“Bà xã Đậu Đậu, anh Lý Băng Thụy yêu quý đến đón em đây!”
“Bã đậu, qua đây!”
Sáng sớm, vừa mở cửa ra, ở hai bên cửa đã có hai con “khuyển to đùng” đứng
canh giữ ở cửa, một là Lý Băng Thụy, còn một là Cung Trạch Minh.
Mỗi ngày, đám fan của Lý Băng Thụy đều đóng vai trò là khán giả bất đắc dĩ, xem hai người bọn họ đấu đá nhau ở cửa nhà tôi, còn “phần thưởng” sẽ là có quyền được cùng đi học với một cô gái có tên là Đậu Giáng. Mà Đậu
Giáng, chính là tôi chứ còn ai, tôi đóng vai trò là “phần thưởng”, không có quyền để phản kháng lại.
Lúc mới bắt đầu tôi vẫn không ngừng
phản đối, hi vọng có thể giành được quyền chủ động của mình, nhưng trong ánh mắt hờn trách của Lý Băng Thụy và ánh mắt dọa nạt của Cung Trạch
Minh, tôi đã từ bỏ việc chống đối, ngoan ngoãn ngồi trên “bục phần
thưởng” chờ đợi người thắng lại đến nhận “phần thưởng” là tôi đây.
Mỗi lần đấu đá lúc nào cũng là một màn dạo đầu giống hệt nhau, sau khi trải qua bao giao đoạn giao chiến, cuối cùng cũng là một kết quả giống nhau.
“Đại cẩu” Cung Trạch Minh giành được “phần thưởng” Đậu Giáng dương dương tự
đắc trong niềm vinh quang đi đến trường, còn “Đại cẩu” Lý Băng Thụy thì
lại gục ngã trên “đấu trường” mặt mũi ỉu xìu rơm rớm nước mắt, chỉ có
thể hít thật sâu để tận hưởng mùi hương của “phần thưởng” Đậu Giáng còn
sót lại trên “đấu trường”, còn một đám “cún mẹ nhỏ bé” xinh đẹp đứng ở
bên cạnh không ngừng nhẹ nhàng an ủi chú “đại cẩu” thất bại này.
Ngày nào cũng vậy sau khi trải qua một vở kịch ồn ào náo nhiệt giống nhau,
tôi mới có thể chính thức bước chân trên con đường đến trường. Hai cái
tên bạo lực này, hết lần này đến lần khác khiến tôi nghẹt thở giãy giụa
trong chiếc nôi. Bọn họ thật đáng ghét, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác bị ép buộc của tôi, chỉ quan tâm đến việc đấu đá tranh giành nhau, bộ dạng lúc nào cũng như kiểu, ngươi không tranh giành thì ngươi chết,
kẻ giành phần thắng ắt sẽ là ta. Haiz, cảm giác này thật là khó chịu,
nhưng biết làm thế nào khác đây, một hạt đậu nhỏ bé như tôi làm sao có
thể cạnh tranh được với hai con sói to đùng kia chứ! Thôi bỏ đi, tôi
không giãy giụa nữa, bọn họ thích làm gì thì cứ làm, tôi cứ coi như là
đang xem kịch, xem hai cái con người vốn nổi rất nổi tiếng trong cái
trường Sâm Vĩnh này đóng kịch cho tôi xem.
Dần dần, tôi cũng quen với việc có một bàn tay lớn luôn nắm lấy tay tôi, cũng quen với việc có một người cao to luôn giúp tôi che bớt những tia mặt trời gay gắt. Mỗi
ngày, luôn có một vệt nắng, chạy lướt qua gương mặt nghiêng nghiêng đẹp
đẽ đó, sau đó dịu dàng vuốt ve lấy khuôn mặt tôi.
Tựa như có một
thứ gì đấy trong vệt nắng đó, len lén vào trong trái tim tôi, khiến trái tim tôi mềm nhũn như muốn tan chảy. Cảm giác này khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào để ngăn nó lại, chỉ mang một tâm trạng lo lắng thấp thỏm để kiếm tìm sự tồn tại của cái cảm xúc
ma thuật đó.
Còn Cung Trạch Minh, dường như ma thuật đó tỏa ra từ người cậu ta. Tôi cẩn thận đứng ở đằng sau quan sát cậu ta, quan sát
từng nhất cử nhất động của cậu ta, hi vọng có thể tìm được nơi phát ra
ma thuật đó. Nhưng sau khi tìm được rồi thì làm thế nào? Tôi hoàn toàn
chưa nghĩ đến. Có lẽ, mục đích tìm kiếm, chỉ là muốn trở nên thêm thân
thiết mà thôi.
