Kể từ sau khi Thủy Băng Nhu sinh hạ Tiểu Kỳ Kỳ, Lý Hiếu Huyên cho là cô có thể nghỉ dưỡng sức một chút rồi, sau tốt nghiệp không liếm được bạn trai cũng chả có vấn đề gì to tát, nhưng sự thật là sau khi tốt nghiệp cô căn bản cũng không có mấy ngày dễ thở, cha mẹ cô liền bắt đầu can thiệp đời sống tình cảm của cô, mỗi ngày sắp xếp đủ loại đàn ông ưu tú cùng cô xem mắt, giống như cô không ai thèm lấy vậy, bọn họ cũng không nhìn một chút dáng dấp cô đẹp như thế này, làm sao có thể không ai thèm lấy chứ, chỉ là cô tạm thời chưa muốn nói tới chuyện tình cảm mà thôi.
Chứ như Tiểu Nhu bây giờ vậy, ngày ngày đều có một người bá đạo cai quản mình, khó chịu biết bao nhiêu nha, cô còn không có chơi đủ, còn không muốn sớm như vậy đã lập gia đình.
Hôm nay, bên trong đại sảnh nhà họ Lý, Lý cha Lý mẹ lại bắt đầu càu nhàu, về phần nguyên nhân càu nhàu chính là mới rồi Tiểu Nhu và Hoàng tiên mang theo kết tinh tình yêu của bọn họ tới Lý gia làm khách, Lý cha Lý mẹ nhìn thấy một nhà ba người hạnh phúc như vậy liền vô cùng vui mừng, cho nên trước mắt khiến bọn họ phải bận tâm nhiều nhất đúng là Tiểu Huyên rồi, cho nên đợi cả nhà Hoàng Phu Tuyệt chân trước vừa rời khỏi nhà họ Lý, Lý mẹ liền bắt đầu càu nhàu.
"Tiểu Huyên, mẹ đã nói với con, đối tượng giới thiệu lần này là con trai thứ hai nhà họ Trương, người này dáng dấp vô cùng đẹp trai, hơn nữa cũng rất dịu dàng. . . . . Con phải đi gặp đi! Mẹ cũng không muốn làm cho quan hệ của mẹ với Trương phu nhân thành trở mặt với nhau chứ!" Lý mẹ khoa trương nói.
Lý Hiếu Huyên bất đắc dĩ bĩu môi, nếu là người người đàn ông kia thật đẹp trai như vậy, lại có người mẹ nói năng hay như vậy, tại sao cho đến bây giờ còn chưa kết hôn, lại phải ra ngoài xem mắt, nói có quỷ mới tin.
Theo như cô thấy, người người đàn ông kia hoặc là dáng dấp không ưu tú, hoặc là anh ta quá kén chọn, cho nên mới phải đi gặp gỡ xem mắt.
"Có được hay không, một lần cuối cùng, chỉ một lần cuối cùng này nữa thôi." Lý mẹ bảo đảm, lần này thật sự là một lần cuối cùng, chàng trai xem mắt lần này bà đã gặp qua, dáng dấp vô cùng ưu tú, bà tin tưởng con gái của bà nhất định sẽ thích người kia.
"Chỉ một lần này thôi đó, lần sau không thể tiếp tục chiếu theo lệ này nữa." Lý Hiếu Huyên nói, bọn họ ép đi xem mắt đã rất nhiều lần, mỗi lần đều nói là một lần cuối cùng, còn nói không tiếp tục xem mắt nữa, tin tưởng bọn họ thì có quỷ mới tin.
Thôi, thôi, ai bảo họ là cha mẹ của cô, bọn họ làm như vậy cũng là vì tốt cho cô, chỉ hi vọng có thể tìm được người thương yêu cô giống như Hoàng tiên sinh thương Tiểu Nhu vậy, vì để cho bọn họ an tâm, cô chỉ đành đồng ý, thừa dịp xem một chút chàng trai xuất sắc trong miệng cha mẹ dáng dấp ra sao.
"Lần sau sẽ không vậy nữa!" Lý mẹ giơ tay lên cười nói, sau đó hướng Lý cha nháy mắt một cái đầy hả hê.
