Dịch: Hạnh
Vương Ngạn hỏi người phụ trách kết nối hạng mục “Ván cờ danh lợi” phía Thời Đại đã có chuyện gì xảy ra.
Cố Cảnh Minh nói: “Bình thường phía chúng tôi sẽ không để một công ty phụ trách hai dự án cùng lúc, giờ bên anh có ‘Em đang bước’ rồi, tạm thời ‘Ván cờ danh lợi’ không để các anh nhận được. Nhưng cũng không sao đâu, thành tích của ‘Em đang bước’ rất tốt, chắc chắn chúng ta sẽ còn cơ hội hợp tác.”
Vương Ngạn không cảm thấy thuyết phục.
“Em đang bước” đã chiếu rồi, còn “Ván cờ danh lợi” mới bắt đầu quay, cũng phải tới giữa năm sau mới ra rạp được, sao có thể xảy ra mâu thuẫn? Huống chi, chẳng lẽ trước đó Trương Kiền lại không biết chuyện một công ty không được phụ trách hai dự án cùng lúc? Chắc chắn là phải có nguyên nhân khác.
Vương Ngạn hỏi lại, bên kia bèn đáp trả quanh co.
Quách Thắng Nam và Lâm Thiên Nhất biết tin xong bèn ngồi trong công ty chửi bới cả ngày.
Vương Ngạn gọi Diệp Dương tới phòng làm việc, anh ta nén giận, hỏi: “Có phải cô làm mếch lòng Trương Kiền không?”
Diệp Dương lắc đầu: “Em không gặp riêng Trương Kiền, cũng không nói chuyện với anh ấy, sao có thể khiến anh ấy mếch lòng?”
“Mẹ kiếp, vậy rốt cuộc chuyện này là sao!” Vì chuyện này mà Vương Ngạn thoáng trở nên gắt gỏng, “Thứ gì cũng phải có lý do, làm gì có chuyện tự nhiên họ lại không cho chúng ta tham gia thuyết trình!”
Diệp Dương thoáng sợ hãi, cô mím môi, cảm thấy không thể giấu giếm chuyện này nữa rồi, giờ cô buộc phải kể sự thật ra. Diệp Dương bèn nói: “Giám đốc Vương, em và Trương Kiền đã quen nhau từ trước rồi.”
Vương Ngạn không hiểu, anh ta cau mày: “Quen nhau từ trước là sao?”
Diệp Dương bình tĩnh: “Bọn em từng hẹn hò hồi đại học.”
Cặp mày của Vương Ngạn giãn ra.
Diệp Dương nói tiếp: “Nhưng bọn em chỉ hẹn hò một thời gian ngắn thôi, chỉ vỏn vẹn nửa năm, sau khi chia tay thì không gặp lại nhau nữa. Tháng ba năm nay tới Thời Đại thi thuyết trình em mới biết anh ấy làm việc ở đó. Trong khoảng thời gian làm việc với ‘Em đang bước’, trừ vài lần sửa bản kế hoạch ra thì bọn em không liên lạc riêng với nhau lần nào. Trước đó em không nói không phải vì muốn giấu giếm, mà là sợ công ty chúng ta lại vướng lời ong tiếng ve. Dự án này chúng ta giành được nhờ thực lực, tới lúc ấy lại bị người ta bảo là cậy nhờ quan hệ, tổn hại tới cả danh dự của anh ấy lẫn công ty ta.”
Vương Ngạn bừng tỉnh.
Bảo sao, bảo sao! Anh ta cứ thấy mối quan hệ giữa Trương Kiền và Diệp Dương là lạ. Bảo quen nhau thì hai người không bao giờ giao tiếp. Bảo không quen, thì bầu không khí giữa cả hai lại quá đỗi lạ lùng.
Giọng điệu Vương Ngạn nhẹ nhàng bớt, anh ta dò hỏi: “Cô đề nghị chia tay trước sao?”
Diệp Dương không lên tiếng.
Vương Ngạn đứng dậy, đi qua đi lại. Anh ta cảm thấy mình đã phát hiện ra mấu chốt vấn đề rồi, “Ván cờ danh lợi” vẫn còn hy vọng nên giọng điệu thoáng vẻ xúc động: “Tôi đã bảo mà, cậu ấy quan tâm tới cô lắm. Hóa ra là vậy.” Rồi anh ta lại nói, “Sao hai người lại chia tay?”