Có một ngày, Cung Trạch Minh đang ở trong lớp kèm
tôi học, một vệt nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào, tôi lại bị cái thứ ánh
sáng ấm áp đó lôi cuốn, bất giác tôi len lén nhìn Cung Trạch Minh đang
cúi đầu mải mê kiểm tra bài tôi vừa mới làm. Hi hi, Cung Trạch Minh
trông thật đẹp trai. Dưới ánh mặt trời, vành tai đẹp đẽ của cậu ta, tựa
như trong suốt, cái màu hồng hồng đó, khiến tôi đột nhiên nghĩ đến những viên kẹo màu hồng ngọt ngào. Đất giác tôi liếm liếm môi, thật là muốn
liếm thử xem thế nào, không biết nó sẽ có mùi vị như nào nhỉ, nhất
định... nhất định là rất ngon!
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ viển vông của tôi.
“Bã đậu, cô là cái đầu lợn! Mắt cô để đâu đấy hả? Cô nhìn kiểu gì mà nghĩ
rằng cái này có nghĩa thế?” Ôi... Cung Trạch Minh lúc gầm gừ trông chẳng đẹp trai chút nào!
“Xin lỗi, tôi trách nhầm cô rồi, cái đôi mắt him híp của cô thì sao có thể được coi là mắt chứ?”
Làm sai thì sửa, dựa vào cái gì mà cứ nhiếc móc người ta chứ!
“Anh họ tôi là bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện quốc tế đấy, để tôi bảo anh ấy
giúp cô phẫu thuật nhé! Xem ra thì thượng đế lúc tạo ra cái đầu của cô
bị nhầm lẫn rồi, lại đặt một cái đầu lợn lên đó!”
Tôi bắt đầu
chau mày lại, trợn trừng mắt nhìn Cung Trạch Minh vẫn đang không ngừng
chửi rủa tôi. Cung Trạch Minh, cậu càng nói càng quá đáng rồi đấy!
Cung Trạch Minh cầm lấy vở của tôi, đập đập xuống bàn, cậu ta nhếch mày lên
nói với một giọng kiêu ngạo: “Hừ! Quả nhiên, một mình thượng đế tạo ra
cả thế giới này quá là mệt mỏi, mệt đến nỗi hoa cả mắt, lại có thể khiến cô, cái đồ khiếm khuyết chẳng có gì tốt đẹp này xuất hiện trên nhân
gian chứ!”
“Không có gì tốt đẹp... không có gì tốt đẹp...” Tôi cứng đơ người, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Cung Trạch Minh.
Cái từ này là một vết thương sâu hoắm trong trái tim tôi, thật không dễ gì
lành được, thế mà lại bị Cung Trạch Minh vạch ra, rơm rớm máu.
A! Tôi không phải là chẳng có gì tốt đẹp cả!
Không phải! Lý Băng Thụy đã nói rằng tôi cũng có ưu điểm của riêng mình! Tôi không phải là đồ khiếm khuyết! Không phải!
Cung Trạch Minh sao có thể nói tôi như vậy! Tôi không thể nào chịu đựng thêm được nữa! Tôi đập bàn, tức giận trừng mắt nhìn cái tên đáng ghét vẫn
đang ríu ra ríu rít nói linh tinh đó.
Cung Trạch Minh cũng bị tôi làm giật nảy mình, nhưng cậu ta lại nhếch mép lên cười, nhìn chằm chằm
vào tôi, không động đậy. Ánh nhìn toát ra từ đôi mắt của cậu ta cứ đâm
thẳng vào trái tim tôi.
“Đừng nói nữa!” Tôi hét lên một tiếng,
đứng vụt dậy, đẩy bàn ra, chạy phăng phăng ra khỏi lớp học. Tôi không
thể chịu đựng được nữa! Tôi không thể chịu đựng thêm được cái vẻ mặt đó
của Cung Trạch Minh nữa, tôi chỉ muốn trốn chạy!
Có lẽ đã trở
thành thói quen, đôi chân của tôi lại đưa tôi đến con đường nhỏ đó. Lúc
nhìn thấy khung cảnh quen thuộc ở xung quanh, tôi chỉ biết cười đau khổ. Ông trời ơi, lần này đến lần khác ông dẫn tôi đến đây, là có ý gì vậy?