Sáng sớm hôm sau, Lý Hiếu Huyên mặc cho Lý mẹ lôi cô từ trong mộng ra, mơ mơ màng màng để mặc cho bà muốn làm cái gì thì làm.
"Tốt lắm, con gái của tôi dáng dấp quả thật là xinh đẹp, lần này tiểu tử nhà họ Trương kia còn không ngoan ngoãn té ở dưới gấu quần của Tiểu Huyên sao, hừ hừ. . . . . ."
Lý Hiếu Huyên nghe giọng nói có phần hơi lớn của Lý mẹ, đôi mắt mơ màng mở ra, trời ạ, này. . . . . . Đây là cô sao? Thật đúng là ứng với câu kia Phật dựa vào kim trang người dựa vào y trang. (Phật dựa vào cà sa, người dựa vào y phục).
Thiếu nữ trong gương mặc một bộ váy màu vàng nhạt, đường cong hoàn hảo trên người toàn bộ đều được vẽ ra rất rõ ràng, chân trắng nõn thẳng tắp vô cùng, không có một chút thịt dư thừa, tóc dài nhu thuận dùng một trâm cài tóc nạm kim cương búi lại, giống như thiếu nữ bước ra từ trong tranh, vô cùng có ý vị, con ngươi thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, da dẻ trắng nõn không tỳ vết lộ ra nhàn nhạt phấn đỏ, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.
"Như thế nào, có vừa lòng không!" Lý mẹ tự hào nói.
"Ừm, rất đẹp mắt." Lý Hiếu Huyên gật đầu trả lời, không nghĩ tới tay của nghề của mẹ tốt như vậy.
"Tốt lắm, lên đường đi! Nếu không sẽ tới trễ." Lý mẹ cầm xắc tay nhỏ của cô lên, lôi kéo cô đi ra ngoài.
Trong nhà hàng ăn rộng lớn, giờ phút này có vẻ an tĩnh khác thường, cũng không phải bởi vì nhà hàng ăn giờ này ít khách, ngược lại, hiện tại trong nhà hàng rất đông khách, nhưng lại an tĩnh như vậy, đều là bởi vì nhà hàng rất cao cấp, mọi người đều là người có tư cách, dùng cơm cũng phát ra thanh âm rất nhỏ.
Sau khi Lý Hiếu Huyên đi theo Lý mẹ đi vào nhà hàng, rất nhanh liền đi tìm bà mai mối của lần gặp mặt này.
Mà đang ngồi ở gần cửa sổ sát đất lại chính là vị mai môi kia mắt tinh nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con họ, cười vẫy tay với họ.
"Xin lỗi, chúng tôi tới muộn." Lý mẹ cười chào hỏi.
"Không muộn, không muộn, chúng tôi cũng là vừa tới mà thôi, đây chính là lệnh thiên kim đi! Dáng dấp thật đúng là mềm mại linh lung." Một thiếu phụ khác tuổi tác tương đương với Lý mẹ ngội ở bên cạnh cười híp mắt lôi kéo tay Lý Hiếu Huyên nói, từ trong ánh mắt của bà ấy có thể nhìn ra được bà vô cùng thích Lý Hiếu Huyên.
"Đây là của con gái tôi Tiểu Huyên, Tiểu Huyên, tới chào các vị trưởng bối đi con, đây là Dì Trương, đây là bà mai Dạ, đây là Trương thiếu gia." Lý mẹ cười giới thiệu.
"Dì Trương tốt, dì Dạ mạnh khỏe, Trương tiên sinh khỏe." Lý Hiếu Huyên có lễ phép chào hỏi.
"Tốt, tốt." Bà Trương cười nói.
Nghe được giọng nói của Lý Hiếu Huyên, Trương Lâm vốn ddangt nhìn ra ngoài cửa sổ liền xoay đầu lại nhìn Lý Hiếu Huyên, đôi mắt anh sau khi nhìn rõ dung nhan tuyệt xinh đẹp Lý Hiếu Huyên thì lóe lên, gật đầu một cái với Lý Hiếu Huyên, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo trong nháy mắt trở nên nhu hòa.
