Tôi cố gắng hết sức để chạy, đầu tôi không ngừng quay ngang quay dọc,
dáo dác nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Cung Trạch Minh. Cung
Trạch Minh, cậu ở đâu? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ vận động mạnh
như vậy, bây giờ đôi chân yếu ớt của tôi không thể nâng đỡ nổi thân hình mập mạp của tôi nữa. Nhưng tôi không dám dừng lại, cảm giác sợ hãi bủa
vây ở trong lòng như một chiếc roi không ngừng thúc giục tôi, khiến tôi
tiếp tục tiến lên phía trước. Tôi sợ, sợ rằng Cung Trạch Minh sẽ tan
chảy ở một nơi nào đó mà tôi không biết mất!
Ôi... Đồ ngốc! Đồ
ngốc! Cái đồ đại ngốc này! Chạy đi đâu rồi không biết! Cái tên Cung
Trạch Minh này, rốt cuộc chạy đi đâu nhỉ? Nếu... nếu... nếu cậu ấy bị
tan chảy ở một nơi nào đó, thì mình phải làm thế nào!
Tôi chạy
đến con đường nhỏ ở trong trường, đây là nơi mà tôi đã gặp thần kẹo, đây cũng là lần đầu tiên được cảm nhận hơi ấm mà Cung Trạch Minh mang lại
cho tôi.
Những hàng cây rậm rạp, ngăn đi ánh nắng như thiêu như
đốt của mặt trời, đem lại cảm giác mát mẻ cho con đường nhỏ trải đầy đá. Còn có những cơn gió nhè nhẹ, len lỏi qua những tán lá, đem lại sự tươi mát của thiên nhiên. Nhưng trong không khí mát mẻ này, tôi lại không
cảm nhận được hơi mát nào, từng hạt mồ hôi vã ra chảy ròng ròng xuống
hai bên má.
Cung Trạch Minh, rốt cuộc là cậu ta đi đâu nhỉ? Tôi
hoàn toàn không biết, chỉ biết dựa theo bản năng chạy đến tất cả những
nơi hiện lên trong đầu tôi, để tìm kiếm bóng dáng của Cung Trạch Minh.
Từ thư viện mà Cung Trạch Minh thường hay lui tới đến bãi cỏ yên tĩnh sau
khu nhà kí túc của giáo viên, đến những con đường nhỏ đầy cây xanh, tôi
đều chạy qua đó, để tìm kiếm. Trường Sâm Vĩnh mặc dù không lớn lắm,
nhưng nó cũng không hề nhỏ, lần này tôi tìm kiếm, hầu như là đã chạy một vòng quanh trường.
Nhưng, tôi phải chạy đôn chạy đáo khổ sở như
vậy, thế mà lại chẳng đem lại kết quả gì, tôi không tìm thấy một dấu vết nào của Cung Trạch Minh cả. Tôi lo lắng đến chết mất, không biết bây
giờ cậu ấy thành ra thế nào rồi! Bị trúng ma pháp như vậy, bây giờ thời
tiết lại nóng như thế này, Cung Trạch Minh... lẽ nào cậu đã tan chảy rồi sao?
Vốn dĩ, tìm mãi không thấy Cung Trạch Minh đâu đã khiến tôi lo lắng lắm rồi, bây giờ nhìn mặt trời to lù lù, nghĩ đến khả năng Cung Trạch Minh có thể đã bị tan chảy, mũi tôi cay cay, nước mắt tuôn trào.
“Ôi... Cung Trạch Minh, rốt cuộc cậu ở đâu? Ôi...”
Phải chống đỡ cái cơ thể khổng lồ chạy đi chạy lại qua bao con đường, đôi
chân nhỏ của tôi đã không thể chịu đựng được nữa. Lúc trước cứ thế mà
chạy, cảm giác không rõ ràng lắm, bây giờ đột ngột dừng lại, cảm giác rã rời của đôi chân bỗng chốc khiến tôi đứng không vững.
Tôi bám vào một cái cây ở bên cạnh, ngồi trên chiếc ghế đá ở bên đường.
Không được rồi, tôi không thể từ bỏ, nhất định tôi phải tìm Cung Trạch Minh,
tôi không thể để cậu ấy bị tan chảy ở một nơi mà tôi không hề biết được! Lau vội nước mắt, tôi bình tâm trở lại, suy xét thật kĩ xem cậu ấy có
thể đi đến những đâu.
Dựa theo tính cách của Cung Trạch Minh, gặp phải hoàn cảnh như thế này, cậu ấy có thể đi đâu nhỉ? Khi mà cái nỗi ám ảnh của cậu ấy phát tác, thì thực sự là khó đoán được suy nghĩ của cậu
ấy. Tôi lần lượt lần lượt loại trừ những khả năng có thể xảy ra, hi vọng có thể dựa vào thói quen thường ngày của cậu ấy để tìm ít manh mối,
phân tích xem cậu ấy có khả năng đi đâu.
Lần này cậu ấy bỏ đi,
cũng là vì nỗi ám ảnh kì quái về vị trí số một của cậu ấy, lúc đó làm
sao tôi phát hiện ra à? Tôi hiểu cậu ấy hơn bất kì ai, hiểu hơn ai hết
rằng nỗi ám ảnh đó có sức ảnh hưởng lớn thế nào với cậu ấy, tôi cũng là
người hiểu tính cách của cậu ấy hơn ai hết, nhưng bây giờ tại sao tôi
vẫn phải hỏi cậu ấy như vậy! Tôi thực sự rất ngốc, rất ngốc! Đến lòng
mình còn không hiểu, đến người mình yêu mà cũng không hiểu, nếu, nếu
Cung Trạch Minh xảy ra chuyện gì, tôi biết làm thế nào để tha thứ cho
bản thân đây?
Cung Trạch Minh, cậu cũng là đồ đại ngốc! Cậu cứ
thế mà từ bỏ mình sao? Cứ thế mà trốn tránh sao, đối với thứ ma thuật mà chúng ta không thể kiểm soát nổi đó, cậu cho rằng chỉ cần dựa vào cái
danh phận Đệ nhất toàn trường Sâm Vĩnh là có thể giải được nó sao? Cứ
thế mà trốn chạy sao! Ôi... cái đồ đại ngốc này!
Tôi vặn nát óc mà vẫn không thể nghĩ được gì, trong đầu tôi cứ chỉ hiện lên hình ảnh Cung Trạch Minh bị biến mất.
“Bã đậu! Bã đậu, tay của tôi biến mất rồi, tan chảy rồi!”