Ông có thể dẫn thần kẹo đến đây được không! Thực sự tôi rất cần bà ta!
Tôi ngồi trên một chiếc ghế đá trong sân vận động, nằm nhoài sang bên phải. Gió lướt nhẹ qua những giọt nước mắt trên mặt tôi, mát rượi.
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt vòng quanh, hai tay đặt trước ngực để cầu khấn, nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, tôi thành tâm thành ý cầu
khấn.
“Thần kẹo ơi, tôi thành tâm thành ý cầu xin bà, cầu xin bà
hãy xuất hiện trước mặt tôi! Tôi thực sự rất rất cần bà! Bà đã từng nói
rằng tôi là người hiểu về kẹo nhất mà bà đã tìm kiếm bấy lâu nay. Đà đã
nói thế, miệng bà đã nói với tôi như vậy khi ở trên con đường nhỏ này!
Bà không thể không thừa nhận! Bà nói để cổ vũ cho tôi, đã đặc biệt tặng
‘Công chúa Feodora’ cho tôi. Bà nói rằng thật lòng, bà rất muốn tôi
giành được hạnh phúc, đúng không! Nhưng bây giờ, tôi có thể cầu xin bà
thu hồi lại phép thuật có được không? Bây giờ thứ mà ‘Công chúa Feodora’ đem lại cho tôi là đau khổ chứ không phải là hạnh phúc!”
Cứ nghĩ đến những lời nói độc địa của Cung Trạch Minh, bất giác tôi rùng mình.
“Vốn dĩ mục tiêu của tôi là Tống Chân Hi, cậu ấy thật sự rất tốt, rất nhẹ
nhàng, hơn nữa cậu ấy còn là lớp trưởng, có rất nhiều người thích cậu
ấy. Cậu ấy cũng là người duy nhất trong lớp ăn nói nhẹ nhàng với tôi.
Cậu ấy tin rằng mỗi người đều có một sức hút đặc biệt của riêng mình,
điều đó có nghĩa rằng tôi cũng có!” Nghĩ lại giọng nói vui vẻ ấm áp đó
của Tống Chân Hi, tôi có chút hoảng hốt.
Dần dần không phải tôi
đang cầu khấn nữa, mà là đang thổ lộ suy nghĩ chân thành của mình về một người: “Thật đáng tiếc! ông trời thật biết trêu đùa lòng người, viên
kẹo ‘Công chúa Feodora’ đó không được trao cho Tống Chân Hi như dự tính
của tôi, mà lại bay thẳng vào mồm cái tên ác quỷ đó.” Nghĩ đến nỗi thống khổ mà cái tên ác quỷ đó mang lại cho tôi, giọng nói của tôi trở nên
kích động, “Cái tên Cung Trạch Minh đó, thật là quá đáng! Cậu ta là Đệ
nhất thì đã làm sao chứ? Không phải là tôi không muốn cố gắng, nhưng cả
ngày cậu ta chỉ biết chửi bới tôi, cũng không thèm nghĩ rằng tôi học
không hiểu liệu có phải một phần nguyên nhân là do cậu ta hay không. Tôi không phải là đồ ngốc! Lần trước cái bài toán đó cậu ta giảng giải rõ
là lâu, chửi tôi cả một tối nhưng tôi đâu có hiểu, nhưng Tống Chân Hi
dạy tôi chưa đến mười phút là tôi đã hiểu hết rồi. Hừ, cậu ta thì đệ
nhất cái nỗi gì chứ, chỉ là một quái nhân đội cái mũ đệ nhất mà thôi!
Thượng đế ơi, thần kẹo ơi, tôi thực sự cầu xin các ngài hãy mang cái tên quái nhân đó đi ra khỏi cuộc sống của tôi ! Tôi thật sự thật sự không
muốn dây mơ rễ má gì đến hắn ta hết!”
Trong lúc tôi đang tập trung cầu khấn, đột nhiên từ đằng sau vẳng lại tiếng cành cây bị gẫy.
“Là ai?” Tôi hoảng hốt quay đầu lại, sau đó, người tôi như hóa đá.
Cung Trạch Minh! Cậu ta đứng ở sau lưng tôi, một đoạn cành cây bị gẫy từ
trong tay rơi xuống. Vì cậu ta đứng ngược lại với ánh đèn, mặt cậu khuất trong bóng tối, tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của cậu ta thế nào,
nhưng cặp kính thì phản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Xong rồi! Sao lại là cậu ta? Cậu ta đến lúc nào vậy?
