Ngày mai là ngày công bố kết quả giữa kì. Cả buổi tối tôi cứ trằn trọc suốt đêm không ngủ được.
Tôi nghĩ rất nhiều. Mặc dù tôi có lo lắng cho kết quả thi, nhưng hơn tất cả tôi lo lắng về phản ứng của Cung Trạch Minh. Nếu như tôi không đạt được mục tiêu, chắc chắn cậu ta sẽ rất tức giận! Nếu như cậu ta giận tôi,
liệu có phải rằng tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy nụ cười hôm đó của cậu ta nữa không? Nghĩ lại bộ dạng vui vẻ của Cung Trạch Minh lúc đi
trên đường hôm đó, có thể nói là tôi quen cậu ta lâu như vậy rồi, nhưng
đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta cười tươi roi rói như vậy! Nụ cười đó sao mà khiến tôi say đắm, nhưng nó lại khiến tôi đau lòng.
Không biết tại sao, nụ cười của cậu ta lại đem lại cho tôi một thứ cảm giác
giống như bong bóng xà phòng, nó đẹp đến vậy, nhưng lại rất yếu ớt, nếu
không cẩn thận là sẽ bị vỡ, sẽ bị mất hút trong không trung. Tôi muốn
giữ mãi nụ cười đó, muốn mãi mãi ôm ấp cậu ta ở trong lòng để chở che.
Nhưng, nếu như dù đã được cậu ta kèm cặp lâu như vậy, kết quả thi của tôi vẫn
không ra gì, một người là siêu nhân đệ nhất như cậu ta nhất định sẽ rất
tức giận! Vậy thì, sao tôi dám nói rằng tôi muốn giữ mãi nụ cười của cậu ta chứ?
Sáng sớm hôm sau, hai mắt tôi thâm quầng, cùng với Lý
Băng Thụy sáng nào cũng đến đón tôi đi học như thường lệ, từng bước từng bước, lẽo đẽo theo anh ấy đi đến trường. Tôi đờ đẫn đến nỗi thậm chí
còn không nhận ra rằng hôm nay Cung Trạch Minh không xuất hiện.
Lý Băng Thụy đi bên cạnh thấy thần sắc tôi không được tốt, liền nói: “Tiểu Đậu Đậu à, không sao đâu, cho dù kết quả thi của em không tốt, anh vẫn
yêu em rất nhiều!”
“Cảm ơn anh.” Tôi nhoẻn miệng cười, nói lời
cảm ơn với Lý Băng Thụy. Mặc dù tôi thấy rất cảm động vì sự ủng hộ của
Lý Băng Thụy đối với tôi, nhưng, thực sự Lý Băng Thụy không tin rằng tôi sẽ có một kết quả thi thật tốt sao?
Không biết Cung Trạch Minh sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Cậu ta kèm cặp cho tôi lâu như vậy, chắc chắn sẽ để ý đến thành tích của
tôi... Đợi đã, Cung Trạch Minh! Sao hôm nay Cung Trạch Minh không đến
nhỉ? Đến lúc này, tôi mới phát hiện ra, sáng nay Cung Trạch Minh không
đến đón tôi đi học. Thảo nào lúc nãy cứ thấy thiêu thiếu một thứ gì đó,
thì ra là thiếu mất bóng dáng của Cung Trạch Minh, thiếu mất đi tiếng
cãi vã chạnh chọe của Lý Băng Thụy và Cung Trạch Minh.
Đến cảm
giác đi học cũng khang khác! Tôi cười đau khổ nghĩ. Cung Trạch Minh mới
chỉ đi học cùng tôi không được bao lâu, tôi đã quen với cảm giác có cậu
ta. Còn lúc kéo tay của Lý Băng Thụy, sao tôi lại cảm thấy kỳ quặc đến
vậy? Đúng là, tôi chỉ có thể coi Lý Băng Thụy như một người anh mà thôi.
Bây giờ Cung Trạch Minh đang ở đâu? Sao không đến đón tôi? Có lẽ nào cậu ta đã đến trường để xem kết quả trước? Ý nghĩ này khiến tôi đột nhiên rùng mình, vội vàng kéo Lý Băng Thụy vẫn đang lải nha lải nhải ở bên cạnh,
rảo bước về phía trường học.
Thứ đang chờ đợi tôi là cái gì vậy?
Cuối cùng cũng đến trường, tôi hơi lưỡng lự. “Sao em lại dừng lại? Nhanh
lên, chỗ bảng thông báo tập trung rất nhiều người, chắc là kết quả cũng
được dán rồi.”
Lý Băng Thụy kéo tôi đi về phía bảng thông báo.
Rất nhiều người vây quanh trước bảng, chỉ chỉ trỏ trỏ. Lý Băng Thụy kéo tay tôi chen vào giữa đám đông.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Cái tên Lý Băng Thụy này cứ đâm ngang đâm dọc, tôi chỉ
biết núp sau lưng anh ấy không ngừng nói lời xin lỗi với những bạn học
bị chúng tôi làm phiền.
“Này, là Đậu Tương đó...”
“Nhìn này, là Đậu Tương...
“Cậu ấy đến rồi... mau xem đi, Đậu Tương.”
Hả? Sao thế? Mọi người đứng xung quanh đều chỉ chỉ vào tôi. Xảy ra chuyện
gì vậy? Lẽ nào... tôi vẫn là đệ nhất đội sổ sao? Trời ơi! Không phải
chứ! Tôi lo lắng, thế là đâm sầm vào Lý Băng Thụy đang đứng ở đằng
trước, tôi vội vàng nhìn bảng thành tích của tôi! Ông trời ơi, cầu xin
ông đừng vứt bỏ tôi, đừng cho tôi đội chiếc mũ “Đệ nhất đội sổ nữa”!
Không biết từ lúc nào, mấy bạn học ở đằng trước đứng dạt sang một bên mở ra
một con đường nhỏ, nhưng tôi hoàn toàn không còn để ý đến điều đó nữa,
tôi tâm trạng thấp thỏm cứ nhìn thẳng lên phía trước, lúc tôi nhìn thấy
bảng thông báo, theo bản năng nhìn xuống dãy những cái tên đứng cuối
cùng, giống như bình thường vẫn tìm tên của tôi trong số những người xếp cuối.