“Bã đậu, tôi khó chịu quá, xương ngực của tôi cũng tan chảy rồi! Mùi vị mà cô thích nhất! Có cần đến thử một chút không?”
“Bã đậu, cô là cái đầu lợn! Tất cả là do cô đã hại tôi bị tan chảy!”
A! Dưới bóng cây, sức tưởng tượng của tôi đã khiến nhiệt độ bỗng chốc tăng lên mức 40°C. Không được! Nhất định tôi phải đi tìm Cung Trạch Minh,
không thể để cậu ấy bị tan chảy như thế được!
Đúng rồi! Sự ớn
lạnh vừa rồi đã khiến đầu ốc tôi được hạ nhiệt, trở nên minh mẫn hơn,
tôi nghĩ đến một nơi. Tôi đúng là ngốc! Sao lại không nghĩ ra chỗ đó
nhỉ?
Rất nhiều người khi bị tổn thương đều tự thu mình vào nơi đó! Nếu như là bản thân tôi, tôi cũng sẽ ở đó mà tự kỉ!
Đó chính là nhà! Gia đình chính là một bến đỗ ngăn hết chặn hết mọi sóng
gió, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ. Mặc dù gia đình của Cung Trạch Minh đem lại cho cậu ấy rất nhiều áp lực, nhưng tình thân lúc nào chẳng tồn
tại. Càng nghĩ càng thấy mình đúng, tôi vội vàng lấy lại sức, đi về phía nhà của Cung Trạch Minh.
Tôi nhớ lần trước cậu ấy đã từng nói,
nhà cậu ấy nằm trên đường Cẩm Bình, cụ thể số nhà bao nhiêu cậu ấy không nói, nhưng cậu ấy nói rằng trước cửa nhà cậu ấy có trồng hai loại cây
rất đặc biệt tên là cây bùm bụp, trên đường Cẩm Bình chỉ có mỗi nhà cậu
ấy là trồng. Hèm hèm, may mà tôi có thể nhận biết được cây bùm bụp, biểu tượng của loại cây đó là những chiếc lá có hình như những chiếc áo
gile. Nói đi là đi, tôi lập tức đi đến nhà cậu ấy!
Đi vào đường
Cẩm Bình, tôi dùng hết sức của mình để mở to mắt ra, hi vọng trong phạm
vi rộng như này có thể tìm thấy loài cây đặc biệt đó. Cây bùm bụp... cây bùm bụp... lá như áo gile, rất dễ để nhận biết, nhưng sao không tìm
thấy nhỉ? Đường Cẩm Bình là một khu đô thị lớn, nơi dành cho giới quý
tộc, diện tích rất rộng.
Người giàu lúc nào cũng sợ người khác
tiếp cận mình, lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn so với người bình
thường, thế là mỗi nhà chỉ có vài người sống chung trong một nơi rộng
lớn như vậy, cô độc lẻ loi. Đối với người ngoài mà nói thì nó là tượng
trưng cho người có nhiều tiền, nhưng thực tế thì đó là biểu hiện của sự
thiếu cảm giác an toàn trầm trọng. Haiz, thói quen này thật không tốt,
hại tôi tìm rất lâu rồi mà vẫn không nhìn thấy cây bùm bụp đâu.
Tôi dựa vào một gốc cây ở bên đường nắn nắn đôi chân đau nhức, nhắm mắt
lại, đột nhiên tôi cảm thấy mũi mình ngưa ngứa. Tôi bắt lấy. Hả? Thứ gì
vậy, tôi thò tay ra nhìn xem cái thứ mình vừa bắt được là gì, ôi - lá
cây bùm bụp!
Ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy rồi! Tôi xác định
hướng gió, phán đoán xem nó từ đâu bay đến. Hèm hèm, cuối cùng cũng có
một hướng đi đúng rồi, tôi thích thú chạy theo hướng mà tôi vừa xác
định. Cung Trạch Minh, cậu đợi mình, nhất định phải đợi mình!
Bing bong... bing bong..
Tiếng chuông cửa nhà Cung Trạch Minh đứt quãng vang lên khiến tôi cảm thấy bối rối.
“Chào cô, xin hỏi cô có việc gì không?” Một người vẻ như là quản gia từ trong cửa sắt hỏi vọng ra.
Nếu như là bình thường gặp phải trường hợp như vậy nhất định tôi sẽ rất
thận trọng, nhưng bây giờ trong đầu tôi chỉ lo cho sự an toàn của Cung
Trạch Minh, thậm chí đến cả việc nhìn thấy ngôi nhà của cậu ấy đồ sộ
vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi cũng không có cảm giác gì.
“Xin chào,” Tôi sửa lại xưng hô, “Cháu tìm Cung Trạch Minh, cháu là bạn học của cậu ấy.”
“Bạn học của nó? Bạn học nào của nó thế?” Người quản gia vẫn chưa trả lời,
thì một giọng nói nghiêm nghị từ bên cạnh vang lên. Một người đàn ông
trung niên từ trong vườn hoa đi ra phía cổng, vẻ mặt nghiêm nghị đó
khiến tôi hơi sợ hãi. Nhìn người đàn ông này, tôi dường như nhìn thấy
hình ảnh của Cung Trạch Minh sau hai mươi năm nữa, dù là đường nét hay
dáng điệu, đến cái kính gọng đen ở trên mũi cũng giống y chang nhau. Nếu nói là không giống, thì chỉ có thể nói rằng dáng vẻ của Cung Trạch Minh toát ra được vẻ đáng sợ như thế mà thôi.
Đây... chắc là bố của
Cung Trạch Minh! Lúc nãy tôi không hề có cảm giác gì, bỗng chốc trong
lòng tôi trào dâng một cảm giác quẫn bách khó chịu. Tôi vân vê vạt áo,
đứng cho thật ngay ngắn.
“Ông chủ,” người quản gia cúi chào người đàn ông trung niên, “Cô bé này nói cô ấy là bạn học của cậu chủ, và muốn gặp cậu chủ.”
A, người quản gia gọi là ông chủ, vậy thì đúng như là tôi đoán rồi, người
đàn ông trung niên này là bố của Cung Trạch Minh. Nghĩ lại những gì mà
Cung Trạch Minh miêu tả về bố của cậu ấy, rồi tôi lại liếc nhìn vẻ mặt
của ông ấy, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Ồ?” Bố của Cung Trạch Minh chau mày, nhìn tôi, “Cháu là bạn học của nó? Tìm nó có việc gì không?”
