Nhìn bộ dáng hai người Lý Hiếu Huyên và Trương Lâm trò chuyện với nhau thật vui, Tư Đồ Huy ngồi ở cách bọn họ không xa trong mắt bốc lên ánh lửa, tên đàn ông thối tha đáng chết, cười cái rắm, cho là nụ cười của hắn đẹp lắm sao, thế nhưng dám đắm đuối nhìn Huyên, tức chết anh, tự nhìn xem có bằng được một nửa anh hay không? Còn Huyên làm gì cũng cười với hắn ta như vậy chứ? Hơn nữa nụ cười của cô đáng chết lại còn ngọt ngào đến vậy nữa, thiệt là, còn không có cưới vào cửa đã ghen chết anh rồi.
"Thiếu gia, xin hỏi ngài ăn món gì ạ?" Quản lý run run rẩy rẩy hỏi, anh thật không biết hôm nay thiếu gia đến tột cùng nổi điên làm gì, vào ban ngày lại tới nhà hàng làm cái gì, hơn nữa còn là tới một mình, sau khi đến cũng không gọi thức ăn, cứ như vậy giống như có thù oán nhìn chằm chằm một đôi nam nữ cười đến rất vui vẻ ngồi cách đó không xa, không phải là người đàn ông kia đoạt phụ nữ của thiếu gia chứ? Cho nên thiếu gia mới tức giận sao, trong lòng quản lý đủ loại ý tưởng đều đồng thời xuất hiện, không ngừng van xin thiếu gia của anh nhanh một chút cơm nước xong về nhà, nếu không anh không xác định trái tim nhỏ yếu kia của anh sẽ chống chịu được bao lâu.
"Bọn họ gọi những món gì?" Tư Đồ Huy cắn răng nghiến lợi hỏi, ánh mắt của anh một khắc cũng không có rời khỏi hai người Lý Hiếu Huyên và Trương Lâm, chỉ sợ anh nháy mắt một cái sẽ để cho Trương Lâm ăn đậu hũ Lý Hiếu Huyên.
"Bọn họ?" Quản lý ngơ ngác hỏi, anh thật không biết thiếu gia nói bọn họ rốt cuộc là ai?
"Đúng, bọn họ ăn cái gì?" Tư Đồ Huy nhìn bọn họ không chút để ý hỏi, đáng chết, cái tên đàn ông thối kia lại dám gắp thức ăn cho Huyên, anh ta không phải nghĩ gián tiếp hôn Huyên chứ, Tư Đồ Huy tức giận giày xéo khăn ăn trong tay, ánh mắt giống như hận không được xông tới giết người vậy.
Quản lý thấy thiếu gia nhà mình tức giận như vậy, theo tầm mắt Tư Đồ Huy nhìn sang, tựa hồ như đã hiểu rõ ràng rồi, vội vàng kêu người đem thực đơn của bàn bọn Lý Hiếu Huyên cầm tới, thiếu gia của anh nha, mặc dù bình thường có chút phong lưu, nhưng là bản tính vẫn rất tốt, nhưng ngàn vạn lần không được chỉ bởi vì một cô gái mà phạm pháp giết người nha, nếu không thì cả đời đều xong rồi.
"Thiếu gia, bọn họ gọi cất đậu hũ, gà hấp muối, thịt xào khô, tân cảng hồ tiên, canh năm ngón tay đào lông, túi vải áp, Phượng Vĩ gõ tôm, canh cá hoa quế, còn có sau khi ăn xong thì gọi món điểm tâm ngọt, nghe phục vụ viên nói một bàn thức ăn này tiểu thư kia không chọn món, những thứ này đều là vị tiên sinh kia gọi." Quản lý cung kính trả lời.
"Ừ, làm rất tốt, tăng lương cho nhân viên kia, hắc!hắc! hắc!. . . . . . Hẹn cô bé ăn cơm mà lại keo kiệt như vậy, chỉ gọi có vài món ăn như thế." Tư Đồ Huy lắc đầu một cái nói.