Sâm Vĩnh là một trường rất coi trọng thành tích, mỗi lần
công bố thành tích, nhà trường đều dùng một từ giấy rất dài rất dài để
sắp xếp theo thứ tự xếp hạng của tất cả các học sinh thành một bản danh
sách dài. Thế nên kết quả là, những bạn có thành tích kém xếp cuối cùng
chỉ có thể quỳ gối xuống đất để xem thành tích. Nghe nói, mục đích nhà
trường làm như vậy, là để khiến cho những học sinh có thành tích kém lúc quỳ gối xuống mặt đất, có thể thực sự cảm nhận được sự nhục nhã khi bị
tụt hậu, từ đó kích thích học sinh chăm chỉ học tập. Đúng là chiêu này
đã khuyến khích ý chí phấn đấu của rất nhiều người, cho đến khi tôi và
Lý Băng Thụy đến trường Sâm Vĩnh... vì chúng tôi hầu như lúc nào cũng
chỉ đứng ở vị trí đội sổ đệ nhất và đội sổ đệ nhị, khiến cho kế hoạch
này hầu như không phát huy được tác dụng.
Tôi đưa mắt tìm ở cuối
bảng danh sách rất lâu, nhưng ở đó không có tên của tôi. Tim tôi bắt đầu đập liên hồi. Không có tên của tôi, thế có nghĩa là, tôi không phải là
đệ nhất đội sổ rồi sao? Tôi tiến bộ rồi sao? Nếu như là hồi trước, chỉ
cần tôi mà không nhìn thấy tên mình ở vị trí cuối cùng, là tôi đã nhảy
cẫng lên hò reo chúc mừng, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn mau chóng tìm
được thứ hạng của mình. Trong lúc tôi đang chuẩn bị từ từ nhìn lên phía
trên bảng xếp hạng, thì có một sức mạnh kéo giật tôi lên, tôi ngơ ngác
nhìn cái người vừa kéo tôi lên đó, thì phát hiện ra đó là bạn học của
tôi, ở phía đằng sau cậu ta, có rất nhiều ngón tay cũng đang đồng thời
chỉ trỏ lên phần phía trên của bảng thông báo. Chỗ đó, chính là chỗ mà
tôi không dám nhìn lên. Tôi từ từ đưa mắt nhìn lên, trong khoảnh khắc,
dường như tôi ngừng thở...
Bây giờ, ở chỗ đó, có tên của tôi!
Vị trí số hai mươi: Đậu Giáng!
Woa! Vị trí số hai mươi! Không phải là đội sổ nữa rồi, mà là trong danh sách những người dẫn đầu.
Top dẫn đầu vị trí số hai mươi! Cuối cùng tôi không phải quỳ xuống để xem
nữa rồi! Từ sau khi vào trường Sâm Vĩnh, đây là lần đầu tiên tôi được
đứng trên những người khác! Tôi không dám tin vào mắt mình, cứ nhìn đi
nhìn lại hai cái chữ đó. Đó có phải là tên tôi không vậy? Tôi không dám
tin, quay đầu lại nhìn những bạn học đang đứng ở bên cạnh. Đón chào tôi
là những gương mặt tươi cười, những gương mặt khẳng định. Những gương
mặt nửa quen nửa lạ này tràn đầy thiện chí, tràn đầy sự khẳng định, tràn đầy sự tán thưởng. Là tôi, cái tên sau dòng chữ “Vị trí số hai mươi” đó là tên tôi, đúng thật là tôi!
“Đậu Giáng, chúc mừng cậu!” Tống
Chân Hi từ đám đông chen lên, đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói với tôi, “Cậu thành công rồi, cậu thực sự thành công rồi, lần này cậu còn cho
rằng bản thân mình không đủ thông minh nữa không?”
Tôi lắc đầu quầy quậy. Đúng thế, tôi đã chứng tỏ được bản thân, tôi có thể làm được rồi, thực sự tôi có thể rồi. Nhưng...
“Ôi trời! Ôi trời! Đậu Đậu của chúng ta thật là lợi hại! A ha ha!” Lý Băng
Thụy kéo tôi đang đứng ở trước mặt Tống Chân Hi vào trong lòng anh ấy,
sau đó đột nhiên ôm chầm lấy tôi, làm tôi sợ quá la lên.
“Đậu Đậu, Đậu Đậu! Đậu Đậu của chúng ta thật là giỏi!” Lý Băng Thụy ôm lấy tôi rồi quay vòng.
“Ha ha ha... Đúng thế, Đậu tử thật giỏi!” Mấy người bạn học đứng xung quanh cũng hưởng ứng theo. Trong lúc tôi bị Lý Băng Thụy ôm lấy người rồi
quay vòng quanh, tôi nhìn thấy Tống Chân Hi đứng ở bên cạnh mỉm cười
nhìn tôi, cậu ấy từ từ đưa tay ra, đứng cạnh Lý Băng Thụy làm tư thế bảo vệ. Trái tim tôi tràn đầy mật ngọt, cậu ấy đang lo lắng cho tôi, thật
chả trách đó là lớp trưởng Tống Chân Hi luôn nhẹ nhàng quan tâm đến
người khác của chúng tôi.
Trong vòng tay của Lý Băng Thụy, nhìn
mọi người vui mừng đang đứng ở xung quanh, tôi cười vui vẻ hết cỡ, nhưng cùng lúc đó, ánh mắt tôi cũng đang cố tìm kiếm một bóng hình.
Cung Trạch Minh, cậu ta ở đâu nhỉ? Chắc là cậu ta cũng thấy thành tích của
tôi rồi. Tôi đã không đạt được mục tiêu mà cậu ta đặt ra, không biết cậu ta sẽ tỏ thái độ thế nào đây. Cậu ta... chắc chắn sẽ rất tức giận?
Lý Băng Thụy nhấc bổng tôi lên cao, ánh mắt của tôi nhìn lướt qua đầu của
tất cả các bạn học sinh đang đứng đó, và tôi đã nhìn thấy Cung Trạch
Minh đang đứng ở cạnh bảng thông báo. Cậu ta đứng quay lưng lại với tôi, đang xem thành tích trên bảng. Tôi không thấy vẻ mặt cậu ta, nhưng
không biết tại sao, từ tấm lưng thẳng cao cao của cậu ta tôi cảm nhận
rất rõ có một cơn giận đang dần dần bốc lên.
Tôi đang đắm chìm trong tiếng hò reo vui thích của trái tim, bỗng chốc trở nên nguội lạnh.