Mẹ của anh vẫn hi vọng có thể sớm một chút được ôm cháu nôi, nhưng anh chỉ cảm thấy hứng thú với công ty, lần này đồng ý với mẹ tới xem mắt cũng là vì để cho bà từ bỏ ý định, về sau không cần buộc anh tới xem mắt nữa, tâm tư của anh căn bản cũng không đặt ở trên buổi xem mắt lần này, mặc kệ mẹ anh ở bên tai của anh nói không ngừng cô gái lần này ưu tú đến cỡ nào, anh cũng không có hứng thú, cho nên kể từ khi anh bước vào nhà hàng ăn này, tầm mắt của anh vẫn nhìn ra lối đi bên ngoài cửa sổ sát đất.
Mới vừa anh nghe thấy một giọng nói vô cùng ngọt ngào, cho nên mới xoay đầu lại xem một chút rốt cuộc là cô gái như thế nào lại có một giọng nói mê người đến vậy, quả nhiên không để cho anh thất vọng, dáng dấp đối phương tuyệt xinh đẹp, con ngươi thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, da trắng nõn không tỳ vết lộ ra nhàn nhạt phấn đỏ, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.
Mà giờ khắc này cô giống như một khóm sen Tịnh Đế yên tình ở bên cạnh mẹ của cô, lễ phép hướng các trưởng bối chào hỏi, vô cùng khéo léo, anh có thể nghe tim của mình đột nhiên đập nhanh vô cùng, mắt không cách nào rời được khỏi người cô.
Trong nháy mắt thiếu nữ nhìn thấy anh, trong mắt cũng không có vẻ si mê, anh ngược lại cảm thấy có chút mất mác, anh không biết mình rốt cuộc đây là bị sao nữa, theo như trước đây nếu như có phụ nữ nhìn thấy gương mặt anh tuấn của anh lộ ra vẻ si mê, anh sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng là bây giờ anh hận không được thiếu nữ trước mắt nhìn gương mặt anh tuấn cua anh với vẻ si mê.
"Ai nha, chớ đứng, nhanh ngồi xuống" Bà Trương lôi kéo Lý Hiếu Huyên ngồi ở bên cạnh mình, ánh mắt âm thầm quét con trai nhà mình một cái, trong mắt có mừng rỡ, xem ra cậu con trai không ưa gần nữ sắc của bà rất ưa thích thiếu nữ trước mắt, trong nhà không bao có thể có đám cưới rồi, thiếu nữ trước mắt thật vô cùng hiểu chuyện, không giống như những thiên kim tiểu thư được nuông chiều khác, bà đối với cô con dâu tương lai này cảm thấy vừa lòng cực kỳ.
"Chúng ta ra ngoài đi dạo đi! Để lũ trẻ ở lại hàn huyên một chút." Bà mai Dạ cười nói.
"Tốt, tốt, người trẻ tuổi trước tiên cứ hàn huyên một chút, chúng tôi đi trước, Tiểu Huyên, muốn làm gì thì kêu Tiểu Lâm một cậu, nếu như nó dám khi dễ cháu, cháu nói cho dì biết, dì sẽ dọn dẹp nó." Bà Trương cười nói.
"Ha ha ha. . . . . . Vậy chúng ta đi trước, các con từ từ tán gẫu." Lý mẹ nói, sau đó cùng hai người bà Trương đi ra khỏi nhà ăn, lưu hai độc có hai người Lý Hiếu Huyên và Trương Lâm.
"Nhân viên phục vụ!" Trương Lâm gọi.
"Quý khách, xin hỏi các vị cần gì?" Một nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi tới hỏi.
"Tiểu Huyên muốn ăn cái gì?" Trương Lâm dịu dàng hỏi.
