Người Yêu Kẹo Ngọt

Chương 5: Chương 5: Đồ ngốc, thì không coa ai yêu sao?




Hai người lặng lẽ bước đi trên con đường vắng lặng. Ánh đèn đường mờ ảo khiến chiếc bóng của tôi và Cung Trạch Minh người đi trước kẻ theo sau in dài trên mặt đất.

Tôi im lặng đi theo sau Cung Trạch Minh, mọi chuyện xảy ra ban nãy khiến mặt của tôi cứ nóng bừng bừng. Nhìn dáng hình cứng nhắc đang đi ở phía trước, tôi chỉ biết chìm trong khổ não. Haiz, sau lần này, về sau trở đi tôi biết làm thế nào để đối mặt với Cung Trạch Minh đây? Sao vừa rồi tôi lại có thể giống như một con sói háo sắc thế nhỉ?

Lúc thấy môi cậu ta, mặc dù lúc đó không biết đấy là gì, nhưng, nhưng, rốt cuộc thì tôi vẫn liếm lấy liếm để! Nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, máu trong người tôi như dồn hết lên mặt.

Tôi không muốn Cung Trạch Minh hiểu nhầm tôi là một đứa con gái háo sắc, tôi thấy là tôi phải giải thích cho cậu ta biết.

Không phải là tôi cố ý, tôi chỉ là, chỉ là tôi đói mà thôi... tôi tự lẩm bẩm trong lòng để thanh minh. Nhưng mỗi lần cố lấy hết dũng cảm, ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của cậu ta thấp thoáng dưới ánh trăng, tôi lại chẳng thốt lên được lời nào. Nhưng, lần này việc tôi không thốt lên được lời nào hoàn toàn không giống với những lần trước, không phải là vì bị cái nhìn sắc lạnh của cậu ta dọa cho khiếp sợ nữa, mà là vì khi tôi nhìn thấy gương mặt của cậu ta, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác rất kì lạ.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Cung Trạch Minh không bị bao phủ bởi cái lạnh nữa, ánh trăng dịu nhẹ nhuộm một màu ấm áp lên từng đường nét trên khuôn mặt cậu ta, mái tóc ngắn màu đen phản chiếu lại một ánh thứ ánh sáng màu thiên sứ. Nghĩ lại hôm trước nhìn thấy đôi mắt vốn luôn được giấu kín sau cặp kính của cậu ta, sao mà xa xăm, sao mà động lòng người đến vậy.

Thực ra, Cung Trạch Minh trông rất đẹp trai.

Ánh trăng càng lúc càng tỏ, tựa như lấn át cả ánh đèn đường, khiến cho bóng người bị kéo dài trên mặt đất trở nên mờ ảo. Tâm trạng cũng giống như chiếc bóng, mông lung, thật thật ảo ảo. Tôi cũng không hiểu nổi lòng mình nữa, không biết thứ bên trong được bao bọc bởi lớp vỏ bên ngoài rốt cuộc là cái gì.

Chúng tôi kẻ đi trước người đi sau cứ thế mà đi, khoảng cách giữa hai chúng tôi không xa cũng chẳng gần, không ai nói gì cả. Đường trong trái tim không có điểm cuối, nhưng con đường ở dưới chân sao lại ngắn đến vậy, tôi còn chưa kịp thốt ra lời giải thích được giấu nhẹm trong lòng từ lâu mà không dám nói, thì cái cây đại thụ ở trước cửa nhà tôi đã lù lù ngay trước mắt.

Đến nhà rồi sao, sao mà nhanh vậy.

“Ừm,” Cung Trạch Minh ngập ngừng dừng lại, “Cô đến nhà rồi, tôi phải về đây.”

Sau đó không đợi tôi kịp phản ứng gì, cậu ta liền quay người chuẩn bị bước đi. Nhìn dáng hình của cậu ta, trong khoảnh khắc, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi hoảng hốt hét với theo sau lưng cậu ta: “Môi, môi, môi... của cậu là thứ ngon nhất mà tôi từng ăn!”

Vừa nói dứt lời, tôi bỗng sững người lại.

A! Tôi nói gì vậy? Tôi phải giải thích với cậu ta rằng là do tôi đang đói, là tôi đang đói mà! Sao lại nói những lời như vậy? Trời ơi! Chắc chắn Cung Trạch Minh sẽ tức điên mất, sao tôi lại có thể ngốc thế.

Trong lúc tôi đang hối hận vì nói những lời thiếu suy nghĩ đó, và chờ đợi cơn thịnh nộ của Cung Trạch Minh, thì Cung Trạch Minh lại không hề tức giận như dự đoán của tôi, mà quay người chạy đi. Hả? Tôi có nhìn nhầm không vậy? Vừa rồi khuôn mặt của Cung Trạch Minh dưới ánh trăng... đỏ ửng lên phải không?

“Đó là bài toán dành cho những em học sinh tiểu học trình độ năm sáu...” giọng của Cung Trạch Minh từ xa vọng lại.

Thế có nghĩa là gì? Hôm nay Cung Trạch Minh làm sao thế, sao bất thường vậy? Lúc tôi nói những lời lẽ ngốc nghếch cậu ta lại không hề chửi tôi, trước khi đi còn nói những lời lẽ kì quặc như vậy. Những em học sinh tiểu học có trình độ năm sáu? Học sinh tiểu học năm sáu?

A! Mắt tôi sáng lấp lánh! He he, cái tên Cung Trạch Minh này, không ngờ là cậu ta cũng xấu hổ! Ha ha ha, tôi kéo kéo dây đeo cặp, vân vê chiếc cúc ở trên đó, cười he he đi vào nhà.

Cái đồ ngốc Cung Trạch Minh, đến cả những lời khen và lời xin lỗi cũng không biết nói, thế mà là Đệ nhất sao, he he. Nếu không phải tôi, ai hiểu được rằng câu nói vừa rồi của cậu ta ý chỉ rằng chỉ số IQ của tôi không đần độn như lợn

giống như lúc nãy cậu ta nói, mà là đã đạt được đến trình độ của học sinh tiểu học năm sáu. Haiz, cái tên ngây ngô này, sự ngây thơ của cậu ta đã ăn sâu vào tâm hồn rồi.

Lúc tôi đang nằm trên giường, trong đầu tôi vẫn chỉ hiện lên hình ảnh khuôn mặt ngượng ngùng của Cung Trạch Minh. Sao Cung Trạch Minh lại thay đổi nhiều như vậy?

Trước mặt người khác lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng, thế mà có ngày lại oan ức khóc lóc, bộ dạng đáng thương như một chú cún con bị vứt bỏ, còn cả gương mặt ửng đỏ lên vì xấu hổ, rồi cả bộ dạng tỏ ý xin lỗi lúng ta lúng túng hôm nay nữa, còn cả... những lúc cái bệnh Đệ nhất tái phát nữa, cái bộ dạng điên cuồng lúc nào cũng tự cho mình là nhất.