Tôi vùng vẫy cố tách đôi tay đang ôm lấy tôi của Lý Băng Thụy ra, trong ánh mắt ngạc nhiên của anh ấy, tôi len qua đám bạn đang đứng đó, đi ra phía sau của Cung Trạch Minh.
“Xin lỗi, đã không đạt được mục tiêu mà cậu đề ra.” Tôi thành thật, thành khẩn nói lời xin lỗi với Cung Trạch Minh.
Cung Trạch Minh từ từ quay người lại. Hai tay cậu ta khoanh trước ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên nở một nụ cười, đôi mắt sau cặp kính gọng đen ánh
lên cái nhìn sắc lạnh.
Quả nhiên cậu ta rất tức giận. Điều này,
khiến cho tim tôi đập thình thịch, niềm vui lúc nãy bỗng chốc đã tan
biến đâu hết, chỉ còn lại cảm giác sợ hãi và bất an.
Trong mắt
của Cung Trạch Minh như đang có hai ngọn lửa đang bùng cháy, như đang
đốt cháy chỗ tôi đang đứng. Chỉ cần ánh mắt đó thôi, là tôi đã đầu hàng
vô điều kiện.
“Cô là lợn à! Với kết quả kiểm tra như vậy mà cũng
đáng chúc mừng sao!” Hai mắt của Cung Trạch Minh trợn trừng, tôi như bị
ngọn lửa trong mắt của cậu ta thiêu rụi.
“Xin... xin lỗi.” Tôi cúi thấp đầu, tôi đang lo lắng, tôi đang sợ hãi, tôi... đang rất đau đớn.
“Cung Trạch Minh, xin cậu đừng có quá đáng quá!”
Tống Chân Hi chợt bước đến, đứng chặn ở trước mặt tôi, trách móc Cung Trạch
Minh, “Cung Trạch Minh, bạn Đậu Giáng đã rất cố gắng rồi, cậu ấy đã từ
vị trí đệ nhất đội sổ vươn lên vị trí số hai mươi trong top dẫn đầu rồi! Cậu ấy đã cố hết sức mình. Cậu không nên đem sự ám ảnh cố chấp của
chính mình để áp đặt cho cậu ấy. Như thế là không công bằng với cậu ấy.”
Lý Băng Thụy cũng kéo tôi ra đằng sau anh ấy, dùng cơ thể của anh ấy để bảo vệ cho tôi.
“Đừng có nói gì nữa.”
Tôi ngắt lời của Tống Chân Hi. Sau đó tôi vỗ vỗ vào tay của Lý Băng Thụy, vùng vẫy thoát ra khỏi tay anh ấy.
Từng bước từng bước một, tôi vượt qua Tống Chân Hỉ, từ phía sau lưng cậu ấy bước lên, cứ thế đi đến trước mặt Cung Trạch Minh.
“Xin lỗi, tôi đã không hoàn thành mục tiêu mà cậu đặt ra cho tôi.” Tôi nhìn
thẳng vào cậu ta, khe khẽ nói lời xin lỗi, hi vọng có thể kìm hãm bớt sự tức giận của Cung Trạch Minh.
Nhưng muộn mất rồi, vừa nhìn Cung
Trạch Minh, là tôi đã biết rằng, sự tức giận của cậu ta đang ngày càng
bốc lên cao theo từng lời của Tống Chân Hi.
Cung Trạch Minh không đếm xỉa gì đến Tống Chân Hi, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cậu ấy, tiếp tục
trợn trừng mắt với tôi: “Bã đậu, cô tự thấy là mình giỏi lắm sao? Tôi
nói cho cô biết cái đồ đầu óc bã đậu như cô còn dám cãi lại tôi à, cô tự xem lại thành tích của cô đi! Cô còn muốn thoát khỏi cái danh hiệu đó
sao? Cả đời cũng đừng có mơ!”
Cung Trạch Minh chẳng thèm giữ chút thể diện nào cho tôi, cứ thế mà sa sả chửi thẳng vào mặt khiến tôi
không còn lỗ nào để mà chui nữa. Tôi biết tôi không đạt được mục tiêu,
mặc dù tôi đã rất nỗ lực, nhưng không đạt được mục tiêu là không đạt
được mục tiêu. Vì, tôi là bã đậu, không phải thế sao? Mặc dù tôi đã rất
cố gắng để giữ im lặng, nhưng mắt của tôi vẫn ươn ướt.
“Cung
Trạch Minh!” lần đầu tiên Tống Chân Hi không dùng cách nói nhẹ nhàng
thường ngày, mà hét lớn lên để ngăn lại những lời trách mắng của Cung
Trạch Minh.
Cũng không biết tại sao, sau khi Tống Chân Hi bắt đầu bênh vực cho tôi, sắc mặt của Cung Trạch Minh càng trở nên khó coi, cậu ta há hốc mồm, hình như còn muốn nói điều gì đó, nhưng đúng vào lúc
này, đột nhiên Tống Chân Hi kéo lấy tay tôi, lôi tôi ra đứng trước mặt
các bạn học đang đứng xung quanh, cao giọng nói: “Các bạn ơi, thứ hạng
trước kia của bạn Đậu Giáng như thế nào, thì mọi người đều rất rõ, thậm
chí còn có rất nhiều bạn vì thế mà chế giễu bạn ấy. Bây giờ dù mới bỏ ra một ít thời gian, nhưng bạn Đậu Giáng của chúng ta đã nâng thành tích
của mình lên vị trí số hai mươi trong top dẫn đầu! Bạn ấy đã nỗ lực như
thế nào mọi người không tưởng tượng hết được đâu. Một Đậu Giáng như vậy
không khiến mọi người cảm động sao?”
“Đúng thế... Đậu Tương... à
không, Đậu Giáng thực sự đã rất cố gắng, tôi có thể thấy, rất nhiều câu
hỏi ôn tập trên bàn học của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy cũng chăm chỉ làm qua hết lượt rồi.” Một cậu bạn ngồi sau lưng tôi gật đầu.
“Ừ, tôi cũng nhìn thấy...”
“Ừ, cậu ấy thực sự rất cố gắng.”
“Đúng thế, đúng thế...”
Mọi người đều sôi nổi bày tỏ sự công nhận của họ đối với tôi. Lúc đối diện
với những lời trách móc của Cung Trạch Minh, tôi không hề khóc, nhưng
bây giờ trước những lời khen của mọi người, nước mắt tôi lại lăn dài.