Diệp Dương khựng lại, cô nói: “Tính cách không hợp nhau.”
“Chỉ là không hợp tính thôi sao?” Vương Ngạn bán tín bán nghi.
Diệp Dương gật đầu: “Chỉ là không hợp tính thôi.”
“Vậy thì không đúng!” Vương Ngạn vò đầu bứt tai, “Nếu chỉ là không hợp tính thôi thì cũng đã bao năm rồi, đáng lý cậu ấy phải quên rồi mới phải, nào còn lòng dạ mà rảnh rỗi làm khó chúng ta.”
Diệp Dương nói: “Vậy nên em cảm thấy chắc việc này không liên quan gì tới mình.”
“Tôi vẫn cảm thấy có liên quan tới cô.” Vương Ngạn suy nghĩ một hồi, “Hay là cô hẹn cậu ấy ra ngoài ăn cơm rồi hỏi thử xem? Nếu không xoay sở được thì thôi. Nhưng nếu có đường thì cứ cố tranh thủ, dù gì chúng ta cũng làm xong bản kế hoạch rồi.”
Diệp Dương im lặng.
Vương Ngạn nói: “Nếu thực lực của chúng ta thua kém thì tôi chấp nhận, nhưng nếu vì lý do cá nhân mà đánh mất một dự án như ‘Ván cờ danh lợi’ thì cũng đáng tiếc thật.”
Diệp Dương không đùn đẩy từ chối nữa, cô gật đầu: “Nếu là vì lý do cá nhân thì đừng nói là anh, mà đến em cũng phải tiếc thay cho công ty. Em sẽ cố gắng hết sức.”
Vương Ngạn thấy cô dứt khoát như vậy mà cũng vui vẻ lây, như thể chứng kiến một tấm gỗ mục khù khờ chợt thông suốt tư tưởng. Anh ta bước tới cạnh Diệp Dương, vỗ vai cô rồi chân thành cất lời: “Cái giới này nhỏ bé lắm, người trong giới thường xuyên đụng mặt nhau, hơn nữa cậu ấy còn là bên A, cô nên giữ gìn mối quan hệ này, như vậy cũng tốt cho sự phát triển về sau của mình.”
Diệp Dương cụp mắt nhìn món đồ trang trí tạc núi non bằng ngọc bích trên bàn Vương Ngạn, cô bình tĩnh nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của giám đốc Vương.”
Vương Ngạn cất lời: “Tôi biết dạo này cô rất bận, nhưng giữa tháng Chín là ‘Ván cờ danh lợi’ đã tổ chức thuyết trình rồi, cô phải gấp rút lên.”
Diệp Dương nói: “Tối nay em sẽ hẹn anh ấy.”
Tối, về đến nhà, Diệp Dương lục tung phòng mình ra, tìm được một chiếc hộp sắt.
Đây vốn là một chiếc hộp đựng socola.
Trương Kiền tặng nó cho cô.
Mười tám miếng socola, cô và bạn cùng phòng chia nhau ăn.
Ăn xong socola cô còn thấy hộp đựng đẹp, vứt thì tiếc nên đã giữ lại đựng đồ lặt vặt.
Trong hộp có vài món đồ cũ, thẻ học sinh, thẻ cơm, ảnh polaroid, huy hiệu trường,…
Còn có một chiếc túi may mắn (*).
(*) Túi fukubukuro: Túi hàng giảm giá
Cô mở túi ra, thấy bên trong có hai chiếc nhẫn.
Cái cỡ nhỏ là một chiếc nhẫn kim cương xoắn ốc, những viên kim cương lít nhít nhỏ xíu khảm nửa vòng quanh đường vân xoắn ốc.
Trương Kiền bảo mình mua ngoài sạp hàng vỉa hè. Vậy mà cô cũng tin thật.
Đeo được một thời gian dài, có hôm, Trần Mật cười bảo: “Giờ hàng vỉa hè xịn thật đấy, đeo lâu thế mà vẫn sáng bóng.”
Lúc ấy cô mới bắt đầu chú ý tới nó.