"Đúng, đúng, dạ, thiếu gia." Quản lý cười nói, xem ra thiếu gia đúng là cảm thấy hứng thú với cô bé ở bàn kia, cô bé kia dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng khi nhìn trang phục của cô ấy, có thể thấy được phải là một cô bé tương đối truyền thống, là người tốt giữ ở nhà, khó trách thiếu gia khổ não như vậy. Nếu là những cô gái hoa si bình thường khác, có ai nhìn thấy gương mặt tuấn tú cùng với gia thế hiển hánh của thiếu gia mà còn có thể thờ ơ cho nổi?
"Anh nhìn đi đâu vậy? Còn không đi làm việc, chi phí kia tôi sẽ thanh toán." Tư Đồ Huy lạnh nhạt nói, nói anh bá đạo cũng tốt, nói anh cường dã tham muốn giữ lấy cũng tốt, dù thế nào đi nữa anh đều không để ý, anh chỉ biết anh vô cùng không thích người khác dùng ánh mắt quan sát hoặc là đắm đuối nhìn cô gái trong lòng anh.
"A, tôi lập tức đi." Quản lý vội nói, lúc này không té thì đợi đến bao giờ, nếu như bị thiếu gia lôi ra nhược điểm nào đó, đến lúc đó còn không hung hăng chỉnh anh chết sao? Xin miễn đi, anh còn có gia đình lớn vợ dại con thơ chờ anh nuôi sống đấy.
Tư Đồ Huy càng nhìn càng tức giận, đột nhiên đầu anh chuyển một cái, lập tức khẽ cười lên, anh cần gì phải khổ não như vậy chứ, cứ ngồi một chỗ này mà ghen, còn không bằng đi hành động thực tế thì tốt hơn, nhìn xem anh làm thế nào nép cho tình địch rời đi, hừ hừ. . . . . . Anh cười khan đứng dậy đi về hướng bàn của Lý Hiếu Huyên.
Quản lý ở quầy nhìn thấy nụ cười không bình thường đó của Tư Đồ Huy, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, chẳng lẽ thiếu gia điên mất rồi, nếu không thế nào cười đến kỳ quái như thế có chứ, nếu là thiếu gia thật sự vào lúc anh đang quản lý nhà hàng mà gặp chuyện không may ở đây, lão gia còn không làm thịt anh ao, anh vẫn nên quan sát một chút tình huống trước thì tốt hơn.
"Em yêu, thì ra là em đây, tôi vừa mới trở về tổ ấm của chúng ta mà không thấy em, tôi còn tưởng rằng em bị người ta bắt cóc rồi? Vị này là bạn của em à?" Tư Đồ Huy ngồi vào bên người Lý Hiếu Huyên thân mật nắm lấy eo của cô hỏi.
"Tư Đồ Huy? Sao anh lại ở đây? Em yêu? Anh đây là ý tứ gì?" Lý Hiếu Huyên nghi ngờ nhìn anh hỏi, Em yêu? Cô không có nghe lầm chớ? Đáng chết, tay của anh ấy để vào đâu vậy, trước kia dù anh ấy là hoa hoa công tử, cũng sẽ không đem móng sắc của anh đưa về phía cô, hôm nay rốt cuộc là sao đây? Chẳng lẽ là anh ấy quá nhàm chán, cho nên muốn tìm một chút chuyện để làm, nhưng lão huynh, anh dù là rất nhàm chán, có thể làm bộ như không biết cô hay không, cô cùng đối phương đang trò chuyện rất vui vẻ liền bị sự xuất hiện của anh cắt đứt rồi.
"Anh ở đây, bà xã, anh biết em không hài lòng với việc anh gọi “em yêu”, vậy anh gọi em la bảo bối, như vậy thì được rồi chứ! Oa. . . . . . Bảo bối, sao em gọi toàn những món tôi thích vậy, tôi đang rất đói, ăn cơm ăn cơm." Tư Đồ Huy nháy nháy mắt nói, anh cầm đôi đũa cô đã dùng qua lên gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng của mình, dùng rất ngon miệng.