Ánh mắt của ông ấy khiến tôi toát mồ hôi hột, chả trách Cung Trạch Minh là
con trai của ông ấy, nếu như ánh mắt của Cung Trạch Minh mà giống ông ấy thêm chút nữa, thì không biết tôi bị chết đi bao nhiêu lần rồi. Không
còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều nữa, tôi lẽ phép khom người cúi chào bố của Cung Trạch Minh: “Cháu chào bác Cung ạ, cháu là Đậu Giáng bạn học
cùng lớp với Cung Trạch Minh, cháu tìm cậu ấy có chút việc gấp ạ.”
“Đậu Giáng?” Bố của Cung Trạch Minh khẽ chau mày, “Chính là cái cô bé Đệ
nhất đội sổ nổi tiếng ở trường Sâm Vĩnh đó sao?” Giọng nói của bố Cung
Trạch Minh đầy sự khinh thường.
Mặc dù thường bị người khác đem
chuyện đó ra để trêu chọc, mặc dù đó cũng là sự thật, nhưng nó lại được
nói ra từ miệng của bố Cung Trạch Minh, khiến cho trái tim tôi còn đau
đớn hơn cả hồi trước. Tôi vội vàng giải thích: “Đúng thế, nhưng bây
giờ...”
Còn chưa kịp đợi tôi nói hết, bố của Cung Trạch Minh đã
xua tay ngắt lời tôi. Ông ấy quay người đi, dặn người quản gia: “Quản
gia, coi cửa cẩn thận vào, nhất quyết không được để cái loại người có
thành tích thấp như vậy bước vào nhà chúng ta, làm ô uế cái không khí đệ nhất của nhà chúng ta!” Đây, chính là bố của Cung Trạch Minh sao? Sao
ông ấy có thể nói như vậy? Ông ấy dựa vào cái gì mà nói như vậy!
Đúng thế, thành tích của tôi không tốt, nhưng cũng chỉ là thành tích của tôi không được tốt thôi mà, hơn nữa bây giờ tôi tiến bộ rồi, tôi cũng chẳng bao giờ làm chuyện thất nhân thất đức gì. Ô uế? Ô uế! Ông ấy dựa vào
cái gì mà dùng từ đó để nói tôi chứ? Trái tim tôi đau quá, cảm giác xót
xa đó từ trong lòng tôi dồn nén lên mắt, nước mắt bắt đầu vòng quanh,
tôi lấy sức để hít hít mũi, cố gắng chịu đựng cái cảm giác oan ức đang
làm tôi run lên từng hồi này. Tôi không thể khóc, không được khóc trước
mặt cái người đàn ông đáng ghét này!
Hồi trước tôi chỉ được nghe
qua lời kể của Cung Trạch Minh, còn cho rằng cậu ấy nói theo ý kiến chủ
quan của mình, và còn có chút hơi khoa trương nữa.
Bây giờ tôi
đang tận mắt được chứng kiến cái người đàn ông đáng sợ đó. Xem ra cái
nỗi ám ảnh về vị trí số một của Cung Trạch Minh so với bố cậu ấy mà nói
thì chẳng ăn nhằm gì. Cung Trạch Minh đáng thương, đợi sau khi tìm thấy
cậu ấy, nhất định tôi sẽ không khắt khe với cậu ấy nữa, so với bố cậu
ấy, sự ám ảnh cố chấp của cậu ấy chỉ như một sợi lông nhỏ mà thôi. Tôi
thấy Cung Trạch Minh sống trong một môi trường như vậy không hoàn toàn
trở thành giống hệt như bố cậu ấy là may lắm rồi!
Chả trách, Cung Trạch Minh có một tính cách kì quặc như vậy, chả trách đến cả hoa cây
bông trông như thế nào cậu ấy cũng không biết.
“Cái đồ ngốc Cung
Trạch Minh này, lại chơi với những loại người như thế này, thật khiến
tôi thất vọng! Có một đứa con trai không biết phấn đấu tiến lên như thế
này, thật là buồn quá!” Đột nhiên bố của Cung Trạch Minh thốt lên, giọng điệu của ông ta lộ rõ vẻ thất vọng và giận dữ.
Nghe thấy câu nói này của ông ta, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ liệu rằng có phải tai tôi có
vấn đề gì không? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Ông ta lại dám nói Cung
Trạch Minh không có ý chí cầu tiến sao? Còn nói Cung Trạch Minh khiến
ông ta buồn khổ? Trời ơi! Rút cuộc ông ta có phải là bố của Cung Trạch
Minh không vậy? Sao ông ta lại cố thể coi thường sự cố gắng của Cung
Trạch Minh như vậy! ông ta không biết rằng để đạt được mục tiêu mà ông
ta đề ra Cung
Trạch Minh đã phải nghiêm túc thậm chí là nghiêm
khắc với bản thân mình đến thế nào? Ông ta có biết rằng Cung Trạch Minh
đã giành được bao nhiêu thành tích rồi không? Ông ta có biết rằng vì tất cả những thứ đó mà Cung Trạch Minh đã phải từ bỏ rất nhiều thứ không?
Ông ta có biết rằng Cung Trạch Minh mong muốn giành được sự thừa nhận
của bố mình đến thế nào không?
Đến lúc này, tôi mới hiểu rõ rốt
cuộc thì Cung Trạch Minh phải sống trong một hoàn cảnh như thế nào, cuối cùng thì cũng hiểu lí do chính đáng tại vì sao mà cậu ấy có tính kính
kì lạ như vậy.
Tôi không nên đến đây tìm cậu ấy. Có một người bố
như vậy, sao cậu ấy có thể quay về đây được chứ! Một gia đình như vậy,
không phải là một gia đình thực sự, không phải là bến đỗ bình yên và
hạnh phúc! Chưa cần nói đến một người hiếu thắng như Cung Trạch Minh,
nếu là tôi, lúc tôi phải chịu tổn thương tôi cũng sẽ không quay về nơi
này!
Nhìn cái người lạnh lùng cay nghiệt đến tuyệt tình đang đứng trước mặt, bao sự tức giận và xót xa đã xóa hết cảm giác sợ hãi của
tôi.
“Có một người bố như bác, cháu cảm thấy xót xa thay cho Cung Trạch Minh!” Không biết tôi lấy dũng khí từ đâu, lạnh lùng nói với
người đang đứng quay lưng lại với tôi.
“Cháu nói cái gì?” Bố của
Cung Trạch Minh quay đầu lại, tức giận nhìn tôi, ánh mắt của ông ấy mang theo cái nhìn ớn lạnh đến thấu xương, mạnh mẽ tấn công lại dũng khí của tôi. Chả trách là người dẫn đầu một đại gia tộc, trong con mắt của ông
ta Cung Trạch Minh chỉ như một đứa trẻ chưa học xong lớp mẫu giáo.