Không phải là vì những tổn thương ban nãy, mà là vì cảm động. Rất lâu
rồi, rất lâu rồi tôi không nhận được sự công nhận của mọi người. Cảm
giác này, còn khiến tôi cảm động, khiến tôi vui hơn cả việc giành được
thành tích cao nhất.
Quá lâu, quá lâu rồi không được cảm nhận
điều đó, tôi không biết trong tình huống như thế này tôi phải làm thế
nào nữa. Đúng như Tống Chân Hi đã từng nói, nếu như thành tích của tôi
được nâng cao, thì tất cả mọi sự đau buồn mà tôi gặp phải sẽ biến mất
hết.
Trái tim tôi ấm áp, nóng hừng hực, nhưng một góc nào lại cảm thấy thật trống trải.
“Cung Trạch Minh, thực ra chúng ta đều thấy được rằng, đúng là cậu đã giúp
cho thành tích của Đậu Giáng có sự biến chuyển, nhưng, cậu có nhìn thấy
sự nỗ lực của Đậu Giáng không? Cậu không hề nhìn thấy!” Tống Chân Hi đi
về phía Cung Trạch Minh, nhìn thẳng vào cậu ta.
Cung Trạch Minh
không nói gì, thậm chí cậu ta còn không thèm nhìn Tống Chân Hi, cứ nhìn
chằm chằm vào tôi. Trong đôi mắt xa xăm của cậu ta, ẩn chứa những điều
tôi không thể nào nhìn thấu được.
Tôi cố lấy hết dũng khí lặng lẽ tiến lại gần cậu ta, lòng vô cùng áy náy. Nhìn bộ dạng lạnh lùng của
cậu ta, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa liền nói ra thắc mắc dồn
nén bấy lâu nay trong lòng tôi: “Liệu có phải rằng tôi không đạt được
thứ hạng mà cậu muốn, là cậu... sẽ không thừa nhận tôi đúng không?”
Tôi nhìn vào mắt của Cung Trạch Minh, hi vọng từ ánh mắt đó tôi có thể đọc
được tâm trạng và suy nghĩ trong lòng của cậu ta. Tôi đang chờ đợi,
nhưng tôi cũng thấp thỏm lo lắng, tôi không tài nào đoán ra được suy
nghĩ của Cung Trạch Minh, từ ánh mắt của cậu ta, tôi phát hiện ra rằng
tôi hoàn toàn không thể hiểu được cậu ta đang nghĩ gì nữa. Phát hiện
này, khiến tim tôi đập thình thịch. Không hiểu được cậu ta, tôi đã bắt
đầu không hiểu cậu ta rồi sao? Chỉ có mỗi suy nghĩ này thôi, là lại
khiến cho tuyến lệ của tôi bắt đầu đau khổ co giật liên hồi.
Cung Trạch Minh đưa tay lên, tôi biết rằng cậu ta đang định gẩy kính lên.
Nhưng lần này cậu ta không dùng một ngón tay trực tiếp đẩy vào giữa gọng kính, mà là dùng cả tay trái để giữ lấy cái gọng kính màu đen, gẩy gẩy
gọng kính lên phía trên. Tay của cậu ta che lấp mất, nên tôi không thấy
được ánh mắt của cậu ta, không thấy một chút nào cả.
“Đúng... đúng thế!” Cung Trạch Minh buông tay ra, nhìn thẳng vào mắt tôi nói.
Nước mắt của tôi bỗng trào ra, không, đó không phải chỉ là nước mắt, những
giọt nước mắt đó còn mang cả máu của tôi, đó là những giọt máu chảy ra
từ một vết thương ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng tôi. Đôi mắt của Cung
Trạch Minh không còn truyền về phía tôi những ánh nhìn chân thành nữa,
cậu ta đã kéo một tấm rèm rất dày để che đi cửa sổ tâm hồn của cậu ta,
cậu ta đã cắt đứt con đường giao thoa cuối cùng giữa tâm hồn tôi và tâm
hồn cậu ta!
“Cung Trạch Minh, sao cậu có thể như vậy?” Lý Băng
Thụy kéo tôi ra phía sau anh ấy, tôi không hề phản kháng, tôi cũng không đứng ở một bên để nhìn trộm Cung Trạch Minh nữa. Tôi vẫn còn đang khóc, vẫn còn đang chảy máu, trái tim tôi rất đau đớn.
“Cung Trạch Minh, người như cậu không xứng đáng để ở bên cạnh Đậu Giáng! Cậu đáng bị tan chảy mà chết đi!”
Lý Băng Thụy ăn nói có phần hơi bộp chộp, nhưng tôi đã chẳng còn tâm trí
đâu để mà ngăn anh ấy lại. Tôi lặng lẽ chờ đợi, im lặng chờ đợi ở phía
sau lưng Lý Băng Thụy.
Nghe những lời của Lý Băng Thụy, sắc mặt
của Cung Trạch Minh trông khó coi đến tột độ, sau đó cậu ta liền nở một
nụ cười nhăn nhó: “Bã đậu à, thì ra cô dự định như vậy à!” Lời nói của
Cung Trạch Minh như một mũi dao đâm mạnh vào trái tim tôi, nước mắt tôi
càng tuôn trào dữ dội.
“Lấy cớ! Tất cả chỉ là viện cớ mà thôi!
Cái gì mà tôi không thừa nhận cô chứ, đều là viện cớ!” Cung Trạch Minh
hình như không kiềm chế được cảm xúc của mình, hét lên, “Nếu như không
phải là vì cô quá ngốc, dẫn đến sự cố cô đưa nhầm viên kẹo, thì cô đã
chẳng thèm để mắt đến tôi đúng không? Cho dù tôi có phải là Đệ nhất hay
không, cô cũng sẽ không để ý đến tôi, cho dù tôi cố gắng như thế nào, cô cũng không biết! Cô như vậy thì có tư cách gì mà nói tôi chứ?”
Không... không phải, tôi chạy ra khỏi vòng bảo vệ của Lý Băng Thụy, muốn giữ chặt lấy cậu ta, nói rằng “Không phải như vậy!”
Nhưng, khi thấy tôi đi ra, Cung Trạch Minh lại nở một nụ cười khiến tim người
ta đau nhói đến vô cùng: “Tôi cũng không cần cô quan tâm! Không bao giờ
cần!” Sau đó cậu ta quay người bỏ đi.
