chu Gia Ngư thì cũng đã hơn mười một giờ. Cô gõ cửa, nào ngờ người mở cửa lại là Diệp Vị Quân. Thoắt cái, gương mặt Diệp Dương đã thoáng vẻ lúng túng. Lần trước khi chia tay, cô đã nói toạc chuyện gia cảnh nhà mình ra nhưng không nhận được lời hồi đáp của anh. Dù biết xác suất khiến người ta sợ chạy mất dép khá lớn, Diệp Dương cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng lúc anh chạy mất thật, ít nhiều gì cô cũng thấy không thoải mái. Hơn nữa rõ ràng cô đã hỏi Chu Gia Ngư rồi, Chu Gia Ngư nói Diệp Vị Quân không tới, không biết tại sao giờ anh lại xuất hiện ở đây. Diệp Dương gượng gạo chào hỏi anh, nhưng cũng chẳng có ý che giấu vẻ lúng túng của mình. Cô phải để Diệp Vị Quân biết giờ cô cần giữ khoảng cách với anh. Chút mập mờ khi trước là sương khói, tan thì tan. Giờ bọn họ chỉ là bạn bè. Diệp Vị Quân không nhiều lời, anh chỉ mỉm cười mời cô vào. Phòng khách treo đầy những dải ruy băng màu, trên bàn là bánh sinh nhật, Chu Gia Ngư và Nhậm Gia An đều đang trong bếp, vài người bạn đang giúp họ nhặt rau ngoài phòng khách. Diệp Dương đều từng gặp qua bạn bè Chu Gia Ngư và Nhậm Gia An, không ít thì nhiều, chỉ là cô không nhớ tên họ thôi. Diệp Dương đưa mắt nhìn một vòng, định tìm vị khách Chu Gia Ngư nhắc tới, nhưng lại không thấy gương mặt mới nào. Chu Gia Ngư bước khỏi bếp, thốt “ôi” một tiếng, khen hôm nay cô xinh quá rồi lần lượt giới thiệu từng người bạn trong phòng khách cho cô. Giới thiệu xong, Chu Gia Ngư lại giới thiệu cô với Diệp Vị Quân, cười bảo: “Tớ từng nhắc với cậu về anh ấy rồi đấy, đây là khách của công ty bọn tớ, Diệp Vị Quân.” Diệp Dương ngạc nhiên. Chu Gia Ngư lại nói với Diệp Vị Quân: “Đây là cô bạn mà anh cứ đòi gặp mãi đấy, Diệp Dương.” Diệp Vị Quân vươn tay, tự giới thiệu một cách thật nghiêm túc lịch sự: “Diệp Vị Quân, Diệp có nghĩa là lá cây, Vị trong tương lai, Quân là đều đặn.” Diệp Dương vẫn chìm trong mơ màng, nhưng cô vẫn thuận theo hai người mà vươn tay, nói: “Diệp Dương, Diệp trong lá cây, Dương trong mặt trời.” Diệp Vị Quân cười, hàn huyên với cô: “Bên ngoài em đẹp hơn trong ảnh nhiều.” Chu Gia Ngư liếc nhìn Diệp Dương, cười: “Diệp Dương không ăn ảnh, những ai nhìn ảnh cô ấy trước rồi mới gặp mặt đều nói vậy cả.” Diệp Vị Quân nói: “Anh muốn làm quen với em từ trước rồi, nhưng trước đó bận bịu quá, cuối cùng hôm nay cũng gặp được em. Rất vui vì được gặp em.” Diệp Dương nhìn anh chằm chằm, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng chân thành vô cùng, cô hỏi: “Trước đó chúng ta có quen nhau không, sao tôi có cảm giác hình như mình từng gặp anh ở đâu rồi?” Diệp Vị Quân vẫn cười: “Anh cũng có cảm giác này, chắc là duyên phận.” Diệp Dương “ồ” một tiếng, như hiểu như không: “Vậy hai người giống nhau thật đấy.” Diệp Vị Quân cười bảo: “Tối nay em có rảnh không, anh có hai tấm vé nghe nhạc, chúng ta cùng đi nghe nhé?” Diệp