Mặt tôi trắng bệch, nắm chặt lòng bàn tay, cố đứng vững.
Dường như bố của Cung Trạch Minh thấy bộ dạng mềm yếu của tôi, khóe môi ông
ta khẽ nhếch lên như là đang muốn nhạo báng tôi không biết tự lượng sức
mình mà ăn nói linh tinh.
Tôi bắt gặp thấp thoáng trên môi ông ta nở một nụ cười giễu cợt, không biết chuyện gì xảy ra, khung cảnh lúc
Cung Trạch Minh thể hiện sự yếu đuối của cậu ấy trước mặt tôi lại được
lặp lại. Lúc Cung Trạch Minh còn nhỏ, để giống như những người bình
thường khác có thể cảm nhận được tình máu mủ ruột thịt cậu ấy đã cố tình không mang theo ô, vẻ mặt của cậu ấy lúc đó cũng giống như vậy! Suy
nghĩ đó đã khiến tôi không còn cảm thấy áp lực mà ông ta đè nặng lên
người tôi nữa, trong đầu tôi chỉ có hình ảnh, một Cung Trạch Minh nhỏ bé ướt như chuột lột, đứng trước mặt ông ta, những giọt nước không ngừng
rớt từ vạt áo xuống, khuôn
mặt ngây ngô của Cung Trạch Minh vô
cùng bối rối, vô cùng buồn bã, còn cả sự bi ai nữa! Bởi vì thứ đón chào
cậu ấy không phải là hơi ấm mà cậu ấy khao khát, mà chỉ là một sự trừng
phạt đáng sợ!
“Bác dựa vào cái gì mà đối xử với cậu ấy như vậy?
Bác là bố của cậu ấy! Bác cũng là người thân nhất của cậu ấy!” Dường như tôi cũng đang đứng ở đó chứng kiến Cung Trạch Minh chịu khổ sở, nên
không kiềm chế được mình, hét lớn về phía bố Cung Trạch Minh.
“Cháu muốn gì?” Bố của Cung Trạch Minh phản ứng lại với lời trách móc của
tôi, ánh mắt của ông ta đầy nghi hoặc, nhưng tôi có thể nhận ra rằng,
trong đôi mắt của ông ta nhiều nhất vẫn là sự tức giận. Nghĩ cũng phải,
một người ở vào địa vị như vậy, không thể nào ngờ rằng một đứa trẻ như
tôi lại dám trách móc ông ta như vậy.
“Cung Trạch Minh không phải là công cụ của bác, không phải là công cụ để bác giành được thể diện!
Cậu ấy là một con người, là một con người có tình cảm! Bác đừng có nói
đến cái gọi là gia tộc cao quý thì không cần đến tình cảm, chỉ yêu cầu
năng lực, một người chỉ có năng lực mà không có tình cảm thì còn được
gọi là người không? Hay còn không bằng một cục thịt di động!”
“Im mồm!” Bố của Cung Trạch Minh càng nổi giận hơn, lúc nãy ông ta còn tỏ
vẻ khó chịu, chứ bây giờ tôi có thể cảm nhận được rằng luồng khí mà ông
ta tỏa ra hừng hực lửa tức giận.
Tôi không thể nào khống chế được ông ta, cũng không quan tâm đến chuyện ông ta phản ứng thế nào, tôi chỉ muốn đem hết những lời mà Cung Trạch Minh không dám nói nói hết ra, tôi cũng không suy xét xem hậu quả sẽ như thế nào,
tôi bây giờ, chỉ muốn được trút hết ra! Đem hết tất cả mọi nỗi đau khổ tủi nhục của Cung Trạch Minh trút hết ra.
“Ông là một người bố, là bố đẻ của Cung Trạch Minh, cũng là người mà cậu ấy
tôn trọng và yêu quý nhất nữa! Nhưng ông thì sao, ông đối xử với Cung
Trạch Minh thế nào? Trong trái tim ông cậu ấy có còn là con trai của ông nữa không? Ông có biết cậu ấy thích gì, ghét gì không? Ông còn nhớ đến
chuyện trừng phạt vì chạy trong cơn mưa lớn giá lạnh không? Lúc đó cậu
ấy chỉ là một đứa trẻ! Cậu ấy chỉ khát khao một chút hơi ấm của ông!
Nhưng ông thì sao? Ông đã làm gì? Ông có biết rằng kể từ lúc đó trở đi,
tình cảm của cậu ấy dành cho ông chỉ còn lại là sự sợ hãi chứ không có
tình cảm yêu thương không? Từ trước đến nay ông chỉ quan tâm xem liệu
cậu ấy có giành được vị trí số một hay không, có khiến cho ông nở mày nở mặt trước mọi người hay không, có bao giờ ông để ý rằng, để đạt được
mục tiêu mà ông đã đề ra cậu ấy phải trả giá nhiều đến nhường nào không? Thực ra yêu cầu của cậu ấy cũng rất cao, chỉ hi vọng ông có thể giống
như những người bố khác, lúc cậu ấy giành được vị trí số một xoa xoa đầu cậu ấy, khen cậu ấy vài câu; lúc cậu ấy thất bại, thì có cha vỗ vỗ vào
vai cậu ấy, cổ vũ khuyến khích cậu ấy. Nhưng, ông đã từng cho cậu ấy
những thứ đấy chưa? Một người bố như ông đã từng làm thế bao giờ chưa?
Ông biết không, sống trong một môi trường do ông tạo ra, tính cách của
Cung Trạch Minh càng ngày càng giống ông, cũng kì quái như vậy! Ông có
biết rằng ở trường cậu ấy không hề có một người bạn nào sao? Ông không
biết ở trường cậu ấy được đánh giá như nào phải không? Tôi là đệ nhất
đội sổ, tôi là một người yếu đuối, ở trường tôi cũng bị cô lập, mọi
người không ai thèm chơi với tôi.Nhưng đệ nhất của nhà ông thì sao? Cậu ấy cũng giống tôi! Cậu ấy là đệ
nhất dẫn đầu nhưng lại cũng giống như đệ nhất đội sổ như tôi! Cậu ta
không có những người bạn chân thành, cậu ấy cũng bị cô lập như vậy! Ông
có biết ở trong tình cảnh đó, trái tim của chúng tôi đau đớn đến thế nào không?”