Cung Trạch Minh ơi là Cung Trạch Minh, sao cậu lại làm cho người khác vừa tò mò vừa buồn cười thế này?

Bất giác tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa tôi và cậu ta, từng chuyện từng chuyện một, tôi chui vào trong chăn thích thú cười thầm...

“Bíp, bíp, bíp...”

Hả? Muộn thế này rồi ai còn nhắn tin cho tôi nhỉ? Tôi liền gác mọi suy nghĩ vởn vơ trong đầu lại, từ trên giường chồm dậy, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn học. Kết quả là, lúc quay trở lại giường, không cẩn thận nên bị chăn vướng vào chân, ngã bổ nhào xuống giường. Chuyện gì vậy? Sao hôm nay lại khó tập trung tinh thần thế nhỉ? May mà ngã trên giường, nếu không tôi không bị ngã giập mũi mới là lạ.

Tôi nằm nhoài lên trên gối, mở hộp thư đến ra.

“Ngày mai nếu cô mà không trả lại thân xác thật cho tôi thì tôi sẽ gọi cô là đồ xinh đẹp đấy! From Cung Trạch Minh”.

Tôi không nhịn được cười, Cung Trạch Minh ơi Cung Trạch Minh, cậu còn đùa cợt được sao?

Thế là, lần đầu tiên tôi không thực hiện giao ước với bố, bố bảo rằng điện thoại phát ra sóng điện từ không tốt cho sức khỏe, phải để ở chỗ cuối giường cách xa đầu, nhưng hôm nay tôi lại nắm chặt ở trong tay, ôm ở trước ngực mỉm cười ngọt ngào chìm sâu vào giấc mộng...

Sáng sớm, những con chim ở trên cây đại thụ ngoài cửa sổ hót ríu ra ríu rít. Tôi vươn mình, từ giấc mộng bừng tỉnh. Tối qua mơ thật đẹp, nhưng cảm giác thoải mái dễ chịu này lập tức bị dập tắt, cứ nghĩ đến việc ma thuật trong cơ thể của Cung Trạch Minh vẫn chưa được loại bỏ, cứ nghĩ đến ngọn nguồn của một số chuyện đêm qua, là mặt tôi lại xị xuống.

Thần kẹo ơi, rút cuộc bà ở đâu, làm thế nào mới gọi được bà?

Trong đầu tôi chỉ có nghĩ làm thế nào để gọi được thần kẹo, tôi như một cái máy thẫn thờ mặc quần áo vệ sinh cá nhân. Lúc tôi thu dọn mọi thứ đi xuống phòng khách, thì thấy một người, khiến cho đầu óc của tôi sực tỉnh.

Từng sợi tóc ngắn chải chuốt nằm ngay ngắn chỉnh tề theo đúng vị trí, không có sợi nào tóc nào nằm sai vị trí; gương mặt thanh tú trông vô cùng nghiêm túc, ngoài đôi mắt đang đảo như rang lạc ra, thì những bộ phận khác chỗ nào cũng toát ra vẻ thanh nhã mà nghiêm túc; bộ quần áo chau chuốt được là phẳng lì đến nỗi không một nếp nhăn, hoàn toàn phẳng phiu, chiếc áo sơ mi khỏe khắn khiến cậu ta trông thật cuốn hút.

Tôi dụi dụi mắt, cái người trầm ngâm, chỉnh tề đang ngồi trên ghế sofa nhà tôi, hai tay đặt lên chiếc kính nhỏ đeo trên mắt chính là Lý Băng Thụy sao? Không phải chứ? Từ trước đến nay ở nhà tôi cậu ta đều tự nhiên như ở nhà mình, thế mà giờ lại chẳng giống Lý Băng Thụy tí nào, mà giống như một quý ông lịch sự nho nhã đang ngoan ngoãn ngồi đợi? Hơn nữa, hơn nữa, từ lúc nào cậu ta lại đeo kính vậy? Đôi kính cận cả hai mắt đều nặng 5,3 đi-ốp đó khiến cho cậu ta choáng váng mất.

“Tiểu Giáng, mau đến ăn sáng đi.” Lúc này, mẹ từ trong bếp đi ra, bưng đồ ăn sáng ra cho chúng tôi.

Tôi vội vàng nép vào người mẹ, chỉ vào Lý Băng Thụy hỏi: “Mẹ... đây... đây là ai?”

“Cái con bé này.” Mẹ dùng lưng bàn tay rờ vào trán tôi, “Con đâu có sốt, sao đến cả anh Băng Thụy của con cũng không nhận ra vậy?”

Ồ... không phải! Mẹ, con không muốn nghe câu trả lời này của mẹ!

Tôi xoa xoa vào chiếc trán hơi đau đau, nói với Lý Băng Thụy trông như một quý ông lịch sự đang ngồi thờ ra trên ghế sofa: “Này, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?”

“Bác ơi!” Lý Băng Thụy không thèm để ý đến tôi, mà đứng dậy, lễ phép cúi chào mẹ tôi. Tôi thấy mẹ trong khoảnh khắc đó hơi khẽ rùng mình, xem ra bà vẫn còn bị ám ảnh bởi Lý Băng Thụy.

“Xin bác giao Đậu Đậu cho cháu!” Câu nói này của Lý Băng Thụy khiến tôi và mẹ giật nảy mình.

“Hả?”

“Cái gì?”

Tôi và mẹ đồng thanh hét lên. Cuối cùng sau khi tôi khó khăn lắm mới nuốt trôi nổi câu nói đó của cậu ta, hiểu rằng rốt cuộc cậu ta muốn nói gì, tôi liền nổi điên lên với Lý Băng Thụy.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?” Tôi giận đến nỗi toàn thân run bắn lên.

Lý Băng Thụy gẩy gẩy chiếc kính ở trên mũi lên, nhưng trông cậu ta làm cái động tác này sao bối rối đến vậy.

“Xin bác hãy để cháu giúp Đậu Đậu học!”

Nghe xong lời của Lý Băng Thụy, tôi chán nản lắc đầu, lại thêm một người nữa. Tại sao dạo này có nhiều người muốn kèm tôi học thế nhỉ? Hai người đó thì không sao, một người là thành tích đệ nhất toàn trường, một người khác thì đứng thứ hai, nhưng bây giờ Lý Băng Thụy đang đứng trước mặt tôi đây, cậu ta lại là Đệ nhị đội sổ, mỗi lần kiểm tra thì chỉ cao hơn tôi vài điểm! Lần này thì hay rồi, sự khác biệt giữa bốn người chúng tôi đó là: Đệ nhất, đệ nhị, đội sổ đệ nhất và đội sổ đệ nhị... thật là quá phù hợp!