Về sau có lần đi dạo phố, thấy có một cửa hàng trang sức, cô vào kiểm tra mới phát hiện đây là hàng thật.
Giữa những ánh mắt hâm mộ của bạn cùng phòng, cô chợt cảm thấy hạnh phúc.
Người ấy thật tốt.
Sợ cô mang gánh nặng nên anh nói đồ bày trong tiệm trang sức là hàng ngoài vỉa hè.
Anh không thấy tủi thân, nhưng cô cũng phải tủi thân thay chiếc nhẫn.
Bình thường, anh tặng cô món đồ gì đắt đỏ chút thôi cô cũng sẽ thấy áp lực, chỉ có chiếc nhẫn này không khiến cô mang gánh nặng.
Dẫu sao nhẫn cũng mang ý nghĩa đặc biệt, đắt một chút cũng không không hề gì.
Sau chín năm, Diệp Dương đeo lại nó lên tay, cảm thấy hơi chật.
Cô tháo sợi dây đỏ luồn qua nhẫn ra, lúc này đeo lại vừa khít.
Rồi Diệp Dương lại cầm chiếc nhẫn còn lại lên.
So với chiếc nhẫn nữ nạm kim cương, thì chiếc nhẫn nam bằng bạc này đơn giản mộc mạc hơn nhiều.
Diệp Dương cầm hai chiếc nhẫn, suy nghĩ hồi lâu rồi cầm điện thoại gọi cho Trương Kiền.
Cuộc gọi thứ nhất là vào hơn tám giờ, không ai nhận máy.
Cuộc gọi thứ hai vào chín giờ, vẫn không ai nghe.
Cuộc gọi thứ ba là lúc mười giờ, có người nghe nhưng không lên tiếng.
Diệp Dương mím môi, cô hạ giọng: “Anh có thời gian không, chúng ta cùng ăn cơm đi.”
Hồi lâu sau, có tiếng cười khe khẽ vọng lại từ đầu dây bên kia, mang theo vẻ giễu cợt mơ hồ: “Diệp Dương, đến giờ em vẫn coi tôi là kẻ gọi thì đến, đuổi thì đi, phải không?”
Anh cúp máy.
Diệp Dương nhắn tin cho anh, cô nói: “Tối mai em sẽ tới quán Kelsey gần công ty anh chờ anh.”
Hôm sau, tan làm, Diệp Dương bắt taxi tới quán Kelsey Coffee gần Thời Đại.
Muộn thế này rồi mà quán vẫn khá đông khách.
Diệp Dương gọi một cốc Americano, một miếng bánh matcha, lúc bưng đồ đi tìm bàn, vừa khéo có đôi nam nữ ngồi ghế gần cửa sổ đứng dậy bỏ đi, cô bèn ngồi xuống.
Hồi còn đi học, dù làm việc ở quán cà phê nhưng cô lại ít khi uống cà phê, đặc biệt là loại Americano bỏ hai thìa đường rồi vẫn đắng lè lưỡi, cô lại càng tránh xa cả mét. Nhưng Trương Kiền rất thích Americano. Cô muốn hiểu anh nên có thử uống mấy lần. Mỗi lần uống, cô thường lẳng lặng suy nghĩ xem rốt cuộc lúc uống thứ đồ đắng ngắt thế này, Trương Kiền đang nghĩ gì. Nhưng thứ đồ uống này quá đắng, sức mạnh tình yêu có vĩ đại tới nhường nào cũng không giúp cô học được cách thưởng thức cái đắng của Americano. Về sau tốt nghiệp, đi làm rồi, tình cờ uống thử một lần cô mới phát hiện nó không đắng như trong tưởng tượng của mình, rồi dần dần cô cũng uống được.
Diệp Dương đợi từ hơn tám giờ tới mười một giờ, vẫn không đợi được Trương Kiền.
Diệp Dương rời quán, thấy các cửa hiệu dưới tầng một hầu như đã đóng cửa cả, chỉ có vài cửa hàng tiện lợi 24/24 là còn sáng đèn.
Diệp Dương tiến về phía hàng cây xanh ven đường, men theo con đường lát gạch uốn khúc, cô bước ra ngoài.
Ngoài hàng cây xanh là cầu Minh Sa. Dưới cầu có trạm xe bus, muộn thế này rồi, ngồi xe bus không an toàn, cô định gọi taxi.