Mũi tôi cay cay, nước mắt chực trào, vì Cung Trạch Minh
cũng là vì tôi! Tôi không thèm để ý đến thái độ của bố Cung Trạch Minh
ra sao, tôi hít mũi, ngẩng cao đầu, quay người bỏ đi, chỉ nói lại với
ông ta một câu: “Ông không yêu cậu ấy, cậu ấy cũng không cần tình yêu
của ông! Đợi tôi tìm thấy cậu ấy, tôi sẽ hoàn trả cậu ấy lại cho ông!
Tôi yêu cậu ấy, tôi dùng tất cả những gì tôi có để yêu cậu ấy!”
Tôi quay người đi khỏi cái nơi xa hoa rực rỡ nhưng lại không có một chút
tình người nào này, thoát khỏi cái nơi như ngục tù đó, tôi vừa khóc vừa
chạy.
Cung Trạch Minh, hãy đợi mình, đợi mình tìm thấy cậu! Đợi mình đến để yêu cậu!
Có lẽ vì nước mắt nên mắt tôi mờ mờ ảo ảo, tôi không nhìn đường, nên đâm
phải một chị, khiến cho chiếc điện thoại đang cầm trong tay để đang nghe điện thoại của chị ấy bị rơi xuống đất. Tôi vội vàng cầm điện thoại
lên, đưa cho chị đó, vội vàng nói xin lỗi.
“Cô bé, có chuyện gì
cũng không được vội vàng, lần sau nên cẩn thận một chút.” Cái chị mà tôi đâm phải rất dịu dàng, chị ấy nhận lấy điện thoại từ tay tôi, không
những không la mắng, mà còn an ủi tôi.
“Cảm ơn chị! Em thật sự xin lỗi!” Tôi thành khẩn khom người cúi chào chị.
Chị xua xua tay, tiếp tục nghe điện thoại, rồi đi mất. Nhìn bóng dáng của
chị, đột nhiên tôi nhớ ra là tôi quên mất thứ gì đó, còn thứ mà bị tôi
quên lãng hình như là một chuyện rất quan trọng! Rốt cuộc là cái gì nhỉ? Rốt cuộc thì tôi đã quên mất điều gì?
Đúng rồi! Mắt tôi chợt
sáng lên! Điện thoại! Tôi quên mất điện thoại! Tôi có số của Cung Trạch
Minh, tôi có thể trực tiếp gọi cho cậu ấy! Cái đầu óc ngu si này của tôi ơi! Tôi vội vàng móc chiếc điện thoại đã bị tôi quên lãng ra.
“Ding ding, bạn có tin thoại mới, xin hỏi có nghe không?”
Vừa mở điện thoại ra, lập tức tôi nhận được một lời nhắc có một tin nhắn
thoại. Ây da, bây giờ là lúc nào rồi ai còn tâm trạng đâu mà đi quan tâm những thứ đó chứ. Tôi nhấn “Hủy bỏ”, lục tìm trong danh bạ số của Cung
Trạch Minh, xác nhận, gọi đi.
“Số điện thoại mà bạn vừa gọi đã
được chuyển đến hộp thư thoại, xin bạn để lại lời nhắn sau tiếng ‘tút’!” Sao Cung Trạch Minh lại tắt máy rồi!
Không hài lòng, tôi gọi lại lần nữa!
“Số điện thoại mà bạn vừa gọi đã được chuyển đến hộp thư thoại, xin bạn để lại lời nhắn sau tiếng ‘tút’!”
Lại nào!
“Số điện thoại mà bạn vừa gọi đã được chuyển đến hộp thư thoại, xin bạn để lại lời nhắn sau tiếng ‘tút’!”
“Số điện thoại mà bạn vừa gọi đã được chuyển đến hộp thư thoại, xin bạn để lại lời nhắn sau tiếng ‘tút’!”
“Số điện thoại mà bạn vừa gọi đã được chuyển đến hộp thư thoại, xin bạn để lại lời nhắn sau tiếng ‘tút’!”
A! Ngoài cái câu đó ra không còn câu nào khác sao?
Tôi chán nản ngồi bịch xuống bãi cỏ ở cạnh đường, tuyệt vọng tắt điện thoại đi. Bây giờ làm thế nào đây? Lối thoát duy nhất cũng không có rồi, tôi
làm thế nào để tìm cậu ấy đây? Lúc đầu tôi còn cảm thấy vô cùng thích
thú vì nghĩ rằng có điện thoại là có thể liên lạc được, đến lúc biết
được Cung Trạch Minh tắt máy thì lại vô cùng tuyệt vọng. Hai trạng thái
cảm xúc cứ thế mà nối tiếp nhau, khiến tôi không đủ kiên trì để tiếp
tục, mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo.
“Ding ding, bạn có tin
thoại mới, xin hỏi có nghe không?” Sau một khoảng thời gian, tiếng
chuông báo của hộp thư thoại lại tự động vang lên.
Là lời nhắn của ai nhỉ? Phiền chết đi được! Tôi hấp tấp nhấn “Đồng ý.”
“Đồ bã đậu ngu ngốc!” A! Là giọng của Cung Trạch Minh! Tôi vội vàng nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng cậu ấy đâu.
“Lúc đầu ai nói là dù ai đó không quan tâm đến tôi, thì cô vẫn quan tâm đến
tôi thế? Cô nuốt lời rồi sao!” Giọng của Cung Trạch Minh tiếp tục truyền đến, lúc này, tôi biết là giọng nói phát ra từ đâu, nó phát ra từ chiếc điện thoại tôi đang nắm chặt trong tay. Thì ra đoạn tin thoại đó là do
Cung Trạch Minh gửi đến, tôi vội vàng giơ điện thoại lên, chăm chú lắng
nghe anh ấy nói.
“Vốn dĩ cô không hề có ý định ở bên tôi! Tất cả
mọi thứ chỉ là mượn cớ, chỉ là mưu đồ của cô mà thôi! Cô và bọn họ chẳng có gì khác nhau cả, thực ra thì cô cũng đâu coi tôi ra gì! Thật không
ngờ một người trông ngốc nghếch như cô lại biết giở trò như vậy! Cô đã
có một người là ‘Anh Băng Thụy’ còn có một ‘Lớp trưởng đại nhân’, vậy cô còn muốn làm phiền tôi để làm gì? Muốn lợi dụng cái thân phận Đệ nhất
của tôi để được mát mày mát mặt! Cô đúng là độc ác! Độc ác! Hừ! Đừng cho rằng tôi trúng ma thuật của cô, là tôi sẽ quỳ phục dưới chân cô, nghe
theo sự sắp đặt của cô! Nếu không tôi sẽ bị tan chảy sao? Cô đã từng học qua môn hóa học chưa vậy? Khi nhiệt độ của vật rắn thấp hơn nhiệt độ
nóng chảy, thì nó sẽ không bị tan chảy! Hừ!”