Quả thật như thế, đồ Huyên đã dùng qua chính là đặc biệt tốt ăn, anh càng ăn càng thấy ngon, vì vậy không khách khí ăn, sau khi ăn no anh còn phải cưỡng chế tình địch rời đi đấy.
"Ách. . . . . . . Vị này là?" Trương Lâm nghi hoặc nhìn Tư Đồ Huy ăn ngấu ăn nghiến .
"Ngại quá, anh ấy là. . . . . . ." Lý Hiếu Huyên lúng túng nói.
"Tôi là vị hôn phu của cô ấy, ngại quá, bởi vì hai ngày trước chúng tôi có chút hiểu lầm nho nhỏ, cho nên Huyên trong lúc tức giận mới theo lời của mẹ cô ấy đi coi mắt, gây ra phiền phức cho anh, tôi rất xin lỗi, nhưng Huyên là cô gái cực kỳ hiền lành, anh đừng trách cô ấy." Tư Đồ Huy thâm tình khẩn thiết lôi kéo tay Lý Hiếu Huyên nói.
"Tư Đồ Huy, anh đang nói cái gì vậy?" Lý Hiếu Huyên chất vấn, nếu không phải là cô biết rõ lúc trước anh là một người hoa tâm, cô nhất định sẽ cho là lần này anh thổ lộ với mình là thật.
"Anh xem, cô ấy vẫn còn đàn giận dỗi với tôi đấy? Bảo bối, em tha thứ cho anh đi! Anh sai rồi, về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa, anh là thật tâm thích em." Tư Đồ Huy nhích mặt lại gần trước mặt Lý Hiếu Huyên thâm tình nói, hô hấp nóng rực của anh cứ như vậy phun lên mặt của cô, làm cho mặt của cô đỏ như cà chua chín, có loại cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Trương Lâm nhìn hai người bọn họ ở trước mặt của anh tán tỉnh không chút kiêng kỵ, tròng mắt nhất thời ảm đạm không còn ánh sáng, anh còn tưởng rằng anh rốt cuộc tìm được người con gái có thẻ gần gũi nhau cả đời, không nghĩ tới đối phương đã có người yêu, kêu anh làm sao mà chịu nổi, thật may là anh cũng chỉ mới động tâm, hiện tại cố gắng quên có lẽ vẫn còn kịp.
"Tiểu Huyên, hai người có chuyện gì thì nói với nhau cho rõ ràng, dù sao hai người sẽ muốn đi chung với nhau cả đời, vị tiên sinh này, Tiểu Huyên là cô bé tốt nhất mà tôi từng gặp, hi vọng cậu biết quý trọng cho thật tốt, nếu không tôi sẽ đoạt lấy cô ấy, hiện tại tôi chúc phúc cho các bạn, gặp lại!" Trương Lâm chua xót nói, sau đó sải bước rời khỏi nhà hàng ăn.
"Tư Đồ Huy, anh tốt nhất nói rõ ràng, rốt cuộc là anh đang muốn làm cái gì vậy? Chơi tôi rất vui sao?" Lý Hiếu Huyên tức giận nói, anh tại sao có thể đem chuyện đại sự cả đời của người ta ra mà nói chơi như vậy đây, vừa rồi cô đối với anh lại có cảm giác rung động, trái tim của cô nhất định bị hư rồi, nếu không sao có thể đập nhanh như vậy cơ chứ.
"Em tức giận như vậy có phải là bởi vì vừa rồi em thấy có hứng thú với cái tên kia không?" Tư Đồ Huy nhàn nhạt hỏi, trong mắt có nồng nặc lửa giận, giống như nếu có dám trả lời một cậu đúng, anh nhất định sẽ hung hăng trừng phạt cô.
"Anh hiện tại sao lại vô lý như vậy, tôi đối với Trương tiên sinh có hứng thú hay không thì thế nào? Mắc mớ gì tới anh?" Lý Hiếu Huyên bất đắc dĩ nói, hôm nay đến tột cùng là phát ngọn gió nào, có phải đã thổi hư đầu vị thiếu gia này rồi hay không, thế nào kỳ quái như vậy chứ.