Tôi lắc lắc đầu, cầm lấy sữa và bánh bao để ăn, hoàn toàn không thèm để ý đến Lý Băng Thụy. Nên biết rằng, lát nữa tôi còn phải đau đầu nghĩ cách gọi thần kẹo, tôi phải ăn thật nhiều để nạp năng lượng cho các noron thần kinh. Mẹ cười cười, sau khi xoa xoa đầu Lý Băng Thụy liền tất bật đi dọn dẹp phòng. Đúng là, người khác không ai biết gì về Lý Băng Thụy, nên mới bị vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa, còn mẹ tôi biết cậu ta từ nhỏ cho đến lớn nên thừa hiểu cậu ta như thế nào.

Lý Băng Thụy thấy tôi và mẹ không thèm để ý đến, cậu ta ngờ vực ngó nghiêng cái áo, kéo kéo lại cái quần bò, sau đó còn đẩy đẩy chiếc kính, miệng lẩm nhẩm khe khẽ:

“Sao lại không giống nhỉ? Mình ăn mặc giống hệt như cậu ta mà.”

Trời ơi, chỉ cần ăn mặc giống là trí thông minh cũng giống sao? Lý Băng Thụy à, nói cậu to xác, nhưng đầu óc quả nho đúng là chẳng sai chút nào!

Tôi không thèm bận tâm đến Lý Băng Thụy nữa, tập trung vào ăn. Haiz, Lý Băng Thụy ở đây, chắc chắn đám fan của cậu ta tập trung ở ngoài kia, lát nữa ra ngoài thể nào tôi cũng phải chịu sự đả kích rồi.

Sao mà lại nhiều phiền phức như vậy! Tôi hít một hơi thật sâu, xách chiếc cặp mẹ đã chuẩn bị sẵn cho tôi, đi ra cửa.

“Đậu Đậu ơi, chờ anh với. Ôi trời, cái kính chết tiệt, sao lại chóng mặt thế nhỉ!” Lý Băng Thụy từ ghế sofa đứng dậy, có vẻ như muốn đuổi theo tôi, nhưng một tiếng hét thất kinh vang lên, cậu ta lại lảo đảo ngã xuống ghế sofa.

Ha ha ha, đồ ngốc Lý Băng Thụy, cậu không biết dùng kính không độ sao! Tôi cười thầm đẩy cửa đi ra ngoài, không thèm quan tâm đến cái tên Lý Băng Thụy ngu ngốc đang giãy giụa ở trên ghế sofa nữa.

Như thường lệ có một đám fan cuồng đang đứng túm tụm ở ngoài cổng, sau đó Lý Băng Thụy khó khăn lắm mới đuổi kịp tôi lại lải nhải đi lải nhải lại mấy câu nói nghe mà muốn ói và nổi da gà đó, còn tôi, tôi vẫn như mọi ngày chịu đựng “ánh mắt hằn học” của đám fan cậu ta.

Haiz, ngày nào cũng như ngày nào, bọn họ không mệt sao? Bọn họ không mệt, nhưng tôi thực sự mệt mỏi không thể nào chịu đựng thêm được nữa.

“Bà xã Đậu Đậu, sao em lại không quan tâm đến anh vậy?” Lý Băng Thụy từ phía đằng sau bắt kịp tôi.

Haiz, tôi thểu não quay đầu lại, đối diện với Lý Băng Thụy. Có lẽ là cách ăn mặc lúc nãy chẳng dễ chịu chút nào, nên bây giờ Lý Băng Thụy đã bỏ kính xuống móc ở trước ngực, hàng cúc áo vốn dĩ ngay ngắn chỉnh tề thì giờ ba chiếc đã được mở bung ra, đến vạt áo dưới của chiếc áo sơ mi thì nhếch nhác đến nỗi một vạt thì được bỏ ra ngoài quần, vạt khác lại nhét trong quần, mái tóc trước đó được chải mượt bóng loáng giờ đã rối tung rối mù. Mặc dù cùng là một bộ quần áo, nhưng bây giờ so với bộ dạng nghiêm nghị lúc nãy thì trông cậu ta hoàn toàn khác. Tôi nhếch miệng lên xùy một tiếng, quả đúng là bộ dạng trông như côn đồ thế này phù hợp với cậu ta hơn.

“Lý Băng Thụy, cậu không mệt sao? Tôi mệt rồi.” Tôi nghiêm túc nói với Lý Băng Thụy.

Xem ra hình như cậu ta chẳng hiểu là tôi đang nối gì, mặt vẫn tươi roi rói nói: “Không mệt không mệt, he he, bà xã Đậu Đậu quan tâm đến anh thế, he he.”

Cái tên ngốc này! Tôi không chịu nổi gào lên một tiếng, sau đó than thở.

“Tôi không muốn làm bia đỡ đạn cho cậu nữa, tôi mệt rồi.”

...

Lý Băng Thụy bỗng sững người lại, sau một hồi trầm ngâm rất lâu, cậu ta mặt buồn thiu nói: “Tại sao mọi người lại không tin anh nhỉ?” Giọng điệu của cậu ta không còn cái kiểu ăn nói xấc xược bất cần đời như thường ngày nữa, thay vào đó là giọng đầy chân thành, “Thật sự là anh rất thích em!”

Có lẽ bộ dạng lúc này của cậu ta trông vô cùng chân thành, nên tim tôi lại đập thình thịch. Mặc dù tôi vẫn luôn biết rằng, Lý Băng Thụy chẳng qua cũng chỉ là lấy tôi để làm bia đỡ đạn mà thôi, nhưng cũng có lúc, tôi cũng đã từng nghĩ rằng, liệu có phải cậu ta... thực sự là thích tôi không? Nhưng sau mỗi lần nghĩ như vậy, tôi lại thầm nguyền rủa mình. Ngoài thành tích học tập ra thì Lý Băng Thụy quả là một người rất ưu tú, cậu ta lại là một người rất có tài giao tiếp, nhìn đám fan của cậu ta thì biết, cậu ta cũng rất có tiếng ở trong trường. Người như vậy thì làm sao có thể thích một người chẳng có điểm gì nổi bật lại xấu xí béo ú như tôi chứ? Vì thế, đám fan của cậu ta mặc dù rất nhiều lần nghe cậu ta lải nhải rằng cậu ta yêu tôi, nhưng từ trước đến giờ chưa từng có ai tin cậu ta, nếu không thì mỗi sáng gặp tôi, bọn họ đã không có những lời nói và ánh mắt khó chịu như vậy.

Nên biết rằng lòng đố kị của con gái là vô cùng đáng sợ và tàn nhẫn.

Nhưng, nhìn Lý Băng Thụy đang đứng trước mặt tôi, tôi lại có phần không chắc chắn.

“Cậu thích tôi... cậu thích tôi vì điều gì? Tôi có gì đáng để cậu thích?”

“Em rất đáng yêu!” Lý Băng Thụy làm bộ mặt “Đương nhiên là em không biết rồi.”