Dường như tôi có thể thấy cái dáng vẻ dương dương tự đắc của Cung Trạch Minh.
“Cô thực sự cho rằng không có cô, là tôi không thể sống được sao? Tôi sẽ không tan chảy đâu! Tôi có tủ lạnh!”
Đây là lời nhắn thoại cuối cùng của Cung Trạch Minh.
Đồ ngốc! Cái đồ đại ngốc này! Mình lợi dụng cậu lúc nào chứ? Sao mình lại
khinh thường cậu? Là mình sợ hãi, sợ không xứng đáng với một người ưu tú như cậu!
Thì ra là như vậy... tôi đã hiểu nhầm cậu ấy, còn cậu
ấy cũng hiểu nhầm tôi, chúng tôi đều là vì hiểu nhầm lẫn nhau! Chỉ vì
giữ thể diện, vì cái thể diện nhạt nhẽo này, niềm tin giữa chúng tôi mãi mãi không bao giờ đủ! Tôi vừa trách móc bố của Cung Trạch Minh, nói
rằng ông ta vì thể diện mà làm tổn thương đến Cung Trạch Minh, không
ngờ, tôi cũng làm một việc như vậy!
Cung Trạch Minh, cậu đợi
mình, đợi mình tìm cậu, nhất định mình sẽ giữ gìn thật tốt tình cảm của
chúng ta, không để những thứ vô vị làm tổn thương đến tình cảm của chúng ta nữa.
Nói làm là làm, tôi đứng dậy, bắt đầu suy nghĩ.
Tủ lạnh, tủ lạnh to, một chiếc tủ lạnh to có thể đựng được một người. Dựa
theo thời gian, thì Cung Trạch Minh không thể đi quá xa được, chắc chắn
là ở xung quanh trường, mà xung quanh trường làm gì có tủ lạnh to như
vậy nhỉ?
Tủ lạnh có thể chứa hẳn được một người chỉ có thể là kho đông lạnh, mà xung quanh trường chỉ có kho đông lạnh của các công ty
như là Xưởng đông lạnh Tấn Thông, Thịt đông lạnh Lĩnh Nguyệt, Thế giới
Ice “Miêu Lương Lương”.
Tôi nhíu mày lại, trong ba công ty này,
Cung Trạch Minh sẽ ở chỗ nào nhỉ? Cả ba công ty này, được phân bố ở các
hướng đông nam, hướng tây bắc, hướng tây nam, nếu như đi tìm ở từng công ty một, không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian nữa.
Tôi sợ rằng lúc tôi không đến kịp Cung Trạch Minh đã bị tan chảy rồi!
Nghĩ đi nào, nghĩ đi nào, Cung Trạch Minh sẽ đến chỗ nào? Xưởng đông lạnh
Tấn Thông là trạm trung chuyển của công ty Vận tải Tấn Thông, ở trong đó để rất nhiều các loại hàng hóa, hơn nữa bảo vệ của công ti đó rất
nghiêm khắc, Cung Trạch Minh rất ít có khả năng vào đó được. Bỏ qua!
Công ty Thịt đông lạnh Lĩnh Nguyệt, cũng không phải nghĩ đến, trong treo đầy xác động vật, nghĩ lại lần trước thỉnh thoảng Cung Trạch Minh ánh lên
cái nhìn ghét bỏ, tôi nghĩ rằng dù có thế nào cậu ấy cũng không vào đó,
để ở cùng với mấy cái “xác” đâu.
Chỉ còn sót lại nhà kho của Thế
giới Ice “Miêu Lương Lương” nơi này là nơi mà Cung Trạch Minh có khả
năng đến nhất. Nơi đó là của nhà cậu ấy, lần trước cậu ấy đã dẫn tôi đến đó.
Ừm, đúng rồi, chắc chắn Cung Trạch Minh ở đó, chỉ có nơi đó
cậu ấy mới vào được, và cậu ấy cũng muốn vào, hơn nữa nơi đó tôi cũng có thể vào được. Không nhầm đâu, chắc chắn Cung Trạch Minh ở đó. Vừa nghĩ
xong, tôi lập tức chạy đến. Cung Trạch Minh à, cậu phải cố gắng lên nhé!
May là, người trực ban hôm nay lại đúng là chú Tiểu Tường tôi gặp lúc lần
trước Cung Trạch Minh đưa tôi qua đây. Chú Tiểu Tường thấy tôi đến, lập
tức chạy ra đón: “Cô Đậu, cậu chủ Cung cậu ấy.”
“Chú Tiểu Tường,
cháu biết rồi, nhờ chú mở cửa giúp cháu.” Vừa nghe thấy chú Tiểu Tường
nói, cuối cùng tôi cũng thấy yên tâm, đúng là Cung Trạch Minh đang ở
đây!
“Không khóa cửa, cậu chủ Cung đang ở trong đó, tôi làm sao dám khóa cửa chứ, ngộ nhỡ có chuyện gì.” Chú Tiểu Tường khổ não nói.
“Cảm ơn chú Tiểu Tường, cháu biết đường đến nhà kho đi thế nào rồi, vậy cháu vào trong kia xem thế nào nhé.”
Tôi cảm ơn chú Tiểu Tường, từ chối không cần chú ấy đi cùng. Tôi biết cái
tính cách kì lạ của Cung Trạch Minh, nhất định anh ấy không muốn người
khác nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình. Đi qua con đường gập ghềnh,
không khí xung quanh càng lúc càng lạnh, cuối cùng cũng đến cửa nhà kho
đông lạnh. Nhìn cánh cửa sừng sững của kho đông lạnh, hơi lạnh trắng như sương từ kẽ hở bay ra ngoài. Như thế này không biết làm phí đi bao
nhiêu điện năng, tôi lắc đầu, hít một hơi, đẩy cánh cửa dày nặng của kho đông lạnh ra.
Cửa lớn được mở ra, Cung Trạch Minh đúng là ở trong đó.
Được bao bọc trong hơi lạnh màu trắng, Cung Trạch Minh ngồi thu lu ở trong
một góc. Thấy tôi đi vào, mắt cậu ấy sáng lên, theo bản nâng cơ thể khẽ
nhón lên một chút, sau đó lại ngồi bịch xuống. Trên gương mặt đẹp trai
lộ rõ vẻ oan ức, giống như một chú cún con gây chuyện om sòm rồi giận
dỗi bỏ nhà đi giờ nhìn thấy chủ nhân của mình đến tìm, trông bộ dạng như muốn nhảy bổ vào lòng người chủ nhân để tỏ rõ sự vui mừng, nhưng vì sĩ
diện, nên cố kiềm chế khát khao trong lòng làm bộ dạng kênh kiệu.