Những lời vừa rồi, cậu ta đã nghe thấy được bao nhiêu? Thần kẹo ơi, tôi xin
đổi lại lời cầu khấn! Khấn rằng cậu ta vừa đến, không nghe thấy tôi nói
gì hết!
Các cụ đã dạy, “Nước đến chân mới nhảy” chẳng có tác dụng gì cả, thực tế đã chứng minh, phải nghe theo lời của cổ nhân!
“Tôi là quái nhân sao? Tôi là một quái nhân đội cái mũ danh hão đệ nhất
sao?” Cung Trạch Minh cười khà khà từ bóng tối đi ra, cậu ta dùng ngón
tay gẩy gẩy kính lên, ánh sáng phát ra từ chiếc kính trông càng lạnh
lẽo.
Xong rồi! Đoạn quan trọng nhất đã bị Cung Trạch Minh nghe
thấy rồi! Có thể đào cho tôi cái lỗ để tôi chui vào không? Tôi có thể tự chôn mình có được không? Nhất định không được để tôi phải chịu đựng
“ánh mắt đóng băng” đó của Cung Trạch Minh! Dù mỡ trong người tôi có dày thêm cũng không thể chịu đựng thêm được sự chỉ trích ghê gớm đó của cậu ta!
Trong lúc tôi đang kêu gào thảm thiết trong lòng, Cung Trạch Minh lạnh lùng nói: “Ha ha! Tôi là quái nhân đội cái mũ danh hão đệ
nhất thì đã làm sao? Cái mũ đó, tôi đội rất thoải mái! Bã đậu, tôi chỉ
muốn khiến cô thích tôi, và còn muốn kèm cô học để cô có thể đứng thứ
hai toàn trường!”
“Hả?” Sao Cung Trạch Minh khác lạ vậy? Cậu ta
lại không chửi tôi, lại còn đưa ra cái yêu cầu kì quái đó. Cung Trạch
Minh... đây rốt cuộc có phải là Cung Trạch Minh không vậy?
“Hừ!
Cô đợi đấy, tôi đã có cách để biến cô trở thành siêu nhân học hành!”
Cung Trạch Minh nói xong vênh mặt lên rồi quay người bỏ đi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta chính là Cung Trạch Minh, cậu ta chính là
cái tên Cung Trạch Minh đáng ghét đó! Cái ánh mắt trước khi bỏ đi của
Cung Trạch Minh khiến người tôi hoàn toàn đông cứng, tôi biết cậu ta
không dễ dàng bỏ qua cho tôi thế đâu! Chỉ có Cung Trạch Minh mới đáng
ghét như vậy!
Ngày hôm sau, cuối cùng tôi cũng được tận mắt chứng kiến cái cách mà Cung Trạch Minh đã nói.
Nhìn tờ giấy ở trước mắt, mặt tôi như “mếu”. Cung Trạch Minh quả là rất lợi
hại, thật không hổ là đệ nhất, chỉ có cậu ta mới nghĩ ra cách như thế
này, sắp đặt kiểu như thế này. Dòng đầu tiên trên trang giấy viết:
“Phương án khuyến khích bã đậu tiến hóa thành đậu phụ.”
Từ sau đừng ai mà nói rằng Cung Trạch Minh lạnh lùng không có tính hài hước, nhất định tôi sẽ nói đỡ cho cậu ta.
Người có thể viết ra được những thứ này mà lại không có tính hài hước sao?
Tôi lại nhìn xuống phía dưới:
“Điều một: Nếu Bã đậu trong thời gian quy định có thể làm được những bài toán khó ở cấp độ A, phần thưởng sẽ là cho phép bã đậu được liếm tay trái
của Cung Trạch Minh trong vòng một phút;
Điều hai: Nếu Bã đậu
trong thời gian quy định có thể làm được những bài toán khó ở cấp độ B,
thì phần thưởng sẽ là cho phép Bã đậu được liếm cánh tay phải của Cung
Trạch Minh trong vòng một phút;
Điều ba: Nếu Bã đậu trong thời
gian quy định có thể làm được những bài toán khó ở cấp độ C, thì phần
thưởng sẽ là cho phép Bã đậu được liếm ngực của Cung Trạch Minh trong
vòng một phút;
...