“Thực ra thì em có rất nhiều ưu điểm! Em rất tốt bụng, đối xử rất tốt với mọi người, cho dù người khác có chửi em, em cũng không trả thù người khác, mặc dù là hơi béo, nhưng mà như thế dù em có bị ném đến Bắc Cực thì cũng không bị đói chết! Còn nữa, em rất hiểu biết về kẹo, lúc nào cũng chọn được loại kẹo ngon nhất...”

Cái tên Lý Băng Thụy này, đúng là không giống như những người khác, đến cách nhìn người cũng khác. Nhìn Lý Băng Thụy đang thao thao bất tuyệt, lòng tôi bỗng nhen nhóm một cảm giác rất kì lạ. Đó là có thật là... cách nhìn của Lý Băng Thụy về tôi, cậu ta nhìn nhận một cách đúng đắn về tôi. Có lẽ chỉ có người bạn thanh mai trúc mã như cậu ta mới có thể nhìn nhận tôi như vậy, dù rằng tôi chậm chạp, đầu óc ngu dốt lại còn rất béo nữa, nhưng cậu ấy lại cho rằng đó là những ưu điểm của tôi.

Trong lúc tôi đang rất vui vẻ, thì trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ: không biết trong mắt của Cung Trạch Minh, tôi là người như thế nào nhỉ? Tôi cười đau khổ.

Nếu như... nếu như không phải vì tác dụng của viên kẹo phép thuật, người như Cung Trạch Minh sẽ chẳng bao giờ thèm để mắt đến tôi đâu. Suy nghĩ đó, khiến trái tim đang lâng lâng trong niềm vui của tôi bỗng đau nhói.

Tôi và Cung Trạch Minh, là hai người thuộc hai thế giới khác nhau... nhìn Lý Băng Thụy vẫn không ngừng nói liên hồi, tôi đau khổ thầm nghĩ. Đến cả Lý Băng Thụy, mặc dù cậu ta cũng nhìn thấy những điểm đặc biệt ở tôi, nhưng, cậu ta và tôi chẳng phải cũng là người của hai thế giới khác nhau sao? Cậu ta đẹp trai như vậy, chói lóa như vậy, trong trường có bao nhiêu cô gái thích cậu ta, còn tôi, tôi chỉ là một con bé béo ú như xe cẩu lúc nào cũng bị người khác trêu chọc chế giễu. Nghĩ đến đây, lòng tôi buồn rười rượi, tai tôi lùng bùng không biết là Lý Băng Thụy đang nói gì nữa. Tôi đẩy Lý Băng Thụy ra, lặng lẽ đi về phía trường học. Có lẽ Lý Băng Thụy cũng thấy tôi bỗng trở nên khác thường, nên thôi không lảm nhảm nữa, lặng lẽ cùng tôi đến trường.

Trong lớp vẫn ồn áo náo nhiệt như thường ngày, lúc tôi đi vào, có người dừng lại liếc nhìn tôi một cái, nhưng sau đó lại tiếp tục cười đùa rôm rả. Tôi khẽ thở phào, thật là tốt, bây giờ bọn họ không còn để ý đến tôi nữa.

Lúc đi đến chỗ ngồi, đương nhiên là Cung Trạch Minh đã ngồi sẵn ở đó, cậu ta luôn đến từ rất sớm. Nghe thấy tiếng bước chân tôi đến, cậu ta quay mặt lại, lúc đó vô tình tôi cũng nhìn về phía cậu ta. Thế là, bốn mắt chạm vào nhau. Trong khoảnh khắc, tôi cảm giác như có một luồng điện từ trên đầu tôi chạy xuống toàn thân, theo phản xạ có điều kiện tôi đột ngột nhìn ra hướng khác, còn cậu ta cũng quay đầu sang hướng khác. Kết quả là, tôi lại thấy sự bối rối hiện rõ trên gương mặt cậu ta.

Haiz... Cung Trạch Minh... tôi biết làm thế nào với cậu bây giờ? Cậu là một người thật kì lạ. Nghĩ lại trong khoảng thời gian trước, trước mặt tôi cậu ta bộc ra một loạt các sắc thái cảm xúc vô cùng sống động, mặc dù có những lúc vẻ mặt cậu ta khiến người ta cảm thấy khó chịu, không thể tưởng tượng được rằng cậu lại có thể tỏ thái độ như vậy, nhưng ghê gớm nhất vẫn là thái độ vừa lạnh lùng vừa lầm lì của cậu ta, khiến cho trái tim của người khác như đóng băng. Hi hi, cái vẻ mặt bối rối ngượng ngùng của Cung Trạch Minh trông thật đáng yêu. Ôi chao, thật ngại quá, tôi ngại ngùng ôm lấy cái mặt đang nóng bừng bừng của mình.

Lúc tôi còn chưa hết ngượng ngùng bối rối, vừa mới vào học tôi đã lại nhận ra một vẻ mặt khác của cậu ta... vẻ mặt của sự ám ảnh.

“Này, đồ bã đậu, bài này sao lại như này hả? Cô nhìn rõ vào, kí hiệu này với kí hiệu kia có giống nhau không hà?” Xem này xem này, Cung Trạch Minh bị cái sự ám ảnh đó chi phối vừa nhìn thấy tôi viết sai có một chút, thế mà đã kích động như vậy, cứ thế mà chửi tôi. “Bã đậu thối, cái câu này là ‘không đúng’, cô xem cô chọn cái gì đây hả?”

“Cô là lợn, thế mà cứ nghĩ người khác cũng dốt như cô sao! Chữ này viết như này sao? Còn thiếu một nét ở đằng sau nữa...”

Hầu như lần nào tôi đặt bút viết, đều bị Cung Trạch Minh chửi, khiến tôi mỗi lần phải viết chữ, là tay lại run run, đến cả óc tôi cũng như tự động bé lại. Càng lo lắng càng luống cuống, kết quả là khiến cho Cung Trạch Minh càng lúc càng chửi mắng tôi lớn tiếng hơn... còn dùng những lời lẽ độc mồm độc miệng để đả kích!

Những lời trách móc của Cung Trạch Minh mỗi lúc một lớn khiến cho cảm giác thất bại của tôi càng lúc càng nhân lên, quên béng mất là chúng tôi đang ở trên lớp, tôi nước mắt lưng tròng, bất cứ lúc nào cũng có thể òa khóc. Lúc tôi không còn nén nổi nước mắt nữa, thì một giọng nói cất lên khiến nước mắt tôi chảy ngược vào trong.

“Ôi... thầy giáo rất cảm động!”

A a! Đột nhiên thầy giáo chủ nhiệm đột nhiên thò đầu vào khiến tôi giật cả mình. “Em Cung Trạch Minh thật là có trách nhiệm, em Đậu Giáng, hai em thật là tình cảm! Thầy rất cảm động!”

Thầy chủ nhiệm ơi, thầy nhìn thế nào mà lại thấy bọn em tình cảm vậy!