Cung Trạch Minh đi rồi!
Cung Trạch Minh cứ thế mà đi! Tôi đờ người đứng ngây ra đó, nhìn cậu ta
không một chút lưu luyến cứ thế mà rời xa tôi. Đau quá, đau đến nỗi toàn thân tôi đều tê dại, não sắp đông cứng đến nơi.
“Đậu Đậu, đừng
để ý đến cậu ta, cái tên không hiểu chuyện đó!” Lý Băng Thụy nắm chặt
vào vai tôi, an ủi nói. “Haizz, để Cung Trạch Minh yên tĩnh một lát đi.” Tống Chân Hi cũng đến trước mặt tôi, vỗ vỗ vào vai tôi nói. “Đi thôi,
vào lớp thôi, vào lớp thôi! Sau khi tan học anh em mình đi ăn mừng nhé!
Vạn tuế! Vạn tuế! Đậu Đậu của anh thật là giỏi!” Lý Băng Thụy lôi xềnh
xệch tôi vào trong lớp.
Tôi quay đầu lại, nhìn chỗ mà Cung Trạch
Minh vừa đi khỏi, nơi đó, giờ chỉ còn lại một hình bóng cô độc đang
khuất dần... Tim tôi đau quá, thực sự rất đau! Dường như lúc Cung Trạch
Minh bỏ đi hình bóng của cậu ta đã lấy mất đi một phần trái tim của tôi, nước mắt của tôi đã ngừng rơi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng, trái tim
tôi vẫn đang rỉ máu.
Thì ra, tôi yêu Cung Trạch Minh, tôi yêu anh chàng cô độc lúc nào cũng cố gắng nỗ lực hết mình giống như tôi... vì
thế, tôi mới đau khổ như vậy!
“Hôm nay, thầy giáo rất vui, thực
sự là rất vui!” Trên bục giảng, thầy chủ nhiệm nước mắt lã chã, mặt thầy nhăn nhó lại như vỏ quả hạnh đào, “Thầy quá là vui! ôi... thật sự là
rất vui!” Vừa nói, thầy lại rút ra mộ tờ khăn giấy màu trắng, xoa xoa
lên chiếc kính lão của thầy, những bạn học sinh ngồi dưới giống như
những người trong tranh châm biếm, ai nấy đều trố mắt lên nhìn.
“Đậu Giáng!”
“Dạ!” Đột nhiên thầy chủ nhiệm hét lớn lên, làm tôi giật cả mình, theo bản năng tôi đứng vụt dậy, đáp lại lời thầy
“Tốt! Rất tốt! Đậu Giáng của chúng ta thực sự rất giỏi! Rất là lễ phép!” Dường như thầy chủ nhiệm cũng không ngờ rằng tôi phản ứng nhanh như
vậy, nhìn thầy cũng như vừa bị giật mình, nhưng chả trách là thầy giáo,
ngay lập tức trên khuôn mặt thầy nở một nụ cười hiền từ, “Hôm nay, mọi
người đã thấy chưa? Đã thấy chưa! Bạn Đậu Giáng của chúng ta đứng lên!
Cuối cùng thì bạn ấy có thể đứng lên để xem thành tích của mình rồi!”
Thầy chủ nhiệm kích động nói oang oang, rồi còn gật gật đầu với tôi lúc
này đang đứng ngây như phỗng.
Tiện thể tôi ngồi xuống luôn, vừa nãy phải đứng lên như vậy đã đủ để tôi xấu hổ lắm rồi, bây giờ tôi không cần phải đứng nữa.
Nhưng hành động của tôi lại khiến thầy chủ nhiệm nghĩ đến một ý nghĩ rất kì
quái, thầy nhìn tôi vừa ngồi xuống, sửng sốt, sau đó bắt đầu một bài
diễn thuyết đầy mùi mẫn tình cảm: “Là người thầy giáo, thực sự rất hi
vọng có thể thấy từng em từng em một thành tài! Hạnh phúc của các em
chính là hạnh phúc của tôi! Mỗi lần các em thành công là mỗi lần tim
thầy bị đâm đau nhói, đó là nỗi đau vô cùng sảng khoái!”
Lời nói
của thầy chủ nhiệm, khiến toàn bộ học sinh trong lớp đều cảm thấy kì lạ, tôi cũng toát hết mồ hôi hột. Thầy chủ nhiệm, thực sự thầy nên đi bổ
túc thêm môn ngữ văn. Tôi lẩm nhẩm trong lòng thầm chế nhạo thầy. Nếu mà là hồi trước, thì có lẽ tôi đã vì những chuyện đại loại như thế này mà
bật cười ha hả, nhưng bây giờ, trái tim tôi đang giống như những lời
thầy giáo vừa nói vậy, giống như đang bị đâm vào, rất rất đau. Chỗ ngồi
bên cạnh trống hoác, Cung Trạch Minh không đến. Nhìn chỗ ngồi trống trải đó, đột nhiên tôi cảm thấy rùng mình, ớn lạnh, lạnh đến nỗi dường như
tôi bị cướp mất lớp vỏ chống lạnh bảo vệ ở bên ngoài.
“Cuối cùng
Đậu Giáng của chúng ta đã vượt qua được chính mình rồi! Cuối cùng, sau
khi vượt qua mọi khó khăn, đã có thể từ Đậu Tương trở thành đậu phụ rồi! Chúng ta cùng chúc mừng cho bạn ấy ngày càng tiến xa tiến cao hơn!”
Sau khi nói xong những lời kì quái, thầy chủ nhiệm bắt đầu bắt nhịp vỗ tay, các bạn học sinh cũng vỗ tay theo thầy, còn có một số bạn học nhân cơ
hội này huýt lên vài tiếng sáo, hét to: “Đậu phụ! Đậu phụ!”
Mọi
người lại xì xào bàn tán nhắc đến tên tôi, nhưng lần này tôi cảm nhận
được rằng đó không phải là những lời khinh thường và chế giễu nữa, mà
giọng nói của mọi người ngập tràn sự thừa nhận, cổ vũ.
Tôi đứng
dậy, lịch sự cúi người cảm ơn thầy giáo đang đứng trên bục giảng và từng bạn từng bạn một ngồi ở xung quanh đang mỉm cười với tôi.
Cảm
ơn, cảm ơn sự thừa nhận của mọi người, cảm ơn sự cổ vũ của mọi người.