Dù gì xe taxi của thành phố cũng an toàn hơn các phương tiện khác đôi chút.
Mùi cỏ cây vương sương khiến lòng con người ta khoan khoái nhẹ nhàng.
Bên cạnh con đường cô vừa bước qua có mấy hàng ghế dài, từ xa, cô thấy có người ngồi trên ghế, hình như đang hút thuốc.
Cô lặng lẽ thở dài. Ban ngày thì bạn bè qua lại nườm nượp, rực rỡ rộn ràng như gấm hoa. Để rồi đêm về, tất cả đều bị lột trần, ai nấy đều trơ trọi tới tận cùng.
Hồi mới tốt nghiệp đại học cô cũng gặp phải tình cảnh này.
Đêm khuya, ngoài đầu phố, có một cô gái ngồi xổm hút thuốc dưới ánh đèn đường, lại gần cô phát hiện cô gái này trang điểm lộng lẫy, những ngón tay kẹp điếu thuốc sơn màu đỏ rực tới độ phát sáng.
Đó là lần đầu tiên Diệp Dương ý thức được hóa ra mọi người đều giống nhau.
Nghĩ thế, cô chợt cảm thấy hình như họ cũng không cô độc tới vậy.
Lúc đi ngang qua người đang châm điếu thuốc, Diệp Dương thấy có gì đó là lạ, định dừng lại xác nhận, nhưng sợ nhận nhầm, vì người hút thuốc là một người đàn ông.
Đêm hôm khuya khoắt, lỡ gây ra chuyện phiền toái không đáng có thì lại nguy hiểm.
Nhưng lòng tò mò của cô vẫn chiến thắng sự sợ hãi, cô bước trở lại, hỏi thử một câu: “Trương Kiền?”
Người ấy ngước mắt nhìn cô, cúi đầu tiếp tục hút thuốc.
Diệp Dương dần chắc chắn rằng người này đúng là Trương Kiền, sự căng thẳng trong cô tan biến.
Cô ngồi xuống đầu ghế bên kia.
Có chiếc xe vội vã lướt qua con đường ngoài hàng cây, tiếng xe gào thét như một cơn gió ngắn ngủi cuộn tới.
Trương Kiền rít thêm mấy hơi rồi đứng dậy, tiến lại bên chiếc thùng rác gần đó, anh dụi thuốc, vứt vào thùng rồi khàn giọng: “Đi thôi.”
Diệp Dương thoáng ngạc nhiên, cô đứng dậy, tiến lại hỏi: “Đi đâu?”
Anh quay người nhìn cô, nói: “Chẳng lẽ em muốn làm ở đây?”
“Làm cái gì?” Đầu óc Diệp Dương không kịp phản ứng, hỏi xong cô mới chợt hiểu ra, cơ thể cứng đờ như đóng đinh tại chỗ.
Trương Kiền nhíu mày hỏi: “Sao, không phải em tới tìm tôi vì ‘Ván cờ danh lợi’ ư?”
Diệp Dương siết chặt nắm đấm.
Trương Kiền nói: “Nếu không phải thì về đi, chúng ta không cần nhắc đến những chuyện khác.”
Anh kết thúc cuộc đối thoại một cách gọn gàng dứt khoát.
“Trương Kiền.” Diệp Dương buột miệng bật thốt tên anh.
Bước chân anh dừng lại.
Diệp Dương nhận ra mình lỡ lời, cô dừng lại, bình tĩnh nói tiếp: “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, xử lý công tư phân minh đi.”
Trương Kiền không quay đầu, anh chỉ nói: “Người trưởng thành không coi trọng công tư phân minh, mà coi trọng thuận ý bằng lòng. Em không muốn thì có thể không tới. Nếu tới rồi thì nên dứt khoát đi.”
Diệp Dương khựng lại, cô nói: “Anh nhất định phải nói như vậy ư, nói vậy thoải mái lắm, phải chứ?”
Trương Kiền nói: “Em vẫn còn thời gian.”
Anh cất bước rời đi.
Chuyện đã rồi, cô thẳng thừng cất lời, không chút tị hiềm: “Em thường tưởng tượng, rốt cuộc anh lúc ba mươi tuổi sẽ trở thành con người ra sao.”