“Tốt tốt, các em như thế này là thầy yên tâm rồi. Em Đậu Giáng, hãy biết trân trọng cơ hội nhé, em Cung Trạch Minh cứ thế mà tiếp tục đi! Thầy đi đây!” Nhìn thầy chủ nhiệm vừa đi vừa lẩm nhẩm “Thầy rất cảm động, thầy rất vui”, là tôi thấy ngao ngán.

Thật là tình cảm sao? Phải biết trân trọng cơ hội sao? Tôi nhìn Cung Trạch Minh lại đang bắt đầu săm soi bới móc lỗi của tôi, cảm giác đau khổ lại nhói lên trong tim. Cảm giác đau khổ này, dù chỉ nho nhỏ, nhưng dường như lại có thể luồn sâu vào trong tâm hồn tôi.

Tập trung vào mà chống chọi với sự tức giận của Cung Trạch Minh đi, tôi nghĩ, suy cho cùng thì cái cảm giác đau khổ vu vơ này, tôi chỉ coi như một bước đệm nho nhỏ trong cuộc đời mà thôi!

Thường xuyên bị xem nhẹ, nhưng lúc nào nó cũng ngập tràn đến tận lỗ chân lông, đồng thời từ mỗi lỗ chân lông lại len lỏi sâu vào tận tâm hồn, muốn thoát ra cũng chẳng được, vậy thì chẳng phải là một bước đệm của cuộc đời sao?

Mải chìm trong dòng suy tư, thoắt cái đã đến giờ ra chơi, tiếng chuông tan học không biết vang lên từ lúc nào, thầy giáo cũng đã ra khỏi lớp từ lúc nào, tôi hoàn toàn không biết, vì đầu óc tôi đang vô cùng rối bời. Trong đầu tôi, tiếng trách móc của Cung Trạch Minh, rồi sự phiền não của tôi tất cả cứ ong ong. Tôi chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, những con chim đang bay tung tăng kia thật là tự do tự tại, đến bao giờ tôi mới được giống như bọn chúng nhỉ, không phải suy nghĩ gì cả bay nhảy dưới trời xanh mây trắng? Tôi nghĩ được như thế thì thật là tuyệt vời...

“Bà xã Đậu Đậu!”

Một tiếng gọi mang âm vực cao khiến cánh tay tôi mềm oặt ra, tôi lảo đảo, nằm gục xuống bàn. Mặc dù nằm thế này trông không lịch sự cho lắm, nhưng bây giờ tôi lỡ nằm gục xuống rồi, nên không muốn ngẩng lên nữa. Vì tôi không muốn nhìn thấy cậu ta, không muốn nhìn thấy chủ nhân của cái giọng nói đó, không muốn một chút nào!

“Bà xã Đậu Đậu, sao em lại không quan tâm đến anh thế? Em không khỏe à? Hay đứa nào lại ức hiếp em?”

Lý Băng Thụy như một bà vợ lắm mồm cứ lải nhải bên cạnh tôi, xem ra chắc cậu ta không nhận được tín hiệu “từ chối tiếp xúc” của tôi thì phải.

“Này, con chim sẻ kia, cảm phiền cậu đừng có chạy đi chạy lại ở đây có được không hả, trông thật chướng mắt!”

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh băng băng vang lên, không cần phải nói, cũng thừa biết rằng đấy là Cung Trạch Minh.

“Cậu nói ai là con chim sẻ hả?”

Lý Băng Thụy, người được gọi là “con chim sẻ” đó đã xù lông lên, hơn nữa còn còn chuyển thế đứng sang kiểu

“Phượng hoàng”. Dường như tôi còn có thể thấy ngọn lửa đen tối đó đang bừng bừng phả ra từng đợt khí.

“Ai tự nhận thì là người đó!”

Cung Trạch Minh lạnh lùng trả lời cậu ta. Tôi chán nản lấy tay ôm lấy trán. Bên tai như có một giọng nói từ bên ngoài vọng lại: Lời nguyền rủa của bà chúa tuyết, điềm báo về một cơn bão tuyết đang sắp đến, gió lạnh sẽ mang theo bão tuyết...

“Cậu...”

“Cậu...”

Lúc này, lửa và băng tuyết đang giao chiến với nhau, thần lửa Vulcan và nữ thần băng tuyết Iraq cuối cùng cũng đâm sầm vào nhau. Thần lửa Vulcan dùng ngọn lửa thần kì như con phượng hoàng đen đó để tấn công vào chiếc khiên bằng băng tuyết dày mấy nghìn tấc, nữ thần băng tuyết Iraq cũng không chịu kém phần, hô hào toàn bộ những cơn bão tuyết có sức mạnh tàn phá ghê gớm nhất chặn lại ngọn lửa. Phút chốc chiến trường được mở ra... rốt cuộc thì tôi đang nghĩ gì?

Sau khi định thần lại, tôi mới phát hiện ra rằng, vì tình hình giữa Lý Băng Thụy và Cung Trạch Minh đang vô cùng căng thẳng, nên mọi người ở xung quanh để tránh bị liên lụy, từng người từng người một đã rời khỏi khu vực đáng sợ này, còn tôi, là người đang đứng ở ngay giữa chiến trường, đành phải cố gắng chống chọi, tìm cách để thoát thân.

Lý Băng Thụy và Cung Trạch Minh đang trợn trừng mắt với nhau. Tôi chỉ cảm thấy xung quanh tôi một bên thì lạnh lẽo, một bên lại nóng bừng bừng, hai người đứng ở bên cạnh tôi vẫn không ngừng khiêu khích thách thức nhau. Tôi ở trong hoàn cảnh đan xen giữa hai luồng khí cực lạnh và cực nóng, nên trở thành kẻ chịu mọi tổn thương trong cuộc chiến này.

Đủ rồi! Tôi giậm chân đập bàn, chạy ra khỏi lớp.

Để cho hai cái tên hung thần đó tiếp tục ở đấy đấu đá với nhau! Đậu Giáng tôi đây không liên quan!

Tôi đứng ở một góc trong hành lang, nhìn đám bạn học đang tụm năm tụm ba cười nói vui vẻ, tâm trạng của tôi giờ rất tệ. Nghĩ lại sự hỗn độn trong vài ngày nay, nghĩ đến áp lực nặng nề đang đè trên người, tôi bỗng chốc cảm thấy khó thở. Tại sao tất cả những chuyện đen đủi này đều đổ hết lên đầu tôi, mà không phải là người khác? Tôi thu lu trong góc tường, cảm thấy chỗ này thật hợp với tôi, mây đen như đang tích tụ trên đỉnh đầu tôi, cảm giác bi thương bao trùm lấy tôi... Tại sao tôi luôn đen đủi như vậy?

“Bạn Đậu Giáng, bạn sao vậy? Tâm trạng không vui à?”

Một giọng nói ấm áp vang lên trên đầu tôi, bỗng chốc làm tan đám mây đen đang che phủ, ánh nắng mặt trời lại chiếu xuống. Trái tim vừa nãy bị hai anh chàng đó làm cho tổn thương giờ dần ấm áp trở lại.