Phần thưởng cao nhất: Nếu thành tích
của Bã đậu trong kì thi giữa kì đạt được vị trí thứ hai toàn trường, thì sẽ chính thức tiến hóa thành đậu phụ, phần thưởng sẽ là cho phép Bã đậu liếm môi Cung Trạch Minh trong vòng một phút.”
Nhìn cái
tờ “Bảng khen thưởng” này, tôi mắt chữ A mồm chữ O, phần thưởng như thế
này sao... trời ơi! Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh hôm Cung Trạch
Minh nằm ở trong phòng tôi. Tay trái... tay phải... môi... mặt tôi bỗng
đỏ bừng lên. Cái tên Cung Trạch Minh này, cái tên Cung Trạch Minh này!
Ây da! Thật là làm người ta xấu hổ chết mất! Sao cậu ta có thể nghĩ ra
được như vậy nhỉ!
“Hừ! Về sau, cứ dựa theo phương án này mà thực
hiện!” Cung Trạch Minh cầm một cuốn sách tham khảo, giở ra, chỉ vào một
bài ở trong đó nói, “Bài này ở cấp độ A, bắt đầu từ đây đi.” Cung Trạch
Minh vừa nói, vừa đưa cổ tay trái của cậu ta đung đưa đung đưa ở dưới
mũi tôi, một hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.
Thơm quá!
Muốn ăn quá! Cơ thể của tôi như cũng đung đưa theo cánh tay của Cung
Trạch Minh, hoàn toàn không bận tâm đến những thứ khác, kết quả là đâm
vào bàn học. Ui da, cái bụng của tôi... cả người tôi đau quá phải nằm bò lên bàn.
Cung Trạch Minh rút tay lại, đột ngột đứng sát vào tôi, dùng cái giọng đầy mê hoặc nói: “Trên người của tôi còn có nhiều mùi vị rất thơm ngon!”
Phần phật! Tôi cảm thấy đầu óc của tôi dường như bị dòng máu sục sôi làm cho bốc lên hơi nước ngùn ngụt. “Bây giờ... bắt đầu!” Đột nhiên giọng của Cung Trạch Minh lại lạnh băng băng.
“Được!” Tôi đứng dậy, ngồi ngay ngắn vào bàn, vì những hương vị kẹo ngọt ngào của tôi, phải cố gắng...
“Bên dưới, Bã đậu, nhận lấy phần thưởng của cô đi!”
Dưới những lời khích bác không ngừng của Cung Trạch Minh, trong sự cố gắng
vượt khó vượt khổ của mình cuối cùng tôi cũng giải được bài khó ở cấp độ A, thì Cung Trạch Minh cũng thực hiện lời hứa, xoa xoa cổ tay trái của
cậu ta, đưa ra trước mặt tôi.
Trời ơi! Thật là có thể sao? Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng, mùi vị thật là thơm! Nhìn cổ tay của Cung Trạch Minh trông thật hấp dẫn, làn da trông thật khỏe khắn tinh tế và ấm áp, mặc
dù là mùa hè, nhưng lại mát lạnh, còn kèm theo hương táo mê hoặc lòng
người... tôi không thèm để ý đến việc xấu hổ hay không nữa, tiếng bụng
đói cứ kêu lên ùng ục. Đây là phần thưởng dành cho tôi sao? Vậy thì tôi
sẽ không ngại nữa! Tôi thè lưỡi ra, liếm thử lên chỗ tỏa ra mùi hương.
Woa... hương táo! Tôi mãn nguyện nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận cái mùi vị khiến tôi ngày đêm mong nhớ.
Tích tắc!
Tiếng gì vậy? Nghe giống tiếng đồng hồ thế nhỉ. Đáng ghét, làm phiền tôi thưởng thức món ngon, tự động mà đi biến đi!
Nhưng trong lúc tôi đang nghĩ như vậy, thì chiếc cổ tay ở trước mặt tôi đã biến mất.
A! A! Món ăn ngon! Món ăn ngon chạy đâu mất tiêu rồi?
“Hết giờ rồi! Câu tiếp theo!” Giọng nói lạnh băng của Cung Trạch Minh vang lên.
Đừng thế chứ! Lại còn tính cả giờ thật ư! Ôi... Cung Trạch Minh, cậu thật
độc ác! Tôi nước mắt lưng tròng tiếc nuối nhìn cổ tay của Cung Trạch
Minh. Món ăn ngon, có thể cho tôi thêm một ít nữa được không?