" Lý Hiếu Huyên, tôi mặc kệ em đối với cái người kia có hứng thú hay không, nhưng tôi nói cho em biết, Tư Đồ Huy tôi thích Lý Hiếu Huyên em, cho nên em về sau không được một mình cùng người đàn ông khác ăn cơm, nếu không tôi sẽ ghen." Tư Đồ Huy mang vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy nói.
"À? Ha ha ha. . . . . . Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, anh không nên nói những lời kỳ quái như vậy, nhưng mà vẫn cám ơn anh đã nói chuyện cười như vậy cho tôi nghe." Lý Hiếu Huyên nhịn xuống rung động trong lòng nói, lời nói của hoa hoa thiếu gia anh nếu có thể trở thành sự thật, heo mẹ cũng sẽ leo cây, mặc dù không biết nguyên nhân gì bắt đầu từ hai năm trước, bên cạnh anh không thấy xuất hiện cô gái nào, nhưng là cô vẫn chưa thể tin anh đã đổi tính.
"Tôi nói là thật, mặc kệ em có tin tôi hay không, từ hai năm trước, tôi bắt đầu phát hiện em thích An Đông Nghê, tôi liền sẽ thỉnh thoảng chú ý em, ban đầu chỉ là bội phục em, càng về sau thì chầm chậm vì em mà đau lòng, vì em mà ghen, thậm chí rõ ràng ban ngày thấy em, buổi tối vẫn là không nghĩ tới không được, thường cho người đi tìm hiểu thói quen của em, từ từ tôi cũng dưỡng dần thành thói quen giống em, sau này tôi mới nghĩ ra, là tôi đã yêu em, yêu cô gái tên gọi Lý Hiếu Huyên đó, cho nên mặc kệ em có đồng ý hay không, em, Lý Hiếu Huyên, cũng sẽ là vợ của Tư Đồ Huy tôi, tôi sẽ dùng cuộc sống sau này để chứng minh tình yêu của tôi đối với em." Tư Đồ Huy nghiêm túc lôi kéo tay của cô nói, để cho Lý Hiếu Huyên không thể không nhìn thấy tâm ý trong đáy mắt anh.
"Tôi hiểu rõ em đối với những việc làm trước kia của tôi cảm thấy rất không yên tâm, lo lắng tôi đối với em cũng chỉ là tỉnh cảm nhất thời, nhưng mà tôi nói cho em biết, tình yêu của tôi đối với em vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi, bắt đầu từ hôm nay, em liền đến ở trong nhà của tôi, cha mẹ em bên kia tôi sẽ tự mình tới thưa chuyện." Tư Đồ Huy nói xong, sau đó ôm ngang Lý Hiếu Huyên ra khỏi nhà hàng.
"Này, tại sao anh lại tự mình quyết định như vậy, tôi còn không có đồng ý đấy." Lý Hiếu Huyên phất tay vung chân kháng cự.
"Nhớ lấy, chỉ bằng vào tôi là chồng tương lai của em." Tư Đồ Huy nói.
Quản lý đứng ở cửa nhà hàng ăn đưa mắt dõi theo bóng dáng ồn ào như người tình mặn nồng ân ái của bọn họ, lần này thiếu gia đúng là đổi tính rồi, ha ha ha. . . . . .
Nghe nói sau khi Lý Hiếu Huyên bị Tư Đồ Huy ôm trở về gia đình anh, cha mẹ anh cực kỳ vừa lòng với Lý Hiếu Huyên, người giúp việc trong cả tòa nhà đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn bọn họ, nghe nói trước kia Tư Đồ Huy dù là làm loạn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng mang phụ nữ về nhà. Nghe nói Lý Hiếu Huyên bị anh nhốt ở trong phòng của mình ba ngày ba đêm cũng không có ra khỏi cửa, tóm lại có rất nhiều “nghe nói”.