Cảm ơn... cảm ơn một người hôm nay vắng mặt... tôi thì thầm, lẩm nhẩm
trong lòng.
Hôm nay, cho dù tôi đi đến đâu, đều có rất nhiều bạn
học đến chúc mừng tôi, chúc mừng tôi cuối cùng cũng đã có thể đứng lên.
Mọi người ai cũng đầy thiện chí, thậm chí đến cả An Lạp và Nhị Bân - bạn cùng lớp với cô ta bình thường rất thích ức hiếp tôi nhưng khi nhìn
thấy tôi, cũng chỉ vênh mặt rồi hắng giọng một tiếng là bỏ đi, chứ không hề đưa ra bất kì lời châm biếm nào như tôi tưởng tượng.
Đó là
một ngày, tôi đã có được rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều thứ mà trước
nay tôi không hề dám mơ ước đến. Không có ai chế giễu tôi nữa, cũng
không có ai nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ nữa, từ trước đến nay tôi chưa từng được mọi người đối xử một cách thiện chí vui vẻ như vậy, nên tôi
cảm thấy hơi bối rối, không biết nên ứng xử thế nào.
Có thể được
mọi người đón nhận như thế này đó là chuyện mà từ trước đến nay tôi
không hề dám tưởng tượng đến, nhưng sau cái cảm giác vui vẻ ban đầu,
không biết tại sao, lòng tôi lại cảm thấy buồn buồn. Cả buổi sáng, tôi
đều ngoác miệng ra cười toe toét để cảm ơn sự chúc mừng của mọi người,
cả buổi sáng, dường như mọi hành động của tôi đều cứng nhắc như một con
rối. Bây giờ tôi đã có rất nhiều thứ mà hồi trước tôi vẫn khao khát mơ
ước, nhưng sao tôi lại không cảm thấy vui như mình nghĩ nhỉ. Ở một góc
khuất nào đó trong trái tim, dường như cảm thấy mất đi một thứ gì đó,
đau nhói.
Tại sao thế nhỉ? Tôi không biết. Có lẽ, là vì sáng nay
từ sau khi Cung Trạch Minh bỏ đi, cậu ta không xuất hiện nữa. Chỗ ngồi
bên cạnh tôi, là khoảng trống.
Tôi mệt mỏi nằm gục trên bàn, tôi
cứ suy nghĩ mãi, tôi nghĩ về tôi, về Cung Trạch Minh. Những lời cậu ta
nói trước khi bỏ đi lúc sáng nay, cứ văng vẳng trong đầu tôi.
“Nếu như không phải là vì cô quá ngốc, dẫn đến sự cố bỏ nhầm kẹo, thì cô đã
không thèm để ý gì đến tôi phải không? Cho dù tôi có phải là Đệ nhất hay không? Cô cũng sẽ không đếm xỉa gì đến tôi, cho dù tôi cố gắng thế nào, cô cũng không bao giờ biết được! Cô như vậy thì có tư cách gì để mà nói tôi chứ?”
Đúng rồi, tôi đã luôn cố gắng, Cung Trạch Minh không
phải cũng luôn cố gắng sao! Tôi theo đuổi sự thừa nhận của người khác,
cậu ta chẳng phải cũng luôn như vậy sao? Đột nhiên, tôi cảm thấy sáng
nay tôi chẳng khác gì là một tên phản bội khi cứ nấp ở sau lưng Lý Băng
Thụy và Tống Chân Hi, một kẻ đã phản bội lại mối quan hệ thân thiết giữa tôi và Cung Trạch Minh!
Lòng tôi nóng như lửa đốt, cảm giác lo
lắng cứ bủa vây lấy tôi. Ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ đang chiếu lên
người tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy một chút ấm áp nào, cảm giác
buốt lạnh cứ cuồn cuộn trào dâng trong lòng. Tiết cuối cùng, tôi thấp
thỏm không yên, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bóng dáng
người mà tôi muốn nhìn thấy, lại không hề xuất hiện. Tâm trạng tôi càng
lúc càng bồn chồn.
Chẳng bao lâu sự lo lắng thấp thỏm của tôi đã
bị Tống Chân Hi phát hiện ra, trên gương mặt hiền lành của cậu ta lộ rõ
sự nghi hoặc. Buổi trưa, tiếng chuông tan học vang lên,
Tống Chân Hi đi đến bên cạnh tôi, cậu ta lo lắng nối với tôi: “Đậu Giáng, sao thế? Tớ thấy hôm nay hình như cậu không được vui?”
Tôi lắc đầu, miệng khẽ mỉm cười, nói với cậu ta: “Không sao đâu, cảm ơn lớp trưởng đã quan tâm.”
Tống Chân Hi thấy tôi xưng hô với cậu ta như vậy, nhíu nhíu mày, rồi lại nhẹ nhàng hỏi: “Là... vì Cung Trạch Minh sao?”
Tôi lại lắc lắc đầu, cũng không hẳn chỉ là vì cậu ta, thực ra phần nhiều lí do là vì tôi đã hiểu rõ trái tim mình.
“Không sao đâu, cậu ta sẽ không sao đâu. Cậu ta là con trai, chắc bây giờ đang ngồi đâu đó để bình tâm lại.” Tống Chân Hi giải thích cho tôi, “Đừng
buồn nhé, những lời hôm nay cậu ta nói thật là quá đáng, về sau tớ sẽ
thay cậu ta tiếp tục kèm cậu học, được không? Tớ tin là với sự cố gắng
của chúng ta, đừng nói là vị trí số hai, đến cả vị trí số một cũng không thành vấn đề. Ai bảo Đậu Giáng của chúng ta là cô gái thông minh nhất
chứ?”
Đối diện với nụ cười chân thành và ấm áp của Tống Chân Hi,
tôi không biết phải làm thế nào, chỉ cứng nhắc nói với cậu ấy một câu
“Cảm ơn”, rồi ngay sau đó Lý Thụy Băng đang đứng chờ ở bên cạnh để đưa
tôi về nhà lập tức kéo tôi đi luôn.
Trên đường về nhà, tôi rút
tay mình ra khỏi tay của Lý Băng Thụy, vì cùng anh ấy tay nắm tay đi
trên đường như vậy, cứ làm tôi cảm thấy kì kì thế nào ấy. Lý Băng Thụy
lại muốn kéo lấy tay tôi, nhưng không biết tại sao, tay của anh ấy dừng
lại giữa không trung, không đưa ra nữa. Lúc anh ấy ngập ngừng rút tay
lại, anh ấy lại trơ mặt ra, bắt đầu lải nha lải nhải như mọi ngày.