“Không... không có gì.” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước mặt... quả nhiên là Tống Chân Hi! Trong trường này, còn có người nào có thể ăn nói nhẹ nhàng với tôi như thế chứ, cậu ấy là người duy nhất.

Tống Chân Hi mặt lo lắng.

“Có chuyện gì thì nói ra đi, biết đâu tớ có thể giúp được cậu. Có những lúc, nói hết mọi chuyện ra sẽ thấy thoải mái hơn đấy.”

“Cảm ơn cậu...” Tôi chân thành cảm ơn Tống Chân Hi. Đúng thế, ngay từ đầu người tôi muốn có được chính là Tống Chân Hi, chứ không phải là cái tên Cung Trạch Minh đáng ghét đó, tại sao bây giờ phải buồn bã vì Cung Trạch Minh chứ? Không được không được, tôi không được nhìn nhầm mục tiêu, đi sai đường. Tôi lấy hết dũng khí, để nói hết mọi chuyện với Tống Chân Hi. Nhất định tôi phải tin vào bản thân mình, tin rằng bản thân mình có thể làm được!

“Tớ...” Nhưng, mặc dù tôi đã quyết định là sẽ nói ra, thế mà lại không thể thốt thành lời.

“Không sao đâu,” Tống Chân Hỉ nhìn thấy bộ dạng cuối cùng cũng đã chịu nói chuyện của tôi, liền mỉm cười dịu dàng khuyến khích, “Từ từ mà nói, đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy nói những điều mà mình muốn nói ra nhất là được rồi, đừng sợ.”

“Tớ... tớ thật sự rất buồn...” Sau câu nói mở đầu đó, cứ thế tôi tuôn ra một tràng, “Tôi cũng đã rất cố gắng, tôi cũng rất chăm chỉ, nhưng bây giờ thành tích của tôi, dù tôi có cố gắng thế nào, cũng không thể trong một vài ngày là có thể được cải thiện ngay được! Cung Trạch Minh sao có thể như vậy, chỉ vì tôi không giải được một bài toán, mà cậu ta cứ liên tục chửi mắng tôi. Tại sao cậu ta không thấy được rằng tôi đã cố gắng như thế nào? Tống Chân Hi, có thật là tôi rất ngốc, rất ngốc đúng không? Cậu đã từng nói, cậu đã từng nói rằng tôi không ngốc, nhưng... nhưng...” Mắt tôi ánh lên, nhìn Tống Chân Hi, hi vọng có thể nhận được từ cậu ấy một chút khuyến khích, một chút động viên, một chút niềm tin.

“Bạn Đậu Giáng của chúng ta đâu có ngốc chứ!” Tống Chân Hi nhẹ nhàng nói. Chỉ một câu nói ngắn gọn thế thôi, trái tim tôi đã cảm thấy rất ấm áp.

“Nào, để tớ xem câu nào cậu không biết nào. Đạn Cung Trạch Minh thông minh như vậy, chắc có lẽ là phương pháp dạy cậu không đúng mà thôi.” Tống Chân Hi kéo tôi ngồi gần vào cạnh cậu ta, bắt đầu hỏi những chỗ tôi không hiểu.

Được Tống Chân Hi dạy học cho thì thật tốt biết bao!

Tôi vội vàng giở sách đến chỗ tôi không hiểu, chỉ ra vấn đề mà tôi gặp phải.

“Ồ! Chỗ này à?” Tống Chân Hi xem thật kĩ câu hỏi, sau đó nhẹ nhàng giảng giải cho tôi, “Câu hỏi đó là thế này...”

“Nhưng lúc đó tớ cũng làm như vậy!” Tôi vô cùng nghi hoặc.

“Ở chỗ này, cậu làm như thế này, phải không?”

“Ừm ừm, tớ đọc sách thì thấy như vậy.” Tôi chau mày, chẳng lẽ tôi xem nhầm?

“Ừ, đúng là sách viết như thế.” Tống Chân Hi kiên nhẫn giải thích cho tôi, “Nhưng chỗ này trong bài này không giống như trong sách, vì thế chỗ này phải làm như này này...”

“Ồ ồ! Tống Chân Hi không hổ danh là Tống Chân Hi, nếu là Cung Trạch Minh, chắc chắn cậu ta sẽ chửi tôi là có mắt mà như mù! Hừm hừm, đúng là cậu ta chẳng thể nào sánh nổi với Tống Chân Hi, thế mà không biết xấu hổ tự nhận mình là Đệ nhất! Nếu như được nói thẳng vào mặt cậu ta rằng, cậu ta là Đệ nhất nhưng chẳng bằng Đệ nhị, thì thích biết bao. Tôi xấu xa nghĩ.

“Thế này, cậu đã hiểu chưa?” Sau khi giải thích xong, Tống Chân Hi hỏi tôi là hiểu hay chưa.

Tôi sực tỉnh, gật đầu lia lịa, đúng là Tống Chân Hi, vừa nói một lần mà tôi đã hiểu rồi, đúng là tôi không đến nỗi ngốc lắm, he he.

“Tống Chân Hi, cảm ơn cậu!”

Tống Chân Hi đặt bút xuống mỉm cười: “Đừng khách sáo, đây là việc mà tớ phải làm mà. Tớ đã nói rồi mà, bạn Đậu Giáng không phải là một đứa trẻ ngu ngốc, mà ngược lại rất thông minh, cậu xem tớ vừa nói một lần mà cậu đã hiểu rồi, hồi trước chỉ là vì không có phương pháp học tập đúng đắn mà thôi, lần sau còn có vấn đề gì, cứ tìm tớ. Phải nhớ rằng, cho dù làm việc gì, cũng phải tin vào bản thân mình!”

Nghe thấy lời khen của Tống Chân Hi, mặt tôi lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ, không thể nào diễn tả được cảm giác lúc đó. Hic, nếu như được Tống Chân Hi kèm học, thành tích của tôi nhất định sẽ mau chóng được nâng cao!

Nhưng, cậu ấy cũng nói là tôi muốn tìm cậu ấy lúc nào cũng được mà, ha ha ha, thật... thật là tốt!

Lại vào lớp rồi, nhưng tiết học này, tôi không cố tâm trạng chán nản và uể oải như mọi lần nữa, mà vô cùng hứng thú, vô cùng mong đợi tiết học này.

“Bài toán này, ai có thể lên giải được không?” Trước khi giảng bài mới, thầy giáo cho cả lớp ôn lại nội dung bài cũ, đồng thời viết một câu hỏi lên bảng, để học sinh làm. Tôi nhìn bài toán mà thầy giáo đưa ra, bỗng cảm thấy rất vui. Tôi vui vẻ giơ tay, lại còn cố sức vẫy vẫy, hi vọng thầy có thể nhìn thấy.