Cung Trạch Minh thấy động tác của tôi, chẳng thèm bận tâm, cẩn thận lấy khăn mùi xoa ra lau cổ tay, kéo chiếc tay áo đang xắn lên xuống, cẩn thận tỉ mỉ đóng cúc ở cổ tay áo lại.
Ôi ôi ôi, mỹ vị ơi, tạm biệt mi...
trong lúc tôi còn đang bị hụt hẫng vì phải rời bỏ cái hương vị vừa rồi,
thì một mùi vị khác lại thu hút sự chú ý của tôi. Mùi vị gì vậy? À! Mùi
socola! Nước mắt của tôi lập tức biến mất, tôi bắt đầu tìm kiếm nơi tỏa
ra mùi socola.
Cung Trạch Minh đưa cổ tay phải của cậu ta đưa đi
đưa lại trước mũi tôi! Tôi nhảy bổ lên, nắm chặt lấy tay phải của Cung
Trạch Minh, cầu xin cậu ta lại cho tôi được thưởng thức hương kẹo vị táo đó.
“Đây là phần thưởng của câu hỏi lần này!” Cung Trạch Minh
rút mạnh tay lại, chỉ vào câu hỏi trong quyển sách ôn tập, nói với tôi.
“Ôi... socola của tôi! Táo của tôi!”
Được! Dù gì đây cũng là phần thưởng dành cho tôi, tôi phải đường đường chính
chính mà giành lấy! Mắt tôi ướt nhẹm, cầm lấy quyển sách ôn tập, cố gắng suy nghĩ, vì mỹ vị của tôi!
“Socola? Táo?” Cung Trạch Minh có
phần ngờ vực ngửi đi ngửi lại cổ tay trái và cổ tay phải, nhăn nhăn mũi, gật đầu nối, “Đúng thế thật!”
“Ha ha ha! Đương nhiên đương nhiên!” Tôi tự ào ưỡn ngực lên.
“Ừ, không ngờ cái đầu óc bã đậu của của cô lại có sự hiểu biết về kẹo đến vậy!”
Tôi nhìn Cung Trạch Minh đang quay đầu đi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng
tức tối. Cung Trạch Minh kia, lúc cậu khen tôi có thể đừng nói những lời độc địa thế có được không?
Tôi học theo Cung Trạch Minh vênh mặt lên, tự tin nói: “Những thứ khác thì tôi không dám nói, nhưng trong
lĩnh vực kẹo, tôi có thể nói rằng cả cái trường Sâm Vĩnh này tuyệt đối
không ai hơn được tôi!”
“Hừ! Cô đừng có tự sướng nữa! Mau giải bài này đi rồi hãy nói, cô Bã đậu!”
Cung Trạch Minh, cái đồ xấu xa này! Để tôi tự hào một tí thì chết được à!
Tôi tức đến nỗi đầu óc váng váng, trong lòng lẩm nhẩm thề... tôi sẽ giải được cho cậu sáng mắt ra, Đậu Giáng tôi đây không phải là người dễ bị
ức hiếp thế đâu! Cậu nên đi tắm sạch sẽ trước khi đưa phần thưởng cho
tôi đi!
...
Mặc dù xem ra phương pháp này của cậu ta có
phần kì dị, nhưng phần lớn thời gian là tôi cãi nhau với cậu ta, rồi còn nếm mùi vị kẹo trên người cậu ta nên thời gian cứ thế chầm chậm trôi
đi. Lúc tôi định thần lại, thì mới phát hiện ra rằng mấy ngày đã trôi
qua, còn tôi, dưới sự khích lệ của Cung Trạch Minh, quả nhiên là có tiến bộ. Bây giờ tôi đã giành được giải thưởng của bài toán với độ khó cấp H rồi, khoảng cách với giải thưởng cao nhất càng lúc càng gần.
Mà để giành được phần thưởng trước mắt, thì tôi phải vượt qua được thứ mà trước nay tôi vẫn sợ nhất... thi giữa kì.
Buổi tối, tôi và Cung Trạch Minh ở lại lớp chăm chỉ học bài, hôm nay Cung
Trạch Minh đã giao cho tôi một đống bài tập nâng cao, yêu cầu tôi luyện
lại lần cuối cùng.
“Đồ ngốc, cái này không phải làm thế! Cô nhìn
đi đâu thế!” Cung Trạch Minh dùng chiếc bút chì trong tay gạch gạch lên
vở bài tập của tôi, rồi hét lên.
“Biết rồi...” Tôi rụt đầu lại, dùng tẩy xóa đáp án sai đi, mồm phụng phịu bắt đầu nghĩ lại từ đầu.