“Đậu Đậu à, em biết không, hôm nay anh đọc được một câu chuyện cười rất buồn cười! Có một bà béo hỏi nhân viên quản lí trường đua ngựa: “Kì lạ thật, từ khi nào trường đua ngựa của các anh có một con lạc đà, mà lại là lạc đà hai bướu nữa chứ?’ Nhân viên quản lí trả lời bà ta: ‘Không giấu gì
cô, nó không phải lạc đà, mà là con ngựa mà lần trước bà từng cưỡi’ Em
nói xem có buồn cười không! Ha ha ha...”
Lý Băng Thụy không ngừng kể bao nhiêu câu chuyện cười cho tôi nghe, chắc là muốn làm cho tôi
vui, nhưng những câu chuyện của anh không những không làm cho tôi dễ
chịu hơn, mà càng làm cho tâm trạng tôi thêm nặng nề.
Tôi nhoẻn miệng, cố nở một nụ cười yếu ớt, để lấy lệ, lầm lũi cúi đầu bước đi.
“Đậu Đậu... Đậu Đậu...” Sau vài giây, bên tai tôi văng vẳng giọng nói bỗng
chốc trở nên kì lạ của Lý Băng Thụy, tôi quay đầu lại nhìn anh ấy.
Chỉ nhìn thấy trong tay Lý Băng Thụy cầm một que kem bảy màu không biết mua từ lúc nào, sau khi thấy tôi quay đầu lại, anh ấy để que kem lên trên
mũi của mình, giống như một nhà biểu diễn xiếc, que kem nằm trên mũi của anh ấy run lên lẩy bẩy. Lý Băng Thụy vẫy vẫy tay với tôi với một kiểu
tư thế kì quặc.
Nhìn cảnh đó, tôi phì cười, tôi nở một nụ cười rạng rỡ giống như sáng nay khi thấy Cung Trạch Minh xuất hiện.
“Ha ha ha! Tiểu Đậu Đậu cười rồi!” Lý Băng Thụy thấy tôi cười, thích thú
nhảy cẫng lên, còn que kem trên mũi của anh ấy bị rơi độp xuống mặt đất.
Lý Băng Thụy cười he he gãi đầu gãi tai, nhìn que kem bị rơi be bét trên
mặt đất, tỏ ý xin lỗi nói với tôi: “He he... cái này, không ăn được rồi! Để anh đi mua cho em một que khác nhé!”
Nói xong, Lý Băng Thụy
liền quay người chạy đi mua kem cho tôi. Tôi vội vàng kéo vạt áo của Lý
Băng Thụy lại, lắc lắc đầu: “Anh Băng Thụy, cảm ơn anh, bây giờ Đậu Đậu
không muốn ăn.”
Lý Băng Thụy quay lại, xoa đầu tôi, sau đó trong
tiếng hét ngạc nhiên của tôi, đột nhiên anh ấy ôm chầm tôi vào lòng,
ngực của anh ấy thật ấm áp, vòng tay của anh ấy thật gần gũi quen thuộc, trong khoảnh khắc tôi bỗng nhớ lại hồi còn nhỏ, lúc bố tôi vì bận rộn
làm việc mà không về nhà được, Lý Băng Thụy cũng ôm tôi như vậy, anh xoa đầu tôi, an ủi tôi, chắc chắn ở bên cạnh lúc nào cũng đặt một que kem
bảy màu mà tôi thích ăn nhất, còn kem cũng như vậy, anh ấy dùng mũi của
mình để đưa ra trước mặt tôi.
“Anh Băng Thụy...” Tôi vùi đầu vào trong ngực của Lý Băng Thụy, khe khẽ thốt lên.
“Anh đây, anh Lý Băng Thụy ở đây mà! Anh Lý Băng Thụy luôn ở bên cạnh Đậu
Đậu.” Đôi tay to của Lý Băng Thụy khẽ vuốt ve mái tóc của tôi, cảm giác
ấm áp truyền cho tôi thêm sức mạnh.
“Sao anh lại làm như vậy? Chúng ta... đều lớn như thế này rồi...” giọng của tôi buồn bã.
“Là vì... anh muốn Tiểu Đậu Đậu của anh quay trở lại là một Đậu Đậu vui
vẻ!” Giọng nói của Lý Băng Thụy như từ trong kí ức vọng lại, len lỏi đi
sâu vào trong trái tim tôi.
“Đậu Đậu của anh không phải là một bà già Đậu Đậu nhăn nhó, cô ấy là một Đậu Đậu vui vẻ đáng yêu nhất trên
đời.” Lúc còn nhỏ, Lý Băng Thụy thường nói như vậy.
Giọng nói bây giờ của anh ấy với giọng nói của Lý Băng Thụy hồi nhỏ, giống hệt nhau.
Đột nhiên tôi rất muốn khóc, đây là anh Băng Thụy, anh Băng Thụy lúc nào cũng che chở cho tôi.
“Anh Băng Thụy, em muốn hỏi anh.” Dường
như tôi đang trở về Đậu Giáng của hồi nhỏ, cứ có câu hỏi gì thì tôi lại
hỏi anh Lý Băng Thụy, người mà có thể khiến tôi tin tưởng nhất ngoài bố
tôi ra. Cho dù câu trả lời của anh ấy có lạ lẫm và kì dị đến thế nào,
nhưng tôi vẫn luôn tin anh ấy.
“Ừ, Đậu Đậu muốn hỏi điều gì? Cứ
nói đi, có anh Băng Thụy là cuốn bách khoa toàn thư đây sẽ cho em biết
câu trả lời nào là đúng nhất!” Lý Băng Thụy cũng giống đang quay lại
thời thơ dại, nói với giọng oai phong.
“Anh Băng Thụy, anh nói
xem anh thì muốn em không thay đổi, cứ muốn em vẫn mãi là Đậu Đậu vui vẻ ngày nào. Còn Tống Chân Hi hi vọng em trở nên ngày càng tốt hơn, cậu ấy thấy không quen cũng chỉ do phương pháp của Cung Trạch Minh mà thôi.”