“Này, bã đậu, cô làm cái gì vậy?” Cung Trạch Minh ngồi bên cạnh giật mình trước hành động của tôi, “Cô biết làm sao? Đừng làm chuyện mất mặt nữa có được không?”

“Hừ!” Tôi vênh mặt về phía Cung Trạch Minh, “Nếu như tôi có thể thì sao? Có dám cược không? Nếu như tôi làm được, cậu không được gọi tôi là “bã đậu” nữa!”

“Phì...” Cung Trạch Minh mặt khinh khỉnh nói, “Được thôi, tôi đang chờ đấy, đừng để tôi khinh thường đấy! Ha ha ha!” Hừ! Cung Trạch Minh hãy đợi đấy, chắc cậu không biết rằng, bài này có phương pháp giải giống như bài mà Tống Chân Hi vừa giảng cho tôi. Ha ha, Cung Trạch Minh cuối cùng sẽ biết tay!

“Ồ! Lần đầu tiên em Đậu Giáng chủ động giơ tay, khá lắm, khá lắm.” Thầy giáo nhìn thấy tôi, vừa ngạc nhiên vừa thích thú nói, “Vậy chúng ta sẽ giành cơ hội này cho bạn Đậu Giáng nhé. Nào, Đậu Giáng, lên bảng làm bài đi.”

Lúc đi lên bục giảng, tôi nhìn Tống Chân Hi một cái, cậu ấy cũng đang nhìn tôi, trong nụ cười của cậu ấy, tôi thấy được sự khích lệ, và cả niềm tin nữa. Cảm giác lo lắng thấp thỏm của tôi biến mất, tôi lấy lại bình tĩnh.

Nhất định tôi sẽ thành công, Cung Trạch Minh, cậu mở to mắt ra mà nhìn!

Tôi di chuyển viên phấn trong tay, từng bước từng bước viết đáp án ra bảng. Những bụi phấn trắng giống như những bông hoa tuyết đang rơi xuống trước mặt tôi, từng dòng chữ màu trắng ngay ngắn dần dần hiện lên trên bảng xanh, tạo thành một cấu trúc cuốn hút.

Từng giây từng phút trôi qua, những con chữ màu trắng trên bảng đen càng lúc càng nhiều, cuối cùng, tôi đặt nét phấn cuối cùng, vui mừng đặt viên phấn chỉ còn lại một đoạn rất ngắn vào trong hộp, tôi nở nụ cười tự tin và kiêu hãnh quay người lại, khẽ gật đầu với thầy giáo, tự tin sải bước quay về chỗ ngồi.

Có lẽ hành động của tôi quá là kì lạ so với thường ngày, nên đến tận lúc tôi ngồi xuống chỗ ngồi, thầy giáo mới như bừng tỉnh, tỉ mỉ kiểm tra lại đáp án mà tôi viết trên bảng.

Thầy giáo cẩn thận nhìn bảng, rất lâu sau, thầy mới quay người lại, nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt rất khó hiểu. Thực ra tôi biết rằng, mặc dù thầy bảo tôi lên bảng làm bài, nhưng thầy chẳng hi vọng gì vào đáp án mà tôi sẽ đưa ra. Vì cuối cùng thì, như mọi lần thành tích không thể thảm hại hơn của tôi đã chứng minh tất cả. Tôi hiểu rồi, thầy bảo tôi lên bảng làm bài, thực ra là để khuyến khích tôi mà thôi, cổ vũ tôi vì đã chủ động học tập.

“Hoàn toàn chính xác!” Thầy gật gật đầu, ánh mắt ngạc nhiên của thầy đã biến mất, thầy nói với giọng xúc động, “Đáp án của bạn Đậu Giáng là hoàn toàn chính xác! Đậu Giáng à, khá lắm!”

Cảm ơn, cảm ơn thầy! Lời khen của thầy giáo, khiến sống mũi tôi cay cay. Bao lâu rồi, bao lâu rồi tôi không được thầy cô khen, bao lâu rồi ngoài ánh mắt thất vọng ra tôi mới được thầy cô nhìn bằng ánh mắt như vậy.

“Woa! Một bài toán như vậy mà bạn ấy cũng có thể giải được sao, tôi còn không biết làm đấy!” Tiếng của thầy vừa dứt, thì trong lớp rộ lên những tiếng xì xào bàn tán của các bạn.

“Đúng thế, tớ cũng không biết làm, từ lúc nào cậu ấy lại giỏi như vậy?”

Ôi, tôi thành công rồi, tôi thực sự đã làm được! Không ngờ rằng chỉ là một bài toán nho nhỏ, thế mà lại có thể khiến tôi có cảm giác thành công mà thường này tôi không hề nghĩ đến. Với ánh mắt đầy cảm kích tôi quay đầu lại nhìn Tống Chân Hi, đúng vào lúc cậu ấy cũng đang nhìn tôi.

Tống Chân Hi mỉm cười gật đầu với tôi, trong ánh mắt của cậu ấy tôi nhận được sự chúc mừng và khích lệ chân thành của cậu ấy.

Tôi, thật sự đã thành công rồi! Tay tôi khẽ run lên, sự run rẩy đó, như cùng nhịp với sự rung động trong trái tim tôi.

“Hừ!” Một tiếng hắng giọng khô khốc kéo tôi về thực tại.

Tôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn cái tên Cung Trạch Minh đã không dám nhận thua lại còn dám hắng giọng với tôi.

Cung Trạch Minh hếch mũi, mắt nháy nháy, không dám nhìn tôi.

“Hừ!” Tôi cũng hắng giọng một tiếng, vênh mặt lên, quay đầu đi, chăm chú nhìn lên bảng, chú ý nghe giảng. Hừ, Cung Trạch Minh, dám coi thường tôi à? Lần này chết chưa! Cái tên cứng đầu này, còn muốn giở trò sao, đừng có mà mơ! Đậu Giáng tôi đây không dễ bị bắt nạt thế đâu! Ha ha ha, Cung Trạch Minh cũng phải có ngày hôm nay.

Sao tôi có thể quên được nhỉ, Cung Trạch Minh là người mà không dễ gì để tôi giẫm lên đầu cậu ta như vậy đâu, trong lúc tôi đang vui mừng, hãnh diện vì lần này giải được bài, Cung Trạch Minh lại lạnh lùng ném vào mặt tôi cái câu nói đó, khiến tôi đang bay lơ lửng trên thiên đường bị rơi bịch xuống địa ngục.

“Tối nay, tiếp tục gọi thần kẹo nhé!”

Cung Trạch Minh, cậu đúng là một kẻ xấu xa.

Chập tối, sau khi tôi và Cung Trạch Minh ngồi trong lớp học bài một lúc, chúng tôi lại đi đến con đường nhỏ đó. Có lẽ vì thời tiết hôm nay hơi lạnh, từng cơn gió thổi đến khiến một số người phải so vai rụt cổ, trong thời tiết như vậy, muốn ra ngoài để chuyên tâm đọc sách, thì khó mà chịu đựng nổi. Vì thế, lúc tôi và Cung Trạch Minh đến con đường nhỏ đó, từ đằng xa chỉ vẳng lại vài tiếng đọc sách, còn trên con đường chúng tôi cần đến thì không có một bóng người. “Bã đậu, mau bắt đầu đi!” Cung Trạch Minh gằn giọng nói.