Mai là kì kiểm tra giữa kì, hôm nay Cung Trạch Minh sẽ giúp tôi thực hiện
bước nước rút cuối cùng. Hôm nay tan học, cậu ta đã mang một đống câu
hỏi ôn tập cao như núi đến, bắt tôi nội trong tối nay phải làm xong hết.
Nhìn đống bài tập chất ngất tựa như có thể nhấn chìm mình, mặt tôi cứng đơ,
đang định phản kháng lại, thì đã bị Cung Trạch Minh lườm cho một cái
khiến cho cái suy nghĩ nhen nhóm lên đã mất tích mất dạng.
Còn
biết làm thế nào nữa? Làm thôi! Thực ra nếu chăm chỉ làm tốt, chẳng phải là rất có lợi cho tôi sao? Chịu khổ một chút, đổi lại thành tích sẽ
được nâng cao, cũng có thể khiến cho những kẻ coi khinh tôi thấy rằng,
Đậu Giáng không phải là đồ bỏ đi!
Sau khi nghĩ thông suốt, tôi ôm lấy đống bài tập, bắt đầu phấn đấu. Nhưng dần dần, độ khó của các bài
toán càng tăng lên khiến tôi càng lúc càng nhụt chí, càng lúc chán nản.
Hồi trước do bị mất căn bản, nên bây giờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy phải nâng cao toàn bộ, vì thế thật là khó khăn và khổ sở.
Mắt tôi càng dần càng hoa, dần dần cũng không tập trung được tinh thần nữa, có rất nhiều bài hoàn toàn tôi có thể làm được nhưng vì nhìn nhầm đề
nên làm sai. Mà thứ phải chịu đựng trực tiếp mọi lỗi lầm này của tôi
chính là đôi tai, tai của tôi hết lần này đến lần khác bị Cung Trạch
Minh hét ầm vào nên bị tổn thương nghiêm trọng, dường như tôi có thể
nhìn thấy chiếc tai nhỏ nhắn đáng thương của tôi cố thu lu lại một góc,
nước mắt đầm đìa hết lần này đến lần khác cầu xin tôi ngăn chặn sự bạo
hành của cái tên Cung Trạch Minh lại. Ôi ôi ôi... cái tai bé nhỏ đáng
thương của tôi, chủ nhân của ngươi và ngươi giống hệt nhau, chúng ta
không có sức để phản kháng lại cái tên Cung Trạch Minh độc ác đó đâu...
“Bã đậu, cô đang làm gì vậy? Đây là chữ A hay chữ H vậy, nhìn cái chữ như
gà bới của cô này, nếu tôi mà là thầy giáo, tôi chẳng muốn đọc bài thi
của cô chút nào, cho luôn một quả trứng lên đầu cô luôn, xem cái đầu óc
bã đậu của cô có tỉnh táo hơn được không!”
Cung Trạch Minh bạo chúa lại bắt đầu uy hiếp rồi, tôi lập tức thôi không nghĩ linh tinh nữa, tập trung hết sức lực để làm bài.
Khoảng thời gian sau đó, tôi luôn chăm chỉ, Cung Trạch Minh ngồi ở bên cạnh
vẫn không ngừng chửi bới. Tôi rất mệt, Cung Trạch Minh cũng mệt mỏi rã
rời.
Lúc tôi đã giải được bài toán khó, chuẩn bị đưa cho Cung
Trạch Minh, thì tôi thấy cậu ta đã nằm gục trên bàn, chìm sâu vào giấc
ngủ.
Haiz, cậu ta phải vất vả nhiều rồi, không chỉ kèm tôi học,
lại còn phải dùng những lời lẽ độc địa để khích bác tôi, thế thì sao mà
không mệt được chứ? Tôi bĩu môi, thầm cười nhạo cậu ta, sau đó lấy một
bài mới tiếp tục miệt mài làm. Sau đó một âm thanh khe khẽ khiến tôi đặt bút trong tay xuống, quay đầu nhìn Cung Trạch Minh.
Khò...
phù... phù... Cánh mũi của Cung Trạch Minh khẽ phập phồng. Cung Trạch
Minh đang ngáy? Woa! Thật đáng yêu! Tôi đặt bút xuống, quay đầu lại chăm chú quan sát cậu ta.