"Ách. . . . . . Tùy tiện, tôi không kén chọn." Lý Hiếu Huyên đối với việc anh ta gọi thân mật như thế cảm thấy nghi ngờ, bọn họ dù sao cũng chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt không phải sao? Hơn nữa mới vừa rồi khi cô đi vào phòng ăn, anh ta vẫn còn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đối với lần xem mắt này vô cùng không tình nguyện, cô cho là anh ta cũng giống như cô, bị mẹ buộc tới xem mắt, không nghĩ tới sau khi mẹ của bọn họ rời đi, anh ta lại có thể nói lời dịu dàng như vậy.
"Vậy thì đến cất đậu hũ, gà hấp muối, thịt xào khô, tân cảng hồ tiên, canh năm ngón tay đào lông, túi vải áp, Phượng Vĩ gõ tôm, canh cá hoa quế, món điểm tâm ngọt khác đợi sau khi ăn xong sẽ gọi." Trương Lâm nói.
(Edit: Đoạn gọi món này cơ bản ta để nguyên nha cả nhà, ai muốn tượng nó ra món gì thì ra nha, ta đối với tên gọi của món ăn không hiểu biết lắm. ó ó, trứng tráng trứng tráng….)
"Dạ, xin chờ một chút." Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi về phía phòng bếp.
"Tiểu Huyên yêu thích là cái gì?" Trương Lâm mong đợi hỏi, anh hiện tại rốt cuộc đã tin tưởng “Nhất kiến chung tình” (vừa thấy đã yêu), vốn anh cho là cả đời này sẽ phải làm bạn cùng công việc, không nghĩ tới sẽ gặp được một cô gái mà anh thích, anh hận không được biết về cô nhiều một chút.
"Ách. . . . . . Ưa đọc sách, thỉnh thoảng cũng đi bơi lội, cùng bạn bè tâm sự. . . . . . ." Lý Hiếu Huyên cười nói, cô cảm giác Trương tiên sinh trước mắt giống như là bạn nhiều năm không gặp, trong lúc vô tình cùng anh hàn huyên.
Tư Đồ Huy nhận được tin tức, cô gái nhỏ mà anh yêu hôm nay muốn đi xem mắt với người khác, khiến cho anh giận đến gần chết, anh từ rất sớm liền chạy tới hiện trường bọn họ xem mắt, tìm được một vị trí ngồi an tĩnh, giờ phút này nhìn bộ dáng cô cùng người người đàn ông kia trò chuyện vô cùng vui vẻ, trong lòng anh lửa giận phừng phừng.
Tên đàn ông thối đáng chết, cho là dáng dấp có chút xuất sắc liền muốn dụ dỗ cô gái nhỏ của anh, thật là đáng chết, còn có cô gái nhỏ của anh, hôm nay lại ăn mặc xinh đẹp đến như vậy, tim của anh bùm bùm nhảy không ngừng, nhưng là vừa nghĩ tới trang phục của cô mặc cngx là vì người đàn ông khác, trong lòng của anh như có tia lửa nóng thiêu đốt.
Anh không thể tức giận với cô được, ai bảo anh trước đây hoa tâm như vậy, từng có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng là kể từ khi anh nhận ra anh là thật lòng thích cô gái nhỏ trước mắt, anh liền hối cải để làm người mới rồi, nhưng anh còn là rất lo lắng tình yêu của anh sẽ dọa cô sợ chạy mất, cho nên chỉ có thể tạm thời thầm yêu cô, ai ngờ cô vừa tốt nghiệp liền đã đi xem mắt, mỗi lần xem mắt, anh cũng hận không thể giết chết những người đàn ông nhìn cô si mê kia, tất cả đều là thần sắc mê mệt, đáng chết, Tư Đồ Huy thầm mắng.
Quản lý nhà hàng run run rẩy rẩy đi tới trước mặt của Tư Đồ Huy, hôm nay không biết ngọn gió cao nào, lại đem hoa hoa thiếu gia ở trong nhà kia thổi qua đây, trời ạ, thiếu gia không phải chỉ có buổi tối mới xuất động sao? Hơn nữa cho tới bây giờ đều là đi hộp đêm, thế nào vào lúc này lại chạy tới đây làm cái gì, chỉ là nhìn gương mặt thiếu gia không được tốt lắm, là ai đắc tội tiểu tổ tông nhà ta rồi sao?