Không phải chứ, nhìn cậu ấy bây giờ vì lạnh quá mà run lẩy bẩy, dùng hai tay
ôm chặt lấy cơ thể mình, nhưng vẫn cố nghiêng đầu ra, cái điệu bộ thỉnh
thoảng liếc mắt nhìn về phía tôi đó, chẳng phải giống như chú cún con
vừa gây ra chuyện xong sao?
Tôi lặng lẽ tiến lại gần cậu ấy, cũng quỳ gối xuống, trong một góc nhỏ cạnh cậu ấy. Cậu ấy cứ dùng ánh mắt
“màu xanh” đó để quan sát nhất cử nhất động của tôi, thấy hành động của
tôi lúc này, cậu ấy bĩu bĩu môi, tôi hắng giọng.
“Lạnh không?”
“Cần cô quan tâm sao! Cô đến đây làm gì?” Cung Trạch Minh lạnh lùng nói lại, “Không đi tìm tình yêu chân chính của cô sao, chạy đến đây để xem tôi
tan chảy thế nào à? Hừm, cô yên tâm đi, tôi sẽ không bị tan đâu! Cẩn
thận cô bị đóng băng đấy, lúc ấy lại biến thành bã đậu đông lạnh!” Cái
đứa trẻ kì lạ này, muốn tỏ ra mạnh mẽ thì lời nói không nên mếu máo như
thế chứ. Hơn nữa, đừng cho rằng tôi không nghe thấy sự quan tâm của cậu
trong những câu nói đó.
Cái tên Cung Trạch Minh này, chỉ làm cho
người ta dở khóc dở cười thôi. Tôi không trả lời cậu ấy, sau khi nhìn
sâu vào đôi mắt cậu, tôi quay ra chỗ khác, nhìn vào không trung, khẽ thở dài.
“Hồi trước, có một cô bé, cô bé có một gia đình hạnh phúc.
Có một người cha vui tính, thường xuyên vắng nhà nhưng lại cực kì yêu cô ấy, còn có một người mẹ vô cùng hiền dịu, lại rất kiên cường có thể đảm đương mọi việc nhà. Bọn họ sống rất vui vẻ, cho đến khi cô bé đó dần
dần trưởng thành, hồi trước vốn dĩ là một đứa trẻ vô cùng thông minh,
nhưng càng lớn cô càng ngốc, lúc những bạn học khác sôi nổi bàn tán
những kiến thức mới, thì đầu óc cô ấy lại mơ màng, hoàn toàn không nói
được câu nào. Khi cô ấy nói với mọi người về đặc điểm của các loại kẹo,
mọi người chỉ chế giễu cô ấy là đồ tham ăn. Dần dần bạn đồng hành của cô ấy chỉ còn lại những viên kẹo lúc nào cũng mang cho cô ấy những cảm
giác tuyệt diệu. Dần dần, dường như cô ấy mất năng lực giao tiếp với
người khác. Thực ra cô ấy cũng hi vọng có thể tìm được một người hiểu
trái tim của mình, tìm được một người có thể hiểu được con người của cô
ấy lắm chứ?”
Ánh mắt của tôi bắt đầu nhìn ra xa xăm, cái cơ thể
đang ngồi cạnh tôi cũng tiến sát lại gần tôi hơn. Tôi mỉm cười, tiếp tục nói: “Cho đến một ngày, cơ hội đã đến, thượng đế đã nghe thấy lời cầu
khấn của cô ấy, ban cho cô ấy một viên kẹo phép thuật, thế là cô ấy bắt
đầu dùng viên kẹo đó để tìm kiếm hạnh phúc của mình. Lúc mới đầu, mục
tiêu của cô ấy là người duy nhất tỏ ra nhẹ nhàng dịu dàng với cô ấy ở
trong trường, người đó đã từng khiến cho cô vô cùng cảm động, nhưng, do
một sự cố ngoài ý muốn, đã khiến cho kế hoạch của cô ấy bị phá vỡ, mặc
dù sau đó hai người có tiếp xúc nhiều với nhau hơn, nhưng bóng dáng lúc
đầu vốn dĩ khiến cô vô cùng xúc động đó dần dần mất hút. Lúc đó người
anh trai thanh mai trúc mã của cô cũng đột ngột tỏ tình, anh ấy có thể
thấy rõ được ưu điểm của cô, nhưng anh ấy lại không phải là người thực
sự hiểu cô, cảm giác hai tâm hồn hòa quyện vào nhau, lúc ở bên anh ấy cô ấy không cảm nhận được điều đó. Chỉ có một người, cô ấy tìm thấy cảm
giác đó, đó là cái người mà cô ấy không dám nghĩ đến nhất, vì từ trước
đến nay cô ấy và người đó ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, hơn nữa... người đó là một người rất độc ác.”
Cơ thể của Cung Trạch Minh đang ngồi cạnh tôi lúc thì run lên bần bật lúc lại không.
“Cậu ấy coi thường cô, cậu ấy thường dùng những lời lẽ lạnh lùng đến chết
người để trách móc cô ấy. Thực ra, nếu không phải là vì cái sự cố bất
ngờ đó, làm sao cô ấy lại có thế tiếp xúc với loại người đó chứ? Nhưng,
có đúng là cậu ấy lạnh lùng cay nghiệt giống như mọi người vẫn nói
không? Ha ha, cậu không biết đâu, thực ra cậu ấy rất thú vị, cậu ấy cũng biết oan ức, cũng biết đau lòng, thì ra tuổi thơ của anh ấy bi thảm như vậy, thì ra cậu ấy và cô giống nhau đến thế, chỉ có điều bọn họ đi theo hai cách khác nhau mà thôi. Hai người giống nhau, cứ thế mà tiếp xúc
với nhau, à không, thực ra là giao chiến, sự hiểu ý giữa hai người càng
ngày càng cao, bình thường thì không cần phải nói là bọn họ đã có thể
hiểu được ý của người kia. Nhưng... sự hiểu ngầm lẫn nhau đó lại không
được hai người nhận ra, hai người vẫn luôn đối đầu gay gắt với nhau như
vậy, mặc dù có thể cảm nhận được trái tim của nhau, nhưng giữa hai người đó vẫn thiếu sự tin tưởng lẫn nhau trầm trọng.”