Lúc ngủ, trông con người ta hoàn toàn khác
biệt. Vừa nãy Cung Trạch Minh còn như một tên bạo chúa thế mà giờ bỏ
kính xuống, đôi mắt nhắm tự nhiên, hàng mi dài cong vút khiến cho bộ
dạng cậu ta hiền lành đi rất nhiều, lại kèm theo tiếng ngáy nho nhỏ,
thật là đáng yêu! Lòng tôi như bị thôi thúc, chỉ muốn vân vê cậu ta! Hi
hi, mặt tôi khẽ nóng bừng, lòng bồi hồi. Cung Trạch Minh trông thật đẹp
trai, chẳng qua bình thường cậu ta luôn tỏ ra lạnh lùng, hơn nữa cái
kính gọng đen đó càng đem lại cho người ta cảm giác nghiêm khắc, không
ai dám nhìn thẳng vào cậu ta mà thôi. Nếu như cậu ta mà vui vẻ, hoạt bát như Lý Băng Thụy, hoặc là nhẹ nhàng ấm áp như cơn gió mùa xuân giống
Tống Chân Hi, tôi nghĩ rằng cả trường này không ai cố thể bì nổi với cậu ta, lúc đó cậu ta mới thực sự đúng là “Mãi mãi number one”. Thực ra ông trời rất công bằng, nếu một cánh cửa bị đóng lại, thì nhất định sẽ mở
ra cho bạn một cánh cửa khác. Còn tôi thì sao? Ông trời đã đóng rất
nhiều cánh cửa của tôi, ông ấy có mở thêm cho tôi cánh cửa mới nào đâu?
Tại sao tôi tìm mãi mà không được một chiếc cửa thuộc về riêng tôi? Có
phải là lúc ông trời đang mở ra một cánh cửa sổ cho tôi thì ông ấy ngủ
gật, nên quên mất việc mở ra cho tôi sao? Nhưng, tại sao tôi lại gặp
phải chuyện như vậy, tại sao luôn bị những việc vớ va vớ vẩn đó gây khó
dễ? Tôi nhìn gương mặt đang ngủ của Cung Trạch Minh, đầu óc treo ngược
trên cành cây.
Đúng vào lúc này, một quầng sáng huyền ảo đột
nhiên bao phủ lấy lớp học, quầng sáng đó như sợi dây bảy màu, tự do trôi trong không trung. Mỗi một vạch sáng đều mang một hương thơm vô cùng
tuyệt diệu, mỗi lần hít vào, đều có thể cảm nhận được mùi hương quyến rũ đó. Tôi không chịu nổi mở hết tất cả lỗ chân lông ra, để tất cả mùi
hương này len lỏi vào trong cơ thể, không để lỡ dù chỉ một chút. Những
chiếc vỏ kẹo rực rỡ màu sắc, từng chiếc từng chiếc một trông như những
con yêu tinh bị hóa phép, dưới quầng sáng huyền ảo, đang vui mừng nhảy
múa, trong không khí tươi vui như vậy, cho dù là người có tâm trạng buồn bã nhất thì cũng được bọn chúng truyền cho niềm hứng khởi mà trở nên
vui vẻ trở lại. Trong không gian thật tuyệt mĩ, đó còn có tiếng nhạc mềm mại du dương như dải thiên hà, đủ để làm hài lòng yêu cầu của bất kì
ai, khuấy động đến tận nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn mỗi người, khiến
cho tất cả mọi người đang chìm đắm trong không gian đó, không thể nào tự thoát khỏi ra được. Khoảnh khắc này thật dễ chịu biết bao, khoảnh khắc
này thật viên mãn, khoảnh khắc này khiến tôi chỉ muốn chìm đắm suốt
trong đó mà không bao giờ muốn tỉnh lại.
Nhưng, hình như ông trời không muốn tôi chìm trong mê muội như vậy, một âm thanh vang lên khiến tất cả bừng tỉnh.
“Ôi... con yêu của ta, người che chở vĩ đại của con đến rồi đây, còn không mau nhiệt liệt chào đón đi ! A ha ha...” Một giọng nói to dõng dạc vang
lên, suýt nữa thì tôi phun cả nước bọt ra ngoài.
Một người từ từ
xuất hiện trên không trung, mái tóc dài phấp phới của bà ta đính đầy
những hạt cream hình ngôi sao, mỗi cử chỉ của bà đều toát ra hương thơm
dịu nhẹ, trước ngực vẫn đeo hai chiếc túi to đùng đó, bên trong không
ngừng phả ra đủ loại hương vị khiến người ta phải chảy nước miếng.
Người này là, người này là...