Tôi bực quá đi mất, thật là tức chết đi!

“Cậu đã đồng ý là sẽ không gọi tôi là “bã đậu” nữa cơ mà! Nói lời mà không giữ lấy lời!”

Cái tên này sao lại có thể như vậy nhỉ! Hôm nay rõ ràng là hắn ta thua cược, đặt cược là sẽ không được gọi tôi là “bã đậu” nữa cơ mà! Mới một buổi chiều mà cậu ta đã nuốt lời, Cung Trạch Minh, ngươi thật đáng ghét.

“Hừ! Chỉ có một bài toán thì làm sao mà thay đổi được bản chất bã đậu của cô chứ!” Cung Trạch Minh vênh mặt lên, mặt khinh khỉnh nói, “Đúng rồi, dựa vào cái đầu bã đậu của cô, sao hôm nay cô lại có thể làm đúng được bài đó thế, hôm qua tôi nói khô hết cả nước bọt, mà cô có hiểu đâu. Hôm nay cô chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi! Thế mà còn dám bảo tôi không được gọi cô là “bã đậu” nữa sao?”

“Hừ!”, cậu cho rằng chỉ có cậu mới được vênh mặt thế sao, tôi cũng có thể như thế, “Tôi học không hiểu cũng là vì cái đồ thầy giáo kém cỏi như cậu! Có người giỏi hơn cậu nhiều, người ta vừa nói một lần là tôi hiểu rồi!”

“Ai? Trong cái trường Sâm Vĩnh này có ai giỏi hơn tôi chứ?” Lần này “viên đại bác” trong người Cung Trạch Minh đã bị châm ngòi.

Tôi rụt cổ lại, đanh giọng nói: “Sao thế... không phục à? Cậu không dạy được tôi, nhưng người khác lại dạy được tôi, người ta giỏi hơn cậu là cái chắc!”

“Là ai?” Trong khung cảnh nhập nhoạng, mắt của Cung Trạch Minh hằn đỏ lên khiến tôi đột nhiên nghĩ đến những con sói xám.

Tôi thừa nhận là tôi sợ cậu ta! Thế nên trong chốc lát tư thế hùng dũng của tôi biến mất, chỉ dám lí nha lí nhí nói: “Sao mà ghê gớm thế, lớp trưởng chẳng bao giờ cộc cằn thô lỗ như cậu...”

“Lớp trưởng? Tống Chân Hi? Là cậu ta sao?” Lần này, mắt của Cung Trạch Minh đỏ rực lên đống lửa.

Xong rồi, Tống Chân Hi bị tôi bán đứng rồi! Ôi... lớp trưởng yêu quý, tớ xin lỗi cậu!

“Bã đậu, cô nghe rõ đây,” Cung Trạch Minh một tay nâng kính lên, ánh nhìn sắc lạnh ẩn sau đôi kính đen đó, bỗng chốc làm tôi sợ chết khiếp, “Tôi sẽ làm cô bị biến dạng!”

Hừ! Hai tay tôi ôm lấy ngực lùi lại phía sau, đứng với tư thế phòng thủ. Biến dạng? Biến thành cái gì?

Cung Trạch Minh khinh bỉ nhìn hành động của tôi, tiến lại gần hơn: “Sau khi tôi làm cô biến dạng xong, cô, bã đậu, phải làm tôi trở về nguyên dạng!”

Cái tên Cung Trạch Minh này tức đến nỗi đầu óc choáng váng rồi sao? Chẳng có một chút logic nào cả. Chuyện làm tôi biến dạng và chuyện hồi phục lại nguyên dạng cho cậu ta thì liên quan gì đến nhau chứ. Tôi nhếch miệng lên, cười nhạo Cung Trạch Minh.

“Nghe rõ chưa hả?” Cung Trạch Minh thấy tôi không phản ứng gì, liền bước đến cạnh tôi, gào lên hét vào tai tôi.

Ui da! Tôi giật nảy mình, vừa xoa xoa cái tai đáng thương của tôi, vừa mếu máo trả lời: “Biết rồi!”

“Hừ!” Cung Trạch Minh lại hắng giọng một tiếng, ngẩng cao đầu ngạo mạn, quay người đi vào ngã rẽ trên con đường nhỏ.

Một cơn gió lạnh thổi đến, những lọn tóc rối của tôi bị thổi bay vào mặt, những sợi tóc nho nhỏ cọ vào mặt tôi hơi đau đau. Tôi bất giác đưa tay lên vuốt má, dưới ánh đèn nhìn cái bóng của Cung Trạch Minh càng lúc càng đổ dài trên mặt đất, tôi mới định thần lại.

Cậu ta cứ thế mà đi sao? Hôm nay không gọi thần kẹo sao? Cung Trạch Minh không chịu đựng được những lời công kích của tôi rồi sao? Nhưng, tôi cũng từng bị khích bác một cách quá đáng mà! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà tôi bị cậu ta quát tháo như vậy! Tôi đã đắc tội với ai chứ?

Tôi trừng mắt nhìn theo cái bóng của Cung Trạch Minh đang khuất dần, đúng vào lúc này, chiếc đèn đường bỗng lóe lên một cái, rồi bụp một tiếng, tắt ngóm! Con đường nhỏ xung quanh được bao bọc bởi những hàng cây bỗng trở nên tối om om. Một đám mây đen bị cơn gió lạnh thổi đến, che lấp đi ánh trăng ở trên cao, nên thỉnh thoảng mới có vài tia sáng hắt xuống, chiếu lên những tán cây rậm rạp ở hai bên đường. Gió thổi, những cành cây khẽ đung đưa, lay động, những chiếc bóng của nó trông như những con quỷ đang nhe răng múa vuốt, sắp nhảy bổ vào tôi đến nơi!

Một cảm giác ớn lạnh tràn lên từ trong tim, tôi muốn về nhà... nhưng con đường cần phải đi qua sao lại trở nên đáng sợ như vậy, âm u đến nỗi trông giống như một con quỷ đang há to miệng, cười đắc ý đợi tôi chủ động chui vào đó. Theo bản năng, tôi lùi lại phía sau, rùng mình.

Trong lúc hoảng hốt, dường như tôi thấy được tương lai của mình, một cuộc đời còn bi thảm hơn bây giờ... nhưng, trong cảm giác sợ hãi, sao tôi vẫn cảm thấy một làn hơi ấm, một sức mạnh thôi thúc tôi vượt qua?

Hôm nay, lúc từ bục giảng đi xuống, ánh mắt của mọi người, thực sự khiến lòng tôi đọng lại bao dư vị...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.