Dương lắc đầu: “Tối nay tôi phải tăng ca, chắc sẽ không có thời gian, cảm ơn ý tốt của anh.” Diệp Vị Quân thoáng ngẩn ngơ, rồi anh nói ngay: “Vậy để hôm khác nhé.” Trò chuyện cùng anh xong, Diệp Dương kéo Chu Gia Ngư đi, cô thì thầm hỏi: “Sao vậy, Diệp Vị Quân thành khách của cậu từ bao giờ đấy?” Chu Gia Ngư che miệng thẽ thọt: “Anh ấy rất hối hận vì trước đây từ chối lời giới thiệu của tớ, muốn tớ giới thiệu lại, bắt đầu lại lần nữa.” Diệp Dương sững sờ. Ngơ ngác xong, cô suy nghĩ, thấy ý tưởng làm quen lại từ đầu khá hay, nhưng khoảng thời gian anh bỏ ra để cân nhắc lại quá dài. Cô đã chủ động tạo ảo giác cho anh, khiến anh cảm thấy dù mình có cân nhắc trong bao lâu thì cô vẫn chẳng hề gì, thậm chí sẽ chấp nhận anh, sẽ mang ơn anh sao? Sự chủ động của cô đều được xây dựng trên cơ sở thiện cảm cô dành cho anh, chứ không phải trên cơ sở anh có nhà, có hộ khẩu thành phố. Nhưng thiện cảm của cô với anh đã tiêu tan hết trong những lần do dự liên tiếp của anh. Hết thiện cảm, cô cũng sẽ chẳng để ý tới nhà hay hộ khẩu của anh mà tiếp tục lượn vòng quanh anh. Ăn cơm xong, Diệp Dương không lưu lại nhà Chu Gia Ngư lâu, cô chào từ biệt mọi người. Diệp Vị Quân đứng dậy tạm biệt theo, nói sẽ đưa cô về. Diệp Dương uyển chuyển từ chối, nói không làm phiền anh rồi vội vã rời đi. Thang máy lên chậm, cô không còn kiên nhẫn mà đợi, bèn đi thang bộ. Vì đi giày vải nên cô xuống nhà rất nhanh. Diệp Vị Quân không đuổi kịp cô. Rời khỏi tòa nhà rồi, Diệp Dương đi mỗi lúc một nhanh. Vốn Diệp Vị Quân đã định gọi cô, nhưng cảm thấy la hét đuổi theo người khác trong khu chung cư không mấy dễ nhìn nên anh không lên tiếng gọi cô lại. Diệp Dương không quen đường trong khu chung cư nên cứ đi vòng quanh. Nhưng chưa được bao xa thì Diệp Vị Quân đã đuổi kịp cô. Diệp Vị Quân kéo tay cô, buộc cô phải dừng bước. Diệp Dương hất tay anh ra, từ chối tiếp xúc da thịt với anh. Diệp Vị Quân chưa từng thấy cô giận, cũng chưa từng thấy cảm xúc của cô dao động nhiều. Có thể nói cô bao dung, cũng có thể bảo cô nhẫn nại, lúc nào cô cũng khiến anh cảm thấy rất dễ tiếp cận, nhưng rất khó thân mật. Hôm nay cô giận, đâm lại thấy sống động hơn. Diệp Vị Quân nhìn cô, anh nghiêm túc hỏi: “Em giận rồi sao?” Diệp Dương nói thẳng: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Diệp Vị Quân khựng lại, anh giải thích: “Anh không mất nhiều thời gian cân nhắc tới vậy, chỉ là khi ấy mọi người đều đang bận, anh cảm thấy không phải lúc thích hợp nên mới định đợi khi nào thư thả mới nói.” Diệp Dương vẫn tiếp tục cất tiếng: “Tôi không hiểu.” Diệp Vị Quân chân thành: “Trước đó anh không hiểu em nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Diệp Dương cau mày: “Giờ anh hiểu rồi sao?” Diệp Vị Quân thành khẩn lắc đầu: “Giờ anh vẫn không hiểu, nhưng anh muốn thử hiểu em.” Diệp Dương tỏ vẻ kiên quyết: “Giờ tôi không muốn để anh