Cung Trạch Minh
ngồi im, tôi tiếp tục nói: “Thiếu tin tưởng lẫn nhau, vậy thì dù tình
cảm sâu sắc thế nào cũng làm sao có thể duy trì được? Thế là, hiểu lầm
này đến hiểu lầm khác, khiến bọn họ xa cách dần, một người không tin vào tình cảm đối phương dành cho mình, một người lại không tin rằng mình có thể giành được tình cảm của đối phương. Thì ra sợi dây gắn kết tình cảm giữa hai người lại yếu ớt đến vậy. Thực ra, anh chàng đó không biết
rằng, mặc dù cậu ấy lạnh lùng cay nghiệt như thế, nói năng gì mà độc mồm độc miệng, lại còn có rất nhiều rất nhiều tật xấu, hơn nữa thỉnh thoảng lại hay khóc, nhưng... nhưng cô gái đó đã yêu cậu ấy!”
Không
biết tại sao, nước mắt tôi từ từ lăn ra: “Còn cái anh chàng đó, mặc dù
khuyết điểm nhiều như vậy, nhưng, cậu ấy lại rất là ngon, mùi vị vô cùng tuyệt vời, toàn thân của cậu ấy tỏa ra mùi hương thật đáng yêu. Thực
ra, hiểu lầm không thể dễ dàng mà giải quyết như vậy được, lòng tự trọng của cô gái đã ăn sâu vào tâm hồn rồi, đến bây giờ, cô ấy vẫn không thể
tin rằng anh chàng đó sẽ yêu cô ấy. Nhưng cứ cho rằng người mà cậu ấy
yêu mãi mãi không phải là cái cô bé ngốc nghếch đó, thì cô ấy vẫn yêu
cậu, không còn cách nào khác... thật sự không có cách nào khác...”
Nước mắt tôi lăn xuống, trước mắt là một màn mờ ảo, đột nhiên tôi cảm thấy
tôi không còn nhìn thấy phía trước nữa. Nước mắt từ từ lăn xuống gò má,
cảm giác thất bại trong lòng khiến trái tim tôi xót xa, vô cùng khó
chịu.
Đột nhiên có một hương vị ngọt ngào kèm theo làn hơi ấm vây lấy tôi. Vòng tay đó ngập tràn mùi vị mà tôi thích nhất, đồng thời cũng mang theo hơi ấm mà tôi khao khát, hơi ấm để sưởi ấm cả cơ thể và con
tim.
“Ai dám nói em là ngốc nghếch chứ, thứ gì của anh cũng là đệ nhất.” Vẫn là cái giọng hục hặc khó chịu đó nhưng lại kèm theo sự
thương tiếc khiến tôi mê hoặc. Nước mắt tôi càng trào ra, nhưng bây giờ
nước mắt không còn lạnh nữa, mà mang theo hơi ấm hôi hổi.
Tôi chìm đắm trong cảm giác ấm áp không muốn thức tỉnh, tôi hi vọng có thể mãi mãi được ôm ấp sự ngọt ngào và ấm áp này.
“Anh và ông ấy cãi nhau!” Cung Trạch Minh đột nhiên thốt ra một câu làm tôi
bừng tỉnh, đang nằm gọn trong vòng tay cậu, tôi khẽ ngẩng đầu lên, nhìn
cậu với ánh mắt nghi hoặc, đợi chờ câu nói tiếp theo của cậu.
“Là ông ấy đã ức hiếp em, anh biết nếu ông ấy không ức hiếp em, thì tuyệt đối em sẽ không trách móc ông ấy như vậy!”
Tôi biết Cung Trạch Minh đang nói ai, là bố của cậu ấy, nghĩ lại những lời
lúc nãy tôi vừa nói với bố của cậu, bỗng chốc mặt tôi đỏ bừng. Dù đó là
bố của cậu ấy, nhưng lúc đầu mới nói chuyện tôi cũng không có cảm giác
gì, hoặc là trong hoàn cảnh lúc đó chưa kịp có cảm giác gì, nhưng bây
giờ khi cậu ấy trực tiếp nhắc đến, thì tôi lại cảm thấy thực sự xấu hổ,
có chút áy náy.
“Ông ấy gọi điện đến, nói em rất thậm tệ, thế nên anh và ông ấy cãi nhau.” Cung Trạch Minh không nói nhiều, nhưng từ vài
câu nói đơn giản của cậu ấy, tôi cảm nhận được cuộc tranh cãi đó nảy lửa đến thế nào.
Cung Trạch Minh, ở với bố cậu ấy lâu như vậy, trong đó mỗi lần gặp thất bại phải nhận sự đả kích rất là nhiều, nhưng từ
trước đến nay cậu ấy chưa từng xung đột với bố, vậy mà bây giờ, vì tôi,
lại đi tranh cãi với bố.
Tim tôi đập thình thịch, những dòng nước mắt phải khó khăn lắm mới ngăn lại được giờ lại tuôn trào.
“Hừ! Em nhớ đấy! Vì anh yêu em, nên từ hôm nay trở đi em chính là số một! Số một độc nhất!”
Ôi... Cung Trạch Minh, anh đừng có làm em cảm động thế có được không? Tôi
tiếp tục khóc, người tan chảy là em chứ không phải anh!
“Sao em lại khóc thế?” Cung Trạch Minh tức giận nói, “Đừng khóc nữa mà!”
Sau đó, môi của tôi có cảm giác thật mềm mại. Ôi! Mùi hương thuần khiết đó
xâm chiếm lấy tôi. Cảm xúc mềm mại đó, giống như món bánh Pudding tinh
tế, mềm mại, ngập tràn yêu thương mà mẹ làm cho tôi, mềm mại đến nỗi tựa như sắp cuộn vào tâm hồn tôi. Mùi vị đó, khiến cả đời tôi mới có thể
thẩm thấu hết được những hương vị ngọt ngào.
Mặt tôi bỏ bừng
bừng, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim, giống như ngọn núi lửa
phun trào khiến cho máu trong người tôi chạy hết lên mặt. Niềm hạnh
phúc, sự ngọt ngào, thực ra lại thuần khiết và giản đơn đến thế!
Tôi đắm chìm trong hương vị ngọt ngào và ấm áp đó hi vọng mãi mãi không bao giờ bị thức giấc, nhưng tôi quên mất cái bản tính kì lạ của Cung Trạch
Minh, anh hét lên một câu khiến tôi cứng cả người trong vòng tay của
anh.
“Lạnh quá, chúng ta mau ra ngoài thôi, anh sẽ không bị tan chảy đâu!”
Cung Trạch Minh, anh thật đáng ghét!
HẾT