Trương Kiền lại dừng chân.
Diệp Dương nói: “Trong tưởng tượng của em, anh sẽ liên tục thay bạn gái, nào tiếp viên hàng không, nào người mẫu, nào thư ký, thực tập sinh. Người yêu vẻ ngoài của anh, người yêu sự lịch thiệp của anh, người yêu gia cảnh anh, hoặc là yêu sự nghiệp anh, không ai yêu tâm hồn anh cả, vì anh cũng không yêu họ. Anh sẽ tỉnh dậy bên cạnh những cô bạn gái khác nhau, tỉnh giấc rồi, anh vẫn thấy trống rỗng. Rồi anh sẽ lại tìm thêm nhiều những người phụ nữ khác để lấp đầy sự trống rỗng của anh, vòng lặp ấy cứ lặp đi lặp lại. Cứ thế, đến một ngày, anh mệt rồi, anh sẽ tìm một người phụ nữ có gia cảnh tương xứng với mình. Anh không yêu vợ, vợ anh cũng chẳng yêu anh, cuộc sống của hai người chỉ là những ngày tháng chung nhà chung bếp. Sau khi kết hôn, thi thoảng anh sẽ đi tìm hoa thơm cỏ lạ, nhưng anh rất chừng mực, biết dừng lại đúng chỗ. Vợ anh không biết nói gì, cũng chẳng muốn nói gì. Anh cứ sống một cách xoàng xĩnh dung tục như vậy suốt bao năm, đợi đến khi già đi, anh nhìn đứa cháu tươi vui bừng bừng nhựa sống của mình, anh nhớ lại cuộc đời anh, phát hiện nó trái ngược với tưởng tượng ban đầu của anh, chẳng dính dáng chút nào với nhau. Vậy là anh cảm thấy đời này mình đã sống uổng.”
Trương Kiền bỗng quay người lại.
Diệp Dương rút chiếc nhẫn trong túi ra, cô bước tới trước mặt anh, đặt nó trên nắp thùng rác, cô nói: “Khi mới gặp lại nhau, em thấy anh khác hoàn toàn với tưởng tượng của mình, em hơi thất vọng, giờ em lại chợt phát hiện ảo tưởng của mình đã thành sự thật rồi. Thật là hả hê.”
Diệp Dương đi lướt qua anh.
Chợt anh nói: “Vốn đều là vì em.”
Chân Diệp Dương như đóng đinh xuống đất.
Anh nhìn ra xa, cách đó vài bước, con đường lát gạch khẽ uốn cong, anh nhìn phong cảnh nơi hàng cây lá hai bên rủ xuống che khuất phía cuối con đường, chỉ thấy chút sắc đèn màu sau khe lá. Đáy mắt anh đen tựa mực, giọng anh bình tĩnh, như đang kể chuyện ai khác: “Lúc hơn hai mươi tuổi, nhìn thấy người yêu mình vất vả bận rộn như vậy, thường nghĩ lại có phải cuộc đời mình quá an nhàn suôn sẻ rồi không. Chợt nảy ra ý nghĩ muốn cố gắng vì một người nào đó, lần đầu có cảm giác khao khát được thành công, muốn mình có được tất thảy, muốn cô ấy có thể giữ vững được những gì muốn giữ, không cần phải cúi đầu trước cuộc sống. Nhưng chỉ tiếc cô ấy không biết quý trọng, vứt bỏ nó như một chiếc giày rách.”
Diệp Dương không nhúc nhích.
Trương Kiền khẽ nghiêng người nhìn cô.
Người đẹp chốn thành phố mảnh dẻ yểu điệu, trong bóng đêm, cô mang theo vẻ quyến rũ duyên dáng mê hoặc.
Khớp ngón tay anh khẽ chạm vào gò má cô, cô thoáng tránh né, anh cũng buông tay xuống, giọng vẫn bình tĩnh: “Diệp Dương, đến tận giờ này em vẫn không biết em đã đánh mất thứ gì. Em không hối hận sao? Mong là em không hối hận thật, chứ không phải biết có hối hận cũng vô ích nên mới giả vờ như không.”
Anh đi rồi, không mang chiếc nhẫn ấy theo cùng.