hiểu tôi.” Nói rồi, cô quay người dợm bước. Diệp Vị Quân vội vã kéo cô lại, điệu bộ anh nhún nhường hơn đôi chút, gần như đang nài nỉ cô: “Đi nghe nhạc cùng anh nhé, anh đã mua vé lâu lắm rồi, khó khăn lắm mới đợi được tới hôm nay.” Diệp Dương vẫn không chịu đi. Diệp Vị Quân kiên nhẫn giải thích một hồi để dỗ dành cô. Cô giận dữ, anh dỗ dành, dường như địa vị của hai người chợt hoán đổi cho nhau. Trước đó anh chiếm thế thượng phong, giờ cô lại ở chiếu trên. Dường như mối quan hệ của hai người đã xích lại một bước. Nghe nhạc xong cũng đã hơn chín giờ tối, Diệp Vị Quân lái xe đưa cô về nhà. Lần này họ không đi theo hướng cửa Nam, ngoài cửa Nam là phố mua sắm, không tiện đỗ xe nên Diệp Vị Quân lại vòng ra cửa Bắc của khu chung cư. Con đường phía cửa Bắc khá yên tĩnh, họ dừng xe lại bên đường. Diệp Dương đứng bên cửa xe phía ghế phụ lái, chào tạm biệt anh. Trong đêm tối, Diệp Vị Quân cảm thấy được hương dừa thoang thoảng như có như không, hương càng tỏa lại càng khiến lòng người mê đắm. Trước đó anh không thấy việc kiềm chế sự xúc động là chuyện gì khó khăn, nhưng giờ không còn băn khoăn gánh nặng tư tưởng, cảm giác xúc động này lại khó nén. Hơn nữa, anh cảm thấy mối quan hệ hai người cần phải tiến thêm một bước nữa, anh bèn kéo cô lại, cúi đầu xuống. Diệp Dương nghiêng đầu né tránh, kéo giãn khoảng cách với anh, cô cười: “Làm người thì nên giữ sự nhất quán, nếu trước đã thận trọng như vậy thì giờ cứ tiếp tục thận trong thôi.” Cô quay người bỏ đi. Trở về nhà, Diệp Dương tắm rửa thay quần áo, trong làn hơi nước nóng hầm hập, đầu óc cô mới có thời gian hồi tưởng lại những chuyện xảy ra hôm nay. Nghĩ kỹ thì thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng đúng là vẫn sinh ra cảm giác thoải mái. Mối quan hệ giữa cô và Diệp Vị Quân có phần “Núi trùm khe bọc ngờ không lối, Liễu rậm hoa thưa lại có làng”. (*)(*) Trích bài thơ “Du Sơn Tây thôn” của Lục Du, đại ý chỉ có những điều tưởng không thể nhưng hóa ra lại thành sự thật. Nhưng cô lại không có cảm giác vui vẻ, thỏa mãn như trong tưởng tượng. Không biết có phải vì thiện cảm cô dành cho Diệp Vị Quân đã sắp bị mài mòn hết trong sự lưỡng lự chần chừ của anh không; hay là vốn cô đã chỉ muốn tìm một người tử tế để cùng xua đi cô quạnh. Trước khi đi ngủ, Diệp Dương thấy một tiếng trước, Diệp Vị Quân đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội, đính kèm ảnh một quả dừa to, anh không viết gì thêm. Diệp Dương ngửi người mình, cô vừa mới bôi sữa dưỡng thể, ngửi thử thấy giống một quả dừa thật. Cô thoáng có cảm giác ngọt ngào. Nhưng lúc nhìn thấy trong số người thích ảnh có Trương Kiền, cô lại không vui nổi. Mà những chuyện không vui thì vẫn sẽ còn tiếp diễn. Chưa được bao lâu, Vương Ngạn nghe được tin tức phía Thời Đại rằng Phương Viên đã bị mất tư cách tham gia buổi thuyết trình ứng tuyển cho “Ván cờ danh lợi”.