Tôi nằm trong vòng tay của Lý Băng Thụy ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt
của anh ấy, để nhắc lại câu hỏi của tôi, “Bọn anh như vậy và Cung Trạch
Minh người mà bọn anh phê phán cũng có gì khác nhau chứ?”
Tôi
nghiêng đầu, nhìn Lý Băng Thụy, đợi chờ câu trả lời của anh ấy. Câu hỏi
của tôi không hề mang sự phê phán hay trách móc, thực sự là tôi đang rất hoài nghi, tôi hi vọng có thể hiểu được cái cảm giác hụt hẫng này là
gì, tôi chỉ muốn hiểu rõ lòng mình.
Lý Băng Thụy trầm ngâm, ánh
mắt anh như đông cứng lại, không một chút động đậy, ẩn chứa bao sự yếu
đuối, xót thương, đau khổ. Tôi biết, trước mặt anh ấy lại nhắc đến
chuyện này là làm tổn thương anh ấy. Xin lỗi, xin lỗi, anh Lý Băng Thụy, em không cố ý đâu, em không có ý trách móc bọn anh hay thế này thế
khác, chỉ là trong đầu em cứ luẩn quẩn với câu hỏi đó, mà câu hỏi đó cứ
giày vò xé nát trái tim em.
Buổi trưa ánh mặt trời thật gay gắt,
chiếu thẳng xuống người tôi và Lý Băng Thụy, que kem bị rơi trên đất đã
tan ra hết, chất lỏng bảy màu chảy ra lênh láng, giống như nước mắt của
Cung Trạch Minh, dần bốc hơi vào không trung.
“Đậu Đậu...” Lý
Băng Thụy lạnh lùng nói, “Anh không hiểu thế nào mới là tình yêu hoàn
hảo nhất đối với em.” Giọng nói của Lý Băng Thụy ngập tràn sự đau khổ.
Trái tim của tôi bỗng chốc như tan chảy, nhìn anh ấy tỏ ý hối lỗi. Là tại
tôi không tốt, khiến cho trái tim anh Băng Thụy bị tổn thương, Đậu Đậu
là một hạt đậu thối, chỉ vì để bản thân mình không đau khổ, lại làm cho
người quan tâm đến mình nhất phải chịu sự tổn thương.
Đột nhiên
giọng của Lý Băng Thụy trở nên rắn rỏi, anh ấy nói với một cái giọng
khiến người khác không thể nào lay chuyển được: “Nhưng, anh biết, thực
sự là anh yêu em, Đậu Đậu ạ!”
Cơ thể tôi khẽ run bắn lên, sau đó
tôi giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của anh. Tôi không nhìn anh, nhưng
khe khẽ kiên quyết nói: “Anh Băng Thụy, anh mãi mãi là người anh tốt của Đậu Đậu! Vì thế, em xin lỗi anh!”
Tôi quay người lại, cúi người
về phía anh ấy. Xin lỗi, anh Băng Thụy, cảm ơn tình yêu của anh; xin
lỗi, anh Băng Thụy, Đậu Đậu của anh không thể đáp lại tình yêu của anh
được; xin lỗi, anh Băng Thụy, Đậu Đậu mãi mãi là người em gái tốt của
anh! Cảm ơn câu trả lời của anh, cảm ơn vì anh đã khiến cho em biết được rằng rốt cuộc thì khoảng trống trong trái tim em là cái gì.
Tôi lùi lại phía sau vài bước, sau đó chạy theo một hướng khác trên con đường.
Từ lời nói của Lý Băng Thụy, tôi đã hiểu, cho dù Cung Trạch Minh không
hoàn hảo, nhưng tình yêu của cậu ấy rất thành thật, cậu ấy dùng cả trái
tim để yêu tôi, dùng trái tim chân thành nhất của mình để yêu tôi. Còn
tôi đã làm gì? Tôi lại đi nghi ngờ sự chân thành của cậu ấy, tôi đã
khiến cho một người thực sự yêu tôi bị tổn thương! Cậu ấy yêu tôi, tôi
cũng yêu cậu ấy như vậy! Cung Trạch Minh, cậu ở đâu? Mình muốn xin lỗi
cậu, mình muốn bày tỏ tình cảm thực sự của mình với cậu.
Mặt trời thật to, con đường nhựa như sắp bị tan chảy. Tôi bị ánh nắng nóng hầm
hập chiếu thẳng vào người đến nỗi cảm thấy hơi chóng mặt, chân thì lảo
đảo, cơ thể của tôi cứ thế đi xiêu đi vẹo.
“Ôi chao! Cẩn thận một chút, kem của tôi!” Một giọng nói tức giận vang lên khiến tôi tỉnh táo
hẳn, tôi vội vàng đứng sững lại, nhìn sang bên cạnh.
Chỉ nhìn
thấy một đứa bé rất đáng yêu, tay đang giơ que kem socola lên cao, đang
tròn xoe mắt, hất hàm, mặt tức giận nhìn tôi: “Chị nhìn xem, chị đâm
phải kem của tôi rồi! Mất hết lớp socola rồi!”
Tôi nhìn kĩ lại,
đúng là, lớp socola bọc ngoài que kem bị mất đi một mảng, còn dưới chân
của đứa bé, một miếng socola đang dần tan chảy.
Tan chảy... socola tan chảy... kẹo... cũng tan chảy...
Trời ơi! Sao tôi có thể thế này, sao tôi có thể quên mất rằng Cung Trạch
Minh vẫn bị ma thuật của viên kẹo phép thuật khống chế chứ! Cậu ấy cũng
sẽ tan chảy mất!
Ý nghĩ này như một gáo nước lạnh giội thẳng vào người tôi, dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi của tôi vã ra ròng ròng.
“Này! Chị có biết lịch sự không đấy! Chẳng chịu xin lỗi tôi gì cả! Lại còn đứng ngây ra đấy!” Giọng nói của đứa bé lại vang lên.
Tôi định thần lại, vội vàng nói với đứa bé: “Xin lỗi em! Chị xin lỗi em! À
còn phải cảm ơn em nữa!” Nói xong, tôi vội vàng chạy đi, bỏ mặc đứa bé
đang ngơ ngác đứng đó.
Bé con, cảm ơn em, cảm ơn em đã khiến chị
nghĩ ra bây giờ phải làm gì! Thượng đế ơi, cầu xin người, cầu xin người
đừng để Cung Trạch Minh tan chảy!
Cung Trạch Minh, cậu nhất định phải đợi mình, nhất định không được tan chảy!